Bạn đang đọc Hãy cứ yêu như chưa từng tổn thương – Chương 9 – 16
Chương 15
.Có lẽ chỉ khi còn trẻ, người ta mới có thể yêu một người đến như vậy.
.
Bởi leo rất chậm, nên đến gần trưa bọn họ mới tới đỉnh núi. Thoáng chốc, những làn sương trắng từ trong núi tràn ra, che lấp mặt trời, từng cụm mây lững lờ trôi khiến đỉnh núi nhấp nhô, lúc ẩn lúc hiện như chốn bồng lai tiên cảnh.
Tô Cẩn bảo Nhan Bác chụp cho cô một kiểu ảnh. Gió thổi bay tóc cô, cô càng chỉnh lại càng rối hơn, thật chẳng hài lòng chút nào.
Nhan Bác mỉm cười giơ máy ảnh lên, thấy Tô Cẩn gãi đầu, mặt ủ mày chau thì nói: “Đừng có cựa quậy nữa, em chỉ cần cười là đẹp rồi.”
Tô Cẩn nghe thấy vậy thì mặt mày rạng rỡ, như muốn khẳng định những gì anh nói, hỏi dồn dập: “Thật không? Có thật là đẹp không?”
“Tách… tách.” Nhan Bác nhanh chóng ấn nút chụp. Tô Cẩn đứng từ xa, đỏ mặt giận dỗi nói: “Chưa gì đã chụp rồi.” Cô chạy vội tới, chộp lấy máy ảnh. “Để em xem có đẹp không?”
.
Lúc này là thời điểm trên đỉnh núi đông người nhất, đi một bước là có thể va vào ai đó, tiếng cười nói nghe rõ mồn một.
“Nghe nói miếu Vân Đài hôm nay có một vị cao tăng đến hộ tống Xá-lị (1), xem bói rất chuẩn…”
(1). Xá-lị hay Xá-lợi là những hạt nhỏ có dạng viên tròn, nhỏ trông giống ngọc trai hay pha lê, hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo. Khoa học hiện đại chưa giải thích thuyết phục được nguyên lý hình thành của các hạt này. Đây là bảo vật của thế giới Phật giáo.
“Đúng thế, tôi cũng vừa ở đấy ra, nói câu nào đúng câu ấy…”
Tô Cẩn nghe chừng cũng muốn góp vui, cười cười kéo Nhan Bác. “Chúng mình cũng đi xem đi?”
Nhan Bác nhìn đoàn người chen chúc phía đó, bất giác chau mày, nhưng không thể ngăn được cô nhõng nhẽo dứt khoát đòi đi. Anh miễn cưỡng nắm chặt tay cô, nói: “Đừng có để lạc đấy!”
Vừa hòa vào đám đông, Tô Cẩn đã không để ý gì, cứ thế chen chúc lao lên phía trước, không biết đã rời khỏi tay anh từ lúc nào.[ alobooks.vn ]
Cuối cùng cô cũng chen được vào tận bên trong. Một vị hòa thượng đang cầm ống thẻ đứng trước mặt cô. “Thí chủ có điều gì vướng mắc, có muốn rút một quẻ không?”
Tô Cẩn trước nay chẳng tin bói toán, chỉ tham gia cho vui, cười cười nói: “Có ạ, phải làm thế nào?”
Cô học theo người bên cạnh cúi đầu, đặt tiền và bốc quẻ. Cô bốc được một tờ giấy mỏng màu vàng nhạt.
Tô Cẩn được đưa vào phía trong phòng, ở đó cô chỉ thấy một vị hòa thượng già nua có khuôn mặt hiền từ phúc hậu ngồi ngay ngắn, hai mắt khép lại.
Tô Cẩn giơ tờ giấy vừa bốc được ra, thẳng thắn nói: “Cháu muốn biết quẻ của cháu tốt hay xấu ạ?”
“Vậy thì phải xem cô muốn hỏi về vấn đề gì.” Vị cao tăng liếc nhìn lá quẻ, lập tức đáp.
“Có khác biệt gì sao?”
“Đương nhiên có. Cô xem đây, tiền đồ, gia đình, hôn nhân, quan hệ xã hội…”
Tô Cẩn nghĩ ngợi hồi lâu, vốn muốn hỏi về hôn nhân, nhưng lại cảm thấy mình còn ít tuổi mà đi hỏi vấn đề này thì không hay cho lắm, nên nói: “Vậy xem cho cháu về học vấn và tình yêu đi ạ!”
