Bạn đang đọc Hay Là Anh Cưới Em Đi: Chương 12
Chương 12: Thuốc giải đau thương
Biển xanh, cát trắng, gió lộng…
Mọi thứ ở Nha Trang thật tuyệt vời và nó cũng giúp cô quên đi những chuyện mệt mỏi trong một tuần qua. Cảm giác đứng yên bên bờ biển nhìn ngắm màu xanh trải dài vô tận của biển, cảm nhận gió biển len lỏi vào từng kẽ tóc, cảm nhận cát dưới chân đang được sóng vỗ đưa đi lạo xạo thật sự rất bình yên. Nhưng nói đến việc có mặt ở Nha Trang lần này cũng là một việc ngoài ý muốn.
Chẳng là do đã thống nhất với nhau chuyện sẽ không đi hưởng tuần trăng mật nên cô và Hoàng Phong đều không quan tâm đến việc chuẩn bị đi đâu cả. Cả cô và hắn đều đã thống nhất lý do là vì muốn tập trung cho công việc và chăm sóc mẹ cô nên chắc hẳn sẽ không khó để được sự đồng ý của mọi người trong nhà. Tuy nhiên, đến phút cuối thì chuyện hưởng tuần trăng mật đã được mẹ chồng cô chuyển thành đi du lịch chung gia đình, vì lý do sức khỏe của mẹ cô mà thay vì cả nhà sẽ đi Bali một tuần thì sẽ đi Nha Trang. Cô và Hoàng Phong đã cố gắng để không phải đi, tuy nhiên vẫn không thể nói lại được lời của người lớn và cũng bởi cô thấy bố mẹ cô rất vui vẻ với lời đề nghị này. Mẹ chồng cô chu đáo đến mức đã dẫn theo 3 bác sĩ và 3 y tá để chăm sóc ẹ cô. Và kết quả cuối cùng là cô và hắn đành ngậm ngùi tuân lệnh.
Được đi du lịch thì quả là thú vị, nhưng đi du lịch mà lại phải luôn tỏ ra vui vẻ, hạnh phúc trong khi chả có chút vui vẻ, hạnh phúc nào thì thật là một thảm kịch. Bởi lẽ cô và Hoàng Phong từ khi phải thực hiện nụ hôn giữa giáo đường lễ cưới trước sự chứng kiến của không biết bao nhiêu người thì cô và hắn bỗng cảm thấy ngượng nghịu khi nhìn thấy nhau.
Cô con nhớ lúc bấy giờ, khi cô và Hoàng Phong đều đã thờ phào vì mọi chuyện đã kết thúc thì cũng là lúc nghe được lời đề nghị hôn cô dâu từ cha xứ. Cô và hắn lại tròn mắt nhìn nhau. Cô biết nghi thức hôn cô dâu rất phổ biến trong các giáo đường khi thực hiện phép cưới, nhưng đó là ở nước ngoài thôi, còn trong nước cô chưa bao giờ biết có lễ đường nào mà cha xứ lại đề nghị chú rể hôn cô dâu. Đang bối rối không biết làm thế nào cho phải, quay xuống phía dưới thấy nụ cười đầy mãn nguyện của mẹ chồng cô thì cô hiểu được chuyện này là từ bà mà ra. Cô ngại ngùng, liếc nhìn sang Hoàng Phong thì thấy hắn ta cũng có vẻ bối rối. Thấy thế mẹ chồng cô lại giục Hoàng Phong rằng hắn ta làm gì mà như trai mới lớn, sao đã là chồng của người ta rồi mà vẫn còn ngại ngùng, hay là hắn còn xấu hổ. Cô thấy mặt hắn ta bỗng đanh lại.
Cô đang cười trừ với bà định tìm cách thoát khỏi vòng vây này, định nháy mắt nói anh ta hôn vào má thôi là được nhưng chưa kịp ra hiệu thì hắn ôm lấy eo của cô, kéo sát cô vào người một bàn tay nâng khẽ nâng cằm của cô và đặt môi hắn lên môi cô.
