Bạn đang đọc Hay Là Anh Cưới Em Đi: Chương 22
Chương 22: Em sẽ ra đi
Cô dừng chân trước một căn nhà nhỏ, theo những gì ghi trong địa chỉ thì đây là nơi cô cần đến. Căn nhà được bày trí trang nhã với những hàng rào trắng nhỏ bao quanh một khoảng sân không rộng lắm. Hoa hồng trắng tràn ngập khắp lối đi rải đầy đá cuội. Mùi hương thiên nhiên thật dễ chịu.
Cô đẩy cửa bước vào vì căn nhà này hoàn toàn không có chuông cửa và cửa cũng không khóa. Chậm rãi nhìn xung quanh, trên tường nhà là những bức hình cũ được lồng khung treo vuông vắn. Nhìn lướt qua bức hình gia đình, cô một lần nữa giật mình sửng sốt. Dường như cô lờ mờ đoán ra được mọi chuyện.
Tiếng guitar vang lên những âm thanh quen thuộc. Đưa chân bước theo tiếng gọi của âm thanh đó, một âm thanh quá khứ, âm thanh của xa xăm, đã lâu lắm rồi cô mới nghe lại.
Người con trai ấy, vẫn đăm chiêu với mái tóc bồng bềnh trong gió chiều, vẫn đàn bản nhạc một thời làm trái tim cô rung động.
“Dường như nắng đã làm má em thêm hồng, làn mây bay đã yêu tóc em…
Trộm nhìn anh khẽ cười khiến em thẹn thùng, áo trắng em bay giờ tan trường…”
Dừng lại phía sau người con trai ấy, cô lên tiếng gọi:
“Em tới rồi, một mình, đúng như anh muốn, Khải Hưng!” Cô hơi chần chừ, có một chút lo lắng và hồi hộp.
Sau khi xem được đoạn phim mà camera quay lại người đã gặp ông chủ tịch trước khi ông chủ tịch giả vờ hôn mê và phát hiện ra đó chính là Khải Hưng thì cô không thể nào hiểu được mọi chuyện. Cô vội vàng chạy đến gặp ông chủ tịch một lần nữa và hỏi rằng có phải chính anh đã làm những việc này để đẩy Estermir đến bờ vực phá sản hay không thì chỉ nhận được từ ông chủ tịch cái gật đầu trầm ngâm. Cô thực sự không hiểu tại sao anh lại muốn làm như vậy nên đã lên tiếng hỏi ông chủ tịch. Cô chỉ nghĩ anh là một người dù đối với cô có bi lụy nhưng vẫn sẽ là một người tốt trong mắt những người xung quanh. Nhưng những gì anh đã làm, không những làm Estermir phá sản mà còn hại chính người bạn thân của anh khi anh du học Úc là Hoàng Phong phải khốn đốn. Anh sao có thể là một người như vậy? Cô hỏi ông chủ tịch lý do tại sao Khải Hưng lại làm điều này, ông chủ tịch lên chỉ nói rằng anh ta muốn trả thù chuyện quá khứ. Nhưng rốt cuộc chuyện quá khứ ấy là gì thì ông chủ tịch không nói cho cô biết, ông nói rằng hãy làm như những gì ông đã nói, và nói thêm rằng Khải Hưng muốn gặp cô, anh chỉ muốn thương lượng với cô. Cô sững sờ khi nghe những điều ấy từ ông chủ tịch.
Hoang mang không biết rằng tại sao Khải Hưng lại muốn gặp mình, cô không tìm ra mối dây liên hệ nào từ ân oán quá khứ và việc Khải Hưng muốn gặp cô cả. Nhưng rồi cô vẫn gọi cho anh và anh cho cô một cuộc hẹn.
Và giờ cô đang có mặt ở đây. Bảo Hân không có nhà sao? Căn nhà này tuy đẹp đẽ nhưng sao cô quạnh giống như chủ nhân của nó vậy.
Khải Hưng thấy cô đến thì quay lại nhìn cô, anh không còn sự phóng khoáng như trước đây mà thay vào đó là một ánh mắt mệt mỏi nhưng ánh mắt anh nhìn cô vẫn mang nén trìu mến.
