Bạn đang đọc Hay Là Anh Cưới Em Đi: Chương 21
Chương 21: Vì anh ấy
Trong mơ màng, những hình ảnh hạnh phúc của gia đình cô trong quá khứ ép từng dòng nước mắt cứ thế lã chã rơi. Giật mình tỉnh dậy thì cũng là lúc chiếc gối cô nằm đã ướt đẫm. Mệt mỏi nhìn xung quanh, cô thấy một dáng người quen thuộc ngồi bên cạnh cô, đôi mắt hắn lo lắng nhìn cô đầy thấu hiểu.
Người lúc này bên cạnh cô chỉ là tên Đăng Minh này, còn người cô ngày đêm mong ngóng cuối cùng vẫn không xuất hiện. Bỗng nhiên nhận thấy cô đã dựa dẫm vào hắn quá nhiều cũng như hi vọng quá nhiều. Có gì nó dâng lên trong lòng, cô dường như không thể thở được nữa.
Thiên Phúc đã về. Nó mang vào cho cô một bộ áo xô trắng. Lòng cô tê dại nhận lấy chiếc áo và mảnh khăn tang trước ánh nhìn lo lắng của nó. Cô xoa đầu nó rồi nói với nó rằng hãy yên tâm, chị vẫn còn chống đỡ được.
Cô khẽ khàng mặc chiếc áo xô lên người, từng động tác đờ đẫn chậm chạp. Đăng Minh muốn giúp nhưng cô lắc đầu nói không cần. Nhưng khi cầm lấy chiếc khăn màu trắng để đội lên đầu, cô không kìm được nước mắt mà bật khóc. Thiên Phúc cũng khóc, nó ôm lấy cô vỗ về. Cô không hiểu sao, khi thằng nhóc con mà hằng ngày cô vẫn bắt nạt đó khóc và ôm lấy cô thì một cảm giác tủi thân lan tỏa khắp cơ thể, cô càng khóc lớn tiếng hơn nữa. Có lẽ, nó và cô giờ đang là hai kẻ tội nghiệp nhất thế gian này. Hai kẻ không còn mẹ.
Khi hiếu trường hoàn tất cũng là lúc mắt cô sưng húp và dường như cô không còn nước mắt để khóc nữa. Cô chỉ thẫn thờ ngồi một góc bên cạnh linh cữu mẹ, dựa đầu vào vai bố cô và nhìn dòng người đi vào đặt hoa cúc trắng lên trước di ảnh của mẹ. Thiên Phúc là trưởng nam nên phải khấu đầu đáp lễ từng người vào viếng. Ông ngoại cô, người vốn vui vẻ hoạt bát thường ngày cũng chỉ lặng lẽ ngồi một góc khuất, trên tay ông là bức hình của bà ngoại quá cố của cô chụp cùng mẹ cô khi còn trẻ và ông đăm đăm nhìn về phía di ảnh của mẹ cô. Mặt ông ngoại hiện lên tia khắc khổ. Kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, tạo hóa quả thật trớ trêu.
Trong căn phòng này, mùi nhang khói, mùi tang thương, mùi nước mắt hòa quyện vào làm một, giăng mắc lên khắp nơi một tấm màn lạnh lẽo. Tất cả mọi người trong gia đình cô, ai nấy đều lặng lẽ, mỗi người ôm ình một tâm sự riêng nơi đáy mắt.
Cô thấy bà chủ tịch cùng một vài người thân quen đến viếng. Bà cầm tay cô rưng rưng nước mắt an ủi. Cô chân thành cảm ơn bà rồi tiễn bà ra về. Trông bà cũng gầy đi và sự mệt mỏi hiện lên từng nét mặt.
Đã là ngày thứ hai của tang lễ, Thiên An trông như một kẻ vô hồn. Cô tuy vẫn tiếp đón người đến chia buồn bằng mọi sự nhã nhặn và lịch sự nhất có thể, xong trong trái tim cô, mọi cảm giác dường như đã chai sạn và lạnh lẽo. Cô cảm thấy thật sự có lỗi với mẹ mình, chỉ vì cô mải miết chạy theo cái ảo tưởng tình yêu vớ vẩn để rồi đến nhìn mặt mẹ cô một lần cuối cũng không được. Cô quá mù quáng trong tình yêu rồi thì phải. Cái gì mà chỉ cần người mình yêu hạnh phúc, còn lại sẽ không sao. Cô bảo vệ cho hắn, rồi ai bảo vệ ẹ cô đây? Một đứa con gái bất hiếu, cô tự xỉ vả bản thân mình.
Tối ngày thứ hai của tang lễ, cuối cùng Hoàng Phong cũng xuất hiện. Thiên Phúc có thể từ Úc quay trở về vào ngay ngày hôm sau khi mẹ cô mất, còn hắn thì đến tận bây giờ mới về. Có lẽ tin tức của hắn quá chậm nhỉ? Mà cô có quyền gì để trách móc hắn cơ chứ, đối với hắn cô có là gì đâu. Có lẽ đã rất nể nang nên hắn mới về để người ngoài không xì xào bàn tán tại sao đám tang mẹ cô mà chồng cô không có mặt. Ít nhất, hắn vẫn còn chút ít thương hại dành cho cô, nhỉ?
