Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê

Chương 156: Thế Tử - Kiều Kiều 2


Đọc truyện Hệ Thống Ép Tôi Làm Kiều Thê – Chương 156: Thế Tử – Kiều Kiều 2


Vất vả lắm mới đuổi được Trần Nghiên Chiêu đi, Nguyễn Kiều cảm thấy hộ vệ Vương phủ và nha hoàn của nguyên thân đều không đáng tin cậy.

Dù Trần Nghiên Chiêu là một ám vệ xuất sắc đi chăng nữa, nhưng một người lớn như hắn trộm lẻn vào khuê phòng của nàng mà chẳng một ai phát hiện, huống hồ họ còn vừa nháo to như vậy, thế mà không ai nghe được vào nhìn một cái.

Nguyễn Kiều vẻ mặt ghét bỏ, đầu nàng còn rất choáng, vì bệnh quá nặng, chỉ ngồi diễn với Trần Nghiên Chiêu một lát mà cả người nàng đã toát hết mồ hôi lạnh, ngay cả hai chân cũng run run.

Không lâu sau, đại nha hoàn Lương Thần hầu hạ nguyên thân bưng thuốc về.

Nguyễn Kiều vừa hỏi mới biết, nàng ấy đi lấy thuốc, một đại nha hoàn khác là Mỹ Cảnh thì đột nhiên bị đau bụng, muốn gọi một tiểu nha hoàn khác tới canh cửa, xui xẻo thế nào mà trong viện lúc đó lại không có nha hoàn nào.

Nguyễn Kiều nghe Lương Thần nói, khóe môi giật giật.

Nàng biết đây không phải do nam chính Trần Nghiên Chiêu làm, nhưng là do vầng hào quang nam chính của hắn gây ra.

Nguyễn Kiều cũng không làm khó hai nha hoàn, uống thuốc xong rồi nằm xuống, nàng bệnh khoảng chừng hai ngày mới khỏi.

Lúc đầu Tĩnh Vương còn tưởng nữ nhi giả vờ bệnh để ép mình gật đầu, kết quả không bao lâu sau thì không ngồi nổi nữa, nhìn nữ nhi bị bệnh nứt nẻ cả môi, Tĩnh Vương trước giờ yêu thương nữ nhi cuối cùng vẫn nhịn.

Ông xụ mặt nhìn Nguyễn Kiều, “Cha không thể để con ở bên một ám vệ, nếu con còn hồ nháo, vậy đừng trách cha tàn nhẫn, lấy mạng ám vệ kia.


Nguyễn Kiều nghe mà động tâm luôn.

May mà hệ thống cảnh cáo nên nàng mới thôi.

Nguyễn Kiều bĩu môi, “Phiền phức hết cả lên, giết không phải là xong sao, còn cần làm nhiệm vụ phiền toái kia làm gì.


Hệ thống: [! ! ]
Nếu dễ dàng như vậy thì nó còn cần tìm ký chủ tới làm nhiệm vụ?
“Con thành thật gả đến phủ Trấn Quốc Công, ta tự nhiên sẽ không động vào ám vệ dám cả gan làm loạn cùng con.


” Tĩnh Vương vốn cũng không trông chờ nữ nhi thông suốt, đến giờ ông vẫn chưa giết ám vệ câu dẫn nữ nhi chủ yếu là để kiềm chế nàng.

Thấy Nguyễn Kiều bệnh đến tiều tụy, người làm phụ thân như Tĩnh Vương cũng mềm lòng, duỗi tay sờ đầu Nguyễn Kiều, “Giờ con còn nhỏ, bị người dụng tâm kín đáo mê mờ mắt, chờ lớn rồi con sẽ biết, phụ vương làm vậy đều vì tốt cho con, giờ mặc kệ con mới là hại con.


“Con biết rồi.

” Đã lâu không nói chuyện nên giọng Nguyễn Kiều hơi khàn, nàng nhìn về phía Tĩnh Vương, “Con nghe phụ vương.