Cô nín thở, mắt trợn tròn, toàn thân cứng đơ trước hành động vừa rồi của hắn. Cô bỗng nghe tiếng trái tim mình đập rộn ràng, cô cảm nhận được máu trong cơ thể cô như bị đốt nóng toàn bộ và hết thảy cảm giác đều tập trung vào đôi môi. Cô không còn nghe được tiếng vỗ tay reo hò của mọi người, bên tai cô vang lên một bản nhạc tình yêu dịu nhẹ.
Một nụ hôn từ hắn.
Nụ hôn đầu tiên của cô là dành cho hắn.
Giờ đây nghĩ lại, hai má cô bỗng nhiên đỏ ửng, cảm giác xấu hổ vẫn còn nguyên như cái lúc nụ hôn kết thúc. Tự tát vào mặt mình, tự nhắc mình là phải quên đi cái cảm giác đó. Tất cả là vì bị ép buộc, bị ép buộc mà thôi!
Gia thế nhà họ Hoàng quả là không hề đơn giản một chút nào. Bởi khi vừa xuống khỏi xe thì cô đã đặt chân đến một biệt thự ven bờ biển. Biệt thự này ở một vị trí rất đẹp phía trước nhìn ra biển, phía sau dựa vào núi, nhưng không cách xa đô thị là bao. Biệt thự rất rộng, khi tiến vào bên trong, cô hoàn toàn bị choáng ngợp trước sự tinh tế trong cách trang trí của khu nhà này. Tất cả mọi thứ đều có nếu không muốn nói là hoàn hảo.
Nhưng dù nhà có rộng đến mấy thì cô cũng đâu có được tự do lựa chọn phòng ình, bởi lẽ, bằng mọi cách nhanh chóng nhất, mẹ chồng cô đã tìm cách nhét cô và Hoàng Phong vào một căn phòng do bà đã chuẩn bị từ trước. Bà dặn dò cô và hắn nghỉ ngơi cho thoải mái rồi tối xuống dưới cùng ăn cơm với cả nhà. Nói rồi bà dìu mẹ cô vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, bố cô và ông chủ tịch cũng nhanh chóng chia tay bọn cô để đi ra ngồi uống nước nói chuyện với nhau.
Bước vào trong phòng, có vẻ như bà chủ tịch đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ lưỡng và cái phòng này đây đích thị là “phòng tân hôn” theo đúng nghĩa của nó.
Tất cả mọi thứ đều được trang trí theo cặp. Nến cặp, ly cặp, dép cặp, thảm trải nhà cặp, bàn chải đánh răng cặp,…nhưng duy nhất giường chỉ có một chiếc. Không những vậy, trên chiếc giường đó còn được rắc đầy hoa hồng, giữa giường chăn được khéo léo kết thành hình đôi thiên nga trắng. Những thứ này làm cô càng bối rối hơn. Cô không biết phải làm gì cho qua được cái chuyến du lịch được coi là “kỳ nghỉ gia đình” này đây.
Nhưng Hoàng Phong thì dường như rất bình tĩnh, hắn ta nhìn một lượt tất cả những thứ trong phòng rồi với cái vẻ lãnh đạm như cũ, hắn cởi bỏ áo khoác. Đến đây thì cô đỏ mặt quay đi. Dường như hắn cũng ý thức được biểu hiện của cô nên cũng không nói gì mà đi đến bên giường, một tay hắn gạt bay cái đôi thiên nga ở giữa giường sang một bên và thả người nằm xuống. Đến khi thấy hắn không còn động đậy nữa thì cô mới thở ra và nhẹ nhàng đến ngồi ở ghế sô-pha.
“Làm gì mà bẽn lẽn thế?” Hắn đột nhiên lên tiếng.