Cô không nhìn hắn, cô thấy hắn bước vào và nhanh chóng đến bên cạnh bố cô xin lỗi rằng đã về trễ, bố cô chỉ gật đầu rồi đưa cho hắn một chiếc áo vải trắng và một chiếc khăn trắng. Hắn nhanh chóng mặc vào và đội khăn lên đứng sang phía bên canh cô. Cô vẫn không nhìn hắn. Cô không muốn nhìn hắn.
Cô nghe thấy tiếng hắn vang lên bên tai:
“Em mệt mỏi lắm phải không?”
Lòng cô thoáng chấn động. Nhưng cuối cùng cô chỉ quay sang nhìn vào mắt hắn một cách vô hồn rồi nhanh chóng quay đi.
Mắt hắn đột nhiên hoang mang, rồi hắn không nói gì nữa mà chỉ đứng lặng lẽ bên cô. Khi có khách thì hắn đi tiếp khách, khi có việc hắn lại nhanh chóng chạy đôn chạy đáo để lo lắng công việc. Có đôi khi đứng bên cạnh cô, những khi cô không cầm được nước mắt hay bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt thì hắn lại vòng tay khoác lên vai cô, nhưng cô khẽ khàng lách ra và lảng đi chỗ khác. Cô không muốn giữ tình yêu với hắn nữa, chuyện này nên kết thúc dần đi là vừa rồi. Đừng làm nhau thêm mệt mỏi.
Rồi giây phút khiến cô không thể nào đứng vững được nữa là khi cha xứ đọc lời cầu nguyện cuối cùng và người ta đặt mẹ cô nằm vào một hố sâu lạnh lẽo. Cô không thể gào thét ôm lấy mẹ, cũng không thể không cho họ đưa mẹ cô đi, cô biết mọi chuyện rồi cũng phải diễn ra như vậy. Nhưng nhìn hình ảnh từng người từng người một cầm lấy nắm cát bỏ xuống chiếc hố ấy, cũng giống như họ đang cầm một con dao nhọn khoét sâu vào lòng cô vậy. Nước mắt nhạt nhòa hết mọi cảnh vật. Cô đưa vai áo lên chùi nước mắt như một đứa trẻ con.
Mẹ ơi, giờ thiên đường là của mẹ. Sẽ không còn đau khổ vì bệnh tật, không còn những ngày tháng mệt mỏi trong bệnh viện, mẹ sẽ chỉ cười thôi, sẽ xinh đẹp như một thiên thần, phải không mẹ? Nhưng mẹ ơi, con đau quá. Con biết rằng con ích kỷ nhưng con vẫn muốn giữ mẹ ở lại. Mẹ ơi, mẹ nỡ bỏ bố lại một mình sao? Nõ bỏ chúng con bơ vơ sao?
Rồi bia mộ được dựng lên. Mọi người đọc kinh cầu nguyện ẹ cô trước khi ra về hết. Bố cô đứng không vững được Thiên Phúc dìu ra ngoài xe, thằng nhóc này, đã là một người đàn ông trưởng thành rồi. Có một cô bé mặc áo đen luôn đứng cạnh nó, trong những ngày tang lễ cô bé ấy luôn ở bên an ủi Thiên Phúc. Thật may mắn là Thiên Phúc cũng có một chỗ dựa tinh thần để có thể đứng vững.
Mọi người đã về hết, chỉ còn mình cô ngồi lại bên mẹ, mắt cô lúc này đã không còn có thể chảy thêm nước mắt được nữa, tất cả cảm xúc chỉ còn dồn nén lại thành những nét biểu cảm trên khuôn mặt, cô vuốt tấm bia có gương mặt mẹ cô đang cười tươi mà cảm thấy trái tim lạnh toát.
Mưa chiều lất phất thấm ướt mọi thứ xung quanh từ khi nào. Ngồi dựa lưng vào mẹ cô bỗng quên hết mọi thứ xung quanh. Chỉ thẫn thờ ngồi đó, đầu óc trống rỗng không một gợn suy nghĩ nào. Rồi một bóng người xuất hiện trên tay cầm chiếc ô che mưa cho cô.
Ngẩng mặt lên nhìn hắn. Hắn vẫn đứng đó, vẫn là con người trước đây đã từng cầm ô đứng trong cơn mưa che cho cô. Nhưng cũng giống như lần trước đây, chưa bao giờ cô đặt chân được vào trái tim hắn, chưa một giây phút nào hắn thuộc về cô một cách trọn vẹn. Cô nhận ra rằng, có lẽ hắn quá tốt với cô, và cô không biết từ khi nào đã yêu hắn. Rốt cuộc phải trách cứ ai. Chỉ tại ông trời cho cô quá nhiều tai ương và hắn lại đứng ra để che chở cho cô kịp thời nên mới khiến mọi chuyện đến bước đường này. Như lời Thiên Ân nói, hắn quá tốt, tốt đến nỗi khiến người ta hiểu lầm và rồi ngầm nảy sinh ước vọng chiếm hữu. Vậy nên, bây giờ dù có tai ương đến thế nào, dù hắn có đối tốt với cô thế nào, cô cũng chọn cách đi một mình. Cô sẽ từ bỏ ý định muốn giữ hắn ở lại bên cô, từ nay về sau sẽ không hi vọng một chút nào nữa, không ảo tưởng thêm một chút nào nữa.
