Bạn đang đọc Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng – Chương 57
Tôi nhanh chóng lùi lại phía sau. Hai tay giơ lên để em biết tôi không hề có ý định làm hại em.
Em nhìn xoáy vào tôi, ánh mắt cảnh giác. Em cảnh giác cũng phải thôi. Dù biết điều em làm là hoàn toàn hợp lí nhưng tôi vẫn thấy buồn. Bây giờ tôi còn muốn em hãy cảnh giác với tất cả đàn ông trừ tôi ra cơ đấy. Khôi hài!
Sau một hồi ở trong trạng thái phòng bị, cuối cùng cơ thể em cũng thả lỏng ra.
“Anh là gì trong phòng tôi thế này?” – Em hỏi bằng giọng khó chịu.
Tôi thật sự chẳng biết phải trả lời em như thế nào nữa.
“Anh theo dõi tôi à?” – Em nhìn tôi như không thể tin nổi. Ánh mắt em giống như một người mẹ đặt quá nhiều kỳ vọng vào đứa con trai rồi bị đứa con làm cho thất vọng tràn trề.
“Tôi…” – Tôi chẳng biết phải giải thích với em thế nào nữa. Tôi mím môi và gật đầu một cách khó khăn.
“Nói xem anh muốn gì ở tôi?” – Em gần như hét lên.
“Bình tĩnh nào Tử Đinh Hương” – Tôi giơ hai tay ra trước mặt, lòng bàn tay hướng về phía em và cố nói bằng giọng trấn tĩnh.
“Anh nghĩ tôi có thể bình tĩnh được sao? Nếu anh là tôi, phát hiện ra một người con trai trong nhà mình trong khi mình đang…” – Em bỏ dở câu nói rồi vỗ lòng bàn tay vào trán. Nhìn em như đang kiềm chế.
“Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn đi theo em” – Tôi nói thật chậm đồng thời quan sát thái độ của em.
“Anh đã đi theo tôi bao lâu rồi” – Em đã nguôi giận không ít. Tôi cảm nhận điều này qua giọng nói của em.
“Cách đây vài tháng” – Tôi thành thật thú nhận.
“Vậy là anh đã luôn theo tôi” – Em trừng mắt nhìn tôi và tôi chỉ biết im lặng. Gần như ngày nào tôi cũng đi theo em nhưng không phải 24/24. Nhưng vậy có được tính là “luôn” không nhỉ?
“Chết tiệt! Vậy ban nãy…”
“Không có. Tôi không hề theo em vào trong phòng tắm. Chưa bao giờ có chuyện đó. Tôi xin thề bằng cả tính mạng và danh dự” – Tôi vội vàng giải thích. Nếu em nghĩ tôi cũng như bọn kia thì phải làm sao?
Em nhìn tôi như có vẻ không tin lắm. Rồi em nhìn xuống tấm chăn mình đang khoắc trên người rồi lại nhìn tôi một lần nữa. Gương mặt em đã phần nào dãn ra. Hình như em tin tôi.
“Được rồi. Hãy đi khỏi đây đi!” – Em nói. Yêu cầu của em rất đơn giản. Nhưng… tôi không làm được.
“Tôi rất tiếc vì không thể thực hiện yêu cầu của em” – Tôi thú nhận và ngay lập tức nhận được một cái nhìn khó hiểu từ em.
“Tôi nghĩ anh sẽ không cho tôi biết lí do” – Em nói.
Chà! Mào đầu hay quá nhỉ! Em thật sự khôn khéo đấy Tử Đinh Hương. Em đang buộc tôi phải chọn giữa không cho em biết lí do và như vậy có nghĩa là em nói đúng. Hoặc nói cho em biết lí do để chứng minh em đoán sai. Em đang thử thách tôi sao? Lần này thì em sai rồi Tử Đinh Hương, tôi sẽ nói cho em biết li do.
“Vì không nhìn thấy em tôi như muốn phát điên”
Câu trả lời của tôi hình như khác xa những gì em có thể dự đoán. Gương mặt em lộ rõ vẻ ngạc nhiên tột độ. Phải mất một lúc lâu sau hai hàng lông mày của em mới chau lại. Bây giờ em mới bắt đầu suy nghĩ về câu nói của tôi.
“Tôi nghĩ là mình đang hiểu sai ý của anh” – Em nói.