“Hả?” Cô giật mình.
Không biết có đúng không nhưng hình như cô nghe thấy tiếng cười phì của hắn, cô vội đính chính.
“Ai bẽn lẽn đâu!” Nhưng dường như câu nói của cô cứ nhỏ dần. Quả thật cô đang rất ngại.
Nhưng hắn đã nhanh chóng nhảy khỏi giường và đi đến ngồi đối diện với cô. Hắn bảo bọn cô cần phải có sự thỏa thuận thống nhất hành động trong kì nghỉ này. Cô và hắn thống nhất rằng trước mặt bố mẹ của cả hai thì cô và hắn sẽ giữ hình ảnh vợ chồng mới cưới hạnh phúc, còn những lúc họ không có ở đó thì cả hai được tự do. Hắn trấn an cô rằng buổi tối hắn sẽ ngủ ở sô pha còn cô sẽ ngủ ở giường nên cô không cần lo lắng. Nghe hắn nói như vậy cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào. Hắn còn nói cô không cần bối rối và hành động ngượng ngùng vì như vậy sẽ khiến cho người khác, nhất là bố mẹ hắn và bố mẹ cô nhìn ra ngay. Cô cũng gật đầu đồng ý, mục đích của cô là để ẹ cô thấy cô hạnh phúc mà. Phải hạnh phúc, cô tự nhủ.
Nhưng cái tên đó không chỉ nói có những điều ấy, hắn bỗng nhiên hỏi:
“Cô xấu hổ vì nụ hôn với tôi à?” Hắn lại nhếch mép.
Nghe được những lời này thì hai má của cô hai như nóng lên, đang định lên tiếng đính chính thì hắn lại tiếp:
“Đừng nói đây là nụ hôn đầu đời của cô nhé!” Mặt hắn đầy nghi hoặc.
Hắn nghĩ hắn là ai mà có quyền vặn hỏi cô mấy cái chuyện này. Cô đành lôi quy định trong hợp đồng về việc không can thiệp vào chuyện riêng tư của hai bên ra nói với hắn thì hắn chỉ nhìn cô cười gian xảo.
Củ cải đáng ghét, rồi cô sẽ cho hắn biết tay.
***
Hoàng hôn đi qua và màn đêm bắt đầu buông xuống.
Cô và Hoàng Phong sau khi nghỉ ngơi một chút thì đã có người lên mời bọn cô xuống cùng ăn uống với gia đình. Cô và hắn cũng thu xếp nhanh chóng rồi bước ra. Trước măt bọn cô, mọi người đã đông đủ, ai ai cũng đầy nét vui vẻ hiện trên gương mặt. Cô nhanh chóng chọn ình một chiếc ghế gần mẹ cô và ngồi xuống, không thèm để ý Hoàng Phong vừa giúp cô kéo ghế thì mọi người trong bàn ăn đột nhiên im bặt. Cô còn chưa kịp phản ứng gì thì đã gặp phải những ánh nhìn khó hiểu từ mọi người. Bàn tay đang kéo ghế của Hoàng Phong khưng lại và trán hắn ta khẽ nhăn vào. Họ làm sao vậy? Cô chỉ muốn ngồi xuống để hỏi thăm mẹ cô một chút thôi mà.
“Cô ấy đang xấu hổ đó mà!” Hoàng Phong lên tiếng rồi nhanh chóng ngồi xuống rồi ra vẻ nhanh nhẹn soạn bát đũa trên bàn.
“Xì, ai thèm xấu hổ?” Cô nhanh nhẹn bật lại hắn. Hắn ta lại muốn trêu cô đây mà.
Nhưng nghe câu nói này xong mọi người trên bàn lại một lần nữa đơ người, ánh mắt nhìn cô tỏ vẻ nghi hoặc. Thôi xong, cô lại lỡ miệng rồi. Phải tỏ ra hạnh phúc cơ mà, đúng rồi phải hạnh phúc, cô là cô dâu mới cưới và hắn là chồng cô cơ mà.