Anh mời cô ngồi xuống chiếc bàn trong vườn, ánh nắng cuối ngày hắt chéo đổ dài những bóng hoa hồng lên khoảng sân bên cạnh. Anh chậm rãi đặt cây đàn sang một bên, rót cho cô một cốc nước và nhìn cô cười hiền lành.
Cô sốt ruột, cô muốn biết rốt cuộc rằng tại sao anh lại làm như vậy. Nhìn những cử chỉ thong dong của anh càng khiến lòng cô như đang có lửa đốt. Cô đến đây là để thương thuyết, cô đến đây là vì muốn biết lý do của những chuyện đang xảy ra.
“Tại sao anh lại làm như vậy?”Cô cất tiếng hỏi.
“Em muốn ăn gì không?” Anh không đáp mà hỏi ngược lại cô một câu hỏi không đầu không cuối.
Anh vẫn nhìn cô với ánh mắt đó, anh hoàn toàn không muốn trả lời câu hỏi của cô. Nhưng cô không có nhiều thời gian để nói với anh, cô không có nhiều thời gian để cùng anh ngồi ăn tối, cô còn phải cứu công ty, thời gian gấp gáp lắm rồi.
“Khải Hưng, rốt cuộc là tại sao anh lại làm như vậy?” Cô nói lớn tiếng, như muốn lay tỉnh anh, muốn cho anh nghe thấy câu hỏi của mình.
“Đừng gọi anh là Khải Hưng!” Anh bỗng nhiên giận giữ và quát lớn.
Cô giật mình. Trước đây cô chỉ gọi anh là anh Hai, cô chỉ gọi anh bằng cái tên thân mật ấy. Cái tên ấy chứa đựng sự thân thương, gần gũi và cất giấu biết bao cảm xúc của một thời học trò. Cái tên cất giấu mối tình đầu của cô. Có lẽ từ lúc ấy, lúc cô quyết định buông tay anh, cô đã mang cái tên đó cùng quá khứ gói gém lại và chôn dấu đi. Nó giờ chỉ là dĩ vàng. Một dĩ vãng mơ hồ đẹp đẽ, trái ngược với hiện tại trần trụi, mệt mỏi.
Cô không nói gì, nhưng rồi anh lại cúi đầu mà mỉm cười đau xót. Cô nhìn nụ cười của anh, vẫn đẹp như thế, vẫn tỏa sáng như thế, nhưng giờ nó không làm trái tim cô rung động nữa rồi.
“Em đến đây vốn là vì hắn…không phải vì anh…thế mà anh lại…!” Anh chậm chạp cất tiếng, cảm nhận như có gì đó đang vỡ vụn trong lòng.
Lòng cô thoáng chùng xuống khi nghe những lời nói ngắt quãng của anh. Cô cúi đầu, cô không dám nhìn vào đôi mắt của anh. Đôi mắt ấy dường như có quá nhiều đau thương và mất mát. Sao anh phải sống như vậy? Khải Hưng của một thời vui vẻ, đầy hơi ấm đâu mất rồi? Anh không còn như thế nữa, hay thực sự cô chưa bao giờ biết một Khải Hưng một cách thật sự.
“Anh là Khải Đức, Nguyễn Khải Đức…không phải Khải Hưng!” Anh chậm rãi nói rồi đưa mắt nhìn cô.
Cô mở tròn mắt kinh ngạc. Nguyễn Khải Đức. Cái tên này là người cô bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo. Thì ra đấy chính là lý do tại sao trên bức hình gia đình treo trên tường nhà anh lại có hình Nguyễn Thái Đức, phải không? Cô lại nhớ về bức di ảnh trên bia mộ mà cô đã nhìn thấy ở căn nhà gỗ hôm đó, thực sự khi nhìn vào bức di ảnh đó cô có một cảm giác rất quen thuộc nhưng cô không biết rằng đã nhìn thấy ở đâu.
