Đọc truyện Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê – Chương 157: Thế Tử – Kiều Kiều 3
Sắc mặt Trần Nghiên Chiêu khẽ thay đổi, ánh mắt kinh nghi bất định, nhưng vẫn cố nén, “Quận chúa, ta biết lúc trước ta khiến nàng tức giận, nhưng giờ ta đã tới đón nàng.”
Hắn tiến lên vài bước, đi về phía Nguyễn Kiều, vẻ mặt đau khổ và bi thương, “Nàng từng bảo ta mang nàng đi, nói trời đất bao la, bốn bể là nhà, làm một đôi phu thê giang hồ, sau này mệt mỏi tìm một chốn non xanh nước biếc, nam cày nữ dệt…!Ta sợ hãi, vì ta không biết ta mang nàng đi có thể khiến nàng hạnh phúc hay không, ta không nỡ để nàng lang bạt kỳ hồ.”
“Ta cho rằng ta có thể yên lặng bảo vệ nàng, nhưng hôm nay thấy nàng mặc giá y đỏ thẫm bị nam nhân khác nắm tay dắt lên kiệu hoa, tim ta như bị xẻo đi, ta…”
“Ọe.”
Nguyễn Kiều không khách khí trợn trắng mắt với hắn, “Cầu ngươi đừng nói nữa, thật sự quá ghê tởm.”
Trần Nghiên Chiêu cứng lại, biểu cảm trên mặt nứt ra.
Hắn nhìn khuôn mặt không hề che giấu sự lạnh nhạt và chán ghét của Nguyễn Kiều, cả người như bị hắt một chậu nước lạnh, hắn không dám tin, một người mà hắn phải dùng thời gian dài mới hoàn toàn nắm giữ được, mấy hôm trước còn muốn sống muốn chết vì hắn, thế mà hôm nay…
Trần Nghiên Chiêu nhìn Nguyễn Kiều, thần sắc lạnh đi, nhưng trên mặt lại làm bộ tim đau như dao cắt, “Quận chúa, ta…”
“Được rồi.” Nguyễn Kiều không kiên nhẫn ngắt lời hắn, sắc mặt còn lạnh hơn Trần Nghiên Chiêu, “Thật ra so với ái mộ ta, ngươi càng hận ta hơn đúng không? Bằng không vì sao ngươi lại chấp nhất với việc làm bại hoại thanh danh ta như thế?”
Trần Nghiên Chiêu kinh ngạc nhìn Nguyễn Kiều, “Quận chúa, ta làm gì chấp nhất với việc bại hoại thanh danh của nàng?”
“Ngày đại hôn của ta, một ngoại nam như ngươi không chỉ xông vào hôn phòng lúc ta đang tắm gội mà còn luôn miệng nói muốn mang ta tư bôn.” Nguyễn Kiều vẻ mặt mỉa mai, “Ngươi cảm thấy hành vi của ngươi bây giờ rất quân tử à?”
Trần Nghiên Chiêu cứng đờ, thần sắc hắn mềm đi, mang theo cầu xin, hiếm khi không giữ quy củ gọi tên Nguyễn Kiều, “Kiều Kiều, ta vất vả lắm mới dẫn được người đó rời đi rồi tới tìm nàng, ta biết nàng đang giận ta, nhưng lúc này đừng nháo với ta được không? Chờ đến khi những người đó phát hiện không đúng quay lại, ta sẽ không còn cách nào mang nàng đi nữa.”
Nói xong, hắn vươn tay tới, ý định ôm Nguyễn Kiều vào lòng.
“Ai muốn đi theo ngươi! Cách xa ta ra chút, nằm bò xuống cho ta!” Nguyễn Kiều cười lạnh một tiếng, đôi tay bắt lấy cánh tay của hắn, kéo xuống, sau đó đột nhiên dùng sức bẻ.
Trần Nghiên Chiêu bản năng nhận thấy không thích hợp, nhưng vì không hề phòng vệ Nguyễn Kiều, lại cách quá gần nên không thoát được động tác của nàng.