Nghĩ vậy, cô đứng phắt dậy và đi về phía xe. Để mặc cho hắn đứng đó trong với chiếc ô và ánh mắt lo lắng. Ngồi vào trong xe, hắn định đưa cô về nhà nhưng cô nói rằng cô muốn về nhà cô. Hắn chỉ im lặng rồi quay đầu xe chở cô về. Trên đường đi, cả hai đều im lặng không nói với nhau tiếng nào. Hắn có quay sang nhìn cô đôi lần và hình như muốn nói điều gì đó, nhưng cô chỉ im lặng dựa đầu vào cửa kinh cửa sổ nhắm mắt.
Bước xuống xe, cô nhanh chóng đi vào phòng và nằm xuống. Mặc kệ hắn muốn làm gì hay đi đâu cũng được.
Hắn vào thăm bố cô, động viên an ủi em cô rồi cuối cùng đến bên chiếc giường cô đang nằm và ngồi xuống bên cạnh.
Hắn không nói gì, cô cũng không còn tâm sức để quan tâm tới hắn. Cô gác tay lên trán, coi như hắn không tồn tại. Cô bỗng cảm thấy một bàn tay đang vén mái tóc của cô thì giất mình. Nhanh chóng gạt bàn tay của hắn sang muốn bên, cô trừng mắt nhìn hắn. Đôi mắt hắn thoáng lưỡng lự rồi rụt tay lại.
Cô vẫn im lặng và trở mình quay lưng về phía hắn. Cô nghe tiếng hắn đứng dậy, đi ra ngoài và khép cửa. Rồi tiếng động cơ xe khởi động và chiếc xe cùng hắn biến mất khỏi sân nhà cô.
Cô ngồi dậy trên giường. Cuối cùng hắn cũng rời đi. Cô khẽ thở dài và lại bỗng giật mình. Dường như, dù có nói rằng sẽ không hi vọng nữa nhưng rốt cuộc cô vẫn có chút mong mỏi dù là rất mỏng manh rằng hắn sẽ ở lại. Nhưng cuối cùng, mọi chuyện vẫn diễn ra theo những gì vốn được sắp đặt sẵn. Bản thân cô cũng thật buồn cười, dù nghĩ rằng sẽ phải căm ghét hắn, nhưng vẫn hi vọng hắn ở lại bên mình. Đến khi nào cô mới có thể hết viển vông mơ mộng? Đến khi nào lòng cô mới hết mâu thuẫn.
Nhìn sang bên cạnh giường, nơi khi nãy hắn ngồi. Một tờ giấy được hắn để lại, chỉ vọn vẹn hai chữ “Xin lỗi!”.
Xin lỗi, đồng nghĩa với: chấm hết, nhỉ?
***
Ba ngày sau tang lễ, Thiên Phúc lại phải từ biệt mọi người trong nhà để tiếp tục đi học. Mọi người trong nhà dù vẫn còn đau thương nhưng vẫn động viên tinh thần để Thiên Phúc yên tâm học tập. Cô cũng không ngoại lệ. Hơn ai hết, cô biết rằng cô phải thay mẹ chăm sóc cho gia đình và em trai cô. Mẹ luôn muốn cô mạnh mẽ, mẹ muốn nhìn thấy cô như vậy.
Trong ba ngày qua, cô chỉ là hằng ngày ra mộ mẹ rồi về nhà chăm sóc bố cô. Bố cô thấy vậy cũng lên tiếng hỏi rằng tại sao cô không về nhà, bố có thể tự chăm sóc mình được nhưng cô chỉ cười trừ mà không nói gì.
Cô biết, cô vẫn mong mỏi và nghe ngóng những thông tin về hắn, nghe ngóng những thông tin về công ty để rồi trong lòng lại nhen lên rỗi ray rứt. Cũng tại cô mà công ty mới đến bước đường này, dù không phải trực tiếp nhưng cô không thể chối bỏ trách nhiệm của mình về những gì đã xảy ra. Nhưng cô vẫn cảm thấy áy náy với mẹ mình, chỉ vì mải lo những chuyện của công ty, cô đã không thể về gặp mặt mẹ lần cuối. Cô giận hắn bởi hắn đã không có mặt trọn vẹn trong đám tang của mẹ. Bởi hắn bỏ rơi cô trong lúc cô cần hắn nhất. Nhưng rồi, cô cũng hiểu rằng không thể trách hắn, hắn chắc đang phải rất bận rộn với công việc bề bộn của công ty mà một phần nguyên nhân là
do cô. Nhìn dáng người mệt mỏi của hắn, cô có thể cảm thấy được điều đó. Và rồi, cô cũng biết, tất cả chỉ là cảm xúc của cô, còn hắn, vốn chẳng có lỗi gì với cô cả, tất cả chỉ là cô tự quy kết và tự giận dỗi riêng mình.
