Bạn đang đọc Hay Là Anh Cưới Em Đi: Chương 13
Chương 13: Phòng em bé
Kì nghỉ gia đình cuối cùng cũng kết thúc và nhưng gì còn đọng lại trong cô sâu đậm nhất dường như chỉ có buổi tối hôm ấy. Buổi tối mà cô dường như hiểu thêm về con người hắn. Hiểu thêm về cuộc sống của hắn và dường như cô đã dần dần bước vào cuộc sống của con người ấy lúc nào không hay.
Nhưng ngày còn lại ở Nha Trang, hắn và cô đã dành hết thời gian để tận hưởng cảm giác của những kẻ tự do, không gò bó và ràng buộc vào những nỗi đau vẫn luôn âm ỷ trong lòng. Như lời hắn nói, sẽ không quên ngay được và vết thương sẽ vẫn còn đó, nhưng thời gian sẽ xoa dịu tất cả và nụ cười sẽ giúp cô và hắn nguôi ngoai.
Hắn rất thích chụp ảnh, nhưng cô không biết hắn lại đam mê đến như vậy. Trong những ngày này, hắn lại quay về cái dáng vẻ trẻ con như lúc ở nhà cô. Với chiếc máy ảnh trong tay, hắn và cô thỏa thích chụp hết mọi góc ở thành phố biển này. Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ thấy bọn cô đúng là một cặp đôi mới cưới đầy hạnh phúc. Cô và hắn không mấy chú tâm tới ánh mắt của mọi người, bởi mục đích của cô cũng là để cho bố mẹ của bọn cô thấy được sự hạnh phúc của mình.
Cô không ngờ mình có thể tìm lại được nụ cười nhanh chóng như vậy. Đã lâu lắm rồi cô không được thỏa thích cười đùa và làm những gì mình thích. Đôi khi cô còn trẻ con tranh cãi với hắn về mấy chuyện vẩn vơ, còn tranh giành với hắn để được chụp hình và ăn các món ngon. Và có những lúc cô dường như cảm thấy hình như cô chưa từng bị tổn thương và cuộc hôn nhân này không phải chỉ là bất đắc dĩ. Nhất là khi cô nhìn thấy nụ cười của hắn. Có lẽ thuốc đã bắt đầu có tác dụng chăng?
Một tuần nhanh chóng trôi qua, cô, hắn cùng gia đình phải trở về nhà. Bố mẹ cô nhanh chóng từ biệt mọi người để ra về. Cô một mực đòi tiễn bố mẹ về tới nhà nhưng mẹ cô gạt đi vì đã có người của nhà chồng cô đưa về, mẹ nói cô hãy yên tấm, mẹ cô nhắc nhở cô một lần nữa về trách nhiệm của một người phụ nữ đã có chồng, mẹ cũng nhắn nhủ Hoàng Phong hãy độ lượng và quan tâm cô, cũng nhờ cậy ông bà chủ tịch chỉ dạy bảo ban cô thêm trước khi lên xe ra về. Nhìn xe đi khuất mà lòng cô lại chùng xuống.
Cô đã kết hôn thật rồi!
Cô và Hoàng Phong chỉ ở lại trong ngôi nhà của bố mẹ chồng cô được khoảng 3 ngày thì cô và hắn không thể nào chịu nổi cảnh cứ suốt ngày phải đóng giả vợ chồng hạnh phúc trước mặt gia đình nhưng đó còn chưa khổ bằng việc mẹ chồng cô cùng tai mắt của bà có thể có mặt ở bất cứ đâu trong nhà, từ trong phòng ngủ, phòng tắm, phòng ăn đến tủ quần áo, máy giặt…để nghe lén cũng như quay lén bọn cô. Bỗng nhiên cô cảm thấy mình như diễn viên trong một show truyền hình thực tế thế không biết.
Đến ngày thứ tư thì cô và hắn thống nhất chuyển ra ngoài. Hắn mua một căn nhà gần công ty và cũng dùng lý do này để xin phép ra khỏi nhà. Mẹ chồng cô một mực phản đối nhưng không hiểu Hoàng Phong đã dùng phương pháp gì để thuyết phục bà đến nỗi bà từ phản đối chuyển thành nhiệt tình giúp bọn cô chuyển nhà và mua sắm đồ đạc. Cô cũng không quan tâm lắm bởi chỉ cần không bị theo dõi, quay lén nữa là cô đã mừng lắm rồi.
Căn nhà cô chuyển đến không rộng lắm, chỉ là một căn nhà đơn giản với một phòng khách, ba phòng ngủ, phòng bếp và các công trình phụ. Nhưng điều làm cô thích nhất là nó có một khoảng sân rộng, giữa sân có một cây mai rất lớn, lớn đến nỗi người ta đã có thể mắc lên cây một cái xích đu. Xung quanh ngôi nhà cũng có một vài ngôi nhà khác, không quá cô quạnh nhưng cũng không quá đông đến mức ồn ào.