Tĩnh Vương sửng sốt, hồ nghi nhìn Nguyễn Kiều một cái, không tin lời nàng lắm, cho rằng nàng mặt ngoài đồng ý nhưng trong lòng có tính toán khác, để tránh nàng thật sự làm ra chuyện gì đó, Tĩnh Vương cùng ngày tăng gấp ba hộ vệ quanh Tú Các của Nguyễn Kiều, vây Tú Các chật như nêm.

Sau khi trở về, Trần Nghiên Chiêu càng nghĩ càng cảm thấy thái độ của Nguyễn Kiều không đúng, lo lắng mưu đồ của mình lúc trước đều sẽ ném đá trên sông, ngồi hai ngày thì không chờ được nữa, cũng chạy tới vào buổi tối cùng ngày, muốn trộm gặp Nguyễn Kiều, tiếp tục tẩy não nàng.

Kết quả vừa đến gần Tú Các đã phát hiện số lượng hộ vệ như đang giam giữ kẻ phạm tội nghiêm trọng.

Trần Nghiên Chiêu: “! ! ” Không cần đến vậy chứ?
Hắn biết muốn gặp Nguyễn Kiều trước khi nàng xuất giá một lần là không thể, chỉ có thể thất vọng rời đi.

Nguyễn Kiều bệnh nặng, nhưng vì nàng luôn tích cực phối hợp trị liệu uống thuốc, còn cộng thêm cả dị năng, nên khỏe lại rất nhanh, không mấy ngày đã khỏi hẳn.

Trong cung biết nàng bệnh nặng, còn ban thưởng cho nàng số dược liệu quý báu.

Sau khi Nguyễn Kiều khỏi, nàng vào cung tạ ân, Hoàng hậu thấy nàng gầy ốm đi nhiều, đau lòng ôm nàng không buông tay, lại mở tư khố ban cho nàng một đống đồ.

Nguyễn Kiều trở về thì chuẩn bị để xuất giá.

Thời gian này Nguyễn Kiều ngoan cực kỳ, Tĩnh Vương càng nhìn càng hoảng, ông hoảng quá nên nhét thêm của hồi môn và người theo nàng xuất giá.

Chờ đến ngày đại hôn, Tĩnh Vương đã sắp nhét cho Nguyễn Kiều đủ một đội hộ vệ.

Nguyễn Kiều: “! ! “

Người biết thì còn rõ nàng mang theo của hồi môn vào cửa phủ Trấn Quốc Công, người không biết còn tưởng Vương phủ họ và phủ Trấn Quốc Công có thù oán, nàng muốn mang người đi đập phủ của người ta.

Cỗ kiệu đến phủ Trấn Quốc Công thì hạ xuống, Nguyễn Kiều đội khăn voan ngồi trong kiệu chờ hồi lâu, cửa kiệu mới bị người ta bất mãn đá ra, sau đó một bàn tay nam nhân vén rèm duỗi vào.

Bàn tay kia cực kỳ đẹp, sạch sẽ thon dài, đốt tay rõ ràng, quả là món quà tuyệt vời cho những người cuồng tay, ngón cái còn đeo một cái nhẫn ban chỉ phỉ thúy, móng tay mượt mà no đủ được cắt chỉnh tề.

Năm ngón tay mở ra, bàn tay to rộng, Nguyễn Kiều đáp tay nhỏ mềm mụp lên tay y, nhìn trông như tiểu hài tử vậy.

Chủ nhân của bàn tay rõ ràng cứng lại một lát, mới thu năm ngón tay nắm lấy tay nàng, sau đó dắt nàng xuống kiệu.

Chân Nguyễn Kiều vừa chạm đất, người nọ đã vội buông tay nàng ra cứ như tay nàng có độc, sau đó nhét một dải lụa đỏ vào tay nàng.

Lúc này, tiếng pháo vang lên cách đó không xa, hạ nhân phủ Trấn Quốc Công cũng bắt đầu rải tiền mừng.