Ngồi ăn cơm chiều với bố. Bố cất tiếng hỏi cô một lần nữa rằng tại sao không về giúp đỡ Hoàng Phong trong khi mọi chuyện ở đó đang rối tung lên như vậy. Đáng lẽ lúc này, cô phải ở bên cạnh hắn chứ. Bố cô nói rằng chỉ cần có vợ ở bên cạnh, dù khó khăn thế nào cũng sẽ tìm được cách vượt qua. Nói rồi, bố lại đưa mắt nhìn sang chiếc ghế trống bên cạnh. Chiếc ghế mà trước đây dù mệt mỏi nhưng mẹ vẫn cố gắng ra ngồi để cùng dùng cơm với cả nhà. Lòng cô lại chùng xuống. Cô lưỡng lự, nhưng rồi vẫn cất tiếng hỏi bố:
“Bố có giận mẹ khi mẹ bỏ bố lại một mình không?”
Bố cô giật mình, không nhìn về phía chiếc ghế đó nữa, bố nhìn vào bát cơm, dùng đũa đảo đảo rồi cười lơ đãng.
“Ban đầu thì có!”
Bố trầm ngâm một lát rồi lại tiếp tục:
“Nhưng bố biết, như thế có lẽ sẽ tốt hơn ẹ con!”
Rồi bố ngẩng mặt nhìn cô, bố cười buồn mà nói rằng:
“Khi thật lòng yêu một người, con sẽ không thể oán giận dù lý do có là gì!”
Cô hiểu những gì bố nói. Vì khi yêu một người cách chân thành, thì người đó sẽ quan trọng hơn cả linh hồn và cảm giác của bản thân. Khi người đó khiến ta đau lòng, ta tưởng rằng ta căm ghét họ. Cảm xúc rất dễ bị nhầm lẫn, nó cứ được tâm trí xác định rằng đó là sự căm ghét đối với người kia. Nhưng thực ra chỉ là cảm giác đau khổ, chán ghét chính sự lựa chọn của bản thân vì đã yêu người đó. Nhưng có lẽ rất ít người có thể nhận ra được điều này.
Có lẽ chính vì thế mà cuối cùng cô cũng nhận ra rằng cô chỉ có thể tự trách bản thân mình chứ không thể ghét bỏ Hoàng Phong bởi hắn hoàn toàn không có lỗi gì đối với cô cả. Chỉ là cô yêu hắn, và chính vì thế cô mới cảm thấy bị tổn thương.
Chính vì thế nên cô nghĩ rằng cô nên chịu trách nhiệm về những gì mình đã gây ra cho hắn. Cô sẽ quay lại công ty để hoàn thành nốt những gì còn dở dang. Rồi lúc đó ra đi ít nhất sẽ không còn áy náy. Không thể để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng hắn thì cũng không nên phá hủy những gì đã có. Sẽ giữ ình một chút kỉ niệm và để thời gian xóa dần đi. Riêng hắn, hãy để cô giúp hắn một lần cuối cùng, để cô có thể yêu thương hắn một lần cuối cùng. Giúp hắn đưa mọi chuyện quay về vị trí ban đầu. Để mọi chuyện như chưa từng xảy ra. Để không ai phải mệt mỏi nữa. Có lẽ chỉ như thế là đủ đối với cô.
Định rằng sáng sớm mai cô sẽ quay trở lại công ty, nhưng tôi hôm đó, bà chủ tịch cho người xuống đón cô và nói rằng bà có chuyện muốn nói với cô. Cô giật mình lo lắng, hôm trước khi thấy bà đến viếng mẹ cô, cô thấy bà gầy hắn đi. Mới đây, thông tin bà chủ tịch ốm và được chăm sóc tại nhà đã lan truyền khắp các bản tin. Nhà họ Hoàng từ trên xuống dưới ai nấy đều chật vật. Chính vì thế mà không nghĩ ngợi gì nhiều, cô vào thắp nhang ẹ rồi xin phép bố quay trở lại nhà chồng.
Ngồi trên xe, cô hoang mang không biết rằng bà chủ tịch muốn nói gì với mình. Liệu bà có phải bà đã biết chuyện cô và Hoàng Phong kết hôn hợp đồng hay không. Chắc không phải, bởi lúc này có lẽ Hoàng Phong cũng không có thời gian để đề cập đến những chuyện này. Hay bà đã biết chuyện Hoài Anh vì căm ghét cô nên mới gây ra những chuyện tay trời như vậy với Estermir. Không rõ khi biết được sự thật, bà có ghét bỏ cô không. Thực sự, cô rất yêu thương và kính trọng bà. Cô bỗng nhiên sợ hãi. Mong rằng mọi chuyện sẽ không diễn ra như vậy.
Đang mải lo lắng suy nghĩ thì xe đã chạy tới nơi. Cô tưởng rằng mình sẽ được đưa về nhà họ Hoàng, nhưng không ngờ lại được đưa đến bệnh viện nơi ông chủ tịch đang dưỡng bệnh. Báo chí đưa tin rằng ông vẫn đang hôn mê. Có lẽ bà chủ tịch đang chăm sóc cho ông. Cô theo chân người lái xe đi vào phòng bệnh của ông chủ tịch. Người lái xe chỉ đứng ở ngoài cửa phòng và để cô đi vào trong một mình. Hơi chần chừ, xong cô cũng đẩy cửa bước vào trong.
Cánh cửa được khép lại sau lưng cô. Cô nhìn khắp phòng, không thấy bà chủ tịch đâu mà chỉ thấy ông chủ tịch đang nằm trên giường.
Nhưng có một điểm lạ lùng rằng ông không hề hôn mê bất tỉnh mà hoàn toàn tỉnh táo.