“À, chồng con đang mệt nên con không muốn làm phiền anh ấy! Anh ấy phải giữ gìn sức khỏe vì còn nhiều việc phải làm mà!”
Cô vừa cười xòa vừa ra vẻ ân cần quan tâm. Đúng vậy, một người vợ phải đặt công việc của chồng lên hàng đầu là chuẩn mực. Nhất là một gia đình như nhà họ Hoàng thì công việc của hắn ta càng có ý nghĩa hơn. Cô là một người vợ hiền, dâu thảo, yêu thương chồng hết mực thì phải chăm lo cho chồng, chăm lo cho sự nghiệp nhà chồng là điều cốt yếu. Chính vì thế những lời cô nói quả là hợp tình hợp lý để xua tan đi sự vô ý ban nãy.
Nhưng sao khi cô nói xong thì mọi người trong bàn ăn đều hít vào, bố và bố chồng cô im lặng không nói gì, mặt mẹ cô bỗng nhiên đỏ lên, mẹ chồng thì nhìn cô đầy âu yếm, riêng hắn thì mặt tái xanh. Mẹ chồng cô hỏi Hoàng Phong:
“Con…con mệt à?”
“Nhìn anh ấy mệt mỏi mà con cũng xót xa!” Cô nhanh nhẩu đáp. Đằng nào thì cũng là cô đang quan tâm hắn mà.
Mẹ chồng cô bỗng nhiên cười rộ lên, mọi người trên bàn ăn cũng cười theo. Trong lúc ngồi ăn thì nghe mẹ chồng cô nói chuyện với bố mẹ cô gì mà thanh niên giờ nó thế, không có tính nhẫn nại, rồi bà còn khuyên Hoàng Phong năng tập thể dục, uống thêm thuốc bổ để tăng cường sức khỏe. Cô không thấy có sự liên quan lắm giữa tính nhẫn nại và việc tập thể dục nhưng cũng cười vui vẻ cho qua. Riêng Hoàng thì mặt hắn đã đen sì.
Sau bữa cơm, nhìn thấy sắc mặt mọi người ai nấy cũng vui vẻ nên quyết định sẽ ra biển đi dạo. Mẹ cô vì hơi mệt nên đã được bố cô dìu đi nghỉ trước, bà nói mọi người cứ chơi vui vẻ, không phải để ý đến bà, thế nên mẹ chồng cô dù rất tiếc nhưng cũng phải để bà về nghỉ ngơi. Nhưng chưa kịp bước chân ra khỏi khu biệt thự thì trời lại kéo dông và mưa bắt đầu trút xuống. Bà chủ tịch nhìn trời oán trách không biết tại sao lại mưa đúng lúc này. Đang ngồi chờ mưa tạnh thì bà sực nhớ ra chuyện gì đó, bà bắt đầu kêu đau đầu, đau lưng. Ông chủ tịch vội vàng đến bên hỏi bà có sao không thì bà nói là vì mệt quá nên sẽ không đi nữa nhưng bà một mực không cho cô và Hoàng Phong đi chơi vì trời mưa rất nguy hiểm. Thế là, dù vẫn đang tỏ ra vô cùng đau đớn nhưng bà vẫn kéo tay cô và Hoàng Phong tống vào phòng
và khóa trái cửa ở ngoài dù cô và hắn đã cố gắng thuyết phục rằng sẽ không trốn đi nên bà không cần khóa cửa rất may mắn là cuối cùng bà cũng đồng ý mở cửa cho bọn cô. Nhưng trước khi bước ra khỏi phòng, bà còn vừa cười vừa nháy mặt với Hoàng Phong.
