Bạn đang đọc Hãy cứ yêu như chưa từng tổn thương – Chương 8 – 14
Chương 13
.Thành công luôn là một quá trình tiếp cận không ngừng.
.Giữa đường xe bị hỏng, phải dừng lại trên đường cao tốc. Bác tài kiểm tra mãi mà vẫn không biết nguyên nhân vì sao, đành phải gọi các bạn nam xuống xe đẩy. Mọi người thi nhau oán thán.
Tô Cẩn và các nữ sinh khác vẫn ở trong xe, cô đi xuống hàng ghế cuối cùng, qua cửa sổ nhìn thấy Nhan Bác đang đẩy xe. Hai người chỉ cách nhau một lớp kính mỏng, nhưng Tô Cẩn vẫn cảm thấy có gì đó bất an.
Sao cô có thể ngồi đây được? Cô phải xuống đó cùng anh, cho dù xuống cũng chẳng để làm gì, ở bên anh là điều mà cô nên làm lúc này.
Tô Cẩn vội vội vàng vàng xuống xe, tươi cười đứng sau Nhan Bác, đẩy lưng anh.
Nhan Bác quay đầu lại, chau mày nói nhỏ: “Em đừng làm loạn thêm nữa, mau lên xe đi!”
Tô Cẩn càng đẩy mạnh hơn, ngẩng đầu nói một cách dứt khoát: “Em không muốn, em không phải gánh nặng của anh, em muốn đẩy xe cùng anh.”
Cô nói không to nhưng những người đứng quanh đó đều nghe thấy. Mấy nam sinh nhiều chuyện nhìn họ với ánh mắt khác thường, cười mà không cười.
Nhan Bác cúi đầu trầm mặc một lúc mới nói: “Em cẩn thận một chút, bám chặt vào anh, không được bỏ tay ra, nghe rõ chưa?”
Tô Cẩn gật đầu. Lúc này một số nữ sinh cũng lần lượt xuống xe, cùng góp sức đẩy xe.
Trên đường, một nhóm người như có thỏa thuận ngầm, cứ người sau đẩy người trước, dần dần dịch chuyển về phía trước. Mặc dù rất mệt và nóng, nhưng ai cũng cười rạng rỡ.
Đẩy được một đoạn, nhưng chiếc xe vẫn không có động tĩnh gì.
Bác tài cũng xuống xe, hỏi bọn họ: “Giờ phải làm sao đây? Chẳng có chiếc xe nào đi qua cả.”
Lớp trưởng không biết làm thế nào: “Thật không dễ gì đi được một chuyến, chẳng lẽ lại phải quay về sao?”
Nhan Bác đột nhiên đứng lên, nói: “Cứ thế này mà về thì cũng không phải cách, để cháu xem xem.”
“Cậu định chữa xe sao?”. Bác tài nghi hoặc hỏi, vẻ mặt không tin.
“Để cháu thử xem sao!”
Mọi người lập tức vây xung quanh xe, đến nỗi Tô Cẩn cũng bị đẩy ra phía sau. Cô không nhìn được Nhan Bác sửa xe bằng cách nào, nhưng cô tin anh sẽ có cách giải quyết. Cô tin là anh làm được. Trái tim cô lúc này như đang ngập tràn niềm tự hào.
Khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe bỗng khởi động được.
Mọi người hào hứng vỗ tay hoan hô, bác tài cũng vui vẻ thúc giục họ lên xe.
Tô Cẩn chủ động chạy đến bên anh, mỉm cười, đưa cho anh chiếc khăn giấy.
Nhan Bác nhận lấy, lau lau vết dầu mỡ dính trên tay, hỏi: “Cười ngốc nghếch gì thế? Còn không mau lên xe đi?”
“Em đợi anh cùng lên.”
Nhan Bác nhìn những vết bẩn trên tay, không biết làm cách nào nói: “Thôi, lau cũng không sạch được. Đi thôi!”