Mọi chuyện có thể nói là khá ổn cho tới khi cô bước vào để xem xét ba phòng ngủ thì đến hai trong số ba phòng đã được trang trí thành phòng em bé. Một phòng màu hồng cho bé gái, một phòng khác màu xanh cho bé trai. Cô thắc mắc hỏi Hoàng Phong rằng phòng của cô ở đâu thì hắn ta vẫn trong cái tình trạng cầm máy ảnh để xem hình, trả lời:
“Ngủ chung đi!”.
Cô không hiểu sao từ lúc cô và hắn đi du lịch cùng nhau về thì hắn lại có cái kiểu ăn nói thoải mái không kiêng dè gì với cô như vậy. Hắn lại quay lại cái việc lấy cô ra làm trò tiêu khiển cho hắn. Nhưng hắn nghĩ rằng cô sẽ sợ hắn sao?
“Được thế thì còn gì bằng!” Cô hếch mặt nhìn hắn.
Hắn ta hơi sững người, xong nhanh chóng điềm tĩnh lại, từ tốn bỏ chiếc máy ảnh trong tay xuống mặt bàn, ngả lưng ra ghế rối gác chân lên chiếc bàn, khoanh tay nhìn cô. Đôi mắt hắn lấp lánh ý cười, hắn lại nhếch mép:
“Được!”
Được, được cái gì mà được. Cô hít sâu vào một hơi. Không hiểu sao chỉ cần nghe hắn nói từ này là cô lại giật mình như thể đã bị hắn biết được điểm yếu không bằng.
“Không phải anh nằm cùng tôi một lần rồi bị nghiện đấy chứ?” Cô bối rối nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
Hắn ta lại nở một nụ cười nữa đầy gian xảo nữa, mắt vẫn không rời khỏi cô.
“Nghiện? Có lẽ vậy!”
“Anh…anh…” Cô bắt đầu mất bình tĩnh.
“Nếu ngủ chung thì chẳng mấy chốc các phòng kia sẽ có người ở nhỉ? Mẹ sẽ vui lắm đây!”
Hắn nói rối đưa mắt nhìn về phía sau, cô bất giác nhìn theo, xong bối rối quay vội mặt về khi phát hiện đó là hai cái phòng em bé lúc nãy, nhưng lại chạm vào đôi mắt và nụ cười của hắn. Ý…ý hắn là gì? Hai cái phòng em bé kia được lấp đầy? Hắn ta lại muốn làm cho cô thêm phần bối rối đây mà. Cô không biết tại sao sau cái đêm hôm ấy, hắn ta hay nhìn cô rồi cười với vẻ gian xảo như vậy. Lắm lúc cô không hiểu được đâu mới là bản chất thực sự của con người hắn. Hắn ta lại muốn làm cô phải xấu hổ mà khuất phục đây mà. Nhưng không hiểu tại sao cứ nhìn thấy nụ cười của hắn là cô lại bối rối, khẩn trương như vậy. Cô bực mình đùng đùng bỏ vào trong căn phòng màu hồng. Đối phó với cái tên này, phải thực sự bình tĩnh và tỉnh táo mới được. Cái tên này, cứ mỗi khi người ta vừa có chút thiện cảm với hắn một tí là y như rằng hắn lại đá vèo cái thiện cảm vừa đâm chồi nảy lộc ấy bằng một câu nói không thể nào chấp nhận được. Oan gia mà!
Cuộc sống của Hoàng Phong sau khi kết hôn khá nhàn rỗi vì ngoài việc đi làm ở công ty ra thì hắn không – phải – làm – gì – nữa – cả. Chẳng bù cho cô bởi sau khi kết hôn, ngoài công việc bận rồn thì còn phải chống chọi với những cái nhìn xoi mói của một hệ thống các bà các cô trong công ty, những buổi trưa cô phải mua cơm mang lên cho cái tên Hoàng Phong đáng ghét đó chỉ bởi vì mẹ chồng cô dặn Hoàng Phong không quen ăn cơm ở canteen công ty, thêm nữa cô phải tranh thủ buổi chiều sau khi tan làm để đi về thăm mẹ cô và tối về thì phải lau dọn nhà cửa và lo bữa tối bởi cái tên củ cải độc ác kìa không – biết – làm – bất – cư – một – cái – gì – cả.
