Hãy để anh ở bên em

Chương 8


Bạn đang đọc Hãy để anh ở bên em – Chương 8

Hãy để anh ở bên em
Vân Nghê
previous page next page
Chương 7: Sự khác biệt trong kí ức
 
 
Giang Nhan giúp cô chọn một nhà hàng rất tuyệt.
Trong lúc ăn mừng cô có chút lơ đãng. Vân Vy cuối cùng cũng có thể cảm nhận được rằng, nếu như không có người ấy, mỗi ngày qua đi đều giống hệt như ngày hqua. Có người ấy rồi, mỗi giây mỗi phútqua đi đều có thể cảm nhận được sự khác biệt.
Nếu như không phải vì có cả các sếp cũng đi thì có lẽ cô đã tranh thủ thời gian nhắn tin cho Giang Nhan.Cô liên tục móc điện thoại trong túi ra nhìn.
Sau khi uống hết một vòng rượu mừng của mọi người, cuối cùng thì Vân Vy cũng có thời gian ra ngoài.Vừa mới ra đến cửa cô đã bắt gặp người phục vụ bưng canh vào. Cô nhớ là bàn của mình không gọi móncanh này.
– Đây là cái gì?
– Canh giải rượu ạ! – Nhân viện phục vụ cười đáp: – Do nhà hàng chúng tôi tự chế biến đấy ạ!
Vân Vy bưng một cốc lên uống, canh chua chua ngọt ngọt, rất hợp khẩu vị.
Cô lấy điện thoại ra nhắn tin cho Giang Nhan:
“Nhà hàng anh giới thiệu rất tuyệt, nhân viên phục vụ còn tự động mcanh giải rượu đến. Rất ngon! Chưa biết là bao giờ sẽ giải tán nữa”.
Cô không mong đợi Giang Nhan sẽ gửi tin nhắn trả lời. Tiểu Thu nói đúng, giờ chẳng còn như lúc đang học đại học, có ai thích gửi tin nhắn cho phiền phức đâu, chỉ cần gọi điện nói cho rõ ràng là xong, cũng đâu có đáng bao nhiêu tiền. Hơn nữa trong nội dung tin nhắn của cô cũng chẳng có gì cần phải trả lời lại.
Chẳng ngờ chiếc điện thoại trong tay cô lại rung lên.
– Anh ở phòng bên cạnh.
Cô ngây người ra hồi lâu, mãi sau mới ý thức được chuyện gì, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra bên ngoài.
– Vân Vy, mau lại đây nào! – Sếp mới là một người vô cùng nhiệt tình, cứ liên tục kéo cô và các đồngnghiệp túm tụm lại nói chuyện.
– Vân Vy, nói thật đi, rốt cuộc bạn trai cô có phải chính là Giang Nhan bên công ty A không? – Mọi ngườitò mò hỏi.
Vân Vy chỉ cười mà không trả lời. Nhưng mọi người dường như đã có được câu trả lời thích đáng từ ánh mắt của cô.
– Có cơ hội nhớ giới thiệu cho bọn tôi đấy!
– Bó hoa hôm nay chắc cũng là của anh ấy tặng phải không?
– Lãng mạn thế mau kể cho bọn tôi nghe mối tình lãng mạn của hai người đi!
– Giang Nhan trông có vẻ rất… có phải anh ấy đối xử với cậu rất khác không?
Cô hiểu ý của họ là bình thường Giang Nhan có vẻ rất lạnh lùng và thờ ơ với con gái.
Mọi người đều muốn “moi ra”chân tướng của sự việc.
Cô ngập ngừng, dỏng tai lắng nghe động tĩnh từ phòng bên cạnh. Nhưng hệ thống cách âm của nhà hàngnày quả là rất tốt, trừ tiếng cười nói của các đồng nghiệp ra, lor=”#01000B”>chẳng thể nghe thấy gì khác.
Sau một hồi ăn uống, vui chơi thỏa thích, mọi người giải tán. Vân Vy giúp mọi người bắt xe rồi tiễn từng người ra về, sau đó mới hối hả quay trở vào bên trong. Cô vốn định gọi điện cho Giang Nhan nhưng cầmđiện thoại lên rồi cô lại nghĩ, dù gì Giang Nhan cũng ở trong nhà hàng này rồi, chi bằng cứ vào hỏi thẳng quầy lễ tân là xong.
– Cô có thể giúp tôi kiểm tra xem hôm nay có phải có một người đàn ông họ Giang đã đặt một… – Cô còn chưa dứt lời đã nhìn thấy sếp mới của cô đang quay lại.
– Vân Vy… – sếp của Vân Vy vội vàng chạy lại nói: – Tôi quên mất, lần này để tôi thanh toán!
Sếp mới của Vân Vy là một cô gái rất xinh đẹp, thân hình cân đối, hai má ửng hồng bởi men rượu.
Vân Vy vội vàng gạt đi:
– Đã nói trước là lần này tôi mời rồi mà! Tôi cũng thanh toán xong rồi!
– Đây coi như là hoạt động của bộ phận ta, sao có thể để cô chi tiền túi ra chứ? Ngày mai cô gửi hóa đơn cho tôi, tôi sẽ thanh toán cho cô!
Vân Vy biết không nên tranh cãi với sếp vào lúc này liền cười rồi tiễn sếp ra tận bên ngoài.
Sếp Vân Vy vừa đi vừa nói:
– Cô với Giang Nhan quen nhau từ khi nào thế?
Vân Vy khẽ mím môi, chuyện này ngay cả bản thân cô cũng chưa tìm ra được câu trả lời. Rõ ràng là đãquen biết từ rất lâu rồi nhưng có đôi khi cô cảm thấy hai người chỉ như mới quen nhau. Giang Nhan hiệngiờ đứng trước mặt cô đã khác so với Giang Nhan trong kí ức.
Cũng may là sếp của Vân Vy không truy hỏi đến cùng, chỉ khẽ nói:
– Tôi đã quen Giang Nhan từ lâu rồi, từ trước khi đến công ty này làm việc tôi đã sử dụng phần mềm củaanh ấy viết. Nhưng tôi nhớ lúc ấy anh ấy không phải là Giang Nhan…
Những điều sếp nói Vân Vy nghe không hiểu, đặc biệt là câu cuối cùng, Giang Nhan không phải là Giang Nhan, điều này khiến cho Vân Vy chợt thấy chột dạ, dường như có cái gì đó vừa nảy ra trong đầu nhưnglại nhanh chóng biến mất. Thế nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại mà chẳng hiểu ra được vấn đề.
– Tôi còn nhớ lúc đó trên cái đĩa phần mềm tôi mua của anh ấy có đề tên anh ấy, tôi nhớ là có một chữ “u”…
Giọng nói của cấp trên rất nhỏ nhưng Vân Vy vẫn có thể nghe thấy rất rõ.
– Giang Nhan không nói với cô à? Có phải anh ấy đã đổi tên rồi không?
Lần này thì cô đã nghe thấy rất rõ ràng.
– Tôi nhớ trước đây anh ấy tên Giang…
Sếp của Vân Vy cố lục tìm trong kí ức của mình.
– Giang…
Giang Nhan.
Bàn tay của Vân Vy bị ai đó nắm chặt, cô giật mình ngoảnh đầu lại nhìn.
Đôi mắt thuôn dài, khóe mắt hơi cong lên, đôi môi mỏng mím chặt, khuôn mặt điển trai nhưng hết sứctĩnh lặng, đôi môi cong lên nở ra một nụ cười dịu dàng. Là Giang Nhan…
– À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, hình như phiên âm là… Những ngón tay của Giang Nhan rất dài, vừa ấm áp lại vừa mềm mại. Vân Vy khẽ luồn những ngón tay của mình vào tay anh.
Vân Vy đưa ngón trỏ lên miệng, suỵt một tiếng ra hiệu cho Giang Nhan rồi vội vàng kéo anh núp vàotrong phòng cạnh đó.
Sau một loạt các hành động này, cô chợt phát hiện ra mình thật ấu trĩ, lại đi chơi cái trò trốn tìm của trẻ con. Có lẽ Giang Nhan cũng cảm thấy rất kì lạ, thế nhưng vì thời gian cấp bách nên cô chẳng kịp giải thích gì. Vân Vy nghe thấy tiếng nước chảy róc rách qua các hòn non bộ trong bể nước, sếp của Vân Vy nói xong liền ngoảnh đầu lại tìm Vân Vy.
– Vân Vy ơi… – Sếp của Vân Vy đứng ở cách đó không xa đang đưa mắt nhìn quanh, cất tiếng gọi cô. – Vân Vy đi đâu rồi nhi? Ban nãy cô ấy còn đứng ở đây cơ mà?
Người đồng nghiệp đi cùng sếp liền đưa mắt nhìn quanh.
Vân Vy chợt cảm thấy có chút căng thẳng. Nếu như lúc này, trò chơi của cô bị người ta phát giác ra, thế thì chẳng phải… Như vậy cô biết giải thích ra sao? Cô sợ hãi không dám nhìn về phía họ, nem nép vào lòng Giang Nhan giống hệt như một đứa trẻ.
– Chắc là đi vệ sinh rồi, hôm nay cô ấy cũng uống không ít mà! – Cũng may là người đồng nghiệp kia đã giải vây giúp Vân Vy: – Để em tiễn sếp về, chắc là một lát nữa Vân Vy sẽ gọi điện đến ấy mà! – Nói rồingười đồng nghiệp và sếp của Vân Vy nhanh chóng đi ra khỏi tầm mắt của cô.
Vân Vy mau chóng điều chỉnh lại nhịp thở của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Nhan. Đôi lông mày của Giang Nhan khẽ nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chăm chăm vào cô. Dường như cô có thể nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình trong đôi mắt anh.
– À… – Trong lúc hoang mang, cô đã làm cà vạt của anh bị xộc xệch. Cô đưa tay lên chỉnh sửa cà vạtcho anh, hơi ấm từ người anh đang truyền qua tay cô.
– Em không muốn đồng nghiệp nhìn thấy anh à?
 