Bá tánh bình dân xem náo nhiệt xung quanh sôi nổi chúc phúc góp vui, tiểu hài tử thì chạy lui chạy tới, cực kỳ náo nhiệt.

Nguyễn Kiều cứ như vậy nắm một dải lụa đỏ, vượt qua chậu than đi theo Yến Tri vào cửa lớn phủ Trấn Quốc Công.

Khách khứa được mời đều đã tới, cả phủ náo nhiệt.

Nguyễn Kiều đội khăn voan ngoan ngoãn và quy củ như các tân nương khác, Yến Tri đi trước, khuôn mặt lại không hề có nét vui mừng, thậm chí còn hơi tái, bước chân cũng không hề nhanh nhẹn.

Y đi rất chậm, khách khứa xung quanh còn tưởng là y săn sóc tân nương, sôi nổi trêu ghẹo y vừa đón vào cửa đã thương rồi, nhưng thực ra không ai biết rằng, y bị đau mông.

Hôn sự này từ nhỏ đã có, nhưng không ai nói cho y.

Đến khi y đủ tuổi, bằng hữu cùng lứa bắt đầu nghị thân, y không nhịn được mà ảo tưởng nương tử của mình sao này sẽ là người thế nào, nương y lại viết thư nói cho y, y có một hôn ước từ nhỏ, là Quận chúa Tấn An của phủ Tĩnh Vương.

Yến Tri vẫn luôn muốn giống phụ thân mình, không câu nệ gia thế, có thể tìm được một thê tử cùng chung chí hướng, có thể chơi cùng nhau, kết quả, thư mẫu thân gửi về tựa như một tia sét đánh ngang trời nắng gắt, đánh y đến cháy thui.


Trong kinh thành này, y ghét ai nhất? Vậy thì chắc chắn không ai ngoài Quận chúa Tấn An – Triệu Kiều.

Thích khóc còn thích cáo trạng, khi y còn nhỏ đã bị nàng ta hố bao nhiêu lần.

Sau này cứ nghe tên nàng ta là y lại trốn thật xa.

Kết quả, một sáng được báo tin, đó chính là nương tử tương lai của y, bảo y tiếp thu kiểu gì đây?!
Nhưng mà, hôn sự là ngự tứ, Triệu Kiều là người trong hoàng thất, dù y có không muốn thế nào thì cũng phải nhận mệnh.

Kết quả, mấy ngày trước đại hôn, y đột nhiên nghe được tin Triệu Kiều cũng không muốn gả cho mình, còn ở nhà đấu tranh tuyệt thực, y lập tức cảm thấy mình có thể, vội vàng hồi phủ thương nghị khả năng từ hôn với phụ mẫu.

Sau đó bị phụ mẫu mình liên hoàn chưởng, đến giờ vết thương trên mông vẫn chưa khỏi hẳn.

Đau thì không quá đau, chỉ là miệng vết thương đang khép lại nên hơi ngứa.

Trước mắt bao người, thật sự gian nan quá, y phiền muốn chết, hận không thể trực tiếp bỏ của chạy lấy người.

Nhưng đón nhận ánh mắt của phụ mẫu ngồi trên, Yến Tri rén.

Vất vả lắm mới bái đường xong, hỉ nương dẫn họ vào động phòng, Yến Tri trực tiếp khom lưng bế ngang Nguyễn Kiều vì đội khăn voan nên đi cực chậm lên, ba bước thành hai bước, ném người trên giường hỉ.

Thừa dịp người đằng sau chưa theo kịp, tân nương lại đội khăn voan, y đặt mông xuống, kết quả không cẩn thận chạm phải miệng vết thương, lập tức đau đến trắng mặt, hít mạnh một hơi.

Hệ thống và Nguyễn Kiều cùng xem phát sóng, biểu cảm của Nguyễn Kiều hơi vi diệu.

Nam phụ thế giới này, có cảm giác chỉ số thông minh không cao lắm.