Giờ thì cô đã hiểu được dụng ý của bà khi làm như vậy rồi. Dù gì cái đêm hôm nay cũng được gọi là đêm tân hôn của cô. Đêm hôm diễn ra hôn lễ, tiệc rượu kéo dài đến tận khuya, cô và Hoàng Phong dường như đã thức trắng đêm để tiếp đón bạn bè của hắn. Kết quả là cô và hắn đều mệt mỏi quá mà thiếp đi trên ghế sô pha giữa phòng khách. Sáng hôm sau khi khởi hành đi Nha Trang thì bà chủ tịch cứ hỏi đi hỏi lại việc có phải hai người bọn cô đã nằm ngủ ở sô pha cả đêm hay không rồi thở dài thườn thượt khi biết được câu trả lời.
Cửa phòng đóng lại, cô và Hoàng Phong lại quay về trạng thái lúng túng. Nhưng rồi hắn cũng nằm ra sô pha để ngủ. Cô cũng leo lên giường để nghỉ ngơi.
Tưởng chừng như mọi chuyện đã đâu vào đấy vì vậy cô cũng mơ màng thiếp đi, nhưng rồi cô lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô ngồi nhổm dậy và thấy Hoàng Phong đang bước ra ngoài để mở cửa, có lẽ hắn cũng vừa thiêp đi nên nhìn dáng vẻ như đang ngái ngủ. Nhưng hắn chưa kịp bước đến thì cửa phòng đã mở ra, người bước vào là mẹ cô. Cô mỉm cười hỏi xem mẹ có chuyện gì hay không thì cô thấy mẹ liếc nhìn cô rồi nhìn Hoàng Phong một lượt và mặt mẹ cô lại đỏ lên, bà bối rối:
“Mẹ xin lỗi, me thấy cửa không khóa nên…à, mẹ không có quà gì cho hai đứa nên mua cho bọn con một bộ quần áo ngủ, mẹ để ở đây nhé, hai đứa cứ từ từ…”
Mẹ cô nói rồi để hai bộ quần áo ngủ xuống dưới bàn giữa phòng, nhìn hai bọn cô cười ái ngại rồi ra ngoài, khép cửa lại.
Cô và hắn ngồi như bị đứng hình. Mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng khi phát hiện ra cô và hắn đều trong tình trạng đầu tóc bù xù và quần áo xộc xệch. Thật là dễ khiến người khác hiểu lầm. Nguy hiểm quá!
Cô và hắn thống nhất là nên khóa cửa lại để ngủ cho an toàn và tránh sự xông vào đột ngột như vừa rồi. Xong xuôi, cô và hắn lại ai về chỗ nấy để ngủ. Nhưng khi cô đã ngon giấc thì có người bỗng nhảy lên trên giường của cô, chiếm chỗ của cô. Đang ngủ ngon bỗng nhiên bị phá bĩnh, cô bực bội định cho hắn một trận thì đã thấy hắn ôm lấy cô, chưa kịp mở miệng thì đã thấy hắn dùng một tay bịt miệng của cô lại. Hắn nín thở đưa mắt nhìn ra phía cửa, cô cũng hướng mắt nhìn theo. Hai bọn cô tròn mắt nhìn khóa cửa được xoay tròn rồi cửa bắt đầu mở hé ra từ từ. Đang sợ hãi không biết chuyện gì đang xảy ra thì cô nghe tiếng Hoàng Phong quát lớn:
“Mẹ!!!!!!!!!”
Cánh cửa đột nhiên ngừng lại và rồi mở tung ra, là mẹ chồng cô.
“Rồi rồi rồi rồi! Khiếp quá, mẹ định hỏi xem mấy đứa có lạnh hay không để mẹ mang thêm chăn cho!” Bà xuề xòa giải thích.
Xong khi bị ánh mắt đăm đăm của cô và Hoàng Phong nhìn thì bà đành phải đi ra ngoài dù vẫn tỏ vẻ rất tiếc nuối.