“Về đường học vấn thì đây là một lá quẻ rất may mắn. Cô xem câu này đi: Nếu nắm bắt được cơ hội này thì chắc chắn sẽ thành công. Ý muốn nói cô nhất định sẽ công thành danh toại, tiền đồ rộng mở!” Vị cao tăng chỉ hàng chữ đó, chậm rãi nói.
“Thế còn đường tình duyên thì sao ạ?” Cô lo lắng hỏi.
Người đứng trước mặt cô thở dài, nhẹ nhàng nói: “Thời khắc chưa đến, không làm thế nào được, hãy khoan…”
Tô Cẩn thấy mơ hồ, nhưng cái câu “thời khắc chưa đến” thì cô rất rõ. Chẳng phải chưa đến lúc đó sao? Nghĩ tới Nhan Bác, cô lập tức đỏ mặt, nói châm biếm: “Không đúng, cháu có bạn trai rồi, anh ấy đang ở ngoài kia!”
Vị cao tăng liếc nhìn cô, từ tốn nói: “Nhìn tướng mặt của cô thì thấy cả một đời thuận buồm xuôi gió, rất lương thiện, nhưng cũng xúc động, dễ bốc đồng. Tuy nhiên, có một số quẻ Khảm (2), con người ta buộc phải kinh qua…”
(2). Quẻ Khảm là một trong tám quẻ Bát quái, tượng trưng cho nước. Nước chảy xuống chỗ trũng, tạo thành các hố trên mặt đất (nghĩa gốc), và tạo thành sự nguy hiểm (nghĩa ẩn dụ). Do vậy, quẻ Khảm là quẻ đức vi hãm hòa hiểm. Quy luật phát triển của sự vật là trước nguy sau an.
Sau đó, vị cao tăng ấy nói gì, Tô Cẩn cũng không nhớ nữa, chỉ biết là nhìn trước ngó sau mà vẫn không tìm thấy Nhan Bác. Trong phòng chật ních người nhưng không có anh.
Thì ra, cũng có một ngày, cô quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy anh đâu nữa. Lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực, lúng túng, vội vàng, hoảng hốt.
Tô Cẩn lo lắng đến phát khóc. Đúng lúc ấy, cô nhìn thấy hình ảnh quen thuộc. Nhan Bác đang lẫn giữa đám người, dáo dác nhìn quanh, lông mày nhíu lại.
Nước mắt cứ thế tuôn rơi, không kìm lại được.
Cô lao vào đám đông, lấy toàn bộ sức lực mà hét lên: “Nhan Bác!”
Nhan Bác quay đầu lại, nhìn thấy cô, lập tức rẽ đám người, lo lắng tiến về phía cô.
“Đã bảo không được đi lung tung rồi, em chạy đi đâu thế?” Nhan Bác chưa hoàn hồn, giọng điệu vẫn còn lo lắng, nhưng vì muốn che giấu nên nói ra vẻ tức giận.
Tô Cẩn nước mắt lưng tròng. Nhan Bác thấy vậy lập tức dịu giọng: “Sao thế, đừng khóc nữa! Chẳng phải anh đang ở đây rồi sao?”
Tô Cẩn càng khóc dữ hơn, không sao dừng lại được. Cô lấy tay quẹt nước mắt, không sao thốt thành lời.
Nhan Bác đột nhiên cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Tô Cẩn trố mắt ngạc nhiên nhìn anh, quên cả khóc. Hai người cùng im lặng, khoảnh khắc sau mới chợt nhận ra ngày càng có nhiều người nhìn, bọn họ lập tức cảm thấy bối rối, ngượng nghịu.
Nhan Bác dắt tay Tô Cẩn, cùng nhau bước ra ngoài.
.
Trên đường đi, Tô Cẩn luôn giữ im lặng.
Nhan Bác nghĩ lại cảnh vừa diễn ra, chỉ cảm thấy khó tin, anh thậm chí còn hôn cô trước mặt bao nhiêu người.
Rất lâu sau, mới nghe thấy Tô Cẩn nhẹ nhàng nói: “Hóa ra bọn họ nói dối.”
“Gì cơ?” Nhan Bác không kịp phản ứng.
Những giọt nước mắt đã khô, cô nhìn thẳng về phía trước. “Trong tiểu thuyết thường viết, nụ hôn đầu đời sẽ có cảm giác như ăn một thanh sô cô la, thật trơn và mềm mại, thật thơm và ngọt ngào, nhưng em lại không cảm nhận được điều đó.”