– Ừ… – Cô khẽ gật đầu.
Sao cô cứ cảm thấy mỗi khi đôi mắt anh hơi nheo lại là anh lại trở nên trầm lắng. Nhất là ánh mắt của anh luôn khiến cho người khác cảm thấy rất khó nắm bắt, không thể biết được nó ẩn chứa điều gì. Sự mạnhmẽ và sang trọng của anh khiến cho người khác nhìn vào là thấy sợ hãi. Cô chỉ cảm thấy đằng sau cái vẻngoài hào nhoáng của anh là một sự cô độc và đau thương, điều đó luôn khiến cho cô cảm thấy khôngmấy dễ chịu.
Rõ ràng ai ai cũng đều có nhược điểm, thế nhưng anh vẫn cố tỏ ra vẻ là một người hoàn mỹ.
Con người khi buồn bã mà không có người để trút bầu tâm sự, thế thì chỉ có thể tâm sự với chính con người ở trong lòng mình. Người ấy sẽ nói cho bạn biết rằng, chỉ có mạnh mẽ lên mới khiến cho không aicó thể tổn thương, đau đớn.
Có đúng vậy không Giang Nhan?
Khi muốn khóc hãy cười thật to, như vậy trái tim sẽ càng đau đớn!
Vân Vy mỉm cười, Giang Nhan, rất có thể em vẫn chưa tỉnh lại khỏi giấc mơ của mình. Anh ở trong giấc mơ của em thật là hạnh phúc, thật là lạc quan, không lo không nghĩ. Em chưa bao giờ biết rằng thực ra anh cũng như vậy.
Anh cũng như vậy đấy!
Cô nhìn anh, ghé sát vào mặt anh, hít một hơi thật sâu rồi bạo gan lấy tay che mắt anh lại:
– Giang Nhan, không được nhìn em như vậy, sẽ khiến cho em thấy khó chịu đấy. Em không cho phép anh dùng ánh mắt lạnh lùng đó nhìn em, đẩy em ra khỏi thế giới của anh. Bởi vì bắt đầu từ ngày hôm nay,em sẽ thử làm cho anh hạnh phúc.
Cô nhẹ nhàng nép mình vào ngực anh.
Anh không hề ngoan ngoãn như trong kí ức của cô, thậm chí còn có phần ương ngạnh.
Cô lại ngước mắt nhìn anh.
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn lên cô lại tự hỏi không hiểu sao đôi môi của một người đàn ông mà lại có thể đẹp đến thế: làn môi hơi cong, mỏng nhưng căng đầy và rất mịn màng, khiến cho trái tim cô không thể tự chủ được nữa. Cô kiễng chân hôn phớt lên môi anh… Tất cả đều là do men rượu… hoặc cũng có thể cô chẳng phải là một cô gái ngoan.
Vân Vy bối rối né tránh ánh mắt của Giang Nhan, sau đó nhân lúc hành lang nhà hàng không có người,cô liền kéo Giang Nhan nhanh chóng chạy ra ngoài.
Giang Nhan cứ để mặc cho cô kéo đi, chỉ nhìn cô mà không lên tiếng.
Dù gì Giang Nhan cũng là bạn trai của cô, nếu cô có những hành động thân mật như thế này thì cũng làlẽ tự nhiên. Cô tuyệt đối không giải thích… mà là… chỉ cố gắng che đậy…
Chỉ vì một nụ hôn, mà cô phải cố gắng che đậy đến mức này.
– À Giang Nhan này, lúc nãy chúng ta đã nói đến đâu rồi?
– Cô giả vờ quay trở lại vấn đề lúc nãy.
– Bạn đồng nghiệp của em! – Giang Nhan nhắc.
– À phải rồi, em nói là em không muốn bọn họ nhìn thấy anh… – Cô bắt đầu nói những lí luận kì quái của mình: – Người khác thì không nói, nhưng với bà sếp mới này thì tuyệt đối không được. Chị ta rất có tiếngnói trong ngành này, quen biết lại rộng… nếu gặp được anh chắc chắn chị ta sẽ hỏi đông hỏi tây, cho dù có em ngồi bên cạnh chắc chắn chị ta vẫn sẽ thản nhiên xin số điện thoại của anh, rồi sau đó mời anh đi tham gia đủ các hoạt động này nọ… em không thích thế!
Giang Nhan ngẩn người ra, vẻ mặt thoáng chút ngạc nhiên, ánh mắt lấp lánh như những vì sao đêm. Anh ngập ngừng mãi rồi mới hỏi:
– Còn gì nữa không?
– Chị ta quá mức xinh đẹp!
Anh ngẫm nghĩ rồi đáp:
– Người xinh đẹp nhiều lắm, đó không phải là lí do!
– Nhưng người vừa đẹp vừa có tài thì không nhiều!
– Thật không ngờ em lại sùng bái chị ta như vậy!
Men rượu quả là điều kì diệu, nó như liều thuốc kích thích đối với Vân Vy vậy.
– Nói tóm lại là em không thích để anh gặp, nói chuyện với chị ta!
Giang Nhan bật cười:
– Không được, anh không Trừ phi em có thể vượt qua chị ta, trở thành sếp của chị ta!
– Hả? – Vân Vy ngây người nhìn Giang Nhan.
– Nếu như em là sếp của chị ta rồi em mới có quyền quyết định có gửi thiệp mời đám cưới cho chị ta haykhông, có mời chị ta uống rượu mừng hay không, có dẫn anh đi chúc rượu chị ta hay không. Nếu nhưem là sếp của chị ta rồi, lúc em mệt mỏi hoặc chuẩn bị đi du lịch hoặc nghi đi khám thai… anh sẽ khôngphải gọi điện thoại cho chị ta xin nghỉ hộ em.
Vân Vy ngẩn người một lát rồi gật gù, mặt rất nghiêm túc:
– Em nghĩ sẽ có ngày đó đấy! Thực ra em đâu có kém chị ta là mấy!
Giang Nhan mỉm cười:
– Đúng thế thế mới là một Vân Vy đầy tự tin.
Đáp án thực sự chỉ cách có một bước chân, thế nên chi bằng cô cứ thành thật khai báo cho xong:
– Thôi được rồi, em thừa nhận em chỉ là một đứa con gái bình thường không thích để anh nhìn thấyngười đẹp… – Ghen tuông và nhỏ mọn vốn là đặc quyền của con gái, cô không nghĩ rằng điều đó có gì xấu cả.
Giang Nhan dừng bước, ngoảnh lại nhìn Vân Vy hồi lâu, vẻ mặt lanh lùng đã không còn, đôi mắt trong veo dường như đã bị phủ sương mờ:
– Vân Vy, hãy nói cho anh biết, em làm vậy là bởi vì thích anh! – Nói rồi anh bật cười như cười nhạo chính mình, không hề chờ đợi câu trả lời từ cô.
Vân Vy im lặng hồi lâu rồi nói:
– Đúng vậy, em làm vậy là vì thích anh!
Lần này thì Giang Nhan thật sự sững sờ.
Mãi lâu sau anh mới định thần lại được, đôi môi khẽ mỉm cười.
– Anh không được cười em đâu đấy!
Giang Nhan cười xòa:
– Được rồi!
Cho dù hành động của cô có ngốc nghếch đến mấy đi chăng nữa anh cũng không nên cười như vậy… một nụ cười đẹp mê hồn.
– Càng không được nói dối em!
Giang Nhan đáp:
– Ok!
– Vậy anh nói xem, hôm nay có phải anh cảm thấy em quá…
Giang Nhan cúi đầu nhìn cô, giọng nói rất nhẹ, rất khẽ, đến mức chỉ có hai người họ nghe thấy:
– Vân Vy, em thực sự làm cho người khác phải kinh ngạc!
Kinh ngạc đến mức khiến cho anh vui mừng!
Giang Nhan và Vân Vy vừa nắm tay nhau đi ngang qua một phòng ăn đột nhiên thấy cánh cửa ấy đượcmở ra.
Người kia vừa nhìn thấy Giang Nhan đã lập tức cất tiếng gọi:
– Giang Nhan, khách của cậu đến chưa hả? Chứng tôi đang ngồi đợi đây này!
Vừnói xong, chợt nhìn thấy Vân Vy đang đứng bên cạnh Giang Nhan, người kia liền nói:
– À, chắc là cô ấy chứ gì? – Nghe giọng nói của anh ta có vẻ rất phấn khích: – Giang Nhan, cậu thậtchẳng đáng mặt bạn bè. Giấu lâu như vậy, mãi đên tận hôm nay mới cho chúng tôi biết mặt em dâu. Mau mau vào đây đi! Mọi người xem ai đến đây này!
Vân Vy có thể cảm thấy vào khoảnh khắc ấy, ánh mắt của mọi người trong phòng đều tập trung vào hai người. Cô chẳng có thời gian để mà e ngại, chỉ có thể lần lượt đi chào hỏi từng người dưới sự dẫn dắt của Giang Nhan.
Có người nói:
– Ai da, Giang Nhan này, tôi thường nghe Khang Kiện nói cậu có người yêu, nếu như không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy có khi tôi còn không tin thằng ranh ấy đây!
Có nói:
– Không phải là chọn đại một người đến để che mắt chúng tôi đấy chứ? – Nói rồi anh ta liền quay sangVân Vy giải thích: – Em dâu đừng để ý nhé, anh thấy mặt mày Giang Nhan đang vui vẻ nên muốn nhân cơ hội trêu cậu ta một chút thôi!
Mọi người nhanh nhẹn ngồi sát lại nhường chỗ cho Giang Nhan và Vân Vy.
Giang Nhan để Vân Vy ngồi xuống trước rồi anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Giang Nhan, bây giờ chúng ta coi như mới bắt đầu nhỉ?
Vốn dĩ mọi chuyện sẽ cứ yên ổn và tốt đẹp như thế này nếu như Vân Vy không xem quyển tạp chí để bêncạnh một người bạn của Giang Nhan.
Đó là một cuốn tập san của ngành. Cô lật đến một trang có đăng một bức ảnh mà cô cảm thấy có chút quen quen. Cô kịp xem kĩ thì đã có người lên tiếng:
– Giang Nhan, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu uống rượu, lần này dẫn em dâu theo thì phải uống một ly chứ nhỉ? – Đám đông hùa theo:
– Không biết em dâu có cho phép không nhỉ?
Dưới ánh đèn mờ ảo, mái tóc của Giang Nhan như được phủ một lớp rượu vang đỏ sẫm, đôi mắt anh long lanh tựa như làn nước.
Vân Vy còn chưa nói gì thì Giang Nhan đã đón lấy ly rượu.
Vân Vy tưởng rằng Giang Nhan chỉ nhấp một ngụm cho có, nào ngờ anh ngửa cổ uống cạn ly rượu trên tay. Có lẽ là vì trước đây chưa bao giờ nhìn thấy Giang Nhan uống rượu nên đám đông xung quanh đềuhò reo ầm ĩ.
Mùi rượu thoang thoảng.
– Vân Vy. – Giang Nhan khẽ gọi tên cô.
Anh luôn là người đầu tiên phát hiện ra sự bất thường ở cô.
Trong cuốn tạp chí ấy, dưới bức ảnh còn có tên và giới thiệu sơ lược về người ấy.
Cô không cần thiết phải xác định lại.
Cuộc đời mặc dù đã quay ngược trở lại, thế nhưng người trước đây đã gặp, giờ lại gặp lại rồi.
– Em dâu làm việc ở đâu thế?
Vân Vy lần lượt trả lời từng câu hỏi của mọi người, cuối cùng cô “thu hoạch” được cả đống danh thiếp. Trong đó có những người ở các bộ phận mà sắp tới cô sẽ phải tận dụng mối quan hệ với họ.
– Nếu như có chuyện gì em cứ trực tiếp tìm họ, họ nhất định sẽ giúp em!
– Vâng ạ! – Vân Vy biết hôm nay Giang Nhan bày biện tiệc rượu thế này tất cả là vì cô. Giang Nhan từxưa đến nay vô cùng cao ngạo, thế mà vì cô, anh hạ mình.
– À phải rồi… – Cuốn tạp chí ở trên bàn được cầm lên, đặt vào trong tay Vân Vy.
– Cậu có biết thành phố này chuẩn bị xây dựng một bệnh viện tư rất to không?
– Trong này có giới thiệu đấy!
Cô siết chặt cuốn tạp chí trong tay, cứ như thể ở trong đó ẩn chứa bí mật của cô vậy. Cô vẫn chưa mởnó ra xem.
Chiều nay bó hoa được chuyển đến công ty cho cô.
Tô Tần.
Vân Vy quay lại nhìn Giang Nhan trong vô thức.
Nếu như không có Giang Nhan thì làm sao có Tô Tần ?
Tô Tần và Giang Nhan là bạn thân của nhau, bởi vậy cô mới quen với Tô Tần. Quan hệ giữa ba người vô cùng tốt đẹp. Thế nhưng kể từ sau khi thời gian quay ngược trở lại, quỹ đạo sống của cô đã thay đổi, côkhông còn dám mộng tưởng đến quá khứ.
Không có Giang Nhan, không có Tô Tần, ngay cả những người bạn trước đây cũng lần lượt tan biến, chỉ còn lại một mình cô cô độc trong thành phố này.
Nhìn ánh đèn mờ ảo, đột nhiên Vân Vy lại có một ảo giác.
Thực ra tất cả mọi thứ đều không thay đổi, chỉ là giữa thế giới của cô có một phần nào đó bị cắt đi mà thôi.
Ngồi nghỉ một lát, Vân Vy chợt vội vàng gọi điện cho Giang Nhan.
– Anh đã đến chưa?
– Đến rồi!
– Ok! – Cô cười: – Còn việc gì chưa làm xong không anh? Xong rồi phải đi ngủ ngay đấy!
Giang Nhan mỉm cười:
– Em cũng ngủ sớm đi, ngày mai anh đứng ở dưới lầu chờ em nhé, phải cùng anh đến bệnh viện đấy!
Vân Vy lật cuốn tạp chí ra xem.
– Vân Vy, còn cgì không?
– Không ạ!
Giang Nhan ngập ngừng:
– Có cần anh viết cho em một bản kế hoạch không?
– Không cần đâu, em tự viết rồi đưa anh xem…
Giang Nhan không quen biết Tô Tần.
Đặt điện thoại xuống, Vân Vy nằm ngửa trên giường, tay để trên trán, mắt nhắm nghiền. Giang Nhankhông quen Tô Tần, thế thì Tô Tần càng không biết cô là ai. Thế cho nên…
Tại sao cô lại cảm thấy kì lạ nhỉ? Không hiểu sao trong lòng cô lại có một cảm giác rất kì lạ!
Cô mơ màng chìm vào giấc mộng, mơ thấy cô y tá thân thiện đẩy cô đến trước cửa bệnh viện phục hồichức năng, cúi đầu mỉm cười với cô:
– Nhìn đi, bạn trai cô đến  rồi kìa!
 
