Bạn đang đọc Hãy để anh ở bên em – Chương 7
Chương 6: Muôn vàn trở ngại
Thực ra đây là lần thứ hai Vân Vy gặp mẹ Giang Nhan. Lần đầu tiên là lần trước khi Giang Nhan xảy ra chuyện, bố Giang Nhan gọi điện thoại đến, nói rằng hôm đó là sinh nhật mẹ Giang Nhan nên có mời cô đến nhà ăn cơm. Ngoài việc chúc mừng sinh nhật bà còn là để chính thức ra mắt với mọi người. Chi có điều đúng lúc ấy Giang Nhan lại đi tham gia một buổi hội nghị chuyên đề vói các giáo viên chủ nhiệm khoa. Nếu như đồng ý qua bên đó, cô chắc chắn sẽ phải một mình đối mặt với bố mẹ anh. Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy lo lắng. Nhưng bố Giang Nhan rất nhiệt tình bảo cô đến:
– Không sao đâu, đều là người nhà cả mà, Giang Nhan không có nhà, cháu qua đây thì cả nhà vui hơn nhiều… – Lúc ấy cô mới rụt rè nhận lời.
Vừa mới kết thúc cuộc gọi với bố Giang Nhan thì Giang Nhan gọi điện đến.
Giọng nói của Giang Nhan vô cùng hốt hoảng:
– Bố anh hòi anh số điện thoại của em, bố anh tìm em có chuyện gì thế?
Cô mỉm cười đáp:
– Ngày mai là sinh nhật mẹ anh, bác bảo em qua nhà ăn cơm, em đã đổng ý rồi! – Cô tưởng rằng nghe thấy vậy Giang Nhan sẽ rất vui mừng, nào ngờ anh lại ngẩn người ra hồi lâu:
– Vân Vy, em đồng ý đi à? Nếu không muốn đi thì đừng miễn cưỡng, dù sao cũng không có anh ở nhà!
Cô có thể nhận ra sự khó xử trong giọng nói của anh, nhưng cô không đoán được vì sao anh lại như vậy.
– Anh không muốn để em đến phải không? Nếu như anh không muốn thì em không đi cũng được! – Cô ngẩng đầu nhìn những đám mây lững lờ trôi, bầu trời xanh biếc rộng bao la, vậy mà chỉ có vài đám mây nhỏ xíu che lấp ông mặt trời.
– Không phái, anh chỉ sợ em căng thẳng!
Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây mỏng, chiếu những ánh sáng vàng rực xuống mặt đất.
Cô bật cười:
– Không sao đâu, em sẽ vì anh mà cốgắng hết sức để không căng thẳng! – Cô không biết bầu trời nơi Giang Nhan đang ở liệu có trong vắt như nơi này không.
Giang Nhan than thở:
– Vậy ngày mai em đợi anh cùng đi!
Vân Vy ngạc nhiên:
– Chăng phải ngàv kia anh mời được về sao?
– Anh sẽ về trước, em phải đợi anh đấy!
– Vâng! – Đột nhiên cô cảm thấy đám mây đen trong lòng phút chốc bỗng tiêu tan hết, nếu không cô đâu có cảm thấy ngọt ngào đến vậy!
Hôm sinh nhật mẹ Giang Nhan, cô đã thức dậy từ sớm, đến khu mua sắm, khi họ còn chưa mở cửa, chờ mua một cái váy mà đối với cô lúc ấy là tương đối đắt tiền.
Chiếc váy này đã lọt vào mắt xanh của cô trong một lần cô và Giang Nhan cùng đi mua sắm cách đó không lâu. Sau khi mặc thử, Giang Nhan luôn miệng khen cô đẹp, thế nhưng khi để ý đến giá tiền mới biết chiếc váy ấy khá đắt. Giang Nhan lúc ấy đòi mua cho cô nhưng cô nhất định không nghe, cứ lôi anh đi cho bằng được.
– Đắt quá, thực sự quá đắt, hơn nữa em cũng chẳng mấy khi có cơ hội mặc! – Cô chẳng qua chỉ là một nhân viên chẳng mấy nổi bật trong công ty, làm sao có thể mặc những chiếc váy bắt mắt quá như vậy?
– Thế thì mặc cho anh xem!
– Không được! – Cô một mực kéo anh đi: – Em cũng không thích lắm mà!