Lấy chồng tài phiệt người ta cứ nghĩ là sung sướng lắm. Có lẽ là sung sướng thật nếu đây là một cuộc hôn nhân thực sự, nhưng đối với cô, cô thấy mình không khác gì osin không công trong nhà hắn. Vì sợ có người làm sẽ làm cho chuyện cô và hắn không ở chung phòng bị bại lộ nên cô và hắn quyết định sẽ tự làm tất cả mọi thứ. Xong cuối cùng thành cô sẽ tự làm tất cả mọi thứ. Bởi vì cô không thể để cho bố mẹ cô và bố mẹ hắn biết chuyện khiến họ phải phiền lòng, và thực sự cô đang “ăn nhờ ở đợ” trong nhà hắn.
Ban đầu, cô và hắn phân chia công việc nhà, cô phân công hắn quét dọn nhà cửa còn cô sẽ nấu cơm. Vì ở chung nên phải lao động chung thế nên hắn cũng gật đầu đồng ý. Khi cô đeo tạp dề vào và bắt đầu nấu nướng thì hắn bắt đầu quét dọn, và khi cô nghe thấy những tiếng đổ vỡ và khi chạy lên thì thấy hắn đã làm vỡ ba cái đèn, một cái bình hoa và vài cái ly đến nỗi bị đứt tay chảy máu và đứng trong đống đổ vỡ ai oán nhìn cô thì cô quyết định cho hắn đi nấu cơm còn cô sẽ quét dọn. Vừa quét dọn cô vừa im lặng lắng nghe xem hắn có “gây tai nạn” trong nhà bếp hay không cho đến khi hắn gọi cô nghỉ tay để ăn cơm thì cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng ít nhất thì cái tên này còn biết nấu ăn.
Nhưng cái thứ mà hắn nấu ra thì chỉ có một mình hắn ăn được. Ba bữa hắn nấu thì cả ba bữa món chính đều là củ cải luộc. Cô bảo hắn đổi món thì sang bữa thứ tư hắn chuyển sang củ cải xào. Hắn ta vẫn ăn ngon lành còn cô thì không thể nào sống mà chỉ ăn củ cải được. Hết chịu nổi, cô muốn gọi điện thoại đặt cơm nhà hàng, nhưng rồi thấy như vậy quá lãng phí, cô còn phải để dành tiền để lo ẹ cô nữa. Ăn không được mà còn phải lao lực với một núi công việc như vậy. Số cô đúng là khổ mà.
Và chính vì thế mà trong ngôi nhà của cô mới diễn ra tình cảnh hiện tại, hắn nằm trên sô pha đọc sách trong khi cô tất bật chạy đôn chạy đáo hết góc nhà ra góc bếp. Hắn nhìn cô làm việc như vậy nhưng vẫn bình thản như không. Cô không biết có phải kiếp trước cô đã cướp một vựa củ cải hay không để đến bây giờ củ cải đối với cô nó lại ám ảnh như vậy.
Nhưng sự việc không chỉ dừng ở đó, chẳng hiểu sao từ lúc Đăng Minh chuyển đến sống ở căn hộ đối diện nhà cô thì cái tên Hoàng Phong kia lại một mực tìm mọi cách bắt cô phải nghỉ việc ở công ty. Cô bực mình lắm, hắn ta là ai mà ình cái quyền bắt cô bỏ việc. À, đồng ý là hắn ta là Tổng Giám đốc, nhưng không có lý do chính đáng thì đừng mơ mà hắn có thể buộc cô thôi việc. Chính vì thế mà hắn nghĩ ra đủ thứ việc từ ở nhà đến ở công ty bắt bắt cô phải thực hiện, mục đích nhằm làm cho cô bận rộn đến mức nản chí và sẽ phải khuất phục hắn, hắn còn nói nếu cô ở nhà thì vẫn sẽ trả lương cho cô và còn trả gấp ba lần lương cũ. Cô có hơi bị động lòng một chút, nhưng nghĩ lại thì Thiên An cô làm việc là vì danh dự, tiền cũng quan trọng nhưng không phải là tất cả. Và cũng chính vì điều này mà cô với hắn đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh, không ai thèm nói với ai câu nào.