Rồi cô bỗng nhiên nhớ ra có lần vào năm lớp 10, cô tình cờ nhặt được chiếc ví của Khải Hưng và chính cô đã dùng nó để làm quen với anh sau này. Khi mở chiếc ví ra, cô đã thấy một tấm hình chụp hai người con trai, một người bé hơn nhìn giống Khải Hưng và cô đoán người bên cạnh chính là anh trai của anh. Tuy nét mặt khác nhau nhưng đôi mắt lại rất giống nhau. Nhưng những ký ức đó dần phai nhạt theo năm tháng và rồi tất cả chỉ còn lại những hình ảnh mơ hồ trong tiềm thức của cô mà thôi. Chính vì thế khi nhìn thấy di ảnh của Thái Đức cô đã không nhớ được gì mà chỉ thấy có chút quen thuộc.
Thái Đức là anh trai của anh, phải không? Cô vẫn nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc thì anh lại chậm chạp cầm ly nước trước mặt và xoay tròn, đôi mắt anh vô hồn.
“Ông ta đã hại cả gia đình anh…giết chết anh trai anh!”
Cô nín thở. Câu nói của anh làm cô cảm thấy sợ hãi. Ông ta? Là ông chủ tịch sao? Ông chủ tịch hại chết Thái Đức?
Lại một lần nữa cô nghe về câu chuyện quá khứ ấy. Nhưng câu chuyện này mang một màu sắc bi lụy, đầy thù hận và đau thương. Người con trai ngồi trước mặt cô với giọng nói ấm áp nhưng câu chuyện lại quá đỗi lạnh lẽo.
Bố anh – Nguyễn Khải và ông Hoàng Nghiệp vốn là bạn bè cùng chí hướng và đam mê thời trang áo cưới. Lúc bấy giờ, ông Hoàng Thái – bố của ông Hoàng Nghiệp là người gây dựng nên Estermir lúc này chỉ là một công ty áo cưới nhỏ bằng vốn của gia đình. Bố anh và ông Hoàng Nghiệp đã cùng nhau cố gắng để biến Estermir thành một tập đoàn tài chính mạnh. Nhưng rồi, ông Hoàng Thái cũng trở mặt và hất bố anh ra khỏi tập đoàn, phủi tay tất cả cống hiến của bố anh chỉ vì bất đồng ý kiến. Không những vậy, ông ta còn chiếm đoạt hết toàn bộ thiết kế mà người mẹ quá cố của anh đã để lại cho bố, làm vấy bẩn danh tiếng của gia đình anh khiến gia đình anh không thể nào ngóc đầu dậy được nữa. Chính vì vậy, bố anh suy sụp đến bệnh tật phải nằm viện. Nhưng anh nói rằng lúc đó anh không mấy quan tâm vì anh không để ý đến những thị phi của thương trường, anh vốn không thích nó và lúc bấy giờ anh cũng đang cùng anh trai học tập và sinh sống ở nước ngoài.
Nhưng mọi chuyện bắt đầu khi gia đình khó khăn, anh và anh Thái Đức phải về nước sinh sống với bố mình. Rồi một ngày, anh thấy bố anh nói với anh trai của anh hãy tiếp cận Hoàng Phương Linh, con gái đầu lòng của ông Hoàng Nghiệp. Lúc bấy giờ, anh chỉ là một đứa trẻ, anh thần tượng anh trai của mình cũng chính vì thế mà anh thấy thời gian anh trai dành ình ít đi kể từ khi Hoàng Phương Linh xuất hiện. Thái Đức vốn là một người hiền lành ít nói, không biết bố anh đã nói gì với anh ấy để đôi mắt của anh ấy ngày càng mang đầy nỗi hận thù. Ban đầu, anh thấy anh Thái Đức chỉ tỏ vẻ vui cười trước mặt Hoàng Phương Linh, còn sau lưng thì lãnh đạm. Nhưng rồi anh thấy anh trai mình cười nhiều hơn, vui vẻ nhiều hơn và màu sắc đau buồn trên nét mặt đã biến thành niềm hân hoan, hạnh phúc. Anh biết rằng Thái Đức đã thực sự cảm mến Hoàng Phương Linh.
Cho đến một ngày, anh thấy anh trai bị bố anh tát thẳng vào mặt đến mức chảy máu miệng. Ông hét lớn và đuổi anh cút đi cho khuất mắt ông. Anh thấy anh trai mình lầm lỳ bước ra khỏi phòng mà không nói thêm tiếng nào nữa. Đêm hôm đó, anh thấy anh trai mình sắp hành lý. Suy nghĩ ngây thơ của một đứa trẻ lên mười những tưởng anh trai sẽ ình một bất ngờ vào đêm Giáng Sinh như anh vẫn làm. Nhưng rồi sáng hôm sau, anh thấy bố anh khóc mà nói với anh rằng, nhà họ Hoàng đã giết chết anh trai của anh, họ đã giở trò với thắng xe để anh trai của anh gặp tai nạn.