Cửa phòng đóng lại một lần nữa. Nhưng sao cô thấy bất an quá vậy. Khóa rồi cũng có người xông vào. Đang không biết phải làm thế nào thì Hoàng Phong đã nằm xuống giường quay lưng về phía cô. Hắn nói:
“Cứ nằm như vậy đi!”
“Hả?”
“Khuya rồi, muốn ngủ yên thì nằm thế này đi!”
“Nhưng…”
Hắn nói rồi yên lặng ra vẻ đã ngủ để mặc cô vẫn đang ngồi bên cạnh tròn mắt nhìn hắn. Cô lại thấy tim mình đập thịnh thịch trong lồng ngực.
“Ngủ đi! Đừng xàm sỡ tôi lúc tôi đang ngủ!” Giọng hắn bình thản như không.
“Xì, có cho tôi cũng không thèm!” Hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ. Cô bũi môi quay đi, không thèm để ý đến hắn. Sự hồi hộp ban nãy bị câu nói của hắn thổi vèo đi mất. Hắn chỉ như một cái gối trên giường thôi, mặc kệ hắn.
Nhưng quả thực cô vẫn chưa thích nghi được với việc nằm chung với hắn nên. Dù đã cố gắng trấn tĩnh bản nhưng dù gì thì cô cũng là con gái mà, việc nằm chung với hắn như vậy thật sự bất tiện. Liếc nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ tối, cô không ngờ cô ngủ thiếp đi lâu đến vậy. Mưa đêm hắt qua lan can vào thềm cửa, gió lùa làm chiếc rèm trong phòng bay bay. Cô bước xuống để đóng lại cánh cửa, nhìn màn đêm bên ngoài rồi cảm nhận không khí trong phòng, lạnh hơn cô nghĩ rất nhiều. Cô ngồi ở mép giường và cảm thấy tội nghiệp cho hắn từ tối đến giờ phải chịu lạnh. Hắn dường như đã ngủ say, hơi thở đều đều. Cô đến bên kéo chăn đắp lại cho hắn. Cô cứ ngồi như vậy đến khi cơn buồn ngủ kéo đến và cô thiếp đi lúc nào không hay.
Chuông điện thoại báo có tin nhắn. Cô giơ tay với tìm điện thoại và thấy tin nhắn của Khải Hưng, trái tim cô một lần nữa chùng xuống.
[Không thể về bên anh được sao?]
[Anh yêu em!]
Cô không biết nhắn lại như thế nào và cũng không muốn nhắn lại. Cô thở dài xoay người gác tay lên trán. Xong cô bỗng nhớ ra lúc ban nãy cô vẫn ngồi nhìn Hoàng Phong ngủ nhưng sao giờ lại cuộn tròn trong chăn ấm thế này. Cô quay sang bên cạnh thì không thấy hắn đâu nữa, nhìn đồng hồ lúc này mới là hai giờ sáng. Hắn đã đi đâu?
Cô cố gắng gạt mọi suy nghĩ về hắn để dỗ giác ngủ nhưng vẫn không sao ngủ được. Có lẽ đã ngủ đủ rồi. Bước xuống giường, cô khoác áo khoác và bước ra ngoài.
Trời đã tạnh mưa, không gian quan đãng hơn rất nhiều. Bước ra khỏi khu biệt thự, cô đi về phía bờ biển. Dù trời còn tối nhưng, đèn đường dọc hai bên lối đi cũng soi được lối cho cô ra đến bờ biển. Cô bỏ dép ở một mỏm đá và bước đi trên cát. Biển đêm, nước lên gần bờ, từng con sóng cứ tấp vào chân cô rồi tan ra. Giá mà cảm xúc bên trong cô cũng tan ra nhanh chóng như vậy thì hay biết mấy.
Cô thở thẩn tạn mạn, suy nghĩ về rất nhiều người, rất nhiều việc. Cô bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống của người trưởng thành thật sự quá mệt mỏi. Sao cô không thể thoải mái sống như những đứa trẻ muốn yêu thương thì yêu thương, muốn ghét bỏ thì ghét bỏ, không giữ trong lòng thứ gì để không phải mệt mỏi như vậy.