Nhan Bác phì cười, thì ra từ nãy đến giờ, cô chỉ nghĩ đến mấy thứ này.
Tâm trạng đang vui, anh tự nhiên muốn trêu chọc cô. “Hay chúng ta thử lại lần nữa nhé?”
“Được thôi!” Tô Cẩn buột miệng nói, nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh đã quen với lối tư duy bốc đồng của cô nên chỉ vài giây bối rối đã bình tĩnh trở lại. Anh một lần nữa khom người.
Lần này, thật lâu và dịu dàng.
Khi lưỡi cô như con rắn nhỏ mềm mại trượt trong miệng anh, anh thấy trái tim mình cũng mềm mại tựa như có thể tan chảy.
Tô Cẩn thấy mình như đang bước trên những đám mây bồng bềnh, nhẹ trôi, nhẹ trôi. Cô không dám mở mắt ra, chỉ sợ khi mở mắt cô sẽ phát hiện thấy mình không biết từ lúc nào sẽ đột ngột rơi xuống, tiêu tan thành từng mảnh.
.
Trên đường về, Nhan Bác hỏi Tô Cẩn: “Chẳng phải hôm nay em đi rút quẻ thẻ sao, kết quả thế nào?
Tô Cẩn đang mải xem lại ảnh trong máy, không trả lời.
Nhan Bác cũng ngó sang xem, hầu như toàn là ảnh của cô, bức nào cũng tươi sáng, rạng ngời như ánh bình minh. Anh không kìm lòng được liền dang tay ôm lấy cô. “Hỏi em một câu nhé!”
“Gì cơ?” Tô Cẩn ngạc nhiên nhìn anh.
“Rút được quẻ thẻ gì thế?”
Tô Cẩn hơi cúi đầu, tiếp tục nhìn vào các bức ảnh, thản nhiên nói: “Là quẻ thẻ may mắn, nói em sẽ thành công trên con đường học vấn, có thể sẽ trở thành thạc sĩ, tiến sĩ…”
Nhan Bác mỉm cười. “Chắc chẳng đúng đâu, em lười như thế…”
“Em cũng nghĩ thế.” Cô thấp giọng nói.
Cô không cần công thành danh toại, chỉ cần được ở bên anh, chăm sóc, nấu nướng cho anh, đó đã là thành công lớn nhất đời cô rồi.
Tô Cẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Một màn đêm yên bình, chỉ có bầu trời đầy sao, sáng lấp lánh, không biết đâu là bến bờ, như chính tình yêu của cô vậy.
“Nhan Bác?”
“Ơi?”
“Chúng mình sau này lại đến đây nhé. Em vừa phát hiện ra, không có cái ảnh nào em và anh chụp chung cả.”
Nhan Bác tì cằm lên đầu cô. “Ừ, khi nào có cơ hội, chúng mình sẽ quay lại đây.”
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngủ đi một lát. Em không mệt sao?”
“Không, không mệt chút nào cả. Em muốn khắc ghi đoạn đường này, đó là con đường mà chúng ta đã cùng nhau đi qua. Anh xem, những vì sao ngoài kia luôn ở bên chúng ta, dù chúng ta có đi đến đâu, chúng cũng ở đó, không bao giờ thay đổi…”
“À.” Trong giọng nói dịu dàng của cô, Nhan Bác từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cả xe chỉ có mỗi Tô Cẩn còn thức. Cô dựa vào cánh tay anh, ngắm nhìn những vì sao bên ngoài cửa sổ, ánh mắt chăm chú, long lanh.
“Em sẽ như những ngôi sao kia, mãi mãi ở bên anh không rời.”
Cô bỗng nhiên hiểu ra một chuyện: Nếu có khi nào cô quay đầu lại mà không nhìn thấy anh, chỉ cần cô luôn đứng phía sau anh, anh sẽ không bao giờ biến mất?
Có lẽ chỉ khi còn trẻ, người ta mới có thể yêu một người đến như vậy.
Chương 16
.
Quan trọng là hiện tại, người ở bên cạnh người ấy chính là bạn, chỉ cần bạn không rời đi, cứ đứng đó, người ấy sẽ thuộc về bạn.
.
Sau khi từ Vân Đài Sơn trở về, tình cảm của Tô Cẩn dành cho Nhan Bác càng sâu đậm hơn. Nhan Bác cũng dính lấy cô như keo, đôi lúc cảm thấy phiền nhiễu thì cũng chỉ nói: “Hoặc là em không nói nữa, hoặc là em về trước đi.” Cô lập tức ngoan ngoãn không nói gì nữa, lặng lẽ đọc sách.