Thế nhưng giờ cô lại cảm thấy, trong đời người con gái chăng mấy khi có những dịp trọngthế này, có mặc nhũng bộ quần áo đắt tiền hơn cũng là xứng đáng, ít nhất thì đây cũng là chiếc váy mà Giang Nhan thích.
Cô đến nơi mà Giang Nhan đã hẹn gặp, đứng ở bên đường, lặng lẽ nhìn những hòn đá rải dưới nền đường, hơi lạnh như đi qua đôi bàn chân cô, ngấm vào từng thớ thịt đã đem hơi ấm trong cơ thể cô đi mất… Những cơn gió lạnh buốt da bắt đầu thổi qua, nhưng cô đợi mãi mà vẫn không thấy Giang Nhan…
Cô mãi mãi, mãi mãi chẳng thể nào đợi được anh.
Cô hết lần này đến lần khác gọi điện cho anh. Mãi điện thoại mói được kết nối, cô nghe thấy giọng nói yếu ớt từ đẩu dây bên kia vọng lại. Cô có thể nhớ rõ giọng nói của anh lúc ấy. Thế nhưng những điều anh đã nói, cô dường như đã quên gần hết.
Hôm nay cô lại nhớ ra một câu.
Giang Nhan nói:
– Anh muốn về mua cho em cái… em mặc cái váy ấy trông rất xinh…
Cô thích nghe giọng nói của anh. Cô nói giọng nói của anh là âm thanh của thiên nhiên.
Cô cứ lắng tai nghe, âm thanh của thiên nhiên thuộc về cô cứ nhỏ dần, nhỏ dần, nhỏ tới mức cô không thể nghe thấy được nữa.
Không bao giờ có thể nghe thấy được nữa.
Cô chạy như điên ra giữa đường, chặn một chiếc taxi chạy ngang qua. Cô muốn đi tìm anh, thế nhưng cô đột nhiên phát hiện ra rằng mình chẳng biết đến đâu để tìm anh cả.
Mà có lẽ nơi mà cô cần phải đến để tìm anh thì những loại xe bình thường này lại không thể đến được.
Lúc ấy cô chỉ muốn mặc chiếc váy này để cho anh ngắm, cho dù là anh ở noi nào cô cũng muốn để cho anh ngắm, nắm lấy bàn tay anh đi xuyên qua đám đông, nép mình vào vòng tay anh, hạnh phúc tới mức khiến cho người khác phải ghen tị.
Cô mong muốn biết bao được mãi mãi hanh phúc như vậy.
Lần gặp mặt này với mẹ Giang Nhan vô cùng gấp rút, chẳng có chút thời gian nào cho cô chuẩn bị.
Giọng điệu của mẹ Giang Nhan lúc gọi cho cô vô cùng lạnh lùng và cứng nhắc. Khác với lần trước cô là bạn gái danh chính ngôn thuận của Giang Nhan, còn lần này, cô không biết cô đóng vai trò gì trong con mắt của mẹ anh.
Buổi trưa, bố Vân Vy đến viện thay cô trông mẹ. Vân Vy vội vàng về nhà chuẩn bị. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô mặc một bộ quần áo tương đối nghiêm túc và chỉnh tề.
Cô không biết sở thích của mẹ Giang Nhan như thế nào, nhưng theo ý kiến của số đông mọi người, lần đầu tiên ra mắt mẹ chồng chẳng khác gì đi phỏng vấn tuyển dụng.
Mẹ Giang Nhan đã chọn địa điểm là một nơi mà Vân Vy không biết. Cô phải lên mạng tra mất cả buổi mới tìm ra quán trà đó.
Trước khi đi, mẹ Giang Nhan có gọi điện lại hỏi:
– Cô có nói với Giang Nhan không đấy?
Vân Vy khẽ nói:
– Cháu không ạ!
– Đừng có nói cho nó biết!
Đương nhiên cô thừa biết rằng đây là một cuộc gặp gỡ riêng tư, thế nên mẹ của Giang Nhan không muốn để cho anh biết.
Mặc dù kể từ lúc nhận được điện thoại cho đến giờ, trong lòng cô rất hoang mang. Mặc dù vậy, cô vẫn có chút dũng khí để đôi mặt với mẹ anh.
Lúc Tiểu Thu gọi điện thoại đến thì Vân Vy đang ngồi trên taxi.
– Vân Vy, lần nàyu chạy không thoát đâu, trong công ty có rất nhiều người đang xì xào chuyện của cậu đấy!