 
Cô mơ hồ nhìn về phía trước, ánh nắng chói chang khiến cho tầm nhìn của cô mờ đi. Cô phải cố mở mắt ra để nhìn, đột nhiên thấy một bóng người đang lại gần, che đi ánh nắng gay gắt. Thân hình cao lớn, toàn thân như được phủ bởi ánh mặt trời vàng ruộm.
 
 
Cô nhìn không rõ người ấy là ai.
 
 
Chỉ nghe thấy cô y tá nói:
 
 
– Bạn trai của cô tốt thật đấy, ngày nào cũng đúng giờ đến thăm cô!
 
 
Người đó đến gần, quỳ xuống trước mặt cô. Cô chớp chớp mắt.
 
 
Cô y tá nói với anh:
 
 
– Tôi bảo anh mua những thứ mà cô ấy thích đem về đây, anh đã mua được cái gì rồi?
 
 
Anh giơ một cái túi ni lông ra trước mặt cô. Cô nhìn vào trong đó, bên trong là những khối màu đen sì sì.
 

 
Cô y tá bật cười:
 
 
– Khối máu tụ trong đầu cô ấy đã đè lên phần mắt, cô ấy nhìn không rõ, anh có thể nói cho cô ấy nghe những chuyện cô ấy biết, kế cho cô ấy nghe chuyện quá khứ của hai người… – Cô y tá dừng lại một lát rồi nói tiếp: – Đây là cách giúp cô ấy hồi phục nhanh nhất!
 
 
Anh cầm đồ vật ở trong túi ni lông ra, định nhét vào tay cô nhưng cô nhất định không chịu cầm. Anh nhẹ nhàng vuốt ve những ngón tay cô, muốn tạo niềm tin cho cô.
 
 
Cô y tá cố gắng khơi gợi
 
 
– Anh ấy là bạn trai của cô, cô còn nhớ không?
 
 
Anh lặng lẽ nhìn cô, cô lặng lẽ ngồi trên xe lăn, đầu óc trống rỗng.
 
 
Cuối cùng tay cô cũng mở ra, anh đặt món đồ đó vào lòng bàn tay cô, sau đó cố thử cử động bàn tay của cô. Món đồ đó bị cô bóp đến chẳng ra hình dạng gì, anh thả tay cô ra, món đồ mềm nhũn kia rơi vào lòng bàn tay anh. Không biết anh đã làm thế nào và vừa lắc người một cái, anh đã biến thành một con gấu winny rất đẹp. Cái bụng của con gấu winny lồi ra bên ngoài áo. Nó lười biếng vươn vai, trông thật đáng yêu!
 