Chuyện này là gì? Ông chủ tịch mới tỉnh lại hay sao?
Thấy cô bước vào, ông bỏ cuốn sách đang đọc trên tay xuống và nhìn chằm chằm vào cô. Cô giật nảy mình. Cô lắp bắp chào ông, cô nói rằng không biết rằng ông đã tỉnh và hỏi thêm rằng bà chủ tịch ở đâu vì bà sai người mời cô tới đây. Nhưng ông lại đáp lại rằng, hôn mê chỉ là giả, thực ra ông mới là người mời cô đến đây. Cô thoáng kinh ngạc, xong nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Cô hỏi ông có chuyện gì muốn căn dặn.
“Cô và Phong là hôn nhân hợp đồng?”Ông chủ tịch chậm rãi nói.
Cô giật mình lần nữa. Làm sao ông có thể biết được? Chẳng lẽ Hoàng Phong đã nói với ông? Hắn đã nói với ông thật sao?
“Nhìn thái độ của cô thì có lẽ đúng là thật!” Ông lại tiếp.
Cô tròn mắt nhìn ông. Ông chậm rãi bước xuống giường và đi đến bàn uống nước và ngồi xuống, ông nói cô lại đây ngồi, ông có chuyện muốn nói. Cô lo lắng vô cùng, rốt cuộc, ông muốn nói gì? Tại sao ông lại biết được hợp đồng giữa cô và Hoàng Phong? Tại sao một người nhìn khỏe mạnh như ông lại giả vờ là đang hôn mê bất tỉnh? Rốt cuộc, ông đang làm gì?
“Bố muốn nói gì với con ạ?” Cô lo lắng cất tiếng hỏi khi không thấy ông chủ tịch im lặng.
Nhưng rồi, cô thấy ông cười mỉa mai. Ông nói rằng:
“Bố? Cô đã bao giờ là con dâu của nhà họ Hoàng này đâu.”
Cô sững người. Toàn thân cô run sợ. Toàn bộ tâm trí cô căng như dây đàn, cô nhìn chằm chằm vào ông chủ tịch.
Rồi ông chủ tịch cũng lên tiếng. Giọng ông trầm trầm nhưng mang đầy tính công kích. Ông nói rằng, ông biết Thiên Ân và Hoàng Phong yêu nhau, nhưng cô ta không hề biết Hoàng Phong là người thừa kế của tập đoàn Estermir nên đã đồng ý kết hôn với Vansenter – Mạnh Huy. Ông những tưởng rằng, mọi chuyện đến đó là kết thúc và không can thiệp vào nữa nhưng ông không ngờ Hoàng Phong lại cầu hôn cô. Có lẽ một phần cũng vì bà chủ tịch bắt ép. Lúc bấy giờ vì để giữ thể diện cho gia đình nên ông đành phải im lặng nhìn mọi chuyện.
Ông nói rồi lại quay sang nhìn cô. Ông tiếp rằng ông không hiểu sao những người như cô lại có thể đồng ý kết hôn với người mình chỉ vừa biết vài ngày. Nói rồi ông cười khẩy và lắc đầu. Ông nói rằng cô muốn trở thành cô bé lọ lem hay sao? Rằng kết hôn hợp đồng có phải chỉ để có tiền và sống sung sướng hay không? Rồi ông thở dài nói rằng, ông vốn không thể chấp nhận những kẻ như cô, trước đã như vậy, giờ cũng như vậy.
“Những kẻ như cô, thích tiền đến vậy sao?”
Cô chỉ biết ngồi im lắng nghe những lời ông nói, nhưng khi nghe câu hỏi của ông, cô thực sự tức giận. Ông không còn là ông chủ tịch mà cô biết trước đây nữa. Người ngồi trước mặt cô đây vốn chỉ coi cô là cái gai trong mắt từ trước đến giờ. Vậy mà cô đã từng áy náy, ăn năn vì đã lừa gạt ông. Nhưng rốt cuộc, tại sao ông không nói ra lúc nào mà lại chọn lúc này để nói với cô những điều này và tại sao ông lại nói rằng “những kẻ như cô”? Hẳn là trước kia ông cũng nghĩ Thiên Ân như đang nghĩ cô bây giờ phải không? Ông đang muốn nhấn mạnh rằng những người sinh ra không phải là người giàu có như cô thì sẽ bất chấp tất cả vì tiền? Ông nghĩ tiền quan trọng như vậy với cô hay sao? Đang định cất tiếng thì cô lại nghe thấy tiếng ông chủ tịch tiếp tục vang lên.
“Chuyện lần này cũng vì cái đám cưới của cô mà ra, cô cũng có một phần trách nhiệm, đi đi, đến hỏi xem nó muốn gì rồi tôi sẽ trả cho cô một khoản nhiều hơn những gì mà cô mong đợi!”
Nó? Là ai? Lại muốn cô đi gặp Hoài Anh chăng? Nhưng tại sao ông chủ tịch lại muốn cô đi gặp cô ta? Nhưng khi nghe ra vế sau ông muốn cho cô một khoản tiền để trả công cho việc cô sẽ đi gặp cô ta thì cô bỗng nhếch mép cười. Nhìn thấy nụ cười của cô. Ông chủ tịch hỏi cô đang cười cái gì.
Không buồn cười sao?