Tô Cẩn thấy anh không lau nữa, lập tức giơ tay phải của mình ra nắm lấy tay trái của anh.
Nhan Bác chau mày nhìn cô: “Bẩn quá, em làm gì thế?”
Cô chỉ cười mà không trả lời, tay nắm chặt hơn.
Nhan Bác nới lỏng tay nhưng không buông, mỉm cười nói: “Như thế này được chưa?”
Tô Cẩn vẫn cười, Nhan Bác thì không cười nữa, anh nắm chặt tay cô, cùng bước lên xe.
Mọi người đã ngồi yên vị trên xe, thấy bọn họ tay trong tay bước lên thì mỉm cười. Tô Cẩn bỗng có ảo giác như thể đây là chuyến đi đặc biệt dành riêng cho bọn họ vậy.
Cô nghe mọi người khen ngợi anh, gọi anh là “anh hùng”, anh chỉ cười cười. Cô ngẩng cao đầu, cười rạng rỡ, như thể mọi người đang ca ngợi cô vậy.
Đó chính là người mà cô yêu, là Nhan Bác của cô, sao cô có thể không tự hào cho được?
Suốt chặng đường, Tô Cẩn và Nhan Bác vẫn nắm chặt tay nhau không rời.
.
Bị trì hoãn một thời gian khá dài trên đường, bác tài lại không quen đường, nên hơn ba giờ chiều, mọi người mới tới nhà khách đã đặt trước.
Vì lớp trưởng đã liên hệ từ trước nên bộ phận đón tiếp đứng đợi sẵn ở đại sảnh. “Mọi người đến muộn thế, bây giờ lên núi, sáu giờ lại phải xuống rồi, cũng chẳng chơi được gì. Chi bằng hôm nay mọi người nghỉ ngơi cho khỏe, đi tham quan quanh quanh đây trước, mai hãy lên núi.”
Mọi người bàn bạc một lúc, thấy hôm nay cũng mệt rồi, liền đồng ý.
Bước tiếp theo là sắp xếp các phòng, cứ hai người một phòng, tùy ý ghép đôi, sau khi nhận chìa khóa phòng có thể tự do muốn đi đâu thì đi.
Nhan Bác và Tô Cẩn đứng một bên, đợi đến lượt nhận chìa khóa. Lý Đan đi đến, liếc nhìn Nhan Bác rồi ghé tai Tô Cẩn nói: “Cậu ở chung phòng với Hà Dao hay với ai?”
Mặt Tô Cẩn bỗng đỏ lựng. Cô nhìn về phía Nhan Bác, phát hiện thấy anh giả vờ như không nghe thấy, đợi cô lựa chọn. Lúc này Hà Dao vừa vặn đi tới, nói: “Tô Cẩn, mình và cậu ở cùng phòng được không? Văn Văn chắc chắc sẽ ở cùng phòng với “mẫu giáo bé”, mình không muốn ở một mình.”
“Mẫu giáo bé” là biệt danh của Lý Đan. Lớp bọn họ có bốn nữ sinh, vừa vặn một phòng trong ký túc. Quan hệ mặc dù đều tốt, nhưng vì tính cách khác nhau nên lớp trưởng Lý Đan và Trương Xuyến Văn có vẻ thân nhau hơn, còn Tô Cẩn và Hà Dao thân nhau hơn một chút.
Thấy Hà Dao đến, cậu nam sinh Lưu Hiểu Ba, biệt hiệu Đầu To, là người cuối cùng trong lớp vẫn chưa được chia phòng, cũng đến trêu chọc nói: “Nếu cậu ở cùng phòng với mình, mình nhất định sẽ không để bụng đâu.”
Hà Dao đá cho cậu ấy một cái. “Cậu nghĩ hay nhỉ?”
Chuyện Đầu To thầm yêu Hà Dao từ lâu đã không còn là bí mật nữa. Tô Cẩn cũng đã nhiều lần được nghe tin đồn về Đầu To, đương nhiên Hà Dao cũng là nhân vật chính.