 
Cô y tá nói:
 
 
– Sau khi bị tổn thương, người ta thường mất đi niềm tin. Đây là chuyện thường gặp, anh phải kiên nhẫn. Nếu như người nhà cô ấy đã chọn anh làm người giúp cô ấy hồi phục, điều đó chứng minh rằng mọi người đều biết trong lòng cô ấy, anh chính là một người vô cùng quan trọng. Như vậy là đủ rồi! Sẽ có một ngày cô ấy sẽ nhớ ra anh và mọi chuyện sẽ có chuyển biến tốt đẹp! – Cô y tá nói xong liền chỉ vào anh và hỏi cô: – Anh ấy là ai? Cô có còn nhớ không?
 
 
Sau khi cô y tá đi, anh bắt đầu bón nước cho cô uống. Anh có vẻ rất vụng về, làm rớt nước lên tay cô mấy lần liền. Cô cảm thấy anh không biết cách chăm sóc người khác.
 
 
Anh chẳng mấy khi nói chuyện. Cô cảm thấy anh chẳng giống như những gì mà cô y tá kia nói, vui vẻ chăm sóc cho cô, ít nhất thì cô vẫn chưa tìm thấy được bằng chứng rõ rệt. Anh thích sự sạch sẽ, càng thích sự yên tĩnh, thường ngồi một góc đọc sách hàng giờ liền.
 
 
Cô chỉ mờ mờ nhìn thấy những món đồ trên tay anh. Khi cô cảm thấy chẳng có chút thú vị nào, anh dường như lại hiểu được ra điều gì đó, liền đưa món đồ trong tay lại g
 
 
Những kí hiệu kì lạ cô nhìn chẳng rõ. Cô chỉ là một bệnh nhân mới hồi phục.
 
 
Cô cố gắng đẩy cuốn sách ấy xuống đất. Cô tưởng rằng một người như anh chắc chắn sẽ dễ dàng bị cô chọc giận, sau đó tức tối cầm đồ đạc đi thẳng. Quả nhiên anh cầm món đồ đó lên, ngẫm nghĩ một lát rồi bỏ đi.
 
 
Cô y tá lại đến thay anh chăm sóc cho cô.
 
 
Một lúc sau, anh quay lại.
 
 
Anh đặt món đồ đang cầm trên tay xuống trước mặt cô. Đó là một cuốn truyện cổ tích, những câu chuyện cổ tích có hoàng tử và công chúa với những tình tiết hết sức cũ kĩ.
 
 
Anh quỳ xuống đặt cuốn sách trước mặt cô, có sách để đọc còn tốt hơn là cứ ngồi không chẳng có việc gì làm. Cô đọc sách một lúc rồi lại len lén đưa mắt nhìn anh.
 
 
Anh là ai? Đôi mắt lấp lánh như ánh sao, khiến cho cô cảm thấy hoang mang. Cô thừ người hồi lâu.
 
 
Một cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
 
 
Anh lật bàn tay cô lên, viết lên tay cô hai chữ: Giang Nhan.
 
 
Tỉnh dậy, Vân Vy thấy người mình ướt đẫm mồ hôi, hai bên thái dương giật giật liên tục. Vân Vy đưa tay lên xoa bóp huyệt thái dương. Giấc mơ ban nãy cứ như là thật vậy, khiến cho cô không thể nào phân biệt được rốt cuộc cô đang nằm mơ hay thực sự cô đã từng trải qua những chuyện như vậy?
 
 
Cô ở trong giâc mơ là một bệnh nhân ngồi trên xe lăn. Cũng may là cô biết rõ rằng bản thân cô từ trước đến nay rất khỏe mạnh. Chuông điện thoại đột ngột reo vang, Vân Vy quay người với tay lấy điện thoại ở đầu giường.
 
 
Là Khang Kiện.
 
 
– A lô… – Giọng nói của Khang Kiện vang lên: – Tôi còn tưởng là cô không chịu nhận điện thoại của tôi cơ!
 
 
Vân Vy bật cười:
 
 
– Sao có thể thế được!
 
 
Khang Kiện đáp:
 
 
– Còn chẳng phải vì lần trước tôi tìm cô nói chuyện đấy thôi!
 
 
Vân Vy cười:
 
 
– Tôi không nhỏ mọn thế đâu!
 
 
Khang Kiện cố ý giọng lúc trầm lúc bổng:
 
 
– Tôi biết là cô không nhỏ mọn như vậy, nếu không giờ tôi đang phải ở nhà một ai đó, khẩn thiết van xin anh ta tha thứ cho tôi!
 
 
Vân Vy bị Khang Kiện chọc cho phì cười:
 
 
Giang Nhan đáng sợ như vậy sao?
 
 
Khang Kiện nói:
 
 
– Đương nhiên là cô không biết rồi, cậu ta có ghê gớm với cô bao giờ đâu!
 
 
Giọng nói của Khang Kiện càng lúc càng nhẹ nhàng, khiến cho Vân Vy cảm thấy hai người dường như là những người bạn thân thiết của nhau đang nói chuyện phiếm vậy:
 
 
– Mấy hôm nay thế nào rồi?
 
 
– Sao? Định bỏ chút thời gian rảnh rỗi để điều trị tâm lí cho tôi à? – Vân Vy cố ý làm bộ nghiêm túc: – Nói thật với anh là không được tốt cho lắm!
 
 
Khang Kiện im lặng một lát rồi khẽ hỏi:
 
 
– Có chuyện gì?
 
 
– Tinh thần hốt hoảng, hành động không thể kiểm soát được, có lúc còn không biết là mình đã làm cái gì, cứ như quay ngược trở lại lúc còn trẻ con ấy! – Nếu không tại sao suốt buổi tối qua cô lại làm những việc kì quái đến thế nhất là những lúc đối mặt với Giang Nhan, cả con người cô cứ trở nên kì lạ thế nào ấy!
 
 
– Có phải cảm thấy bản thân mình rất ấu trĩ?
 
 
Vốn dĩ chỉ là nói vớ nói vẩn, nào ngờ Khang Kiện lại đoán trúng phóc.
 
 
– Lo lắng được
 
 
– Ờ…
 
 
Tâm trạng thế này khó mà miêu tả ra được. Thế nhưng Khang Kiện nói ra… nghĩ lại thấy… hình như đúng là như vậy.
 
 
– Cô không phản bác tôi mặc định là đúng nhé!
 
 
Khang Kiện bật cười:
 
 
– Với tất cả những bệnh nhân của tôi mà có dấu hiệu như thế này, tôi đều nói với họ rằng… – Khang Kiện dừng lại một lát:
 
 
– Chúc mừng cô, cô đã mắc bệnh yêu rồi!
 
 
Vân Vy ngẩn người rồi bật cười.
 
 
Cái kết luận này… bệnh “yêu”… Yêu những sự vật đẹp đẽ, có được một cuộc sống không thể nào tốt đẹp hơn được nữa, vì vậy mới phải lo lắng được mất. Bởi vì có được rồi nên mới sợ sẽ mất đi.
 
 
– Xét từ một góc độ nào đó, cô mắc phải bệnh này rồi, tôi lại thấy vui!
 
 
Vân Vy cười:
 
 
– Cám ơn bác sĩ Kiện đã chẩn đoán giúp! Đúng như báo chí vẫn thường ca ngợi, bác sĩ quả là… sắc bén, thần tốc, tinh nhanh…
 
 
Khang Kiện ngạc nhiên:
 
 
– Cô cũng xem những bài viết của tôi ở trên mạng à?
 
 
Vân Vy điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình rồi nói:
 
 
– Đúng vậy, không chỉ một mình tôi, trong văn phòng của tôi còn có fan của anh nữa đấy! Có cần hôm nào gặp mặt một buổi không? – Nghĩ đến nụ cười sùng bái của Tiểu Thu, Vân Vy lại không đành lòng, cứ muốn tìm một cơ hội nào đó cho hai người gặp mặt làm quen.
 
 
– Cô đã xem những bài nào rồi?
 
 
– Tôi thường hứng thú với những bài viết về… những cô gái có cuộc sống long đong, lận đận, xem anh đã giúp họ lấy lại niềm tin cuộc sống như thế nào… – Vân Vy cười: – Có lẽ tại đọc những bài viết ấy quá say sưa nên ban nãy tôi còn nằm mơ mình bị ngồi trên xe lăn đấy! – Vân Vy tưởng rằng Khang Kiện nghe xong sẽ cười nhạo cô, nào ngờ đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.
 
 
Mãi lâu sau…
 
 
– Thôi cô đừng đọc nữa!
 
 
– Tại sao?
 
 
– Làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô là tôi trở thành tội đồ đấy!
 
 
Vân Vy cảm thấy buồn cười vì những lời nói phóng đại của Khang Kiện.
 
 
Nào ngờ Khang Kiện lại hỏi vặn

 
 
– Nếu như những chuyện đó là thật, cô sẽ thế nào? Ý của tôi là… giấc mơ của cô ấy…
 
 
Cô ngây người không biết trả lời thế nào. Hồi lâu sau mới ngập ngừng nói:
 
 
– Anh nói xem những người đã từng điều trị tâm lí có thật sẽ quên đi những chuyện không vui không?
 
 
– Câu cô hỏi tôi, tôi có thể khẳng định, đáp án là: Có!
 
 
Vân Vy nằm lì trên giường rất lâu mà vẫn không thế nào ngủ tiếp được.
 