Anh hoang mang, lo sợ. Những suy nghĩ của anh về tang lễ mẹ mình trong quá khứ lại hiện lên. Giờ đến lượt anh trai của anh ra đi mãi mãi. Người ta nói nguyên nhân tai nạn là do thắng xe có vấn đề khiến xe bị mất lái. Và anh trai của anh chết ngay tại chỗ khi xảy ra tai nạn. Trong lòng anh lúc bấy giờ xác tín toàn bộ những lời bố anh đã nói. Chính nhà họ Hoàng đã hại chết Thái Đức.
Anh đội tang anh trai, đứng bên cạnh bố mình. Mặt ông đỏ vằn đầy căm hận. Sau khi anh trai anh mất được vài ngày, bố anh cũng suy sụp mà đổ bệnh nặng, trước khi nhắm mắt, ông nói với anh nguyện vọng cuối cùng của mình, muốn anh hãy phá hủy Estermir vì chính những con người đó đã giết chết Thái Đức, giết chết bố anh, hủy hoại gia đình và tương lại của anh. Ông nói rằng bằng mọi giá phải làm được điều đó, bằng không, ông có chết cũng không nhắm mắt.
Nói rồi, giọng anh trùng xuống. Món quà mà Giáng sinh năm đó mang lại cho anh là sự ra đi của hai con người thân thích nhất đối với anh
và một mối thù sâu nặng mà anh phải bán mạng để trả.
Từ đó anh phải sống dưới cái tên Khải Hưng, sống và tìm mọi cách để thực hiện di nguyện cuối cùng của bố mình và cũng là nguyện vọng của anh. Đã gần 20 năm rồi…
Anh bỗng im lặng. Cô sợ hãi vì những gì mình vừa nghe từ anh. Thì ra, anh đã phải đau khổ và giằn vặt đến vậy trong thù hận. Thì ra anh đã phải nếm trải một tuổi thơ không được trọn vẹn. Chính vì thế nên anh mới làm ra những chuyện như vậy, phải không? Nhưng mối thù giết chết anh trai liệu có đúng không, đó là nguyên nhân mà anh trả thù, nhưng tất cả chỉ là những lời nói từ phía bố anh. Riêng cô, cô biết rằng sẽ không có lý do gì để nhà họ Hoàng giở trò với thắng xe bởi cái giá cho việc đó chính là mạng sống của Hoàng Phương Linh. Chiếc xe gặp tai nạn là của chị ấy. Không thể nào có chuyện người nhà họ Hoàng giở trò với thắng xe của con gái họ chỉ để giết chết Thái Đức, bởi cái giá phải trả là quá lớn. Cô nghĩ rằng, đó chỉ là một tai nạn.
“Hoàng Phương Linh cũng qua đời do tai nạn đó, anh có biết không?” Cô hỏi anh.
Anh trầm ngâm cúi đầu.
Nhìn biểu hiện của anh. Thì ra là anh có biết điều đó. Nhưng tại sao khi biết được điều đó rồi anh vẫn có thể nghĩ rằng người nhà họ Hoàng giở trờ để hãm hại Thái Đức. Thực sự mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Nhà họ Hoàng có thể có lỗi với bố anh. Nhưng có lẽ bố anh đã quá đau khổ vì mất đi tất cả nên muốn anh phải trả thù, và để anh có động lực trả thù ông đã nói với anh rằng nhà họ Hoàng đã hãm hại anh của anh. Có lẽ vì ông biết anh trai Thái Đức của anh chính là điểm yếu lớn nhất trong tâm trí của anh lúc bấy giờ. Chỉ có nói với anh như vậy, anh mới bán mạng để trả thù cho bằng được. Nhưng Thái Đức sẽ không muốn em trai mình bị biến thành công cụ của thù hận đâu, anh sai rồi!
“Khi biết điều đó, anh đã muốn từ bỏ!” Anh chậm rãi lên tiếng.
