Đọc truyện Hãy Để Tất Cả Theo Gió Bay Đi – Chương 16
Một khoảng lặng giữa hai đứa nó diễn ra sau đó, không ai nói với ai một lời nào, đơn giản vì không có gì để nói. Zen khẽ liếc nhìn sang người bên cạnh, đó là một cậu thanh niên trạc tuổi nó rất khôi ngô tuấn tú. Mái tóc nâu hơi dài nhẹ nhàng cuốn theo chiều gió để lộ vầng trán cao với tư chất thông minh; làn da mịn màng không một tì vết nhưng không kém phần khỏe khoắn; sống mũi cao và thẳng nổi bật trên khuôn mặt với các góc cạnh như được tạc ra từ khuôn mẫu của các vị thần trong Thần thoại Hy Lạp; hàng lông mày dài và rậm như tôn lên vẻ đẹp của đôi mắt. Thật là đặc biệt, đôi mắt đen tuyền, trong veo như mặt nước hồ thu và sáng như những vì tinh tú giữa bầu trời đêm, với ánh nhìn xa xăm, mơ hồ và đầy bí ẩn, nhưng trong đôi mắt ấy cũng ánh lên vẻ u sầu và cô độc như chú ngựa non lạc bầy một mình trơ trọi giữa thảo nguyên bao la rộng lớn. Một vẻ đẹp tinh túy kết hợp hài hòa giữa phương tây hoang dã và phương đông huyền bí hiếm có.
– Đừng nhìn tôi như thế!
Hơ, cậu ta có mắt bên này hay sao mà biết nó đang nhìn nhỉ? Nhưng dù sao thì cũng ngượng quá đi mất.
– Đâu… đâu có. Ai nhìn cậu hồi nào? – Zen lúng túng chữa ngượng.
Oái, cậu ta đang làm gì vậy? Zen thốt không nên lời khi khuôn mặt hoàn hảo ấy đang dí sát vào khuôn mặt nó. Từng sợi lông trên da mặt nó có thể cảm nhận được từng hơi thở đều đều, ấm áp kia đang phả vào mặt mình. Dung nham núi lửa phun trào có thể thích hợp được dùng để ví với độ đỏ của khuôn mặt nó lúc này.
– Cậu chắc là không nhìn không? – Đôi mắt nâu tuyệt đẹp ấy xoáy sâu vào mắt nó không chớp như muốn thôi miên hay là đang nhìn thấu tất cả tâm can của nó. Không được, nếu cứ tiếp tục thế này thì trụ nổi được bao lâu, không chừng sẽ ngất xỉu mất. Bằng chút lí trí còn sót lại, nó nhảy bổ ra sau, và hét lên:
– Cậu… cậu không được lại gần đây, nếu không tôi đánh đấy! Cho cậu biết, tôi đai đen teakwondo rồi. – Zen những tưởng nói thế hắn sẽ sợ mà dừng lại. Đúng là hắn có dừng lại thật, một thoáng ngây người nhìn Zen, tiếp sau đó là một tràng cười kinh thiên động địa lại nổ ra. Lần này thì không chỉ có dung nham phun trào mà cái đầu của nó đang xì khói. Tức chết mất, cậu ta tưởng nó đang đùa chắc, dù sao thì lần trước cũng chứng kiến người ta xả thân vì nghĩa vậy mà còn dám cười nhạo nó, không thể chịu được nữa.
– Cậu có thôi đi không, đáng cười lắm à?
Vừa đưa tay quệt nước mắt, cậu ta đáp:
– Lúc nãy cậu nghĩ tôi định làm gì hả? Còn đem võ ra dọa cơ đấy. Tôi chỉ định lấy cọng cỏ vướng trên tóc cậu thôi mà.
A, tình thế sao lại quay ngoắt 360 độ thế này, đúng là tự đưa đầu vào rọ.
– Vậy sao? Thế thì cho tôi xin lỗi.