 
Cuối cùng cô bật máy tính lên, vào mạng xem phim trực tuyến. Xem mãi mà cô chẳng hiểu mình đang xem cái gì. Lí ông đã uống sạch cốc nước. Vân Vy đứng dậy mớ cửa ra ngoài rót nước uống, đúng lúc nhìn thấy bố cô tù trong nhà vệ sinh đi ra.
 
 
– Bố à… – Vân Vy dừng bước, nắm chặt cái cốc trong tay: – Con quên không nói với bố, ngày mai Giang Nhan sẽ đến đón con đi thăm bố anh ấy!!
 
 
– Ngày mai á?
 
 
Vân Vy nhìn đồng hồ:
 
 
– Thực ra là hôm nay.
 
 
– Con đã chuẩn bị quà cáp gì chưa?
 
 
– Con chưa kịp chuẩn bị gì cả. B đang bệnh, con cũng chẳng biết mua cái gì!
 
 
– Lần đầu tiên ra mắt phụ huynh, phải nghiêm chỉnh một chút.
 
 
Vân Vy gật đầu:
 
 
– Mai là cuối tuần, sáng con đi thăm mẹ, nhân tiện mua đồ luôn!
 
 
– Đừng nghĩ ngợi nhiều quá, mau đi ngủ đi! Ngày mai phải thật tỉnh táo đấy!
 
 
Chắc phải đến hơn bốn giờ sáng Vân Vy mới ngủ lại được. Đang ngủ ngon giấc thì cô loáng thoáng nghe thấy tiếng bố cô nói chuyện với ai đó.
 
 
– Tối qua ngủ không ngon giấc, giờ vẫn còn chưa tỉnh.
 
 
Chắc là mẹ gọi điện về.
 
 
– Tôi thấy rất căng thẳng… nói là sáng phải vào bệnh viện, sau đó mua đồ về… để cho nó ngủ thêm lúc nữa tôi sẽ gọi nó dậy!
 
 
Nghĩ là giờ vẫn còn sớm, ngủ thêm một lúc nữa cũng được, Vân Vy trở mình rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
 
 
Vân Vy chẳng biết mình đã tỉnh ngủ như thế nào nữa, chỉ cảm thấy ngủ một giấc thật đã đời. Chỉ có điều đến khi nhìn lên đồng hồ đã là mười một giờ rưỡi rồi. Cô nghe loáng thoáng thấy có tiếng nói từ phòng khách, chắc, là bố cố đang vặn nhỏ ti vi xem. Cô đứng dậy, vừa buộc tóc lại vừa mở cửa phòng ngủ ra.
 
 
– Bố… – Chữ “bố” vừa ra đến Vân Vy đã sững người… ngạc nhiên gọi: – Giang Nhan?
 
 
Hai người đàn ông đang chơi cờ vây ở trong phòng khách.
 
 
Những cốc trà nóng đang bốc khói nghi ngút. Bố Vân Vy mỉm cười, dịu dàng hỏi:
 
 
– Tỉnh rồi hả con? Giang Nhan đến rồi này! – Nói rồi ông lại tập trung chú ý vào bàn cờ.
 
 
Cô vẫn đứng ngây ra tại chỗ, tạm thời chưa tìm được câu nào thân mật để chào hỏi anh.
 
 
Mãi cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Nhan đang từ trên mặt chuyển xuống ngực mình, Vân Vy mới cúi đầu nhìn xuống. Chiếc áo ngủ không biết từ khi nào đã bị tuột mất hai cái cúc, mà cô thậm chí còn chẳng mặc áo lót nữa chứ! Mặc dù áo ngủ của cô khá dày, không lộ liễu thái quá nhưng nghĩ đến đây cô bỗng thấy mặt mình nóng ran.
 
 
– Ối, em đi thay quần áo đã! – Vân Vy chỉ kịp thốt lên câu đó rồi quýnh quáng chạy vào phòng.
 
 
Sách thường viết rằng một người vợ tốt phải dậy sớm hơn chồng ít nhất một tiếng đồng hồ. Một tiếng đồng hồ ấy dùng để trang điểm ình thật đẹp, để chồng sau khi ngủ dậy không phải nhìn thấy bộ dạng xấu xí của vợ, từ đó duy trì mối quan hệ và giữ nguyên ấn tượng đẹp về nhau như lúc đang yêu. Đã là vợ người ta rồi còn phải cẩn thận như vậy, huống hồ giờ cô chỉ là bạn gái của anh. Không biết Giang Nhan có bị bộ dạng xấu xí này của cô làm cho sợ chết khiếp không nữa. Nhưng mà có ai đi ngủ lại ăn mặc tử tế được đâu? Mà có ai biết được bạn trai mình đến tập kích lúc nào chứ?
 
 
Vân Vy ủ rũ dựa lưng vào cửa.
 
 
– Sao anh lại đặt con nàđây? Thế này thì chẳng phải cả vùng này của tôi đều sống hết hay sao?
 
 
Vân Vy nghe thấy bố cô mừng rỡ nói.
 
 
Giang Nhan đi nhầm nước cờ rồi, quả nhiên anh ấy bị cô dọa cho sợ chết khiếp rồi.
 
 
Lúc cô thay quần áo chỉnh tề đi ra thì hai người đàn ông đã thu dọn bàn cờ rồi. Sau khi bỏ đi những quân cờ chết, bố Vân Vy bị thua, nhưng không đến nỗi thảm bại. Vân Vy đứng ở bên canh nhìn, nước cờ cuối cùng có độ khó cao, vô tình thắng lợi mà không gây phật ý đối phương.
 
 
– Haizz… nếu tôi mà đi một con cờ đến đây là cả vùng này của tôi đều sống. Cộng thêm cả những con cờ này: 1, 2, 3,4, 5…  còn cả bên kia nữa… Nếu như hai nước cờ tôi đi đúng là có thể thắng được anh cả hai mặt. Có thời gian thì đến choi với tôi vài ván nữa nhé…
 
 
Bố Vân Vy hào hứng nói vậy, nhưng nhìn tình thế là biết, cho dù có chơi bao nhiêu ván, nếu như Giang Nhan không muốn thua thì ông còn lâu mới có cơ hội thắng.
 
 
Cô cứ tưởng một người như Giang Nhan, chắc chắn chẳng có đủ kiên nhẫn để làm những việc này.
 
 
Cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi, bố cô làm toàn những món sở trường của ông.
 
 
Sau khi ăn xong, ba người mang theo cặp lồng cơm vào bệnh viện thăm mẹ Vân Vy.
 
 
Bố Vân Vy và Giang Nhan ngồi nói chuyện phiếm với nhau, Vân Vy ngồi ở ghế đằng sau ôm cặp lồng cơm ấm áp trong lòng. Hôm nay thời tiết rất đẹp, gió thổi man mát, ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống mặt đ
 
 
Ăn cơm xong, mẹ kéo tay Vân Vy ra nói chuyện cả buổi. Sau khi từ bệnh viện đi ra, Vân Vy vội vàng lên xe rồi bảo Giang Nhan:
 
 
– Giang Nhan, chúng ta đến khu mua sắm gần đây đi! – Vân Vy có hơi ngại ngùng: – Em không kịp mua gì… ở tầng một khu mua sắm trước mặt có bán các loại thực phẩm chức năng, còn có cả trà nữa, cho dù bố anh lúc này chưa dùng đến… em cảm thấy cứ nên mua cho đầy đủ.
 
 
Tối qua cô đã tính toán kỹ, từ bệnh viện ra, cô sẽ qua khu mua sắm mua quà biếu bố Giang Nhan, thậm chí cô còn nghĩ sẽ mua ở chỗ nào rồi, thế nên chỉ cần vào đó khoảng một tiếng đồng hồ là xong. Giờ có Giang Nhan đi cùng sẽ càng nhanh hơn.
 
 
Sau một khoảng thời gian rất ngắn cô đã mua đủ những thứ định trước. Túi lớn túi nhỏ, món nào cũng được bọc rất cẩn thận, nhìn vào cứ tưởng là phải hao tâm khổ tứ lắm.
 
 
Cô luôn miệng hỏi Giang Nhan:
 
 
– Có được không anh?
 
 
Cô nhìn những món đồ được bọc kín bằng giấy, chớp chớp mắt, cắn chặt đôi môi mềm mại. Lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, cô không quên nở một nụ cười rạng rỡ. Anh không thể nói cho cô biết rằng đằng sau xe anh là đầy đủ những thứ anh đã giúp cô mua rồi. Sáng nay, anh gọi điện, lúc ấy cô còn chưa dậy nên đã tự đi mua rồi.
 
 
– Anh đang nghĩ gì vậy? – Vân Vy kéo áo anh hỏi.
 
 
– Tuyệt lắm!
 
 
Đôi mắt cô cong lên cùng với khóe m rạng rỡ.
 
 
Trong siêu thị mới khai trương một cửa hàng bán đồ lưu niệm bên trong bày đủ các món hàng rất bắt mắt. Vân Vy không tự chủ được mình liền đến gần xem. Trên giá hàng bày đầy những cái móc đeo điện thoại đôi. Thật không ngờ sau ngần ấy năm loại móc đeo điện thoại này lại thịnh hành trở lại. Những cái móc treo đôi được làm tinh xảo hơn, đẹp mắt hơn.
 