Vì vậy, hễ có ai đến tìm Tô Cẩn, Hà Dao đều trả lời: “Ở chỗ Nhan Bác ấy!”
Ngay cả Lâm Tiêu cũng phải qua Nhan Bác mới tìm thấy Tô Cẩn.
Cô hoang mang cầm lấy di động mà Nhan Bác đưa, bước nhanh ra ngoài phòng học, nói khẽ: “A lô, ai đấy ạ?”
Đầu máy bên kia, Lâm Tiêu nói với giọng oán giận: “Nha đầu đáng ghét, bây giờ đang ở đâu cậu cũng không biết nữa phải không? Có khi ngay cả ngày sinh của lão chồng nhỏ của cậu là mình đây chắc cũng quên luôn rồi! Cậu là kẻ coi nhẹ tình cảm bạn bè. Mình báo cho cậu biết, cậu mà còn mất hút như thế nữa, mình sẽ từ cậu đấy.”
Giọng nói the thé kia khiến cô như bừng tỉnh. Đúng là quên thật, sinh nhật của Lâm Tiêu chỉ sau sinh nhật cô đúng hai tuần!
Tô Cẩn thấy có chút tội lỗi, vội vã nói: “Xin lỗi, xin lỗi nhé! Mình quên mất, nhưng sao cậu không gọi điện cho mình?”
“Mình có thể gọi được cho cậu sao?” Lâm Tiêu vẫn còn tức giận nói.
Tô Cẩn giờ mới nghĩ ra, vì ngày nào cũng ở bên Nhan Bác, nên cô không mang theo điện thoại nữa, chỉ buổi tối khi về đến ký túc mới cầm đến. Cho nên, câu nói vừa rồi chi bằng không nói thì hơn.
Tô Cẩn lập tức chột dạ nói: “Nhưng hôm nay đã đến ngày đâu? Mai mới là sinh nhật của cậu, nhất định mình sẽ đến.”
.
Buổi tối khi Nhan Bác đưa Tô Cẩn về, cô khẽ kéo anh đứng lại nói: “Ngày mai là sinh nhật của Lâm Tiêu, em phải sang chỗ cô ấy, không đi cùng anh được”, khẩu khí cứ như xin phép vắng mặt vậy.
Nhan Bác mỉm cười. “Có muốn anh đi cùng không?”
Nhan Bác bây giờ rất ít chau mày với cô, phần lớn là luôn mỉm cười. Anh cười dịu dàng khiến cô cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng và yên bình.
Cô biết anh thích tĩnh lặng, không ưa ồn ào, nên không bao giờ ép buộc anh cùng mình tham gia những buổi tụ họp đông người. Vì đi cùng anh nên cô cũng rất ít khi có mặt trong những dịp như vậy.
“Không cần đâu, buổi trưa em đi, tối sẽ về ngay thôi. Hơn nữa lại toàn con gái, anh đi cũng không tiện.”
Thực tế thì, ngay từ chiều cô đã nghĩ ra người đi cùng mình rồi – đó là Hứa Dực Phàm.
Tô Cẩn và Hứa Dực Phàm quen nhau được một thời gian, cô thấy anh ta cũng không đến nỗi nào, vứt qua một bên cái vẻ vênh vang thì anh ta cho cô cảm giác rất thân quen, như đối với Lâm Tiêu vậy. Cô luôn thấy Hứa Dực Phàm và Lâm Tiêu có nhiều điểm giống nhau, chắc sẽ có tiếng nói chung.
Cô không phải người ưa nhiều chuyện, chỉ muốn giới thiệu hai người với nhau, nếu thành công là cái tốt, không thì làm bạn cũng chẳng sao.
Hơn nữa, cô cũng có chút tính toán tư lợi. Lâm Tiêu là người có quan hệ rộng, mai sinh nhật cô ấy chắc chắn sẽ có nhiều người tham gia, đặc biệt là con gái. Nếu để Nhan Bác cùng đi, khó mà đảm bảo sẽ không bị người khác để mắt tới.
Những cái tốt đẹp phải đem giấu đi, điều này thì cô biết rất rõ.
Nhan Bác nhìn cô cúi đầu không nói, cũng không biết cô đang nghĩ gì, cố ý ho một tiếng.