Câu chuyện bắt đầu như thế này. Chẳng là hôm ấy, vì Hoàng Phong đã đi công tác được hai ngay nên cô bỗng nhiên rảnh rỗi thế nên cô cũng muốn tận hưởng một chút cảm giác được tự do trong ngôi nhà này. Buổi sáng hôm đó, cô ngủ quên mất vì điện thoại của cô không sạc pin nên hết pin và nó không thể báo thức cho cô dậy đi làm như mọi ngày. Trong lúc cô vẫn đang ngủ không biết gì thì cô nghe thấy tiếng chuông cửa. Mơ màng đi ra thì cô thấy người đứng trước cửa nhà mình là Đăng Minh. Hắn đứng đó với gương mặt đầy lo lắng và cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy bộ dạng xù xì sau khi ngủ dậy của cô. Mở cửa để hắn vào nhà, cô uể oải hỏi thẳm hắn sao hắn lại đến đấy. Hắn trả lời do không thấy cô đi làm nên sợ cô có vấn đề gì nên đã hỏi thăm đ
ịa chỉ và tìm đến đây. Nghe hắn nói tới đây cô mới hoàn hồn rằng giờ đã là 8 giờ sáng và chỉ trong vòng 30 phút nữa cô sẽ có cuộc họp quan trọng toàn bộ phận. Cô cuống cuồng đánh răng rửa mặt, thay đồ để đi làm cho kịp. Lần đầu tiên trong hơn 6 năm đi làm, cô đi làm trễ. Từ lúc trở thành osin của cái nhà này, cô bỗng nhiên trở nên bê bối hơn thì phải. Đến lúc chạy ra ngoài không may cô vấp ngã ngay bậc thềm, Đăng Minh vội vàng đỡ lấy cô. Ngón chân cô bị va vào bậc thềm, đau điếng, cô ngồi xuống ôm chân. Đúng là xui xẻo mà.
Nhưng lại sực nhớ đến tập tài liệu còn ở trong phòng, cô bèn nhờ Đăng Minh vào phòng cô lấy hộ, hắn hơi chần chừ rồi cũng bước vào để lấy. Mãi không tìm thấy nên hắn lên tiếng hỏi cô để ở đâu, cô trả lời hắn là trên đầu giường của cô ấy, hắn vẫn trả lời là không thấy. Đúng là không trông mong gì được ở người khác. Cô bèn tự mình lê chân vào để lấy vậy.
Cô nhanh chóng vào phòng và lấy tập tài liệu ra thì đã thấy Đăng Minh đứng dựa lưng vào cánh cửa phòng của cô, đôi mắt nhìn cô đầy khó hiểu. Cô cũng chẳng hiểu vì sao hắn lại nhìn cô như vậy, cô chỉ mới trách hắn có mấy câu rằng mắt hắn để làm cảnh à thôi mà. Từ trước đến nay hắn đâu phải người dễ giận như vậy.
Bước ra phía cửa, hăn đột nhiên hỏi cô:
“Ngươi và Hoàng Phong đang giận nhau à!”
Cô đang mải miết xem lại chồng tại liệu xem còn thiếu văn bản gì hay không thì thấy hắn hỏi vậy, cô thật thà trả lời:
“Ta và hắn thì có gì mà phải giận nhau?”
Cô lại thấy hắn im lặng, nhưng ra đến cổng thì hắn lại lên tiếng.
“Sao ngươi và hắn lại mỗi người một phòng?”
Nghe đến đây thì cô giật bắn mình. Thôi xong rồi, lúc nãy trong lúc ngớ ngẩn cô lại quên bẵng đi mất rằng chuyện cô và Hoàng Phong mỗi người một phòng không được để cho ai biết và chính cô lại còn nhờ Đăng Minh vào phòng mình lấy tài liệu cho cô nữa. Và giờ thì hắn đã biết cô và Hoàng Phong không ở chung phòng. Có nên giải thích rằng tại Hoàng Phong đi vắng nên cô sang phòng đó để ngủ cho thoải mãi không, có ai tin được rằng vợ chồng mới cưới mà đồ đạc của vợ để một phòng còn của chồng để một phòng không. Giải thích cho tên này thế nào bây giờ? Đang lóng ngóng không biết trả lời thế nào thì cô lại nghe có một tiếng nói khác vang lên.
“Cô ấy muốn con gái mình được thấy trước phòng của nó đó mà!”
Cô giật mình lần nữa quay lại thì thấy Hoàng Phong đã đứng phía sau bọn cô từ lúc nào. Hắn ta bảo đi công tác tận 4 ngày nhưng sao mới hai ngày đã về rồi thế này? Mà hắn ta vừa nói gì cơ? Hắn ta bảo cô ở trong cái phòng màu hồng ấy để làm gì cơ? Cái gì mà muốn con gái thấy trước phòng của nó? Trong lúc cô trợn tròn mắt nhìn hắn thì hắn đã đến bên cạnh, cầm tay cô kéo về phía sau lưng hắn. Tuy cô rất muốn đính chính rằng không có chuyện đó nhưng lại nghĩ nếu cứ để Đăng Minh hỏi vặn thêm vài câu nữa thì mọi chuyện sẽ lộ tẩy hết mà hắn mà biết thì thể nào có ngày mẹ cô cũng biết, và như thế thì bà sẽ sốc chết mất. Thế nên cô đành ngoan ngoãn để cho Hoàng Phong kéo tay cô về phía sau lưng hắn.