Nhưng cũng hẳn vì y vốn bị nuôi đến phế, bằng không cũng sẽ không bị lừa lâu như vậy chưa phát hiện, cuối cùng còn vỡ đầu thành kẻ ngốc, Nguyễn Kiều có thể hiểu.

Yến Tri tựa như mới nhớ ra còn Nguyễn Kiều, lập tức nghẹn tiếng hô đau về.

Y nhìn Nguyễn Kiều ngồi trên giường không nhúc nhích, cuối cùng thở dài một hơi.

Thôi, cưới cũng cưới rồi.

Sau này đối tốt với nàng chút, để nàng không có cơ hội khóc, không có cơ hội cáo trạng là được.


Nguyễn Kiều cảm thấy suốt quá trình thành thân, Yến Tri như bị rận bò, không thể ngồi yên được.

Vất vả xong hết rồi, y lập tức chạy đi như con ngựa thoát cương.

Nguyễn Kiều: “! ! “
Được rồi, nàng cũng có thể hiểu, dù sao cũng là bị ép cưới nữ nhân mình không thích.

Thị vệ mang theo từ Vương phủ tới đã nghe lệnh Nguyễn Kiều bảo vệ nghiêm mật phòng tân hôn của nàng.

Tốt nhất Trần Nghiên Chiêu đừng có mò tới giống nguyên cốt truyện, bằng không nàng chắc chắn sẽ đấm bẹp hắn, nàng muốn đánh hắn từ lâu rồi, chỉ là không có cơ hội thôi.

Hôn yến vừa bắt đầu, Nguyễn Kiều đã sai Lương Thần và Mỹ Cảnh gỡ trang sức cho mình, chuẩn bị đi tắm.

Phòng tân hôn bố trí khá hợp lý, hai sườn phòng ngủ có hai nhĩ phòng, một phòng là nơi đi vệ sinh, một phòng là phòng tắm.

Thùng tắm rất lớn, chiếm phần lớn chỗ trong phòng tắm, không biết lúc làm cái thùng này có suy nghĩ gì, định play trong đó à? Nàng một mình ngồi trong thùng còn không bắt được cái cạnh thùng đối diện.

Tắm rửa một hồi lâu, thay áo ngủ đỏ thẫm, vì vấn đề an toàn, Nguyễn Kiều vẫn mặc thêm một cái áo ngoài.

Lúc sửa sang vạt áo cho nàng, Lương Thần và Mỹ Cảnh đột nhiên ngã xuống, Nguyễn Kiều quay đầu thấy Trần Nghiên Chiêu một thân đen, đeo mặt nạ non nửa khuôn mặt che một mắt, “Quận chúa, ta tới đón nàng.


Nguyễn Kiều nhìn thoáng qua Lương Thần và Mỹ Cảnh ngã trên đất, im lặng hồi lâu, “Ngươi làm gì họ vậy?”
“Chỉ là điểm huyệt để họ ngủ lát thôi.


“Bên ngoài nhiều hộ vệ như vậy, ngươi vào bằng cách nào?”
“Quận chúa đang lo cho ta sao?”
Trần Nghiên Chiêu cười một cái, giọng rất chi là tự phụ, “Chẳng qua chỉ là thị vệ bình thường không có nội lực mà thôi, không xứng để ta quan tâm.


Nguyễn Kiều trợn trắng mắt, không chấp nhặt với thằng ngốc, “Ta không lo cho ngươi, ta đang lo cho thanh danh của ta.


Trần Nghiên Chiêu sửng sốt, “Quận chúa?”
“Quận cái gì mà Quận? Ngươi không biết hôm nay là ngày ta thành thân à? Một ngoại nam như ngươi chạy vào hôn phòng của ta và phu quân làm gì? Muốn hủy hoại ta sao?” Nguyễn Kiều vừa nói vừa đi về phía Trần Nghiên Chiêu, biểu cảm rất lãnh đạm, “Trần Nghiên Chiêu, ta đã bảo ngươi cút, sau này ta không muốn nhìn thấy ngươi nhỉ?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.