 
Cô từng nghĩ, có lẽ những cái móc đeo điện thoại đôi như thế này đã biến mất trên thị trường từ lâu.
 
 
Vân Vy cầm lây một đôi lên, giơ ra trước mặt Giang Nhan, mừng rỡ như gặp lại bạn cũ:
 
 
– Giang Nhan, anh xem đây là cái gì nào?
 
 
Giang Nhan đón lầy món đồ từ tay Vân Vy, trong ánh mắt cô tràn ngập niềm hân hoan. Đó chắc chắn là những hồi ức thuộc về cô và Giang Nhan, anh không sao có thể đáp lời được.
 
 
Cô đột nhiên phát hiện ra điều gì đó khác lạ.
 
 
Sớm muộn gì Vân Vy cũng sẽ biết, bởi vì cho dù anh có giấu giếm kĩ đến đâu thì cũng sẽ có một ngày sự việc bị làm sáng tỏ. Sớm muộn gì cô cũng sẽ nhớ ra tất cả, lúc ấy cô sẽ biết rằng anh chẳng qua chỉ là một kẻ dối trá.
 
 
Đúng như trong cuốn tạp chí hôm qua cô đã xem. Anh ta đưa mắt nhìn cô. Tô Tần, mặc dù anh ta chẳng mấy thân quen nhưng anh ta biết chuyện của anh. Lúc cô cầm cuốn tạp chí ấy, biểu cảm có vẻ rất phức tạp.
 
 
Thực ra anh cũng có rất nhiều lựa chọn. Giờ lựa chọn cách nói sự thực cho cô biết? Không được!
 
 
Vân Vy bối rối thu lại nụ cười:
 
 
– Cái này có đẹp không? – Cô đã đổi lấy một đôi móc có thể treo lên kính xe ô tô: – Mua một đôi treo lên xe của anh có được không?
 
 
– Dán con búp bê như thế này lên xe sẽ bị người ta chê cười cho xem.
 
 
Vân Vy dẩu môi, bắt chước vẻ mặt con búp bê trên tay cô:
 
 
– Em thấy rất đẹp, mua một đôi nhé!

 
 
– Cũng được.
 
 
Búp bê đôi được đựng trong một cái túi màu hồng. Anh xách cái túi ấy ở trong tay lại càng thu hút ánh mắt của các cô gái: một anh chàng đẹp trai và lạnh lùng nhưng lại xách một món đồ hết sức dễ thương.
 
 
Vân Vy nhận được điện thoại, tâm trạng đột nhiên trở nên căng thẳng, là mẹ của Giang Nhan.
 
 
– Hãy nói với Giang Nhan là chúng ta gặp nhau ở bên ngoài. Có một số chuyện tôi buộc phải nói cho cô biết trước khi cô đến bệnh viện… – Giọng điệu của mẹ Giang Nhan vẫn lạnh lùng như vậy: – Gặp nhau ở quán cà phê đối diện bệnh viện đi. Tốt nhất hai người nên đến sớm, chớ để tôi phải chờ đợi. Nếu không cô không phải đến nữa!
 
 
Vân Vy bỏ điện thoại xuống, ngẩng lên nhìn Giang Nhan:
 
 
– Giang Nhan, mẹ anh bảo chúng ta ra quán cà phê phía bệnh viện.
 
 
– Nếu như em… – Giang Nhan chưa dứt lời.
 
 
– Em muốn đi! – Vân Vy cố gắng để khiến ình trông thật dũng cảm: – Sau này phải thường xuyên gặp mặt, trốn tránh chẳng bằng cứ trực tiếp đối diện…
 
 
Vốn dĩ là một khu vực mà giao thông cực kì phức tạp, thế mà đột nhiên giao thông ở đây lại trở nên vô cùng thông suốt. Vân Vy nhìn ra ngoài cửa sổ… nếu như quan hệ giữa cô và gia đình Giang Nhan cũng trở nên thuận lợi như thế này thì tốt biết mấy!
 
 
Có lẽ không ít người cũng gặp phải vấn đề gia đình người yêu phản đối. Thế nhưng cuối cùng cũng có không ít họ có được một kết cục có hậu.
 
 
Vì vậy cô không nên quá bi quan.
 
 
Xuống xe, bước vào quán cà phê, cô lập tức đưa mắt nhìn xung quanh. Quán cà phê được bài trí rất đẹp, trên tường được vẽ những bức tranh rất đẹp mắt, chỗ ngồi san sát nhau, có vài người khách đang chụm đầu nói chuyện. Phục vụ nhìn thấy khách tới liền bước tới đón tiếp.
 
 
Mẹ Giang Nhan vẫn chưa đến.
 
 
Vân Vy và Giang Nhan ngồi vào trong một góc nhỏ, còn chưa kịp đọc menu thì Giang Nhan đã gặp người quen.
 
 
Một đôi vợ chồng trẻ đến thăm bạn ở gần đây, nhân tiện ghé vào uống cà phê. Người đàn ông vừa nhìn thấy Giang Nhan liền thân mật chào hỏi. Anh ta nhìn Vân Vy rồi mỉm cười nói với Giang Nhan:
 
 
– Cô đây là..
 
 
Giang Nhan đáp:
 
 
– Là bạn gái của tôi!
 
 
Người đàn ông đưa tay ra bắt tay cô:
 
 
– Rất vui được gặp cô! – Ánh mắt anh ta có vẻ tinh quái, cứ như thể đang dò xét điều gì đó.
 
 
Vân Vy cảm thấy ánh mắt mà người đàn ông đó nhìn mình chẳng đơn giản chút nào, cứ như thể anh ta đến đây là có sự săp đặt trước vậy. Trong khi đó, cô vợ nhõng nhẽo của anh ta lại có vẻ rất ngọt ngào và tự nhiên.
 
 
Người đàn ông đó dường như đúng lúc đang có chuyện cần tìm Giang Nhan:
 
 
– Giang Nhan à, tôi tìm anh mãi, hôm nay mới may mắn gặp được! – Sau đó không đợi người khác đồng ý đã bắt đầu nói chuyện.
 
 
Giang Nhan cau mày.
 
 
Người đàn ông nhìn Vân Vy, vẻ áy náy nói:
 
 
– Thật ngại quá, đã làm mất thời gian của hai người rồi!
 
 
Vân Vy vội vàng xua tay, cười nói:
 
 
– Không sao, không sao đâu!
 
 
– Giang Nhan, anh thấy chuyện này có thể thực hiện không?
 
 
Câu chuyện vô cùng tẻ nhạt. Cô chỉ có thể vừa ngồi nghe vừa khuấy cốc nước hoa quả của mình chứ không thể giúp gì được anh.
 
 
Có tiếng bước chân lịch bịch từ xa vọng lại. Vân Vy ngoảnh đầu lại nhìn, thấy một cậu bé đang từ trên lầu chạy xuống.
 
 
Vân Vy còn tưởng đó là con của một vị khách nào đó ở đây, nào ngờ cậu bé nọ chợt đứng khựng lại, nhìn Vân Vy như nhìn mục tiêu, vẻ mặt hân hoan chạy ùa đến trước mặt cô.
 
 
Nhìn vẻ mặt đầy hiếu kì và hào hứng của thằng bé, Vân Vy còn tưởng nó có hứng thú với món đồ gì đó của mình. Cô cúi đầu xuống, đang định nở nụ cười thân thiện thì thằng bé đã tóm chặt lấy cánh tay cô:
 
 
– Cô ơi, cháu với em trai cháu bị rơi mất đồ rồi, cô có thể tìm cho cháu được không?
 
 
Vân Vy ngây người mất mấy giây, vốn dĩ cô chẳng có duyên với lũ trẻ con, đây là lần đầu tiên cô gặp một đứa trẻ chạy đên trước mặt mình nhờ giúp đỡ.
 
 
– Em cháu ở chỗ nào?
 
 
– Ở dưới lầu ạ.
 
 
Vân Vy đang định hỏi kĩ hơn thì:
 
 
– Cô ơi, đi thôi! – Cậu bé chỉ xuống tầ
 
 
Thường thì chẳng ai nỡ lòng từ chối một đứa trẻ cả. Hơn nữa hiện giờ Giang Nhan cũng đang bận nên cô ngồi đó hay không cũng chẳng quan trọng.
 
 
Vân Vy bỏ túi đồ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Giang Nhan. Giang Nhan đưa mắt nhìn cô rồi nói:
 
 
– Em đi xem rồi nhanh quay lại nhé!
 
 
Cô đi theo cậu bé, đi ra khỏi quán cà phê, đến một con phố huyên náo. Vân Vy đưa mắt nhìn quanh mà không thấy em trai của cậu nhóc kia đâu.
 
 
– Ở đâu thế cháu?
 
 
– Ớ trước mặt, cách đây không xa đâu ạ! – Thằng bé kéo tay Vân Vy đi thẳng về phía trước.
 
 
Vân Vy đưa tay lên nhìn đồng hồ, không biết chừng mẹ Giang Nhan đã đến rồi cũng nên. Mẹ Giang Nhan đến mà cô không có ở đó… thì… mọi sự cố gắng của cô chẳng phải là phí hoài hay sao? Nếu là người lớn chắc chắn cô sẽ từ chối, thế nhung đây lại là một đứa trẻ con…
 
 
– Cô ơi… – Thằng bé ngẩng mặt lên nhìn cô, những cái răng nhỏ xíu cắn chặt vào môi rồi dẩu lên nói với Vân Vy: – Mau lên đi cô, ở ngay trước mặt rồi!
 