Đăng Minh thấy thế cũng cầm một tay cô giữ lại. Cô lại giật mình nhìn về phía hắn.
Hai người con trai xiết chặt tay cô khiến cổ tay cô đau điễng nhưng mắt thì không thèm nhìn đến cô mà nhìn nhau chằm chằm. Mặt Hoàng Phong trông đến là khó coi, chắc hắn ta rất tức giận vì cô lại để cho Đăng Minh phát hiện ra việc cô và hắn không ở chung phòng rồi suy ra cô và hắn chẳng qua chỉ là vợ chồng hờ, mà như vậy thì tổn hại danh dự của hắn và cũng là vi phạm hợp đồng. Còn đối với Đăng Minh chắc hẳn với cái đầu của hắn thì đã nghĩ ra được cái gì đó không ổn giữa cô và Hoàng Phong, hắn ta không muốn cô phải chịu khổ vì bất cứ ai, cái này cô hoàn toàn biết rằng hắn nghĩ cho cô. Nhưng cũng không cần đằng đằng sát khí nhìn nhau như vậy chứ.
Hoàng Phong bỗng nhiên lên tiếng:
“Buông tay!”
Đăng Minh nghe thấy thế thì phì cười, xong hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn nói:
“Còn nhớ tôi đã nói gì không, trừ khi anh bước qua xác tôi!”
Cô thấy mặt Hoàng Phong ẩn hiện tia giữ tợn, người hắn lại tỏa ra cái khí thế bức người của một công tử nhà giàu. Hắn lại nhếch miệng nhìn Đăng Minh rồi nói.
“Được!”
Chỉ cần nghe thấy từ này thôi thì toàn thân cô bỗng nhiên lạnh toát. Sao hắn có thể chỉ dùng một từ thì có thể đàn áp tư tưởng người khác được cơ chứ. Bỗng nhiên Hoàng Phong thả tay cô ra, hắn không nhìn Đăng Minh nữa mà quay sang nhìn cô, ánh mắt hắn vừa quét qua người cô lại khiến cô bất giác giật mình. Không nhanh không châm, hắn nói:
“Lại đây!”
Không hiểu sao khi nhìn thấy hắn như vậy, nghe hắn nói như vậy và bỗng nhân ra tình cảnh cô đang tay trong tay với Đăng Minh trước mặt một kẻ được coi là chồng cô đây thì cô loại thoáng bối rối ngượng ngập, cô bỗng thấy giống như mình đang làm một việc có lỗi với hắn. Cô nhìn Đăng Minh ái ngại rồi gỡ bàn tay cô ra khỏi tay hắn, bàn tay hắn ban đầu còn kiên quyết không buông nhưng rồi nhìn vào ánh mắt như van nài của cô, hắn lại thở hắt ra và buông tay. Nhưng trước khi cô bước về phía Hoàng Phong, hắn ta lại xoa đầu cô và nói:
“Chờ nhé!”
Cô không hiểu rằng hắn nói cô chờ cái gì cho đến hai ngày hôm sau, khi cô nghe tin căn nhà phía trước cửa nhà cô đổi chủ, và chủ của nó lại không ai khác ngoài Đăng Minh.
Ngay khi vừa chuyển đến nhà mới, hắn đã hớt hơ hớt hải chạy sang để khoe cô và mời cô sang thăm quan nhà hắn. Sân nhà hắn trồng toàn hoa hồng, theo lời hắn nói thì đây là hoa hồng trắng mà cô thích nhất, cô nghe thấy hắn nói rằng hắn trồng hoa hồng trắng thì cũng cảm thấy hứng thú vô cùng.
Đăng Minh chuyển tới, hắn ta giúp đỡ cô dọn dẹp sân vườn, giúp cô trồng rất nhiều hoa hồng trong vườn nhà cô, giúp cô làm một cái chuồng nuôi chim bồ câu màu trắng, hắn còn chờ cô đi làm cùng, mang đồ ăn ngon sang cho cô để cô đỡ phải mất công nấu nướng. Thấy vậy, cô cũng cảm thấy có thêm Đăng Minh ở bên cạnh quả là hữu ích.