Hắn chỉ cảm thấy bả vai tê rần, sau đó hắn đã bị Nguyễn Kiều đẩy ra, lảo đảo vài bước mới vất vả đứng vững, lại phát hiện bả vai đã trật khớp, biểu cảm trên mặt hắn vừa kinh vừa giận, ôm lấy cánh tay, vẻ mặt khó tin, “Nàng…”
Nguyễn Kiều đang chờ hắn đấy, nhanh chóng nhét một đoàn lại một đoàn trong tay vào miệng hắn.
Trần Nghiên Chiêu ngớ người một lát.
Đồ vật trong miệng thật mềm mại, còn ẩm ướt, có mùi gì đó, không biết là gì, hắn nhanh chóng rút đồ trong miệng ra, cúi đầu phát hiện, một cái rẻ lau chân!
“……!Triệu Kiều!” Trong mắt Trần Nghiên Chiêu tràn ngập tức giận, thấp giọng mắng, “Nàng…!Nàng đừng làm loạn! Muộn thêm lúc nữa thì chúng ta không đi được!”
Sắc mặt hắn xanh xanh trắng trắng, biến đổi không ngừng.
Vốn hắn cũng không muốn mang người đi, đêm nay hắn tới là định chiếm người trước, sau đó ôn tồn trấn an, dỗ nàng ngoan ngoãn ở lại phủ Trấn Quốc Công, để ngày sau lúc cần nàng thì lại để nàng làm giúp mình chút việc.
Nhưng giờ nhìn nàng không nghe lời như thế, hắn đổi ý.
Không thể để nàng thoát khỏi sự khống chế của mình được, hắn phải mang nàng đi rồi tính tiếp.
Trần Nghiên Chiêu bắt lấy cánh tay bị trật khớp, dùng sức bẻ về một hướng khác, rắc một tiếng, khớp về đúng vị trí, hắn lắc lắc tay, đau đến trắng mặt, nhưng cánh tay kia đã không còn ảnh hưởng đến hành động nữa.
“Nàng đến đây.” Giọng Trần Nghiên Chiêu trầm thấp, khuôn mặt còn mang theo không vui chưa tan, hắn đè ép lửa giận, hít sâu một hơi, “Ta chỉ có thể lừa những người đó đi một lát thôi, Quận chúa, đừng làm loạn, nếu nàng giận ta thì chờ ra ngoài, nàng muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, nhưng giờ chúng ta đi trước, được không?”
“Không được.
Đang yên đang lành làm Thế tử phu nhân, phu nhân Trấn Quốc Công tương lai không muốn, ta hỏng đầu rồi mới muốn tư bôn với ngươi.
Hơn nữa…” Nguyễn Kiều không chút nghĩ ngợi từ chối, hơn nữa còn lộ ra nụ cười ngây thơ giả dối, “Vừa rồi, không phải ngươi còn nói chẳng qua là mấy thị vệ bình thường, không đáng để ngươi quan tâm à? Ta còn tưởng ngươi có thể một đấu mấy trăm đấy, thì ra là giống con chuột, dẫn người đi rồi trộm tiến vào.”
Hệ thống: [Phujt! Nam chính bá đạo nào mà không làm màu tỏ vẻ ngầu, cô lại chọc thủng như thế, Kiều Kiều à, cô xấu quá rồi! Nhưng mà cô đừng nhiều lời với hắn, mau giải quyết đi, tôi thấy nam phụ đang đi về phía này, sắp về đến nơi rồi!]
Nguyễn Kiều tạm dừng hai giây, “Nếu tôi biểu hiện kỳ tích mạnh mẽ trước mặt Trần Nghiên Chiêu thì sẽ OOC, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
[Không sao, nguyên thân tuy nũng nịu, nhưng từ nhỏ cũng học võ, cô tận lực đừng khoa trương quá là được! Dù sao cô OOC nhiều thế giới như vậy cũng có việc gì đâu, huống chi cô còn là nữ chính của thế giới này, có hào quang nữ chính đấy!]