Tô Cẩn có lúc thấy không thể hiểu nổi, tại sao bọn họ rõ ràng là thích nhau, mà lúc nào cũng che che giấu giấu? Tại sao bọn họ lại chẳng giống mình, dũng cảm yêu một cách quang mình chính đại?
Tô Cẩn rất muốn ở cùng phòng với Nhan Bác, ở bên cạnh anh bao nhiêu cũng không đủ. Cô muốn hai người chuyện trò suốt đêm không ngủ. Nhưng xem ra với tình hình này có lẽ ước muốn đó khó thành hiện thực.
Thôi vậy, dù sao Nhan Bác cũng không nói gì, chả nhẽ cô lại chủ động yêu cầu ở chung phòng với anh?
Hơn nữa, bây giờ bỏ rơi Hà Dao, cô thấy cũng không nỡ.
Tô Cẩn mỉm cười kéo tay Hà Dao, như thể thể hiện nghĩa khí cao cả: “Tất nhiên rồi, sao mình có thể bỏ mặc cậu được chứ?
Đầu To đi ra chỗ Nhan Bác, vỗ vỗ vai anh, than thở. “Người anh em, xem ra hai anh em mình phải ở cùng nhau rồi.”
Nhan Bác cười cười nhìn Tô Cẩn. Tô Cẩn thấy anh đang hướng nhìn về phía mình, vô thức cúi đầu, sợ anh sẽ nhìn thấu tâm tư của cô.
.
Nhưng dường như cô vẫn cảm thấy nụ cười của anh chứa đầy ẩn ý sâu xa.
Tô Cẩn không dám đối mặt với ánh mắt đó, liền cầm chìa khóa cùng Hà Dao đi tìm phòng.
Tô Cẩn vừa đặt đồ xuống đã thấy Nhan Bác và Đầu To từ ngoài cửa đi qua.
“Đầu To, hai người ở phòng nào?” Tô Cẩn ngượng không dám nói chuyện với Nhan Bác, đành phải hỏi Đầu To.
“Phòng 209, cạnh phòng này.” Đầu To dừng lại trước cửa phòng bọn họ, pha trò nói: “Tiểu sinh có thể vào phòng quý cô nương xem được không?”
Hà Dao để đồ xuống, nói: “Cậu còn lảm nhảm cái gì nữa! Còn không mau vào đi, Tô Cẩn đang mong chờ được cùng Nhan Bác có thế giới riêng dành cho hai người kia kìa.”
Tô Cẩn bị người ta nhìn thấu tâm can thì cười ngượng ngùng, nói: “Đâu có, không phải đâu.”
Không biết bọn họ có nói gì thêm nữa không, cô liền tiến nhanh ra cửa, không quên nói thêm một câu: “Đồ của mình vẫn để chỗ Nhan Bác, mình đi một lát rồi về.”
Nhan Bác rửa tay đi ra, nhìn thấy Tô Cẩn đang ngồi trên giường, anh mỉm cười nói: “Ngồi ngây ra đấy làm gì thế? Ra rửa tay đi!”
Tô Cẩn giơ tay lên, xòe lòng bàn tay ra nhìn nhìn thì thầm: “Em không nỡ rửa, bởi vì trên tay còn mang hương vị của anh.”
Nhan Bác đến bên cô, mỉm cười. “Hương vị gì?”
“Em không biết, dù sao cũng là hương vị của anh.”
Tô Cẩn quay sang nhìn Nhan Bác, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt chưa bao giờ dịu dàng đến thế.
Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, hơi thở cũng càng lúc càng gần.
Cô ngây người, cũng biết anh muốn làm gì, lòng thấp thỏm hồi hộp, có chút bất an, nhưng lại thấy ngọt ngào vô cùng, trái tim đập rộn ràng.
Tô Cẩn bất giác từ từ nhắm mắt lại, nhưng đợi mãi không thấy nụ hôn kia đặt lên môi mình.