Tô Cẩn nhanh chóng ngẩng lên. “Sao lại ho thế, anh bị cảm à?” Cô vừa nói vừa đặt tay lên trán anh, rồi lại đưa tay lên trán mình để so sánh nhiệt độ.
“Không có gì, chỉ vì hai hôm nay ngủ không tốt lắm. Em mau về ký túc đi.” Anh cười.
Bị Nhan Bác đẩy về phía cổng ký túc, Tô Cẩn nhanh chóng quay người kiễng chân, hôn nhẹ lên môi anh, rồi mới đỏ mặt chạy vào ký túc xá.
Nhan Bác cảm thấy ngứa ngứa cổ, ho nhẹ một cái, rồi mới quay người bước đi, không che giấu được nụ cười trên môi.
Thực tế thì kỹ thuật hôn của cô chẳng cao siêu gì cả. Ngày nào anh cũng dạy cô mấy lần, lại dạy lâu như vậy rồi, mà cô vẫn chẳng khác nào gà con mổ thóc, khiến sư phụ như anh đây không sao thỏa mãn cho được.
Nhưng anh cũng dần quen, quen với nụ cười của cô, bàn tay ấm áp của cô, hơi thở của cô.[ alobooks.vn ]
.
Ngày hôm sau; Tô Cẩn từ sớm đã đi tìm Hứa Dực Phàm. Vẻ như anh ta còn chưa tỉnh ngủ, tóc rối tinh rối mù, nhìn thấy cô, anh ta dụi dụi mắt nhưng vẫn không cải thiện được gì, hai mắt không khác gì hai đường kẻ chỉ.
“Khó tin thật đấy, thường ngày năm lần bảy lượt vẫn không mời được em, sao hôm nay tự nhiên lại rỗi rãi đến tìm anh thế?”
Tô Cẩn xua xua tay, nói: “Đừng có thấy thế mà tinh vi, mau tút tát lại dáng vẻ điển trai của anh đi rồi đi ăn cơm với em.”
Hứa Dực Phàm gãi đầu gãi tai, cười cười nói: “Sao em biết hôm nay anh rỗi?”
“Em thấy anh cả ngày rảnh rỗi, anh thì có việc gì chứ?” Cô lại đẩy anh ta. “Anh nhanh lên, em đang vội…”
Hứa Dực Phàm sau khi chỉnh trang xong, đúng là điển trai thật. Anh ta mặc chiếc áo phông adidas ngắn tay màu xanh nhạt, đi đôi giày thể thao màu trắng, trông thế này thì có tiện tay vứt đâu cũng vẫn khiến các cô chết mê chết mệt mất thôi.
“Hôm nay là sinh nhật một người bạn thân của em, muốn anh cùng đi làm quen một chút.”
“Nhan Bác à?” Hứa Dực Phàm buột miệng hỏi.
Tô Cẩn liếc anh ta một cái. “Anh ấy không như anh, cả ngày chẳng làm gì, vô công rồi nghề.”
“Trời đất, em nói kiểu gì thế, anh vô công rồi nghề khi nào?!”
Tô Cẩn nhìn vẻ mặt tức giận của anh ta, nghiêm túc nói thêm một câu: “Đến dự tiệc anh đừng có nói lung tung, đừng làm mất mặt em đấy.”
.
Khi họ đến trường đại học C thì vừa vặn đến giờ ăn trưa. Lâm Tiêu nhận điện thoại xong liền vội vàng chạy ra cổng trường. Trời nắng khiến hai má cô ửng đỏ, cô thở hổn hển hỏi: “Sao giờ này đã tới thế? Mình còn tưởng tối cậu mới đến cơ đấy.”
Tô Cẩn nắm tay Lâm Tiêu một cách thân mật. “Đương nhiên là nhớ cậu rồi. Cậu không phải cũng rất nhớ mình sao, ông chồng nhỏ?”
Lâm Tiêu bị cô gọi thế thì nổi cả da gà, nhìn nhìn phía sau cô rồi hỏi: “Thế ông chồng lớn của cậu đâu? Sao không đến?”
“Anh ấy không có quà thì đưa đến làm gì?” Tô Cẩn kéo kéo Lâm Tiêu thúc giục: “Mau đưa mình đi lấp đầy cái dạ dày trước đi, mình vẫn chưa ăn sáng đây này!”
Vào giờ này, chỗ nào cũng đông như hội, họ đành phải ăn ở nhà ăn sinh viên. Tuy phải xếp hàng, nhưng không đến nỗi chỗ cũng không có.