Nghe hệ thống nói thế, Nguyễn Kiều như nghĩ ra gì đó, đôi mắt đột nhiên sáng bừng lên.
Trần Nghiên Chiêu vốn định bắt Nguyễn Kiều, đối mặt với biểu cảm của nàng, lông tơ dựng hết lên, theo bản năng dừng lại.
Kết quả của một giây do dự là bị Nguyễn Kiều bắt được sơ hở, công phu mèo ba chân của nguyên thân thật ra không thể so với Trần Nghiên Chiêu, nhưng Nguyễn Kiều sức lực lớn, lại có kinh nghiệm nhiều năm giết zombie, Trần Nghiên Chiêu lật xe trong tay nàng, vì Nguyễn Kiều đã trực tiếp đạp thẳng vào người anh em yếu ớt nhất của hắn.
Cảm giác vỡ trứng nháy mắt đánh úp lại, Trần Nghiên Chiêu đau đến vặn vẹo khuôn mặt, đôi mắt tràn ngập tơ máu, trừng rất lớn.
Hắn đau đớn kêu lên, kết quả cái rẻ lau chân vừa bị hắn kéo ra lại bị Nguyễn Kiều nhét vào miệng hắn, Nguyễn Kiều cúi người vỗ mặt hắn, “Không phải đã bảo ngươi sau này đừng xuất hiện trước mặt ta nữa à? Vì sao lại không nghe lời chứ?”
Trần Nghiên Chiêu đối mặt với đôi đồng tử lạnh nhạt của nàng, bỗng cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, hắn muốn nói chuyện, nhưng âm thanh phát ra lại chỉ có tiếng “ô ô” chật vật.
Nguyễn Kiều lộ ra một nụ cười dịu dàng, bàn tay trắng nhỏ mềm mại nắm cằm hắn ép hắn ngẩng đầu, “Không nghe lời thì phải bị trừng phạt đó.”
Nói xong, Nguyễn Kiều bắt lấy tóc hắn, dùng sức đấm lên tường.
Trán Trần Nghiên Chiêu nháy mắt trượt xuống một vệt máu đỏ đậm.
Hắn duỗi tay muốn bắt Nguyễn Kiều, muốn khống chế nàng, nhưng lại bị Nguyễn Kiều bắt cổ tay ép dừng lại…!Sau đó hắn chịu cảnh bị ẩu đả dài hơn hai mươi phút.
Cho dù lúc trước vào trại ám vệ, vì có hào quang nam chính, hắn thật ra chưa từng ăn đau khổ gì, kết quả, đối đầu với Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều đã bù lại tất cả đau khổ nửa đời trước hắn chưa ăn.
……
Yến Tri nhấc khăn voan xong thì đi tìm đám hồ bằng cẩu hữu của mình uống rượu, bằng hữu của y loại nào cũng có, trong đó có kẻ có rắp tâm khác, thấy Yến Tri thì nương danh nghĩa kính rượu bắt đầu âm thầm châm ngòi.
Người châm ngòi y tên Lỗ Hướng Tùng, bên ngoài là con của ngũ phẩm Lễ Bộ Viên Ngoại Lang, thật ra là người của An Vương, An Vương luôn có tâm làm phản, nhưng vì Trấn Quốc Công kiên định theo phái Bảo hoàng, phu thê Trấn Quốc Công càng trung trinh như một, thế là ông ta đánh chủ ý lên đầu Yến Tri.
Chỉ là Yến Tri đã sớm bị Hoàng đế tứ hôn, những người ông ta phái đi dùng sắc đẹp dụ dỗ đều bất lực trở về, nên ông ta chỉ có thể xuống tay với hôn sự của y.
Ông ta không tin Hoàng đế cho độc đinh phủ Trấn Quốc Công một nữ nhân không trinh lả lơi ong bướm, phu thê Trấn Quốc Công còn sẽ trước sau như một theo Hoàng đế.
Đám ăn chơi trác táng chơi cùng Yến Tri vốn không phải người tốt, nghe Lỗ Hướng Tùng hắn nước bẩn lên tân nương của Yến Tri vào ngày đại hôn thì không những không khuyên can mà còn đổ thêm dầu vào lửa, ồn ào náo loạn.