Chỉ nghe thấy Nhan Bác bỗng cười hỏi: “Là hương vị này phải không?”
Tô Cẩn đột nhiên mở mắt ra, khuôn mặt nóng bừng, cô vừa tức giận vừa xấu hổ. “Nhan Bác, anh bắt nạt em!”
“Là tại em nghĩ sai đấy chứ.”
Nhan Bác vội vàng đứng dậy, quay lưng về phía cô, giọng có vẻ không ổn lắm. Qua vài giây, anh vẫn sợ không biết mình sẽ làm gì nữa.
Tô Cẩn định thần lại, chạy qua, đứng trước mặt Nhan Bác, nhìn chằm chằm vào mắt anh, nhất định không chịu buông tha. “Nhan Bác, anh không phải là hảo hán Lương Sơn!”
Nhan Bác trốn tránh ánh mắt của cô. “Đừng làm ồn nữa, người ta nghe thấy bây giờ. Mau rửa tay đi, rồi sang gọi bọn họ đi ăn cơm.”
Tô Cẩn không muốn, nhưng cũng không còn cách nào, đành ỉu xìu dẩu môi đi ra.
Nhan Bác quay người đi vào phòng tắm, rửa mặt xong, mới cảm thấy tỉnh táo lại đôi chút.
Không phải anh không biết cô mong đợi điều gì, cũng không phải không muốn gần gũi cô. Anh chỉ sợ mình chìm đắm trong hương vị của cô, sợ mình không thể cho cô một cuộc sống hạnh phúc.
.
Tô Cẩn bước đến cửa bỗng nhiên mỉm cười, hai người suýt chút nữa thì hôn nhau rồi.
Lần này tuy không thành công, nhưng cũng được coi là có chuyển biến rõ rệt. Thành công luôn là một quá trình tiếp cận không ngừng.
Chương 14
.Em chỉ hy vọng anh đừng lúc nào cũng tiến lên phía trước, em sợ em sẽ không đuổi kịp anh, càng sợ anh sẽ bỏ lỡ những phong cảnh đẹp trên đường.
.
Sau khi có mục tiêu, Tô Cẩn càng tăng thêm ý chí chiến đấu.
Với Nhan Bác, Tô Cẩn luôn kiên trì, hôm nay không được thì ngày mai; ngày mai không được, vẫn còn ngày kia… Cô không tin anh có thể kìm nén được trước sự tấn công vừa dịu dàng vừa mãnh liệt của cô.
Tô Cẩn gần như dính chặt với Nhan Bác, một giây cũng không rời. Cho đến khi Nhan Bác không thể chịu được nữa, chau mày nhìn cô. “Em rốt cuộc muốn làm gì thế?”
Cô cười vẻ vô tội. “Chẳng làm gì cả, thư giãn, thư giãn thôi, phong thủy hữu tình ngay trước mắt, anh đừng hờ hững như thế!”
Để không phụ lòng trước cảnh đẹp, bọn họ cần phải tạo ra những bước tiến thực sự.
Câu này, cô đương nhiên không thể nói ra được.
.
Tô Cẩn sinh ra ở phương Nam, cô thường được đọc những câu văn hàm súc tả phong cảnh hữu tình, chứ chưa hề tận mắt nhìn thấy cảnh núi non hùng vĩ, trùng trùng điệp điệp thế này.
Vừa xuống xe, Tô Cẩn đã thấy rất hưng phấn. Cô như con ngựa con phi thẳng về phía trước.
Nhan Bác bị cô kéo lao về phía trước, vẫn luôn miệng dặn đi dặn lại: “Chậm một chút… Em phải nhìn đường chứ…”
May thay, vào đến khu tham quan thì có xe buýt chuyên chở khách du lịch đưa bọn họ đi ngắm cảnh. Tô Cẩn đương nhiên chọn vị trí ở hàng ghế đầu rồi.