Nhưng cái tên Hoàng Phong thì hoàn toàn không nghĩ như vậy, hắn cho rằng Đăng Minh rất phiền phức, hắn bỗng dưng đòi tự dọn dẹp sân vườn, hắn nói không thích hoa hồng vì mùi rất khó chịu, thay vào đó hắn gieo đầy hạt củ cải trong vườn nói củ cải vừa giúp xanh vườn, vừa có củ cải để ăn, thêm nữa, hắn bắt Đăng Minh mang cái chuồng và mấy con bồ câu của anh ta về và một mực bắt cô xin bố mẹ cô cho hắn mấy con gà con để hắn thả trong vườn. Không những bắt cô cùng hắn cho gà ăn, trồng củ cải cùng hắn mà hắn còn hớn ha hớn hở trêu chọc cô khi cô đang phải giang nắng để tưới củ cải cho hắn. Cô đang phụng phịu làu bàu thì hắn lại lôi máy ảnh ra chụp rồi rửa ra một loạt hình “xấu không thể tả được” của cô và dán khắp nhà khiến cô phải vất vả lắm mới thu dọn hết chúng, nhưng rồi hôm sau lại thấy hắn dán lên như cũ. Cô phải làm sao khi mà hắn đang giữ hình gốc kia chứ. Cô có thể kiện hắn tội xâm phạm quyền hình ảnh không nhỉ?
Không những thế, hắn ta một mực không chịu ăn đồ ăn Đăng Minh làm, hắn nói ăn đồ ăn không rõ nguồn gốc sẽ dễ bị đau bụng và nhất định không cho cô nhận đồ ăn mang về với lý do để đồ ăn đó nhỡ hắn không may ăn phải thì sao. Thêm nữa, thay vì trước đây hắn có xe đến tận nhà đón hắn đi làm còn cô thì đi bộ đến công ty vì cũng không xa lắm thì giờ hắn cũng một mực bắt cô phải lên xe đi làm cùng hắn vì sợ mẹ chồng cô phát hiện không đi làm cùng nhau thì không hay. Nhưng cô một mực không đồng ý vì trước giờ cô không quen cùng hắn đi làm, cô vẫn đi làm cùng với Đăng Minh như bình thường. Nhưng rồi cuối cùng, hắn yêu cầu cô nghỉ việc bởi hắn không muốn trong mắt người khác “phu nhân” của hắn phải đi làm vất vả, người ta sẽ nói hắn không biết thương vợ, ảnh hưởng đến hình tượng của hắn và suy ra cô vi phạm hợp đồng. Cái lý lẽ như vậy cô nghe không lọt và chắc chắn là còn lâu cô mới đồng ý thỏa hiệp với hắn.
Cô thật sự không hiểu sao hắn có thể đối xử với cô như vậy, nhưng thứ cô thích thì hắn đều thay thế hết tất thảy bằng thứ hắn thích với một lý do đây là nhà hắn, lại còn bắt cô nghỉ việc. Thật quá trẻ con. Không thèm đôi co với hắn, cô cũng không thèm nói chuyện với hắn nữa. Chính vì thế mà hắn sau nhiều lần bị quê vì nói chuyện với cô mà cô không thèm đáp lời thì hắn cũng quay sang giận dỗi mà không thèm nói chuyện với cô nữa.
Những ngày này trong nhà, đối với cô thì hắn không khác gì bức tường. Cô coi hắn như không tồn tại. Nhưng cô đâu có ngờ hôm nay sau khi đi thăm mẹ cô trở về, khi cô và hắn vừa bước xuống xe thì giật mình phát hiện ra mẹ chồng cô đang đứng trước cửa nhà để đợi bọn cô.
Cũng may sau sự việc với Đăng Minh lần trước, cô và hắn đã thống nhất là sẽ để đồ đạc của bọn cô trong phòng hắn để tránh có sự viếng thăm bất ngờ như thế này còn ngủ thì cô vẫn sẽ ngủ trong “phòng em bé” nên khi mẹ cô chồng cô bước vào nhà cũng không thấy có gì là bất thường.
Nhưng không có gì bất thường chứ không phải mọi chuyện sẽ diễn ra bình thường bởi vì mẹ chồng cô nói rằng sẽ ở đây với bọn cô một thời gian vì bà đang giận dỗi ông chủ tịch vì ông không quan tâm đến bà. Nghe thấy vậy thì cô nhìn Hoàng Phong đầy lo lắng, không thể để bà chủ tịch ở đây được!
Cô ra sức khuyên can bà nên suy nghĩ kỹ, rằng ông chủ tịch do quá bận rộn nên mới không có thời gian quan tâm bà. Nhưng rồi bà một mực không chịu ra về vì bà muốn cho ông chủ tịch biết thế nào là giá trị của một người phụ nữ, thêm nữa là bà rất nhớ vợ chồng cô nên sẽ ở đây chơi với vợ chồng cô vài ngày. Thế nên cô và hắn cũng chỉ còn biết nhìn nhau ngao ngán.
Và cái việc đáng lo lắng nhất cũng đến.
