Đọc truyện Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi – Chương 17
– Vì sao?
Sao cậu ta cứ thích vặn vẹo người ta thế nhỉ, xin lỗi rồi mà.
– Vì… vì đã hiểu lầm cậu. Được chưa?
Không có tiếng trả lời, Zen quay đầu sang, cậu ta lại trở lại là con người ban đầu rồi, khuôn mặt thoáng buồn, đôi mắt ánh lên sự bi thương, đau đớn. Cậu ta trước giờ vẫn như vậy sao?
– Cún No sao rồi? – Không thể chịu đựng sự yên tĩnh đến ngột ngạt, khó chịu như vậy nữa, nó bèn lên tiếng trước.
– Vẫn khỏe. – Cậu ta đáp, mắt vẫn hướng về phía trước, về một khoảng không xa xăm vô định nào đó.
– Cậu… cậu không thắc mắc vì sao tôi lại có mặt ở đây sao? – Zen dò hỏi.
– Không cần thiết. Đôi khi làm một việc gì đó không cần phải có lí do, vả lại đó là chuyện của cậu, tôi không bận tâm. – Cậu ta đáp lại nó bằng vẻ hờ hững.
Haizzz… Zen thở dài, hết cách với cậu bạn quái dị này, nó đã tìm mọi cách bắt chuyện với cậu ta nhưng với thái độ đó thì nó biết nó đã thất bại. Trong lúc nó không còn ý nghĩ đó nữa thì giọng nói đó lại vang lên khiến nó khá bất ngờ:
– Cậu đã bao giờ khóc chưa? Khóc vì mất đi người thân yêu nhất ấy.
Zen nhìn chằm chằm vào người ngồi bên cạnh.
– Cậu hỏi gì lạ vậy? Ai mà chả từng trải qua việc mất người thân cơ chứ. Bố tớ mất cách đây mười năm, nhưng tớ không nhớ cảm giác khi ấy nữa… – Giọng nói của Zen trầm hẳn, khuôn mặt nó thoáng buồn. Cậu bạn ngồi bên nó vẫn không ngoảnh sang, cất tiếng đều đều:
– Cậu có tin không? Khi người mà tôi thương yêu nhất ra đi, tôi đã không hề khóc. Bởi… tôi không muốn người đó ở trên trời cao phải đau lòng.
– Người đó là…?
– Đó là người con gái đã mang theo trái tim của tôi… đi đến một nơi rất xa.
Zen đồng cảm với con người này, không hiểu sao nó có thể cảm nhận được nỗi đau mà cậu ta phải gánh chịu, nỗi đau được chôn sâu tận đáy tim như chiếc kim sắc nhọn luôn làm con tim kia âm ỉ rỉ máu.
– Hôm nay là ngày giỗ của cô ấy. – Sau một thoáng lặng im, cậu ta tiếp lời.
– Thật là trùng hợp, hôm nay cũng là ngày giỗ của bố tôi. – Zen thốt lên.
Trái đất quả là tròn, hai con người ở hai thế giới khác nhau, lại cùng gặp nhau ở nơi này và cùng chung một nỗi đau mất người thân. Liệu đây có phải là duyên số hay chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Mặt trời bắt đầu lặn, những tia nắng le lói cuối cùng của một ngày dài chuẩn bị tắt, giữa cánh đồng bồ công anh bao la, có hai con người đang lặng lẽ ngồi dưới ánh hoàng hôn nhìn thời gian trôi…