Yến Tri nghẹn một bụng lửa giận, không thể nhịn, trực tiếp nện bầu rượu trước mặt vào đầu Lỗ Hướng Tùng!
Choang, bầu rượu đầy làm Lỗ Hướng Tùng ướt nhẹp.
Đám hồ bằng cẩu hữu quanh bàn lớn đều ngây ngẩn.
Người kinh thành đều biết Thế tử Trấn Quốc Công Yến Tri tuy ăn chơi trác táng bất kham nhưng tính tình lại cực kỳ tốt, còn là người coi tiền như rác, đặc biệt là khi đám bạn nhậu tụ tập, dù ngày thường có quá mức cũng chưa bao giờ thấy Yến Tri lật mặt, y giận dữ như vậy lập tức dọa sợ cả đám.
Đồng tử Lỗ Hướng Tùng trợn to, vẻ mặt kinh ngạc, sau một lúc mới phản ứng lại, sờ soạng máu trên trán, tức khắc nổi giận, “Yến thế tử! Ngươi có ý gì?! Lời ta nói nếu không vì tốt cho ngươi, thì hà cớ gì ta phải nói ra?!”
“Đúng đấy, Lỗ Hướng Tùng nói đúng!” Thế tử Hoài An Hầu bên cạnh Lỗ Hướng Tùng – Dư Thiên Phúc cũng hát đệm theo, ôm lấy bả vai Yến Tri, vỗ vỗ, “Muốn tốt cho ngươi mà ngươi lại trở mặt thì quá đáng lắm! Nếu không phải huynh đệ, chúng ta chỉ đứng sau nhìn ngươi làm rùa đen mà cười là được, cần gì phải nói cho ngươi vào ngài đại hôn khiến ngươi không thoải mái?”
Yến Tri đen mặt, một tay đẩy Dư Thiên Phúc ra, đạp hắn một chân, “Chuyện không có chứng cứ thì tốt cái quái gì, nói bậy thêm câu nữa cho tiểu gia nghe xem!”
Đá xong còn chưa hết giận, Yến Tri lại đập thêm cái nữa vào đầu Dư Thiên Phúc, nhìn Lỗ Hướng Tùng, vừa xắn tay áo vừa cười lạnh, “Cha ngươi chẳng qua chỉ là một quan ngũ phẩm mà dám bôi nhọ Quận chúa, ngươi giỏi thật, lợi hại thật, ta muốn xem thử, mấy cái đầu nhà ngươi có đủ rơi không.”
Yến Tri nói xong, người trên bàn rượu tỉnh hơn phân nửa, nhớ Quận chúa Tấn An được sủng ái thế nào, cả đám đều trắng mặt, thường ngày cả đám tuy ăn chơi trác táng không chí tiến thủ, nhưng lại không phải kẻ ngốc, hôm nay nếu không phải uống quá đà thì không dám nói loạn như thế, vừa tỉnh rượu, cả đám đều hận không thể tự vả miệng mình.
Cũng không biết Yến Tri bị làm sao, lúc trước nói cũng không thấy y trở mặt, hôm nay vừa cưới Quận chúa Tấn An là thay đổi ngay.
A, nghe nói Quận chúa Tấn An cực kỳ xinh đẹp, có vẻ Yến Tri đã mê đầu, dù làm con rùa đen bị đội nón xanh cũng không để bụng.
Lỗ Hướng Tùng cực kỳ khinh thường, nhưng ngoài mặt lại không thể không cúi đầu, xin lỗi Yến Tri.
Yến Tri trở mặt không nhận người, đuổi hết đám hồ bằng cẩu hữu đi, sau đó lung lay về hỉ phòng.
Y cũng không hiểu tại sao lại cảm thấy tức giận trong lòng, tuy ngăn cản những người đó nói bậy, nhưng y muốn chính miệng hỏi nữ nhân kia, có phải nàng thật sự đội nón xanh cho y không!