Bỗng nhiên cô cảm thấy bàn chân đau điếng. Dường như cô chân trái của cô đã dẫm trúng cái gì đó, cô cảm thấy rát buốt dưới bàn chân khi nước biển tràn vào. Lại xui xẻo rồi đây. Đang chán chường khập khiễng đi lại chỗ mỏm đã ban nãy cô để dẹp lại thì cô nghe thấy tiếng của ai đó làm cô giật bắn mình.
“Lại sao nữa rồi?”
Cô định thần. Thì ra là hắn. Hắn cũng bỏ ra đây sao. Cô thấy hắn từ từ tiến lại. Vẫn là cái vẻ phong trần ấy. Áo sơ mi trắng bỏ ngoài quần và hai tay nhét trong túi quần ung dung tự tại, hắn lại đứng đó giữa màn đêm. Khuôn mặt và đôi mắt hắn được ánh đèn phía xa làm cho rõ ràng hơn một chút nhưng cho cùng vẫn mờ ảo không thể nắm giữ.
Cô vẫn khập khiễng lê từng bước. Hắn đứng bên cạnh cô thì hiểu ra vấn đề. Không nói gì, hắn ngồi xuống trước mặt cô, ra hiệu cho cô lên để hắn cõng. Cô bối rối, nói với hắn rằng cô không sao nhưng rồi hắn cũng kéo cô lên vai và cõng cô bước từng bước về phía trước.
Được một người con trai cõng đi trên bờ biển quả thực là một điều rất nhiều cô gái mong muốn, nhưng nếu đó là người yêu mình thì mới thực sự là hạnh phúc, còn cô được hắn cõng như vầy là vì cô bị thương. Có vẻ việc cô được hắn cõng cũng giống như cuộc hôn nhân này, đều là mơ ước của những người con gái khác nhưng không phải là mơ ước của cô, đều xuất phát từ việc cô bị thương và đều may mắn có hắn đứng ra giúp đỡ. Cô với hắn hẳn cũng có chút duyên nợ, nhỉ? Bởi hắn chính là ân nhân của cô, phải không?
Đang mải suy nghĩ vẩn vơ, cô nghe thấy hắn lên tiếng:
“Màn hình phẳng!”
Suy nghĩ của cô bị hắn kéo về thực tại. Hắn, hắn, hắn ta vừa nói cái gì vậy? Cô vừa lúng túng, vừa xấu hổ khi hiểu ra hắn ta đang trêu mình. Nhưng như vậy là xúc phạm lòng tự trọng của phụ nữ. Cô đánh cho hắn một cái rồi giãy dụa một mực nhảy xuống, cũng may là đã đến cái mỏm đá cô để dép ban nãy nhưng khi bàn chân vừa chạm vào đá lại làm cô đau đến nhăm mặt, khụy xuống. Cô nhìn hắn ai oán như chính hắn gây ra cho cô vết thương này vậy.
Hắn lúc ban nãy còn nhếch mép cười thì khi thấy cô ôm lấy bàn chân thì nhanh chóng ngồi xuống để xem xét bàn chân cho cô. Hắn mở điện thoại để lấy ánh sáng, ánh sáng điện thoại hất lên gương mặt hắn, cô thấy ánh mắt hắn nhìn vào vết thương thì nheo lại. Rồi hắn lấy trong túi ra một chiếc khăn, cô không rõ lắm nhưng hắn chị lưỡng lự đôi chút rồi xé đôi chiếc khăn đó ra. Một nửa hắn lau vết thương cho cô, một nửa còn lại dùng để buộc lại bàn chân cô sau đó. Xong việc, hắn ngồi xuống bên cạnh cô và nhìn ra biển.