Vân Vy có chút kinh ngạc:
– Chuyện của tớ á?
– Hôm nay cậu gọi điện cho tớ bảo tớ xin sếp cho cậu nghỉ.
Sáng nay cô có gọi điện cho sếp xin nghỉ nhưng sếp không mở máy, thế nên cô đành phải nhờ Tiểu Thu xin nghỉ giúp.
– Lúc đến công ty, tớ đi gặp sếp để xin nghỉ cho cậu thì hay tin đã có người xin nghỉ cho cậu rồi.
– Ai thế? – Thực ra thì cô cũng đoán được đó là ai rồi.
– Là Giang Nhan. À đứng rồi, chuyện hợp tác với bên công ty A ấy mà, tớ đoán một trăm phần trăm là rơi vào tay cậu rồi. Với kiểu người không từ mọi cơ hội để bóc lột nhân viên như sếp chúng ta, sau khi biết được mối quan hệ giữa cậu với Giang Nhan rồi mà không tăng cường lợi dụng mối quan hệ ấy thì hơi phí! Chỉ có điều như thế cũng tốt, thế là cậu có cơ hội thăng chức rồi đấy. Vân Vy à, dạo này cậu gặp may nhiều quá đấy, vừa có tình yêu lại vừa có sự nghiệp. Giờ cậu đang ở đâu đấy?
– Tớ đang chuẩn bị ra ngoài. – Vân Vy ngập ngừng: – Đi gặp mẹ của Giang Nhan.
– Cái gì? Cậu tự đi à? – Tiểu Thu nghe đến đây liền thốt lên kinh ngạc: – Mẹ Giang Nhan hẹn cậu à? Cậu đi một mình à?
– Ừ.
– Không được, cậu không được đi, sẽ phải chịu ấm ức cho xem!
Vân Vy không nhịn được cười:
– Ấm ức cái gì được chứ?
– Cậu đang ở đâu? Hay là để tớ đi với cậu!
– Không cần đâu, tớ có thể tự ứng phó được!
– Cậu chắc chứ? Thế thì được, có chuyện gì nhớ gọi cho tớ đấy!
Tiểu Thu đúng là một người bạn cực kì tốt bụng, thẳng thắn, lương thiện và biết quan tâm.
Tình yêu, tình ruột thịt, tình bạn dường như đều đang vây quanh cô.
Vân Vy cố ý đến sớm hơn một chút. Đúng như dự đoán, khi cô đến quán trà thì mẹ của Giang Nhan vẫn chưa đến.
Ngồi vào ghế cô thầm thở phào.
Khoảng hai mươi phút sau, có người đi thẳng đến chiếc bàn nơi cô ngồi.
Vân Vy vội vàng đứng dậy, nhìn kĩ người đang đứng trước mặt mình, cô chợt sững người.
Hóa ra hai người đã từng gặp nhau.
Buổi sáng hôm ấy, cô vội vàng từ trong nhà của Giang Nhan đi ra, họ đã chạm mặt nhau ở bên ngoài cầu thang máy, chi có điều lúc ấy cô không biết người đứng trước mặt mình chính là mẹ của anh.
– Cháu chào bác ạ! – Vân Vy lễ phép chào.
Mẹ Giang Nhan mặt vẫn hết sức lạnh lùng. Bà ngồi xuống gọi đồ uống, không đợi cho phục vụ đi đã nói luôn:
– Ừ.
– Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn, tôi không chấp nhận chuyện cô với Giang Nhan ở bên nhau.
Vân Vy không ngờ rằng mẹ của Giang Nhan lại nói thẳng như vậy. Trong ấn tượng của cô, Giang Nhan không chỉ một lần nói với cô rằng: “Mẹ anh thương anh nhất đấy, anh mà muốn gì là mẹ không bao giờ từ chối cả. Người mà anh thích chắc chắn mẹ anh cũng không phản đối. Em yên tâm, chỉ cần có anh, trong nhà sẽ không có bất kì ai phản đối em hết”.
Cô biết Giang Nhan là một đứa trẻ được cưng chiều, đừng nói là người bạn gái như cô, cho dù có là chuyện gì đi nữa bố mẹ anh cũng có thể thay đổi vì anh.
Tại sao đột nhiên tất cả lại thay đổi thế này?