Cô đang muốn đi gặp Hoài Anh một lần nữa để giải quyết mọi chuyện gì giờ có người trả công cho cô vì việc đó. Cô có cần phải cảm ơn ông chủ tịch hay không nhỉ? Một ông chủ tuyệt vời với nhân viên của mình mà phải không? Nhưng ông nếu đã chỉ coi cô là nhân viên thì cũng chỉ cần sai cô đi làm này làm kia thôi. Không cần phải sỉ nhục cô từ nãy tới giờ như vậy. Ông nói rằng ông không thể chấp nhận những loại như cô. Ông cho rằng cô cần tiền của ông hay sao. Nếu cô nói rằng cô không cần tiền của ông, ông sẽ lại tự đắc hơn trong cái suy nghĩ rằng cô đang tự muốn chứng minh rằng mình trong sạch, mình không tham lam tiền phải không? Cô cần tiền, trước nay đều như vậy và cô không ngại thừa nhận điều đó. Nhưng cô không phải là loại người khốn nạn đến mức mang chính bản thân mình ra trao đổi để lấy tiền. Cô không muốn làm theo những điều mà ông chủ tịch nói.
“Cháu không muốn làm!”
Ông chủ tịch thoáng giật mình trước những lời nói của cô. Xong nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Rồi ông lại nhếch mép cười. Gương mặt này, nụ cười này có nét giống Hoàng Phong, nhưng nụ cười của ông chỉ mang đầy khinh bỉ.
“Bao nhiêu?” Ông chủ tịch hỏi cô.
“Cháu nói rằng, cháu không làm, cháu không muốn nhận tiền của chủ tịch!” Cô khẳng định một lần nữa.
“Nhưng cô đã nhận rồi đấy thôi!” Ông chủ tịch vẫn bình thản.
Cô giật mình. Cô đã nhận tiền của ông khi nào? Xong suy nghĩ kĩ càng mọi thứ, cô bỗng sững sờ nhận ra rằng mình đã nhận từ nhà họ Hoàng quá nhiều. Những thứ Hoàng Phong mang đến ẹ cô trong những ngày bà nằm viện, những thứ bà chủ tịch mang đến tặng cô, những ưu ái dành cho gia đình cô. Tất cả đều được mua bằng tiền của nhà họ Hoàng. Thật phũ phàng. Thì ra từ nãy tới giờ cô vẫn cho rằng mình thanh cao, trong khi cô đã nhận rất nhiều tiền từ hắn. Thì ra cô đã mang bản thân ra để trao đổi thành tiền từ lúc nào đến cô cũng chẳng biết. Hoàng Phong sẽ nghĩ cô là người thế nào? Có phải ngay cả hắn cũng sẽ nghĩ cô tiếp cận hắn chỉ vì tiền như lời ông chủ tịch đã nói. Hẳn là hắn sẽ rất coi thường cô nhỉ? Giống như những gì bố hắn đang làm.
Rốt cuộc, người ta coi tiền là gì?
Nhưng có nợ thì có trả. Cô luôn biết điều đó. Tuy nhiên cô không muốn biến việc cuối cùng cô làm cho Hoàng Phong thành một cuộc giao dịch với bố hắn ta. Cô không muốn như vậy.
“Những
gì cháu nợ, cháu sẽ trả. Còn việc kia, cháu sẽ làm nhưng sẽ không lấy một đồng nào của chủ tịch!” Cô quả quyết.Nói rồi cô đứng dậy cúi đầu chào ông chủ tịch. Cô không muốn ngồi đây thêm một chút nào nữa. Cô có thể chịu đựng đau khổ, nhưng không thể chịu đựng những lời nhục mạ như vậy nữa. Cô đã đủ mệt mọi vì mọi chuyện gần đây rồi.
Khi cô vừa đứng lên thì ông chủ tịch vẫn giữ thái độ với nụ cười khinh thường mà cất tiếng hỏi cô vì sao cô lại làm như vậy. Có lẽ định kiến của ông dành cho cô quá lớn rồi. Lớn đến nỗi cô có nói như thế nào thì ông vẫn sẽ nghĩ rằng cô chỉ đang cô ra vẻ như vậy. Nhưng làm sao cô có thể giải thích.
Vì anh ấy!
Vì Hoàng Phong nên cô mới quyết định làm như vậy. Nói ra lý do ông có tin cô không?
Nhưng cô vẫn không nói tiếng nào mà tiếp tục đi ra ngoài.
Cô thấy đôi lông mày ông chủ tịch khẽ nhíu lại khi nhìn thấy thái độ của cô. Cô cũng biết rằng sẽ như vậy. Nên nhanh chóng bước ra phía cửa. Nhưng khi bước gần ra phía ngoài, đột nhiên cô muốn nói với ông chủ tịch một điều, cô quay lại nhìn ông trong khi ông vẫn đang lơ đãng nhíu mày nhìn cô, cô nói:
“Tiền quan trọng thật đấy ạ! Nhưng là đối với những người không thể làm ra tiền thôi, không phải cháu!” Cô muốn nói với ông rằng, cô có thừa khả năng để tự làm ra tiền, có thừa giỏi giang để sống bằng bàn tay của mình. Không phải ngửa tay xin xỏ ai, cũng không phải mơ ước có được một người chồng giàu có để dựa dẫm tài chính. Cô đến với Hoàng Phong, chưa một lần nghĩ về gia thế hay tiền của hắn. Nếu có, cô chỉ cảm thấy tiền bạc chính là rào cản lớn nhất giữa cô và hắn mà thôi. Rào cản của sự mặc cảm.