Cô lí nhí nói tiếng cảm ơn hắn, hắn nhún vai rồi lại nhếch miệng cười. Cô không biết nói gì nên cũng im lặng.
Rồi bỗng hắn lên tiếng hỏi cô về chuyện của cô và Khải Hưng. Cô thấy hắn cũng đã biết gần hết nên cô đã kể cho hắn nghe câu chuyện tình yêu mười năm của mình. Hắn nghe mà không nói gì thêm. Chỉ ngồi yên lặng lắng nghe. Cô cũng cất tiếng hỏi hắn về chuyện của hắn. Hắn vẫn im lặng. Nhưng một lúc sau, vẫn nhìn ra biển, hắn kể cho cô nghe chuyện tình của hắn.
Hắn và Thiên Ân lần đầu gặp nhau là khi hắn bỏ nhà đi bụi. Chính Thiên Ân đã cho hắn một chút niềm tin vào cuộc sống và hắn ấn tượng với Thiên Ân từ lúc ấy dù mới chỉ gặp một lần. Thiên Ân nói với hắn là cô muốn đi du học Úc và thế là hắn quyết định sang Úc để tìm cô. Cuối cùng, hơn mười năm sau họ cũng gặp lại ở nước Úc. Hắn đã nghĩ Thiên Ân chính là người con gái của cuộc đời mình, bởi xa cách bao nhiêu năm như vậy, không một chút quen biết như vậy mà cuối cùng họ vẫn gặp lại được nhau. Hắn nói có những lúc hắn cũng tin vào số phận. Giữa hắn và Thiên Ân thực sự có rất nhiều kỉ niệm đẹp và đã có lúc hắn cứ nghĩ Thiên Ân cũng yêu hắn. Nhưng cuối cùng chỉ là hắn ngộ nhận, Thiên Ân chưa bao giờ yêu hắn và chính vì thế nên cô ấy đã quyết định kết hôn mới Mạnh Huy. Hắn cười khẩy rồi lại thở dài.
Nghe đến đây thì lòng cô bỗng nhiên thắt lại. Cô hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác ngộ nhận hạnh phúc như hắn vậy. Và cô cũng có thể hiểu được nỗi đau trong đôi mắt của hắn, nỗi đau của một người không bao giờ được làm nhân vật chính trong câu chuyện tình yêu. Nhìn hắn ngồi bên cạnh cô lúc này, cô đột nhiên cảm thấy thương xót hắn. Hắn là một kẻ mà mọi người ai nhìn vào cũng phải nể phục và ngưỡng mộ vì những gì hắn có, nhưng thực sự cái hắn có có mạng lại cho hắn hạnh phúc hay không bởi người con gái hắn yêu thương nhất lại không yêu thương hắn và cái mà hắn gọi là số phận ấy đã trêu đùa hắn.
“Đừng mang đô
i giày đó nữa!” Cô nói với hắn. “Đã đến lúc cất đi rồi!”
Hắn thoáng ngạc nhiên xong lại cười với cô. Cô bỗng sững sờ vì nụ cười của hắn. Một nụ cười rực rỡ chứ không phải chỉ nhếch mép như mọi lần.
“An ủi có tác dụng đó!” Hắn nói.
Rồi hắn và cô kết luận rằng: Khải Hưng không còn xứng đáng để cô yêu nữa nên hãy quên anh ta đi và hắn cũng sẽ cố gắng quên Thiên Ân. Hắn còn nói trong thời gian hợp đồng ngoài những mục đích của mỗi người, cô và hắn hãy coi nhau như “thuốc giải đau thương” giúp đỡ nhau như những người ban. Cô đồng ý. Cô và hắn móc tay vì đây là một điều khoản mới của hợp đồng và bảo đảm thực hiện bàng danh dự.
Cô cười và hắn cũng cười. Lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm.
Nhìn ra phía biển, xa xa đã ửng hồng, mặt trời sắp ló rạng.
Bình minh rồi!