– Tôi thích Khang Di, nên đã nhận con bé làm con dâu từ lâu rồi. Còn về cô, tôi chẳng biết gì về cô cả, mà cũng chẳng muốn tìm hiểu về cô. Tôi chỉ hi vọng Giang Nhan và Khang Di có thể đứng trước mặt tôi, có như vậy tôi mới cảm thấy dễ chịu được. Tất cả mọi thứ về Khang Di đều có thể thỏa mãn điều kiện chọn con dâu của tôi, tôi không muốn cân nhắc đến bất kì ai khác.
Mẹ Giang Nhan nhìn thẳng vào mặt Vân Vy, trong con mắt của bà, những đứa con gái giống như cô chỉ biết nép sau lưng đàn ông, chẳng hề có khả năng phản bác lại. Chỉ cần bà tăng dần áp lực là cô ta sớm muộn gì cũng thảm bại dưới tay bà.
Không ngờ Vân Vy chẳng hề né tránh ánh mắt của bà, ngược lại còn ngẩng cao đầu, đôi mắt sáng ánh lên niềm tin:
– Thế còn Giang Nhan thì sao? Đây chỉ là cách nghĩ của bác, bác đã hỏi Giang Nhan chưa ạ? Lẽ nào bác chẳng để tâm đến suy nghĩ của anh ấy?
Sự phản bác của Vân Vy khiến ẹ Giang Nhan sững người kinh ngạc. Tuy nhiên chỉ mất vài giây là bà lại lấy lại được vẻ lạnh lùng của mình:
– Không cần phải hỏi, nó là con trai của tôi, quyết định của tôi là quyết định của nó!
– Thế còn cách nghĩ của anh ấy thì sao ạ?
– Cách nghĩ của nó? – Mẹ Giang Nhan cười khẩy: – Điều đó không quan trọng. Đối với con cái, hiếu thuận với cha mẹ là quan trọng hàng đầu.
Vân Vy chăm chú quan sát sắc mặt của mẹ Giang Nhan, cô thật sự không thể tưởng tượng người phụ nữ lạnh lùng và vô tâm này lại là mẹ của một người dịu dàng và ấm áp như Giang Nhan. Hoặc cũng có thể chính bởi sự tồn tại của cô nên mới có sự khác biệt này.
Trước đây Giang Nhan thường hào hứng nói với cô rằng:
– Mỗi lẩn cãi lí với mẹ, anh chỉ nói ba câu là mẹ phải giơ cờ trắng đầu hàng liền!
Cô bật cười:
– Đâu phải chuyện gì cũng như vậy?
Giang Nhan vênh mặt nói:
– Em không tin à? Là thật đấy, mà ba câu này lại giống hệt nhau, chẳng có gì khác biệt cả!
Vần Vy ngạc nhiên hỏi:
– Câu gì mà có tác dụng thế? Nói thử em nghe nào!
Giang Nhan dừng bước, mỉm cười đầy bí ẩn:
– Chính là : Mẹ. Mẹ. Mẹ.
Vân Vy liền bĩu môi chê:
– Đúng là xảo trá! Lớn bằng ngần ấy rổi còn làm nũng mẹ! Thật không biết xấu hổ!
Giang Nhan cười:
– Chẳng phải là để lấy lòng mẹ hay sao? – Nói rồi anh quay sang cười giả lả với cô: – Chẳng còn cách nào cả, người như anh chẳng thông minh được bằng người ta, cũng chẳng chăm chỉ bằng người ta, có cố gắng đến mấy cũng không thể giỏi giang như người khác. Nếu không chịu học ít mánh khóe thì làm gì có chỗ mà đứng ở trên đời này?
Vân Vy bật cười trước lí luận của anh:
– Xem ra anh cũng tự biết mình là ai đấy! Chỉ có điều bố mẹ vất vả nuôi anh thành người, thế mà anh còn giở mánh khóe ra với họ, như vậy là không đúng đâu nhé! Giờ anh không những phải hiếu thu trong lòng mà phải thể hiện ra bằng hành động đấy!
Giang Nhan vòng tay qua vai Vân Vy:
– Mẹ anh mà biết bà có một người con dâu hiếu thuận như em chắc bà vui đến mất ngủ ấy chứ!
Vân Vy thò tay bẹo anh một cái đau điếng.
Giang Nhan vừa cười vừa né:
– Chỉ có điều, hiếu thuận có rất nhiều kiểu. Mẹ anh thường nói, lòng hiếu thảo lớn nhất mà anh dành ẹ chính là: Để mẹ được toàn tâm toàn ý yêu thương một thằng con trai như anh.