Nói rồi cô cúi chào ông chủ tịch một lần nữa và bước ra ngoài, trước khi quay đi cô nhìn thấy đôi mắt đăm đăm của ông chủ tịch.
Bước ra khỏi bệnh viện và leo lên taxi để đi về nhà. Cô không biết những lời vừa rồi nói với ông chủ tịch có là bất kính không, nhưng cô không thể nào chịu đựng được việc người ta mang đồng tiền ra trước mặt để sỉ nhục cô. Nhưng có lẽ cô lại không kiềm chế bản thân rồi. Đến khi nào cô mới sửa được cái kiểu hiếu thắng này đây. Cô lại thở hắt ra ngoài.
Nghĩ lại thái độ của ông chủ tịch thì có lẽ ông muốn cô đến gặp và hỏi xem Hoài Anh muốn gì? Nhưng cô đã gặp cô ta rồi và dường như cô ta chỉ muốn kích động chứ không hề muốn thỏa thuận. Cô phải làm gì để cô ta buông tha Estermir?
Đang bận suy nghĩ thì cô nhận được tin nhắn. Mở điện thoại ra xem. Cô thấy tin nhắn từ một số lạ.
[Nếu có khả năng, tìm gặp và bảo nó rằng những bí mật đó nó thích thì cứ công bố. Nhưng bảo nó hãy lượng sức, để đấu với ta, nó còn non lắm!]
Là tin nhắn từ ông chủ tịch. Ông muốn giao việc này cho cô chỉ vì câu nói vừa rồi của cô hay sao? Chắc ông vẫn chưa biết cô đã tìm được người đứng sau những chuyện này là Hoài Anh. Muốn đe dọa cô ta ngừng việc để lộ bí mật kinh doanh của Estermir? Cô ta có chịu hay không?
Bỗng nhiên, cô suy nghĩ lại một việc. Lần gặp ông chủ tịch này lại làm cô cảm thấy mọi chuyện dường như càng không rõ ràng. Trong những ngày ở nhà, cô đã suy nghĩ rất nhiều về việc Hoài Anh vì muốn trả đũa cô mà cô ta đã làm cho Estermir vướng vào vòng lao lý và muốn làm nó phá sản. Có lẽ chính vì thế mà cô ta đã mua chuộc Phó tổng và Trần Phương làm tay trong cho cô ta. Nhưng cô nhớ ra có lần Đăng Minh lại nói rằng HAW của cô ta mua được những bản thiết kế đó thông qua một cuộc đấu giá đen. Thiết nghĩ, nếu đã có tay trong mà lại phải vất vả tổ chức một cuộc đấu giá như vậy thì không phải là quá mạo hiểm sao? Nếu không may có ai đó hớt tay trên của cô ta thì không phải bao công sức của cô ta sẽ đổ sông đổ bể hay sao? Cô ta đang giữ bí mật kinh doanh của Estermir và muốn công khai chúng để khiến nó không thể vực dậy được nữa? Cô không hiểu việc khiến cả tập đoàn Estermir phá sản thì mang lại lợi ích gì cho gia đình chồng cô ta khi mà nhà họ đang là đối tác của Estermir. Chẳng lẽ họ thực sự muốn đánh gục Estermir? Nhưng ông chủ tịch đã nói rằng ông không đơn giản, có lẽ ông đã có đối sách. Vậy thì việc Hoài Anh hay nhà chồng cô ta đối đầu với ông chủ tịch thì việc chuốc lấy thất bại là chuyện sớm muộn. Tài lãnh đạo của ông Hoàng Nghiệp, từ trước tới giờ trên thương trường chưa từng có đối thủ, đó là chưa kể khả năng tài chính của nhà họ Hoàng – dù có đang gặp khó khắn nhưng việc đè bẹp một tập đoàn bất động sản như nhà chồng Hoài Anh không phải là quá khó. Đấu với ông chủ tịch, thua nhiều hơn là thắng. Hoài Anh sẽ chỉ vì căm ghét cô mà mang cả gia sản của nhà chồng ra cược sao. Cho dù cô ta có điên mà làm thế thì chắc gì bố mẹ chồng cô ta đã chịu. Hay họ muốn được ăn cả, ngã về không? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó bất hợp lý, nhưng rốt cuộc là bất hợp lý ở đâu thì cô vẫn chưa tìm ra được lời giải.
Taxi dừng lại trước cổng ngôi nhà của Hoàng Phong. Trong nhà vẫn tối đèn. Có lẽ hắn vẫn chưa về nhà. Cô đẩy cánh cổng và bước vào trong sân. Căn nhà không sáng đèn thật khiến người ta cảm thấy tịch mịch. Ngồi xuống chiếc xích đu mắc trên cây mai, nhìn qua chiếc xích đu còn lại. Cô nhớ về những ngày cô và hắn đàn hát bên nhau. Nhớ đến hắn, cô bất giác nhìn sang chuồng gà và những khóm cải của hắn.