Sau khi lên xe, Tô Cẩn kéo Nhan Bác lại, nói thầm: “Em cứ tưởng phải tự trèo lên núi cơ! Như thế này thật chán!”
Nhan Bác mặc kệ cô, ngắm cảnh qua khung cửa sổ. Đúng lúc đó, người hướng dẫn viên du lịch đang đứng bên cạnh liền trả lời cô: “Hôm nay chủ yếu là đi ngắm hai địa điểm tham quan lớn của công viên Vân Đài Sơn, ngày mai sẽ dẫn các bạn đi leo đỉnh Thù Du cao nhất ở đây.”
Sau khi xe chạy, Tô Cẩn mới biết đoạn đường núi này không dễ leo như cô nghĩ, đa phần là những con đường ngoằn ngoèo khúc khuỷu, chiếc xe thường phải lượn những khúc quanh nghiêng đến chín mươi độ, cô phải nắm chặt chiếc thanh bám ở phía trước mới không bị nghiêng đổ.
Tình cảnh này khiến Tô Cẩn liên tưởng đến cảnh những chiếc xe lao vun vút thường thấy trong phim ảnh. Sau một lúc lo lắng, cô lại cảm thấy càng phấn kích. Bất giác phía sau có mấy bạn nữ hét toáng lên.
Nhan Bác đương nhiên không cho tiếng hét của cô là vì sợ hãi, anh biết là do cô quá phấn kích nên hét để góp vui mà thôi. Nhưng tiếng hét ấy, quả thật khiến tai anh như muốn vỡ tung.
“Em nhỏ miệng một chút được không? Ồn ào quá!”
Tô Cẩn cười cười nhìn Nhan Bác, mặt chẳng chút xấu hổ. “Nói nhỏ thì còn gì là vui nữa. Nhan Bác, anh thật chẳng thú vị tẹo nào! Anh thử mà xem, hét xong sẽ thấy rất sảng khoái.”
Anh đã sớm biết, nói đạo lý với cô là việc vô ích. Chỉ cần cô cho là đúng thì bất kể người khác có nói thế nào, cũng không thể thay đổi được, ngay cả người đó là anh.
Nhan Bác quyết định không để ý cô nữa, thậm chí còn cười cười vẻ bất lực. Tô Cẩn chẳng hiểu thế nào, nghi hoặc nhìn anh hỏi: “Anh cười gì thế?”.
“Không có gì, anh chỉ đang nghĩ, phong thủy hữu tình ngay trước mắt, không nên hờ hừng.” Nhan Bác mỉm cười đầy ẩn ý, khiến mặt Tô Cẩn đỏ ửng.
.
Vì lịch trình dày đặc, nên buổi tối trở về nhà khách, ai nấy đều mệt lả, nhưng vẫn không muốn giải tán.
Tô Cẩn hào hứng lấy trong ba lô ra một bộ bài, nói: “Tối ngủ không được thì qua tìm mình chơi bài nhé!” Ăn cơm, tắm rửa xong, quả nhiên có mấy nam sinh qua tìm cô mượn bộ bài. Tô Cẩn giữ lại một bộ đưa cho Nhan Bác. “Đầu To chẳng có tiến triển gì cả, tối nay phải giúp cậu ấy và Hà Dao, anh chơi với hai người họ trước đi, em nghỉ một lát rồi qua.”
Nhan Bác thấy Tô Cẩn rõ chán, tự nhiên lại đi làm bà mối. Hơn nữa, một mình cô làm đã đành, lại còn kéo cả anh vào nữa, đây chẳng phải là chuyện nực cười sao?
Nhưng lại một lần nữa anh bị cô làm cho rối tung cả lên.
Ba người chơi đã lâu mà vẫn chưa thấy Tô Cẩn sang, Hà Dao không kiên nhẫn được nữa, nói: “Có chuyện gì thế nhỉ? Người hăng hái nhất là cô ấy, thế mà đến giờ vẫn không thấy đâu!”