 
Không thể cứ để mặc kệ thằng bé.
 
 
Đi qua một ngã rẽ, cuối cùng Vân Vy đã nhìn thấy một đám đông huyên náo. Cô nhìn thấy có một cậu bé đang ngồi trên bậc thềm, ánh mắt sốt ruột chờ đợi. Cậu bé đó ăn mặc giống hệt như cậu bé đang kéo tay cô. Cậu bé kia từ đằng xa nhìn thấy hai người đang đến liền cười sung
 
 
Vân Vy cúi xuống hỏi cậu bé:
 
 
– Em trai cháu kia à?
 
 
– Vâng ạ! – Thằng bé đáp gọn lỏn.
 
 
Xem ra hai đứa bé thật sự cần đến sự giúp đỡ của cô. Suýt chút nữa thì cô cho rằng cậu bé này đùa ác, nếu không sao nó có thể ý thức được phải đến tìm cô?
 
 
Rẽ qua đám đông, cậu bé kia đã chạy đến kéo tay em trai mình:
 
 
– Anh về rồi đây! – Sau đó ngồi xuống bên cạnh em.
 
 
Vân Vy nheo nheo mắt ngồi xổm xuống bên cạnh hai cậu nhóc:
 
 
– Các cháu làm mất cái gì?
 
 
Cậu bé chỉ tay vào một cái xe cách đó không xa:
 
 
– Một quả bóng nhỏ màu xanh nằm dưới gầm xe ạ!
 
 
Khó khăn lắm Vân Vy mới tìm được một cái gậy dài để khều quả bóng ở trong gầm xe ra, sau đó dùng giấy ăn lau sạch vết bẩn rồi đưa cho hai đứa nhỏ.
 
 
– Ai dẫn các cháu ra đây?
 
 
– chú của cháu ạ!
 
 
– Chú các cháu đi đâu rồi?
 
 
Vân Vy chợt nhớ ra trong túi mình có kẹo liền lấy ra. Hai đứa trẻ ngồi bên cạnh nhau, ngoại hình giống hệt nhau, cùng đưa tay ra nhận lấy kẹo từ tay cô. Chúng cho dù là ngoại hình hay hành động đều giống hệt nhau, ngay cả ánh mắt cũng khó mà nhận ra sự khác biệt. Nếu như hai đứa bé ấy đổi vị trí cho nhau thì chắc chắn cô sẽ không thể nhận ra đâu là thằng bé đã kéo cô đến đây.
 
 
– Hai cháu là…?
 
 
– Là anh em sinh đôi… – Một giọng nói trầm bổng vang lên phía sau lưng cô, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
 
 
Giọng nói này sao mà quen thế nó không chỉ một lần xuất hiện trong giâc mơ của cô. Vân Vy kinh ngạc mở to đôi mắt, từ từ quay người lại.
 
 
Người đang đứng sau lưng cô, hơi nhướn mày, đôi mắt dài ngang ngược còn ẩn chứa một nụ cười, mùi nước hoa đàn ông thoang thoảng bay theo gió, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình… một vẻ đẹp trai khá bụi bặm toát lên từ con người anh. Vẫn y như vậy…
 
 
Trước đây cô từng đánh giá rằng Tô Tần là một người dường như chẳng bao giờ quan tâm đến bất cứ thứ gì. Một công tử con nhà giàu có, lại có một cái đầu thông minh hơn người, sở thích rộng nhưng chẳng bao giờ thấy anh ta thích cái gì lâu. Đọc bài báo viết về anh ta, còn tưởng anh ta đã thay đổi. Thế nhưng hôm nay tình cờ gặp mặt, Vân Vy lại cảm thấy hoang mang như đang quay trở lại quá khứ.
 
 
– Tô… – Đã không còn là bạn cũ nữa rồi, Vân Vy nghẹn lời không nói tiếp được nữa.
 
 
– Sao thế? Không quen à? – Tô Tần điệu rất quen thuộc.
 
 
Trước đây Tô Tần và cô quen nhau là do Giang Nhan giới thiệu, thế nhưng lần này rõ ràng Giang Nhan không…
 
 
Tô Tần móc trong túi ra một hộp thuốc lá, châm một điếu thuốc lên, rít một hơi rồi từ từ nhả khói. Khói thuốc nghi ngút trong không gian. Anh nhướn mày hỏi:
 
 
– Hoa anh tặng em, em có thích không?
 
 
Trái tim cô phút chổc như muốn nhảy phắt ra ngoài.
 
 
Vân Vy không phải là chưa từng nhìn thấy Tô Tần tán tỉnh con gái. Năm ấy những hoa khôi trong trường Giang Nhan đều lần lượt đổ rạp trước sự đào hoa của anh ta. Tô Tần là một người cực kì lãng mạn, lại rất hiểu lòng con gái. Những bông hoa bách hợp ấy nếu như là “tác phẩm” của anh thì cững chẳng có gì phải ngạc nhiên. Lúc nhìn thấy những bông hoa ấy, không phải cô chưa từng nghĩ đến Tô Tần, thế nhưng cô đã nhanh chóng phủ định cái suy nghĩ ấy. Bởi vì mọi thứ đã thay đổi, Tô Tần sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của cô nữa. Mà cho dù Tô Tần có xuất hiện thì cũng sẽ không tặng hoa cho cô. Tô Tần chỉ là bạn của cô mà thôi.
 
 
– Tại sao anh biết em thích hoa bách hợp bó kèm với violet?
 
 
Tô Tần nheo mắt nhìn cô, nụ cười vẫn còn nguyên trên môi:
 
 
– Muốn biết à? Đồng ý hẹn hò với anh đi! – Tô Tần tiếp: – Ngay bây giờ! Nếu như em đồng ý, sau này chẳng bao giờ phải hỏi anh câu này nữa! – Tô Tần cúi xuống lấy quả bóng từ tay thằng nhóc ban nãy. Những ngón tay dài chậm rãi mở quả bóng kia ra rồi từ từ nghiêng nghiêng cho Vân Vy xem.
 

 
Dưới ánh sáng mặt trời, món đồ bên trong quả bóng ánh sáng chói mắt. Là một chiếc nhẫn kim cương.
 
 
Tô Tần đưa chiếc nhẫn đến trước mặt Vân Vy:
 
 
– Đi ăn với anh, anh sẽ trả lời câu hỏi của em, nói lời giữ lời! Cô không phải là người dễ bị mua chuộc bởi hoa và quà cáp. Nhưng ngoài những thứ này ra, anh ta còn có cái đáp án mà cô muốn biết.
 
 
Hai tầng cám dỗ… dường như anh ta đã chuẩn bị ình một kết cục hoàn hảo.
 
 
Không ai có thể cự tuyệt.
 
 
Vân Vy đi đã mười phút mà không thấy quay lại.
 
 
Giang Nhan nhìn ra cửa thang máy. Bởi vì cái gã họ Chu cứ nói liên mồm khiến cho anh không thể nào nghe ra được cậu bé kia đã dẫn Vân Vy đi đâu, làm cái gì… anh nhíu mày suy nghĩ.
 
 
– Anh Chu, tôi e là hôm nay tôi không có thời gian nói chuyện với anh lâu hơn!
 
 
Nụ cười trên môi Chu Kính như đông cứng lại. Anh ta đã sớm nghe những người trong ngành nói về Giang Nhan, anh ta cũng biết gặp Giang Nhan chẳng phải dễ dàng, quả nhiên không khác với lời đồn.
 
 
Giang Nhan dường như đã phát hiện ra, chỉ có điều anh ta không thể từ bỏ, bởi vì thời điểm anh ta hẹn với một người nào đó vẫn chưa đến.
 
 
Chu Kính bắt đầu thử chuyển sang một vấn đề khác. Rõ ràng là Giang Nhan đã đoán ra được mục đích của anh
 
 
– Anh Chu có nghiên cứu về các phương pháp điều trị sao?
 
 
– Đâu có, đâu có?
 
 
– Chắc anh không lạ gì với tập đoàn Tô Thị trong nước nhỉ?
 
 
– Ai? – Chu Kính không ngờ Giang Nhan lại nói thẳng ra như vậy: – Tôi… với Chu… Thị…
 
 
Đôi mắt của Giang Nhan khẽ nheo lại, sắc mặt của Chu Kinh càng lúc càng khó coi.
 
 
– Hôm nay rõ ràng là anh Chu được người khác nhờ đến đây, tôi cũng không muốn làm khó anh… – Giang Nhan đứng bật dậy.
 
 
– Nếu như Tô Tần muốn gì có thể trực tiếp đến tìm tôi.
 
 
– Giang Nhan, anh chớ có hiểu nhầm…
 
 
Giờ thì anh không hiểu nhầm mà có thể xác định chính xác. Vấn đề mà Chu Kính nói với anh nghe thì tưởng là quan trọng nhưng phân tích kĩ một chút thấy thực chất chẳng có nội dung gì. Cộng thêm với câu hỏi thăm dò ban nãy, thấy Chu Kính vội vàng lấp liếm và Giang Nhan đã xác định được mục đích của Chu Kính đến tìm anh chẳng đơn thuần chút nào.
 