Khi anh nhận ra được những hận thù trong lòng mình chỉ là những điều mà bố anh thêu dệt nên trong tâm trí anh còn sự thật thì không phải hoàn toàn như vậy. Ban đầu anh nghĩ rằng Hoàng Phương Linh còn sống vì người ta nói rằng chị ta đã được đưa ra nước ngoài. Nhưng mãi về sau anh mới biết chị ấy cũng không qua khỏi do tai nạn hôm đó.
Nhà họ Hoàng vốn rất kín tiếng, thực sự cô không hề hay biết rằng Hoàng Phong có một chị gái đã qua đời nếu không phải là bà chủ tịch tự kể cho cô nghe những điều đó. Chính vì thế thật khó để trách anh vì mãi sau này mới biết rõ chân tướng sự việc.
Mọi chuyện dường như đi quá xa chỉ vì một lời nói sai sự thật. Nó hại một con người chôn vùi hết tất cả mọi thứ tốt đẹp của mình để đuổi theo một lời nói dối vô nghĩa. Chính nó đã hủy hoại một Khải Hưng hiền lành, ấm áp mà cô từng biết. Đó mới chính là con người thật của anh chứ không phải là con người đang mệt mỏi ngồi trước mặt cô đây.
Nhưng tại sao anh vẫn không dừng lại? Mọi chuyện hoàn toàn có thể kết thúc khi anh hiểu ra sự thật về tai nạn năm đó, không phải sao? Chẳng lẽ anh coi mối thù ấy là sự sống của mình và dùng nó để bấu víu mà sống tiếp?
“Nhưng khi anh muốn từ bỏ, anh lại mất em vào tay Hoàng Phong!” Anh ngẩng mặt lên nhìn cô.
Cô giật mình sợ hãi vì câu nói của anh. Anh đã từng muốn từ bỏ? Nhưng câu nói của anh không phải chính là vì cô mà anh không từ bỏ đó sao? Cô hoang mang lo lắng.
Anh nói rằng, anh tiếp cận Hoàng Phong, tiếp cận Bảo Hân tất cả chỉ để phục vụ cho kế hoạch của mình. Nhưng cô là một điều anh không thể ngờ sẽ xuất hiện trong cuộc đời đầy màu sắc đen tối của anh. Ở bên cạnh cô, anh đã từng muốn vứt bỏ hết tất cả, muốn bình an ở bên cạnh cô, chẻ chở và bảo vệ cô. Thời đại học, anh yêu cô nhưng lúc bấy giờ nỗi thù hằn ám ảnh vẫn dày vò anh, anh sợ anh thất bại thì người chịu đau khổ sẽ là cô nên chưa một lần anh dám nói hết lòng mình với cô. Anh vẫn hi vọng rằng cô sẽ chờ đợi anh, và anh tin tưởng cô tuyệt đối.
Nhưng rồi, khi anh thoát khỏi bóng đen thù hận trong quá khứ và muốn dừng lại, thì lúc bấy giờ anh lại mất cô. Anh trước giờ vẫn luôn đố kỵ với Hoàng Phong, hắn ta có mọi thứ trong khi anh mất tất cả mọi thứ. Hắn có gia đình, anh không có, hắn có tài sản, anh không có, hắn ung dung tự tại, anh khốn khổ với thù hằn, nhưng anh vẫn tự an ủi bản thân và gạt bỏ những thứ phù phiếm ấy sang một bên vì ít nhất anh còn có một người con gái yêu thương anh vô điều kiện. Nhưng rồi hắn lấy mất cô từ tay anh, thứ mà anh không bao giờ chấp nhận để mất, thứ duy nhất anh muốn nắm giữ.
Chính vì thế, anh vẫn tiếp tục kế hoạch của mình, anh muốn Hoàng Phong phải nếm trải mọi thứ như anh, muốn hắn ta hiểu cảm giác của anh và muốn cô quay trở về bên anh.
“Về bên anh, không được sao? Anh biết em và hắn chỉ là giao ước, anh biết hắn vẫn yêu Thiên Ân!” Anh nhìn cô với anh mắt van nài.
Hay thật!
Vậy là cuối cùng mọi chuyện vẫn là từ cô mà ra.