Đêm hôm đó, mẹ chồng cô lại vui vẻ đẩy cô và Hoàng Phong vào phòng và đóng cửa lại kèm theo một lời chúc ngủ ngon cùng với một ánh nhìn lấp lánh. Bà còn nhấn mạnh rằng bà sẽ ngủ ở phòng cháu nội của bà và sẽ không làm phiền hai bọn cô. Lại một lần nữa, cô và hắn bị bà dồn vào chung một phòng.
Cô và hắn lại nhìn nhau không biết nói gì. Có lẽ do vẫn còn tức giận nhau nên hành động của cô và hắn bỗng nhiên ngượng ngập. Đang định mở miệng hỏi hắn sẽ phải ngủ như thế nào, xong cô đã thấy hắn nhảy lên giường và nằm xuống, đúng là đồ con trai nhỏ mọn thù dai, cô không thèm chấp với hắn. Nếu hắn đã nằm trên giường thì cô sẽ nằm dưới sàn vậy, dù gì đây cũng là phòng của hắn nên cô không thể đòi hỏi chủ quyền được.
Đang đ
ịnh nằm xuống thì cô bỗng nghe tiếng gõ cửa. Cô vội chạy ra mở cửa thì thấy mẹ chồng cô đã nở nụ cười trìu mến nói rằng bà muốn tham quan phòng của bọn cô, cô hơi e dè nhưng không dám ngăn cản bà.
Bà bước vào trong phòng nhìn một lượt rồi quay sang mắng Hoàng Phong rằng trong phòng có phụ nữ mà sực nức mùi nước hoa đàn ông, rồi bà quay sang hỏi cô rằng có phải hắn bắt nạt cô không thì cô vội vàng giải thích rằng không phải, bởi nếu mà cô dám hé răng nói với bà chủ tịch một câu về việc hắn bắt nạt cô thì cuộc sống của cô từ nay về sau sẽ chỉ còn một màu xám xịt, giữa hắn và bà chủ tịch thì tốt nhất không nên dùng bà chủ tịch để đối đầu với hắn bởi cô phải sống chung với hắn về sau nữa mà. Phải nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn, tự lực cánh sinh là tốt nhất.
Đang mải suy nghĩ thì cô lại nghe thấy tiếng bà chủ tịch mắng Hoàng Phong rằng hắn không được xịt cái mùi nước hoa của hắn trong phong nữa, vì nó sẽ làm cho Thiên An khó chịu vì chính bà cũng thấy khó chịu và phụ nữ mà khó chịu thì không thể nhanh chóng sinh em bé được.
Nghe đến đây thì mặt cô bỗng đỏ bừng vì xấu hổ. Quay sang nhìn hắn, thấy mặt hắn lại lạnh tanh thì cô lại khẩn trương giải thích với bà chủ tịch:
“À, mẹ, cái này không phải do chồng con xịt đâu, là do…do con xịt đó mẹ, con thích cái mùi này!” Ặc, sao mà cô có thể nói rằng mình thích cái mùi này cơ chứ. Đúng là vội vàng quá thì sẽ không nói được cái gì ra hồn.
Nghe đến đây thì bà chủ tịch thoáng sững người, xong cô thấy hai má của bà bỗng đỏ lên, quay sang Hoàng Phong thì thấy mắt hắn ta lấp lánh ý cười.
Rồi bà chủ tịch chúc bọn cô ngủ ngon và nhanh chóng đi ra ngoài, cửa phòng lại đóng lại. Cô thở hắt ra ngoài, coi như qua được một ải, tuy hơi xấu hổ một chút nhưng không đắc tội với ai hết, cũng như không làm lộ tẩy cái gì hết, thật là may mắn.
Cô quay đâu lại phía sau thì mặt cô bỗng đâm sầm vào một cái gì đó. Ngẩng mặt nhìn lên.
Là hắn!
Không hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt hắn, đôi mắt ấy lại thoáng hiện ý cười, cô lại bối cúi đầu xuống, cô nhanh chóng đi lại phía dưới sàn nằm xuống. Trái tim bỗng nhiên hồi hộp, cô quay người về phía tường nhắm mắt và cố tự trấn tĩnh lòng mình.
Những tưởng mọi chuyện đã êm xuôi khi nghe thấy tiếng bước chân của hắn tiến về phía gần giường và tiếng kéo chăn loạt xoạt. Cô thở hắt ra nhẹ nhõm.
Nhưng…
Bỗng nhiên cô thấy cả người bị ai đó nhấc bổng lên. Đang hoảng sợ thì cô đã nằm trọn trong tay hắn. Cô sợ ngã nên hốt hoảng vòng tay tay ôm lấy cổ hắn. Cô thấy hắn sững người xong nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, hắn vững chãi bước lại phía giường, hắn đặt cô nằm xuống giường, mắt vẫn nhìn cô chằm chằm. Người cô cứng đờ, miệng lắp bắp:
“Anh…anh đang làm gì vậy?”