Vân Vy bĩu dài môi, cười nhạo anh quá kiêu căng.
Thế nhưng Giang Nhan vẫn thành thật nói:
– Thật đấy, là thật mà, mẹ anh thường xuyên nói như vậy mà, anh không lừa em đâu!
Kể từ giây phút ấy, trong lòng của Vân Vy, mẹ của Giang Nhan là một phụ nữ hết mực hiền hậu, dịu dàng, đảm đang.
Nếu như không phải chính mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy thì có lẽ cô đã không tin rằng người đang ngồi trước mặt mình đây chính là người mẹ hiền hậu mà Giang Nhan thường kể. Hoặc cũng có thể, đứa con trai được nói đến ở đây không phải là Giang Nhan.
Nếu không, tại sao cô chẳng hề cảm nhận được một chút nào thứ tình cảm mẹ con thân thiết mà Giang Nhan từng kể với cô.
Có lẽ là bởi vì kí ức đang quấy nhiễu nên cô bỗng cảm thấy buồn thay cho Giang Nhan.
Cô ngẫm nghĩ hồi lâu rồi ngẩng mặt lên, lại lần nữa nhìn thẳng vào đôi mắt của mẹ Giang Nhan:
– Cháu cứ tưởng bác sẽ lấy hạnh phúc của Giang Nhan làm lí do để từ chối cháu… – Cô chậm rãi nở một nụ cười: – Cháu cảm thấy, với một người làm mẹ, nguyện vọng lớn nhất là có thể nhìn thấy con cái của mình được hạnh phúc!
Khóe môi của mẹ Giang Nhan khẽ giật giật, nhưng khuôn mặt vẫn hết sức lạnh lùng:
– Chính bởi vì tôi muốn nó hạnh phúc nên tôi mới sắp xếp ổn thỏa mọi thứ!
Vân Vy hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí nói:
– Vậy thì những suy nghĩ này của bác liệu có phải là những gì mà anh ấy cần? Con người chẳng phải có được thứ mà mình muốn có nhất mới hạnh phúc hay sao? Con người không phải là cái máy tính, chỉ cần bác cài phần mềm vào là nó sẽ tự động vận hành. Ưu điểm lớn nhất của con người là có đầy đủ các cung bậc tình cảm. Nếu như Giang Nhan thật sự thích Khang Di thì cháu chẳng còn gì để nói. Nhưng sự thực đã chứng minh không phải như vậy. Cháu cảm thấy cháu với Khang Di không thể đứng trên cùng một lập trường để nói chuyện. Nói cách khác, cô ấy không có quyền đối xử với cháu như một đối thủ canh tranh, càng không có quyền ép cháu rút lui!
Mẹ Giang Nhan ngây người trước những lời nói sắc sảo của Vân Vy:
– Cô nói cái gì? – Sau vài giây sững người vì kinh ngạc, mẹ Giang Nhan đã lấy lại bình tĩnh, giọng nói của bà có phần như đang trì triết Vân Vy: – Cô đang chỉ trích tôi phải không? Ai dạy cô ăn nói như vậy với bề trên hả? Với một đứa con gái vô giáo dục như cô, đừng hòng mơ làm con dâu tôi…
– Thưa bác… – Vân Vy cúi đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn và cung kính: – Nếu như cháu thực sự bị bác thuyết phục dễ dàng như vậy thì lúc ấy bác mới nên mắng cháu, bởi vì điều đó cho thấy trong lòng cháu, Giang Nhan chẳng hề quan trọng chút nào, tình của cháu dành cho anh ấy chẳng qua cũng chỉ cần vài câu nói của bác đã có thể đánh tan đi rồi. Cháu phản bác lại chính là bởi vì trong lòng cháu, Giang Nhan có vị trí vô cùng quan trọng, cháu sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu, và Khang Di càng không phải là lí do để cháu phải từ bỏ. Bác cảm thấy cháu có chỗ nào thiếu sót, cháu sẽ sửa đổi, nhưng nếu bác lấy điều này làm lí do thì thật sự… không thể được ạ!
Thái độ cứng rắn của Vân Vy là điều mà mẹ của Giang Nhan không thể ngờ đến. vốn dĩ bà định tìm Vân Vy để nói chuyện, nào ngờ chỉ nói được có mấy câu bà đã để cho Vân Vy chiếm thế thượng phong.