Lắm lúc cô không hiểu bản thân có gì thú vị để mà mọi người lại lấy cô ra làm lý do mà hủy hoại Estermir, Hoài Anh cũng vậy và giờ Khải Hưng cũng vậy. Vậy là cuối cùng, người đẩy Hoàng Phong đến bước đường khốn đốn này lại một lần nữa là cô. Cô tự cười chính bản thân mình. Cô muốn cứu công ty gì chứ, muốn tìm hiểu sự thật gì chứ, muốn làm một việc cuối cùng cho hắn sao? Muốn cứu vớt những thứ vì chính cô mà sụp đổ. Cô quả là một con người bản lĩnh và giỏi dang mà.
Anh muốn cô trở về bên anh. Làm sao có thể được. Anh đã có vợ rồi và người con gái ấy hoàn toàn vô tội trong cuộc chiến vô nghĩa này. Cô không thể nào đẩy cô ấy vào bước đường đau khổ được, cô không muốn ác như vậy. Nhưng quan trọng hơn hết là cô không còn yêu anh nữa. Trái tim cô đã thuộc về một người khác, dù người đó không lựa chọn ở bên cạnh cô, không mang lại cho cô một tình yêu đúng nghĩa. Nhưng cô vẫn yêu người đó. Cô không thể nào vì tội nghiệp anh mà đến bên anh, cũng không thể nào vì bản thân đã đến bước đường cùng mà lựa chon anh như một tấm phao cứu sinh. Đó không phải là tình yêu. Đó là lợi dụng. Cô không muốn mọi chuyện sai lầm thêm nữa.
Nhưng anh lại là người đang muốn hủy hoại người cô yêu thương nhất. Anh muốn khiến Hoàng Phong mất tất cả còn cô lại không muốn thấy điều ấy. Cô muốn bảo vệ hắn, nhưng cũng thương xót cho quá khứ của anh và không muốn anh bị tổn thương.
“Ông chủ tịch không đơn giản như anh nghĩ đâu, dừng lại đi!” Cô nói rồi quay sang nhìn anh với anh mắt van nài. Dừng lại đi! Chỉ cần anh dừng lại vào lúc này thì sẽ không ai trong cả hai phải đau khổ cả. Mọi thứ cũng nên chấm dứt rồi.
Bỗng nhiên anh phá lên cười. Cô một lần nữa ngạc nhiên trước thái độ của anh. Tại sao anh lại cười.
“Ông ta vốn không hôn mê, phải không?”
Câu nói của anh làm cô sững sờ. Làm sao mà anh biết được những điều đó. Những điều mà không phải ai cũng có thể biết.
“Ông ta vẫn còn quá ngây thơ, sai lầm của ông ta là quá tin những người thân cận của ông ta!” Mặt anh bỗng nhiên đầy đắc ý.
Cô sợ hãi. Câu nói này của anh có nghĩa là anh vẫn còn tay trong ở bên cạnh ông chủ tịch. Là ai? Đầu óc của cô lại một lần nữa rà soát toàn bộ những người thân cận bên ông chủ tịch nhưng vẫn không tìm ra được người nào.
“Phải như thế nào anh mới chịu dừng lại?”
Cô không thể để mọi chuyện tiếp tục như thế này. Mọi chuyện càng lúc đi càng xa. Nếu như lời anh nói, anh hoàn toàn biết ông chủ tịch không hôn mê, tức là anh hoàn toàn có cơ sở để tìm hiểu và làm cho ông không thể chống đỡ được. Ông chủ tịch không hề biết điều này, Estermir nguy mất. Đang rối bời không biết phải làm thế nào thì cô lại nghe thấy tiếng anh chầm chậm vang lên:
“Em yêu hắn nhiều đến vậy sao?” Anh lại nhìn cô với ánh mắt oán trách.
Tại sao anh lại có thể suy luận ra một điều như vậy?
Anh nói rằng từ lúc cô bước vào, cô chưa một câu oán trách anh đã lợi dụng người cô tin tưởng nhất là Trần Phương để làm cho cô mang tiếng xấu ở công ty, cũng chưa một lần cô hỏi rằng tại sao anh không đến đám tang của mẹ cô và dù nói thế nào cô cũng không màng đến tình cảm mà anh đã bày tỏ. Tất cả những điều cô mong muốn chỉ là cứu Estermir, cứu lấy hào quang của Hoàng Phong.