Nhan Bác giơ quân bài trên tay lên, nói: “Có thể cô ấy đã ngủ rồi, hai người có muốn đi nghỉ không? Ngày mai còn phải leo núi nữa đấy.”
Hà Dao không nói gì, Đầu To đương nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội này, vội vàng nói: “Vẫn sớm mà, bài của em đang đẹp, chơi tiếp đi!”
Lúc này, không biết đã bao lâu rồi, lâu đến mức Nhan Bác muốn chạy đi mà túm lấy cổ Tô Cẩn, tra hỏi cô tại sao lại giao cho anh cái việc không đâu này?
Cuối cùng, đến khi Hà Dao ngáp ngắn ngáp dài, cuộc chơi mới dừng lại.
Nhan Bác do dự nói một câu: “Để mình đi xem Tô Cẩn thế nào.”
Trên ti vi đang chiếu bộ phim truyền hình ăn khách, còn Tô Cẩn cầm chiếc điều khiển, gục đầu ngủ gật.
Nhan Bác nhẹ nhàng đi tới, cẩn thận đỡ cô nằm xuống.
Ngón tay anh chạm vào mái tóc cô, phía bên trong tóc chưa khô hẳn, khiến đầu ngón tay anh thấy mát mát.
Đầu cô hơi cựa quậy trong vòng tay anh, rồi cô tiếp tục ngủ.
Anh ngả người, nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Nụ hôn này hoàn toàn là vô thức, anh chưa kịp nghĩ gì thì đã làm vậy rồi. Anh không kìm nén được tình cảm của mình.
Cuối cùng anh cũng không kiên nhẫn được…
Khi Nhan Bác ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hà Dao đang đứng dựa vào cửa, anh cười cười, cũng chẳng tỏ ra ngại ngùng, chỉ thấp giọng hỏi một câu: “Anh đi lấy cho cô ấy cái chăn, em có cần không?”
Hà Dao cũng chẳng biết mình đã gật đầu hay lắc đầu nữa, chỉ thấy anh đi ra cửa, không lâu sau đã mang chăn về, đưa cho cô một cái, đắp cho Tô Cẩn một cái.
Mọi người đều nói Nhan Bác là do Tô Cẩn càn quấy nên mới ở bên cô, đó có lẽ là do cảm động, cũng có thể do lầm lạc, chứ nhất định không phải là tình yêu.
Nhưng tối nay, Hà Dao nhận thấy rất rõ tình cảm của anh. Tình yêu của anh đối với Tô Cẩn có lẽ đã vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Sáng hôm sau, Hà Dao nhìn thấy Tô Cẩn thì cười khúc khích, cười đến mức Tô Cẩn toàn thân nổi da ga, bất đắc dĩ phải nghiêm khắc bắt cô khai sự thật.
Hà Dao không nhịn được nữa mới kể cho cô nghe tối qua đã nhìn thấy gì.
Tô Cẩn nghe xong, trố mắt ra nhìn Hà Dao, hỏi: “Cậu không nằm mơ đấy chứ?”
“Cậu không tin thì thôi.” Hà Dao nói xong từ tốn đi ra.
Tô Cẩn lúc đầu còn mơ mơ hồ hồ, nhưng rất nhanh sau mặt đã đỏ ửng và vui mừng trở lại, trong cô như dấy lên bao cảm xúc lâng lâng khó tả.
Tận khi nhìn thấy Nhan Bác, Tô Cẩn mới định thần trở lại, ngây ra nhìn anh, một câu cũng không thốt lên được.
“Em sao thế, trời sáng rõ rồi mà còn nằm mơ à?” Nhan Bác cười nói.
Tô Cẩn cúi đầu, vẻ hoạt bát thường ngày không còn nữa, chỉ cảm thấy hai tai càng lúc càng nóng, mặt càng lúc càng đỏ.
Leo núi thế này mới thấy rõ thời tiết đã chuyển nóng, leo chưa được nửa giờ mà Tô Cẩn đã không chịu được, cứ đòi nghỉ.