Cô đứng lên châm thêm thức ăn và nước cho gà. Bật vòi tưới nước cho củ cải. Không ai chăm sóc, chúng thật xác xơ.
Buốn thật. Cô mất mẹ của mình mà không được nhìn mặt lần cuối, mất tình yêu mất và gia đình của mình vào tay một người con gái khác, mất công ty mà cô đã tốn biết bao công sức cống hiến, bị sỉ Hoài Anh nhục đến mức một chút thể diện cũng không còn, bị bố của Hoàng Phong khinh thường đến cùng cực, và nhất là cô mất hắn. Cuối cùng nhìn lại, cô thật bi thảm.
Hoàng Phong, hắn đang ở đâu?
Đêm hôm đó, trong giấc mơ cô lại nhìn thấy mẹ mình. Cô thấy có một bàn tay xoa lên gương mặt cô, một chút ấm áp vỗ về, một mùi hương quen thuộc. Nhưng chỉ mơ màng, không rõ ràng và biến mất hoàn toàn khi tỉnh dậy.
***
Hôm sau đến công ty. Cô nói với Đăng Minh rằng muốn đi gặp Hoài Anh một lần nữa nhưng hắn phản đối có lẽ Thu Ngọc đã nói cho hắn nghe chuyện lần trước. Hắn nói rằng hắn sẽ tự đi. Nhưng cô không đồng ý. Cuối cùng hắn đồng ý để cô đi với điều kiện là hắn sẽ đi theo.
Lại một lần nữa ngồi đối diện với Hoài Anh. Nhưng cô ta vẫn giữ thái độ như cũ. Và khi cô chưa kịp chuyển lời của ông chủ tịch cho cô ta thì cô ta đã đi mất, nhưng trước khi đi vẫn không quên ném cho cô một ánh nhìn đắc ý.
Ngồi trên xe ra về. Cô muốn nhắn tin cho ông chủ tịch nói rằng Hoài Anh không chịu thỏa hiệp mà chỉ muốn lấy được Estermir mà thôi. Nhưng bỗng nhiên cô lại nghĩ đến một việc khác nữa.
Hoài Anh chỉ nói rằng cô ta có các bản thiết kế và là chủ nợ của Estermir, là chủ nợ của công ty Estermir chứ không phải là tập đoàn Estermir. Cô ta không hề đe dọa sẽ công khai bi mật kinh doanh của tập đoàn. Với tính của cô ta, cô biết rằng nếu cô ta có những bí mật đó trong tay, chắc chắn cô ta sẽ mang nó ra để lên mặt với cô. Nhưng cô ta lại không làm như vậy, cô ta kiềm chế ư?
Không, cô ta vốn không biết!
Chỉ có không biết những bí mật đó thì cô ta mới không đả động đến. Vậy người đứng sau chuyện công khai bí mật kinh doanh không phải là Hoài Anh. Chẳng lẽ là nhà chồng của cô ta? Sực nhớ ra một chuyện, cô quay sang hỏi Đăng Minh:
“Ngươi có biết ông chủ tịch bị ngất xỉu khi nào không?”
Hắn vẫn đang xem xét tài liệu trong máy tính, đáp lơ đãng:
“Nghe nói là sau khi có một cuộc hẹn thì bị ngất!” Đăng Minh vẫn chăm chỉ đọc tài liệu.
“Gặp ai, ngươi có biết không?” Cô thắc mắc, bởi cô nghĩ người đó chắc chắn có liên quan đến việc ông chủ tịch giả vờ hôn mê sau này.
“Không rõ lắm, muốn biết thì kiểm tra camera là biết ngay thôi mà!”
Đúng vậy, tại sao cô không nghĩ ra nhỉ. Không về công ty ngay, cô và Đăng Minh chạy thẳng đến tổng công ty, cô gọi hỏi thăm thư kí chủ tịch xem hôm đó ông đã gặp những ai thì cô ấy nói là hôm ấy chủ tịch hủy tất cả mọi cuộc hẹn và chỉ gặp một người nhưng người này không có hẹn trước nên cô ấy không biết là ai, chỉ nghe nói rằng đây là người quen của ông chủ tịch. Khi cô hỏi rằng trong phòng của chủ tịch có camera không thì cô ấy nói rằng chỉ có camera hành lang trước cửa ra vào phòng chủ tịch.
Cô chạy nhanh lên phòng kỹ thuật. Với danh nghĩa là con dâu của chủ tịch thì những nhân viên ở đây nhanh chóng cho cô xem đoạn băng của ngày hôm đó.
Cô muốn biết người đã đến gặp ông chủ tịch là ai.
Cô hồi hộp ngồi chờ tua đến đoạn thư kí của chủ tịch vào và phát hiện chủ tịch ngất xỉu trong phòng làm việc. Nhân viên kĩ thuật tua lại đoạn trước đó. Cô thấy có một người cầm theo một xấp tài liệu bước ra từ phòng chủ tịch.
Cô sững người. Mặt mở to nhưng vẫn không tin vào những gì mình đang nhìn thấy. Tua đi tua lại đoạn băng nhiều lần, cô vẫn chưa hết kinh ngạc.
Dáng người bước ra từ phòng chủ tịch, cô không thể nhầm lẫn được.
Nhưng tại sao là là người đó?
Tất cả những điều này, rốt cuộc là vì sao?