Do cô nằm đè lên cánh tay của hắn, nên mặt hắn vẫn để gần sát ngay mặt cô. Cô cảm thấy hai má mình bỗng nóng lên, cô cảm nhận được hơi thở cửa hắn, cảm thấy mùi nước hoa trên người hắn, cảm thấy đôi mắt của của hắn nhìn cô, không hiểu sao cô bỗng nhiên nhắm tịt mắt.
Bỗng cô thấy tiếng hắn phì cười, xong hắn gỡ tay ra và đứng thẳng dậy. Hắn nói:
“Cô làm đang gì vậy?”
Thấy hắn đứng dậy thì cô cũng mở mắt ra, cô cảm thấy rất xấu hổ. Cô không hiểu tại sao lúc nãy cô lại nhắm mắt lại như vậy. Khi mở mắt ra cô cảm thấy mặt cô còn nóng hơn lúc nãy. Hắn lại càng cười lớn và đi sang nằm ở phía bên cạnh.
“Cười cái gì mà cười!” Cô phụng phịu kéo chăn che mặt.
Hắn ta nằm yên gác tay lên trán ra vẻ cố gắng nén cười. Cái tên này, muốn chọc cho cô ngại chết đây mà. Đang không biết phải làm thế nào thì cô lại nghe thấy tiếng hắn nói:
“Thích mùi nước hoa sao?”
“Không có!”
Xong hắn lại nhếch mép cười. Cô trúng bẫy của hắn rồi. Đêm rồi mà vẫn còn xui xẻo.
Cô bực mình định bước xuống dưới sàn để ngủ. Đang định bước xuống thì hắn cầm tay cô giật lại. Cô lại lỡ trớn, nằm đèn lên người hắn. Cô lại tròn mắt nín thở nhìn hắn, dường như hắn cũng thoáng giật mình vì hành động của chính mình, xong hắn nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, hắn nói:
“Cứ ngủ ở đây đi, không biết lúc nào mẹ lại xông vào còn tôi thì không thể thức cả đêm để canh cho con gà cô ngủ được!”
Lời nói của hắn làm cho cô lại nhớ đến cái hôm bà chủ tịch tự ý mở cửa mò vào phòng của bọn cô khi còn ở Nha Trang. Đúng là không thể cứ phải lo lắng thấp thỏm mà ngủ như vậy được. Với lại việc cô và hắn nằm chung một giường với nhau cũng không phải là lần đầu. Vừa suy nghĩ, cô đã thấy hắn thả tay cô ra và quay lưng về phía cô như hắn đã từng làm, hắn còn mở miệng nói là cô đừng vì thích mùi nước hoa của hắn mà nhân lúc hắn ngủ giở trò với hắn. Xì, cô thèm vào. Nghĩ thế rồi cô cũng nằm xuống kéo chăn và nhanh chóng nhắm mắt dỗ giấc ngủ. Thật uổng công lúc nãy cô cũng có chút hồi hộp, hắn thực sự không phải là đàn ông mà.
Nhưng khi hắn chìm sâu vào giấc ngủ thì cô vẫn còn thao thức. Hắn trở mình quay mặt về phía cô. Trong ánh đèn ngủ, cô phát hiện ra hắn thực sự rất đẹp. Lông mày rậm, sống mũi cao và đôi môi mỏng. Nhìn vào đôi môi ấy không hiểu sao cô lại bất giác mỉm cười. Đôi môi này để hắn nói những lời bá đạo, để hắn chọc giận cô, để hắn làm người khác bạt vía, nhưng cũng là đôi môi này an ủi cô, mỉm cười với cô và đã từng hôn cô. Cô bỗng nhận ra cô và hắn đang ở rất gần nhau, và nhìn hắn có giấc ngủ ngon lành như vậy, cô bỗng mong muốn có thể ở bên hắn và dỗ cho hắn những giấc ngủ bình yên như vậy. Cảm giác bỗng nhiên chồng chềnh, có một cái gì đó len lõi trong tâm tư của cô bỗng nhiên cuộn trào.
Rồi cô chìm dần vào giấc ngủ. Đêm hôm ấy, cô mơ màng nhìn thấy một người con trai nhẹ nhàng ôm lấy cô có, mũi cô thoáng ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ và cô cảm nhận mơ hồ một nụ hôn lên trán mình. Cô không nhìn rõ gương mặt người đó. Có phải Khải Hưng hay không? Cô vẫn mơ về anh sao? Nhưng những cảm nhận từ giấc mơ này sao lại chân thực đến vậy. Nó như vừa xoa dịu nhưng cũng vừa bóp nghẹn trái tim cô.
Một đêm dài trôi dạt trong cảm xúc và mộng mị.