“Lại đứng nghỉ à. Mọi người quay lại rồi mà chúng ta vẫn chưa lên đến nơi.” Nhan Bác chau mày nói.
Rõ ràng, bọn họ đã bị rớt lại sau cùng rồi, đằng trước đằng sau đều không thấy ai quen cả.
Tô Cẩn kéo anh cười cười. “Hay là bọn mình không về nữa, ở lại đây, đồng hành cùng núi, bầu bạn cùng sông, thật nên thơ!”
Nhan Bác cầm áo hộ cô, tiếp tục hướng về phía trước. “Đợi em ở lại, em sẽ thấy cách nghĩ này không thực tế chút nào. Không có thực phẩm, không có phương tiện giao thông công cộng, bị bệnh cũng chẳng mua được thuốc…”
Tô Cẩn trề môi, giận dỗi nói với anh: “Anh thật chẳng có chút lãng mạn gì cả.”
Nói xong, cô liền bước nhanh về phía trước, giật lấy chiếc áo trên tay anh, rồi rảo bước.
Nhan Bác đứng ngây ra hồi lâu, thế giới của anh và cô rốt cuộc khác nhau một trời một vực. Cô tin tưởng, anh lại cứ không tin, nhưng tại sao anh ngày càng không đành lòng nhìn thấy cô thất vọng? Tại sao càng ngày càng dao động, càng ngày càng tin vào những gì cô tin tưởng?
Anh vội đuổi theo cô, cố gắng giải thích: “Anh chỉ nói đùa thôi, ở đây quả thực rất đẹp, hiếm khi mới đến được đây, em đừng giận nữa…”
Tô Cẩn bỗng dừng lại, quay người, sau đó trịnh trọng nói: “Em không giận, em chỉ hy vọng anh đừng lúc nào cũng tiến lên phía trước, em sợ em sẽ không đuổi kịp anh, càng sợ anh sẽ bỏ lỡ những phong cảnh đẹp trên đường. Trên thế gian này, những gì đẹp nhất, tốt nhất, em đều hy vọng có thể cùng anh tận hưởng. Nhưng không phải chỉ có thế, dù đau khổ em cũng muốn chia sẻ cùng anh, có thể cùng anh đi hết con đường núi càng lúc càng khó khăn này. Nếu bên cạnh anh không có một người bầu bạn thì cho dù anh có leo được lên đỉnh núi cũng có nghĩa lý gì? Anh chắc chắn sẽ cô đơn, sẽ buồn chán, em không nhẫn tâm để anh lại một mình. Em muốn ở bên anh, chúng ta cùng nhau leo tới đỉnh núi và ngắm nhìn thế giới. Nhưng em hy vọng thỉnh thoảng anh có thể dừng lại, nhìn ngắm cảnh đẹp bên đường. Có thể đó là điều anh không muốn, nhưng biết đâu, sẽ thấy nó đẹp hơn?”
Giọng của cô rất nghiêm túc và chân thành.
Trên thế gian này, có một người sẵn sàng không so đo thiệt hơn đi cùng anh trên con đường dài không biết đâu là điểm dừng, có một người sẽ rất đau lòng nếu thấy anh cô đơn, buồn chán, có một người cứ thế yêu anh, khiến anh không cách nào giải thích được…
Nhan Bác đã bị lay động và cũng cảm động vô cùng.
Thì ra đây chính là tình yêu, tình yêu giữa Tô Cẩn và Nhan Bác.
Nhan Bác đột nhiên thấy tâm hồn thoải mái, cởi mở. Anh từ từ giơ tay, cười rạng rỡ nói: “Vậy chúng ta cùng từ từ đi, tiếp tục đi, được không?”
Tô Cẩn cũng mỉm cười, đặt bàn tay phải vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng trả lời: “Vâng.”
Con đường phía trước thật dài, nhưng không đi đến cuối cùng, sao có thể biết được sẽ kiên trì đến đâu?.