Lâm Tiêu chạy ra quầy gọi ba suất cơm bình dân. Tô Cẩn nghĩ đây là cơ hội tốt, lập tức đẩy Hứa Dực Phàm đi bê đồ.
Nhìn thấy Lâm Tiêu, Hứa Dực Phàm lập tức nhận ra mục đích của cô khi kéo anh ta đến đây, mặt trông thật khó coi. Nhưng đã đến rồi, cũng không nỡ bắt bẻ cô, đành phải để cô thích làm bà mối thì làm vậy.
“Em đi trước đi, anh qua xếp hàng.” Hứa Dực Phàm lịch sự nói với Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu cười cười nhìn về phía Tô Cẩn, hỏi: “Nha đầu kia lừa anh đến đây phải không?”
Hứa Dực Phàm cũng cười. “Cũng không hẳn thế, anh thật sự rất vui.”
Vui vì bị Tô Cẩn lừa hay vui vì bị Tô Cẩn đẩy sang cho người khác chứ?
Lâm Tiêu nhìn đoàn người đang xếp hàng phía trước, trầm ngâm nói: “Thực tế, tình yêu cũng giống như chúng ta xếp hàng mua đồ ăn, cùng một lúc có người đến trước kẻ đến sau. Người xếp hàng trước sẽ có cơ hội mua trước, kẻ đến sau chỉ có thể đợi người trước mặt mình mua xong rồi đi ra thì mới có hy vọng.”
“Kiểu ví von này trước nay anh chưa từng nghe, rất thú vị.” Hứa Dực Phàm mỉm cười.
Lâm Tiêu cười cười. “Gần đây em cũng mới phát hiện ra thôi. Quy luật trò chơi là thế, người phía trước nếu như sau khi đã rời đi rồi mà muốn quay lại mua nữa, anh ta sẽ là người mới, lại thành kẻ đứng sau anh.”
“Nhưng em mua xong rồi thì sẽ rời đi thôi.” Hứa Dực Phàm cảm thấy cô nương này thật thú vị, liền tiếp lời.
“Nếu như em thực sự thích người bán hàng kia, em sẽ mãi ở đây không rời đi, cả đời chỉ ăn ở đây thôi.” Lâm Tiêu quay đầu đi, chỉ là nói cho vui. Nhưng nói xong câu này, rõ ràng ánh mắt cô ấy sáng lên lấp lánh. Biểu hiện ấy, có đứng chỗ Tô Cẩn thì anh cũng nhìn thấy được.
Hứa Dực Phàm sảng khoái, vỗ vỗ nhẹ vào vai Lâm Tiêu, cười nói: “Em và Tô Cẩn đúng là hai chị em, thật giống nhau.”
Hai người sau khi mang đồ ăn quay lại, dường như đã trở thành huynh muội tốt của nhau, để mặc Tô Cẩn một bên.
Dù đó là kết quả cô mong đợi, nhưng hai người cũng không nên qua cầu rút ván như vậy chứ!
Tô Cẩn lấy lại vẻ mặt tươi cười, xen vào giữa bọn họ đang cười cười nói nói, hỏi: “Hai người cười cái gì thế, có vẻ vui nhỉ?”
Hứa Dực Phàm và Lâm Tiêu liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười, nói: “Bọn mình sợ cậu thích người bán hàng ăn kia, lại cả đời ở lại không đi nữa.”
“Sao có thể thế được, người bán hàng kia lại không phải là Nhan Bác?!” Tô Cẩn bĩu môi, đầy vẻ khinh thường.
Hứa Dực Phàm không thể nhịn được nữa, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Chỉ có Tô Cẩn là không hiểu gì, nhưng cô cũng mặc kệ bọn họ, cúi đầu xuống ăn cơm. Vừa ăn, cô vừa ngây ngô cười một mình.
Nếu là Nhan Bác, cô sẽ ở lại không đi nữa sao? Đương nhiên là thế rồi, cô nhất định sẽ cả đời ở bên anh.
Đây có lẽ là lập luận của Lâm Tiêu và Tô Cẩn, quan trọng nhất không phải ai đến trước, ai đến sau, mà là thời gian bạn ở bên người ấy. Trước đây đã có ai ở bên người ấy hay chưa, thời gian ở bên người ấy so với ai đó có lâu hơn, kiên định hơn không thì cũng không quan trọng… Quan trọng là hiện tại, người ở bên cạnh người ấy chính là bạn, chỉ cần bạn không rời đi, cứ đứng đó, người ấy sẽ thuộc về bạn.