 
Mặc dù nói chuyện công việc nhưng thực chất Chu Kính lại là do người khác phái đến.
 
 
Quả nhiên là
 
 
Giương mắt trân trối nhìn theo cái bóng đang khuất dần của Giang Nhan, Chu Kính chẳng kịp phản ứng gì. Đáng lẽ ra anh ta không nên nhận lời Tô Tần, vô duyên vô cớ chạy đến đây nói chuyện với Giang Nhan. Mặc dù đã có sự chuẩn bị từ trước nhưng cuối cùng vẫn bị Giang Nhan vạch trần.
 
 
Giang Nhan đi xuống lầu, đúng lúc gặp mẹ anh đi vào.
 
 
Nhìn thấy Giang Nhan, mẹ anh liền ngạc nhiên hỏi:
 
 
– Giang Nhan, con đi đâu thế?
 
 
Giang Nhan không buồn giải thích mà đi thẳng ra ngoài.
 
 
Mẹ anh liền nói với theo:
 
 
– Cái cô Vân Vy kia đâu rồi?
 
 
Tô Tần cố ý cho người đến thu hút sự chú ý của anh chắc chắn là có mục đích với Vân Vy.
 
 
Cố tình kéo Vân Vy trước mắt anh, không biết Tô Tần có lập tức nói rõ toàn bộ sự thật với Vân Vy không. Anh vốn đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đây chính là lần hai người bắt đầu hẹn hò lại từ đầu.
 
 
Tô Tần rất hiểu Giang Nhan, qua Giang Nhan tìm hiểu Vân Vy. Anh ta có thể nói ra rất nhiều chuyện có liên quan đến Giang Nhan, rất có thể những chủ đề ấy có thể khiến cho Vân Vy cảm thấy hứng thú.
 
 
Rất có thể cô sẽ đi theo anh ta, cũng giống như lần trước, thậm chí còn chẳng buồn nói với a một tiếng đã để anh lại một mình trong nhà hàng.
 
 
Giang Nhan mím chặt môi, đẩy cánh cửa quán cà phê ra.
 
 
Bên ngoài ánh nắng mặt trời rực rỡ, rất nhiều người thư thái đi bộ trên đường, chỉ có một người đang vừa đi vừa chạy về phía anh.
 
 
– Giang Nhan… – Vân Vy thở hồng hộc, mỉm cười nhìn anh, đôi mắt to lấp lánh: – Có phải em về muộn không?
 
 
Nhìn vẻ mặt áy náy của Vân Vy, Giang Nhan mỉm cười dịu dàng.
 
 
Lần này… cô không đến muộn chút nào.
 
 
Nhìn thấy Giang Nhan và Vân Vy tay trong tay dắt nhau lên lầu, sắc mặt của Khang Di thật khó coi. Lúc gặp Giang Nhan ở dưới lầu, cô còn tưởng chuyện này sẽ có một vài trục trặc nho nhỏ, thế nên Vân Vy sẽ không thể nào xuất hiện ở đây. Thật chẳng ngờ Vân Vy lại xuất hiện nhanh đến thế.
 
 
Mẹ Giang Nhan ngẩng đầu nhìn Vân Vy:
 
 
– Ngồi đi!
 
 
Vân Vy ngồi vào ghế, còn chưa kịp nói năng gì thì mẹ Giang Nhan đã lên tiếng:
 
 
– Giang Nhan, mẹ chẳng có yêu cầu gì nhiều với con, chỉ hi vọng con đừng khiến cho bố con kích động. Bố con đã thành ra như thế này rồi, lẽ nào con còn nhẫn tâm làm vậy? Bố con cứ nhìn thấy người lạ là tâm trạng lại kích động, bệnh tình sẽ xấu đi, điều này không phải là con không biết.
 
 
– Làm sao mẹ biết được là bố không thích Vân Vy? Ít nhất phải gặp rồi mới biết!
 
 
Nghe những lời nói lạnh lùng của Giang Nhan, những lời đã chuẩn bị từ trước của bà tắc nghẹn trong cổ họng.
 
 
– Giang Nhan…
 
 
– Con chỉ hi vọng mẹ tôn trọng sự lựa chọn lần này của con!
 
 
– Nếu như bố anh thật sự không thích em thì phải làm sao?
 
 
– Trong những chuyện như thế này, chỉ có dũng khí không thôi là không đủ.
 
 
Cô đã chuẩn bị quà cáp và nụ cười tươi tắn trên môi.
 
 
– Vân Vy, hãy tin anh và tin vào chính bản thân em! – Anh nói rồi liền đưa một cái dây buộc tóc rất đẹp đến trước mặt Vân Vy: – Để anh giúp em buộc tóc lên.
 
 
Buộc tóc? Vân Vy nhìn mình trong gương, dường như cô đã trở lại là mình thời còn sinh viên. Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt bố của Giang Nhan, cô cũng buộc tóc lên như thế này. Giờ cô để lại kiểu tóc như ngày xưa, đi bên cạnh Giang Nhan, dường như mọi thứ lại trở lại như trước đây.
 
 
Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh. Vân Vy khe khẽ đẩy cửa bước vào.
 
 
Bố Giang Nhan đang nằm trên giường bệnh, thân hình tiều tụy đến khó tin. Ánh mắt của ông mệt mỏi nhìn vào từng khuôn mặt,uối cùng ánh nhìn tập trung trên khuôn mặt Vân Vy.
 
 
Cô căng thẳng chào ông:
 
 
– Cháu chào bác ạ, cháu là Vân Vy… – Cô chậm rãi nói từng từ một, chỉ sợ không cẩn thận sẽ nói nhầm.
 
 
Cô rất sợ bố của Giang Nhan sẽ có phản ứng kích động, thế nên cô thậm chí không dám thở mạnh, bàn tay căng thẳng nắm chặt lấy tay Giang Nhan. Cô hồi hộp như đang chờ đợi tòa án phán xử. Cô cố gắng hết mình để thể hiện thái độ kính trọng, càng không dám tránh né ánh mắt của ông.
 
 
Một lát sau, bố Giang Nhan cũng bày tỏ cảm xúc. Ông khẽ mấp máy môi, nụ cười xanh xao khẽ hiện trên khuôn mặt.
 
 
Vân Vy khẽ thở phào nhẹ nhõm.
 
 
Mẹ Giang Nhan rất bất ngờ, đúng lúc ấy bà nhìn thấy bác sĩ điều trị từ trong phòng bệnh đi ra, bà liền đi ra hành lang hỏi:
 
 
– Thế này có được coi là có biến chuyển tốt không?
 
 
– Nhìn thấy người lạ tâm trạng không kích động?
 
 
– Vâng!
 
 
– Đây đúng là một biến chuyển tốt! – Bác sĩ nở nụ cười.
 
 
– Chuyện này không thể kết luận sớm thế được! – Một giọng nói lạ lùng đột nhiên chen và
 
 
Vân Vy có thể nghe thấy rõ ràng câu nói này, cô giật mình thảng thốt. Vân Vy ngoảnh đầu lại nhìn Giang Nhan, vẻ mặt anh rất lạnh lùng, chẳng hề có phản ứng gì đặc biệt.
 
 
Tô Tần.
 
 
Vân Vy định đẩy cửa ra ngoài xem sao, cô biết đó là Tô Tần.
 
 
Lúc gặp Tô Tần ở bên ngoài quán cà phê, vốn dĩ Vân Vy đã cảm thấy bất an trong lòng rồi, khó khăn lắm cô mới gạt được những chuyện này ra khỏi đầu, nào ngờ anh ta lại xuất hiện ở đây.
 
 
Một đám người đang dẫn Tô Tần đi tham quan trong bệnh viện, tình cờ nghe thấy cuộc nói chuyện của bác sĩ điều trị và mẹ Giang Nhan.
 
 
Mẹ của Giang Nhan có phải cũng quen biết với Tô Tần? Giang Nhan có quen biết người này không? Những điều cô muốn biết quả là quá nhiều!
 
 
Sự xuất hiện đột ngột của Tô Tần khiến cho cô cảm thấy có rất nhiều điều không thể nào tìm được một lời giải thích hợp lí. Mặc dù cô không đồng ý hẹn hò với Tô Tần nhưng những câu hỏi ấy cứ ám ảnh trong đầu cô.
 
 
– Phải tìm vài bác sĩ có kinh nghiệm đến chẩn đoán mới được! – Tô Tần nói tiếp.
 
 
– Trong mấy chuyện tìm kiếm nhân tài, e là ở trong nước chẳng có ai bằng được tập đoàn Tô Thị đâu!
 
 
– Đâu có, chỉ cần chúng ta hợp tác thành công, thế thì bác sĩ của bệnh viện chúng tôi cũng là bác sĩ của bệnh viện các ông!
 
 
– Ban nãy anh nói bệnh nhân này…
 
 
– Tôi nói, không còn sợ người lạ là một chuyển biến tốt. Nhưng phải làm rõ xem rốt cuộc người đó có phải là người lạ thật không. Nếu như chưa gặp người thật nhưng đã thường xuyên nhìn thấy ảnh của cô ta, vậy thì không thể coi là…
 
 
Bác sĩ điều trị liền quay sang hỏi mẹ Giang Nhan:
 
 
– Các người có thường xuyên cho bệnh nhân xem ảnh không?
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.