Yến Tri càng tới gần viện thì càng thấy không đúng, sao hình như hơi ít người nhỉ?
Yến Tri nhíu mày, nhìn gã sai vặt bên cạnh, “Ngươi đi hỏi xem người ở viện này đi đâu cả rồi? Rời đi khi đang làm nhiệm vụ, quy củ để ở đâu!”
Gã sai vặt thấy đã tới cửa thì gật đầu chạy đi.
Hứng gió một đường, Yến Tri tỉnh rượu hơn chút, xúc động vừa rồi cũng tiêu bớt, nhìn cánh cửa đóng chặt, trong đầu nháy mắt hiện lên khuôn mặt tinh xảo điệt lệ lộ ra khi khăn voan được vén lên.
Y không biết vì sao, người lúc trước nhìn thấy rõ ràng không cảm thấy gì, sao đội khăn voan lên lại khiến y có cảm giác khác.
Cũng không phải khác hẳn, người vẫn là người đó, chỉ là hình như đẹp hơn nhiều, mỹ mạo kinh người dưới ánh nến đỏ, khiến tim đập nhanh hơn.
Yến Tri hơi biệt nữu, do dự ở cửa hồi lâu, mơ hồ nghe được âm thanh kỳ quái trong phòng, hình như là tiếng kêu rên của nam nhân.
Lời Lỗ Hướng Tùng nói lúc trước tức khắc hiện lên trong đầu y, sắc mặt y thay đổi, nổi giận đùng đùng đá văng cửa ra.
Kết quả, y còn chưa đi vào đã cảm thấy có gì đó bay về phía mình.
Cả đời này Yến Tri chưa bao giờ phản ứng nhanh như vậy, nhanh chóng đóng cửa lại, nghe được tiếng cửa đập mạnh một tiếng, ngay cả cánh tay đang giữ cửa của y cũng bị chấn động đến tê dại, biểu cảm trên mặt y có chút hoảng hốt.
Vừa rồi tốc độ quá nhanh, y không thấy rõ, hình như thứ bay qua là…!Một nam nhân?
Yến Tri: “???”
Yến Tri: “!!!”
Nam nhân?!
Hỉ phòng của y và Tấn An sao có thể có nam nhân khác?
Liên tưởng đến việc trong viện không có ai, tim y lập tức lộp bộp, chẳng lẽ là thích khách?
Nếu ngày đầu tiên Tấn An gả đến đã xảy ra chuyện, vậy…
Yến Tri vội kéo cửa phòng ra, lao vào, “Tấn An!”
Kết quả dưới chân lại dẫm phải thứ gì đó, vừa mềm vừa cứng, khiến y bị vướng lảo đảo một cái, tuy từ nhỏ y đã bị cha mình ép tập võ, nhưng y thật sự là một con gà mờ.
Mấy năm nay cha y không ở kinh thành, không ai nhìn chằm chằm, y đã sớm phế, kết quả giờ ngay cả giữ thăng bằng cũng không được, suýt nữa ngã xuống đất, may mà y nhanh tay bấu được cửa.
Y theo bản năng cúi đầu, kết quả thấy được nam nhân cả người hắc y, mặt đầy máu, tứ chi quỷ dị.
Nam nhân chật vật đến mức không nỡ nhìn thẳng.
Yến Tri hít hà một hơi, cổ y hơi cứng, chậm rãi nhìn về trong phòng.
Tân nương tử y vừa cưới về bình yên vô sự đứng đó.
Áo ngoài đỏ thẫm chỉnh tề buộc trên người nàng, đai áo thêu chỉ vàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh chưa đầy một nắm, mái tóc dài đen nhánh ướt đẫm xõa tung trên vai, dưới ánh nến mờ nhạt, nàng đã tẩy trang càng đẹp đến mức lòng người run sợ.
Nếu không phải vì đánh nhau mà tay áo còn đang vén làn váy lên, trên mặt cũng không có máu thì tốt rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Nam chính: Cứu mạng! Không phải nói là thích khóc thích cáo trạng à?!.