Đúng vậy, nếu anh không nói thì cô cũng hoàn toàn không để ý đến điều đó. Nhưng thực sự trong tâm trí cô lúc này chỉ muốn làm cách nào có thể cứu lấy Estermir, cứu lấy mối liên hệ duy nhất và cuối cùng giữa cô và Hoàng Phong. Cô không muốn vì cô mà nó bị hủy hoại, không muốn vì cô mà Hoàng Phong mất đi tất cả mọi thứ. Không muốn mình trở thành người xấu xa nhất trong cuộc đời Hoàng Phong. Cô không muốn điều đó.
“Dù có tay trong nhưng khả năng tài chính của anh sẽ không đấu lại ông Hoàng Nghiệp!” Cô muốn cảnh báo anh một lần nữa. Xin anh, dừng lại đi!
Nhưng rồi anh lại chậm rãi nói với cô rằng. Anh đúng là không có đủ tài chính để đấu lại với tập đoàn Estermir. Nhưng anh cũng nói thêm với cô rằng, sai lầm lớn nhất của cuộc đời Hoàng Phong là làm cho quá nhiều người muốn ở bên cạnh hắn ta, cả cô và Thiên Ân, ai cũng muốn ở bên cạnh hắn ta. Chính vì cô muốn ở bên cạnh hắn nên anh mới đối đầu với Hoàng Phong, vì Thiên Ân muốn ở bên cạnh hắn nên Vansenter – Mạnh Huy cũng muốn đối đầu với hắn. Tài chính của Vansenter thì ngang ngửa với Estermir, và trong giai đoạn này còn có phần nhỉnh hơn đôi chút.
Tai cô ù đi khi nghe những lời này từ Khải Hưng. Cô đã quá coi thường anh, cô cứ nghĩ rằng anh chỉ dùng gia sản của nhà vợ anh là Bảo Hân để đối chọi với ông chủ tịch, nhưng không ngờ sau lưng anh còn có cả một Vansenter. Có cả một tập đoàn đối trọng với Estermir, tâp đoạn mà ngoài mặt thì là đối tác nhưng luôn rình rập tìm mọi cách thôn tính nó.
Rốt cuộc, anh muốn gì mới dừng lại?
“Rời khỏi Hoàng Phong!” Khải Hưng nói và nhìn cô đầy dò xét.
Lòng cô chấn động. Cô không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Đây là điều kiện để anh buông tha cho Estermir?
Anh nói rằng anh biết cô đã không còn yêu anh. Nhưng anh không muốn cô ở bên cạnh Hoàng Phong. Nếu anh không có được cô thì anh cũng không muốn hắn có được cô. Chỉ cần như thế, anh sẽ dừng lại.
Cười nhạt. Thì ra đây là mục đích của anh sao. Anh đặt cuộc một vố quá lớn như vậy chỉ để muốn cô rời khỏi Hoàng Phong? Anh cũng biết Hoàng Phong yêu Thiên Ân mà, tại sao lại muốn cô rời khỏi hắn vì đó là điều đương nhiên sẽ xảy ra thôi. Chỉ cần cô rời khỏi hắn là được, phải
không? Chỉ cần cô biến mất khỏi tầm mắt của hắn là được, phải không? Làm như vậy, anh sẽ buông tha cho hắn phải không. Chỉ cần làm vậy cô sẽ không phải là người khiến Hoàng Phong đau khổ vì mất đi tất cả, chỉ cần như vậy Hoàng Phong sẽ được hạnh phúc, phải không? Một cuộc giao dịch quá lời đối với cô. Chỉ cần cô chấp nhận một mình ôm mối tình đơn phương này rời khỏi hắn thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
“Được! Em sẽ rời khỏi Phong!” Cô quả quyết và nhìn thẳng vào mắt Khải Hưng.
Anh thoáng bất ngờ vì biểu hiện của cô. Xong cô nhanh chóng đứng dậy, cô nói với anh rằng mong anh giữ lời hứa cho tất cả dừng lại thì cô sẽ rời khỏi Hoàng Phong. Ngay hôm nay sẽ dọn dẹp đồ đặc và ngày mai sẽ rời đi. Xong cô nhanh chóng từ biệt và ra về, cô sợ nếu ở lại anh sẽ suy nghĩ lại và không làm theo những gì anh đã nói. Cô tin anh, anh là người đã nói là sẽ làm. Thế nên cô đã chấp nhận điều kiện của anh, chỉ cần cứu được công ty, cô sẽ một lần lợi dụng tình cảm của anh.
Nhưng khi chưa kịp bước qua anh, bàn tay của cô bị anh nắm lại. Anh không nhìn mặt cô nhưng bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô. Cô cố gắng giật tay anh ra, cô không muốn ở đây thêm một chút nào nữa. Cô sợ chính mình sẽ suy nghĩ lại giao ước vừa rồi, sợ chính mình sẽ mềm yếu.
“Vì hắn, hạnh phúc của mình em cũng không màng?” Giọng Khải Hưng run run.
Cô thoáng sững sờ. Cô không nghĩ mình cao thượng đến vậy. Nhưng không phải mọi chuyện chỉ cần kết thúc ở cô thôi sao. Hoàng Phong vốn không thể ở lại bên cạnh cô và cô cũng không muốn biến mình thành một con người xấu xa hủy hoại hắn, cô cũng không muốn Khải Hưng vì cô mà phải mệt mỏi trong những suy tính thiệt hơn. Mọi chuyện đáng lẽ sẽ không như thế này nếu không có cô xuất hiện. Khải Hưng sẽ vẫn có thể là bạn của Hoàng Phong và Hoàng Phong sẽ có tất cả. Vậy, mọi thứ chẳng phải nên dừng lại như vậy sao. Một mảnh ghép thừa phải vứt đi để cho bức tranh được viên mãn. Cô chấp nhận.
“Vì cả anh nữa, anh Hai!”
Mắt cô rưng rưng, cô gỡ bàn tay ra khỏi tay anh. Nở nụ cười mệt mỏi với anh trước ánh mắt sững sờ của anh. Đúng vậy, vì cảm thấy có lỗi với anh nên cô cũng lựa chọn cách này vì anh. Một lần, đầu tiên và cuối cùng. Vì những gì đẹp đẽ trong quá khứ. Tất cả chỉ đến đây thôi.
Đôi khi hi sinh một con tốt sẽ khiến bàn cờ trở nên sáng sủa.
Cô tình nguyện là con tốt ấy lúc này.
***
Thiên An đi khuất, Khải Hưng vấn đứng bên cạnh những bụi hoa hồng trắng mà anh trồng khi nhớ đến cô. Cô còn chẳng mảy may nhìn đến nó chứ đừng nói là hiểu ra thâm ý của nó. Anh trồng chúng vốn để cho cô. Cô có còn nhớ về mơ ước có một ngồi nhà đầy hoa hồng trắng đã nói với anh trước đây không? Chắc cô đã quên rồi, mà nếu không quên thì những việc này cũng không còn ý nghĩa với cô nữa.
Nhưng cô ấy vẫn ngốc như vậy. Vẫn luôn cho rằng mình biết hết tất cả nhưng thực ra chẳng biết gì hết. Cô ấy luôn cho rằng những suy nghĩ của mình là đúng, luôn cho rằng mình thông minh nhưng đến cả cách cảm nhận người ta đối xử với cô thế nào, mức độ quan trọng của cô trong lòng người ta ra sao cô cũng chẳng thể hiểu được.
Anh sẽ giữ lời hứa, chỉ cần Thiên An rời khỏi Hoàng Phong thì anh sẽ dừng tất cả lại, bởi lẽ, Thiên An sẽ không hiểu được nếu cô ấy rời đi, Hoàng Phong sẽ khốn khổ như thế nào.
Cuộc giao dịch này, tuy ích kỷ nhưng anh là người được hưởng lợi.
Ít nhất, Hoàng Phong sẽ phải nếm trải cảm giác mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc đời anh ta. Như thế là đủ. Như thế trái tim đau khổ của anh sẽ được vỗ về đôi chút. Nhưng những cảm giác này là gì? Tại sao anh không thấy vui dù đã đạt được mục đích?
Những việc anh làm có đúng không?