Bạn đang đọc Hậu Yên Cung – Chương 16: Bệnh phát
Xa xa , truyền đến một trận âm thanh hỗn độn, tiếng kêu gọi rì rào, tiếng bước chân xôn xao, còn có tiếng nói của Tiểu Bạch : “ Thiếu chủ tử…thiếu chủ tử…ngài mau ra đây a…Đây là y phục của lễ thành nhân(*) cần ngài mặc thử a
”
( * Lễ thành nhân : là lễ trưởng thành đó mí bé, sis để nguyên nghe cho china tí =))
Lúc này đây ta hiện đang cuộn mình nằm ở trong lòng của thần tiên ca ca, híp mắt hai tay bịt chặt lỗ tai, ngực truyền tới từng trận khó chịu.
“Ta không nghe ta không nghe… A… không muốn nghe không muốn nghe mà~~…”
Ô ô…, ngày kia là đã tới lễ thành nhân, Tiểu Bạch suốt ngày đều cầm tơ lụa, xiêm y , trâm cài ở trước mặt ta mà giương nanh múa vuốt(O__o) , ta không thể không nói cảnh đó thật sự rất là khủng bố. Vì thế bổn tiểu thư rốt cục tìm đường chạy trốn , cái gọi nơi nguy hiểm chính là nơi an toàn nhất. Ai cũng không ngờ tới người luôn khinh bỉ sợ hãi lễ thành nhân hành kê như ta lại lén lúc chạy đến trốn ở trong nhà người được chọn thần tiên ca ca. Ha ha, Tiểu Bạch ơi Tiểu Bạch, muốn đùa nghịch bổn tiểu thư sao, ngươi chết tâm này đi.!
Tiếp tục hưởng thụ ôm ấp của thần tiên ca ca
Thật ấm áp ING
“Ngươi thật sự không tính gọi bọn họ tiến vào sao….Di Nhi gần như triệu tập tất cả thị nhân ở hậu cung sắp đem nơi này san bằng rồi a…”Thần tiên ca ca một tay cẩn thận ôm ta, tay kia nhẹ nhàng dùng tay áo che miệng, Trong mắt ba quang nhộn nhạo cười đến xuân phong khôn cùng.Cười cười cười, coi chừng cười đến sái quai hàm luôn đi. Mẹ nó ….(>__
Ai~~. Ngẫm lại cũng đúng. Người bị lôi đến lôi đi cũng không phải là hắn. Thật không hiểu được chuyện của hai người, bản thân ta vì sao bị bắt thay đổi y phục lại phải ngâm dược trong khi hắn nhẹ nhàng thư thái như vậy.
Không nhìn ánh mắt hờn trách của ta, vị giống như tiên tử này không một chút lo lắng, ung dung bắt tay vào việc đùa nghịch giữa đống thảo dược.
Lại nói tiếp cũng thật kỳ quái, đình viện của người khác muôn vàn hoa hoa thảo thảo , hắn nơi này cũng đầy rẫy chủng loại hoa cỏ, nhưng lại là độc hoa dược thảo…Người khác cả ngày ngắm trăng lộng ảnh, hắn cả ngày hái hoa chế dược. Bất quá cho dù làm gì cả người hắn giơ tay nhấc chân một cái cũng đều toát ra vẻ thanh ngạo đoạt nhân.
“Ách… Ôn Ngọc… Ta muốn thương lượng với ngươi chuyện này.”
Tayhắn dừng lại một chút, nghiêng lỗ tai im lặng lắng nghe một lúc. Sau đó lại bắt đầu tiếp tục nghiền thuốc.
“Chuyện hành kê…trước hết có thể giúp ta che dấu một chút không…..Chỉ cần….chỉ cần giả vờ thôi!”
Hắn không để ý tới ta, tiếp tục nghiền thuốc.
“Uy …” Đột nhiên trong ngực ngập tràn một cảm giác đau đớn, cảm giác như có ngàn vạn cánh tay đang túm lấy, đau đến khiến ta co rúm lại một chỗ, kêu cũng không thể phát ra tiếng.
Ta đây là làm sao vậy,mơ hồ nhìn thấy được thần tiên ca ca đang nắm bắt mạch của ta, vẻ mặt hoảng sợ, khẩn trương đến đáng yêu.
*****************************************************************************
“Thiếu chủ tử… Ngài rốt cục tỉnh “
Mở mắt ra lập tức nhìn thấy ánh mắt đỏ như thỏ , ngân ngấn nước của Tiểu Bạch
“… Ta đây là làm sao vậy…”
Ngực vẫn là đau âm ĩ, bất quá so với khi đó tốt hơn nhiều, chỉ là cảm giác tứ chi bủn rủn không có một chút sức lực.
Một thân ảnh màu trắng nhẹ nhàng đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng đem ta ôm tròng trong lòng, ngay lập tức mùi hoa lê tràn ngập khứu giác của ta.
“Yên nhi “
Thần tiên ca ca? Hắn đem ta đưa về đến? Vẫn ở bên cạnh còn chưa đi sao…
“Yên nhi. . . Ngoan. . . Ngươi hãy nghe ta nói… Hành kê việc không cần lại cùng ngươi mẫu thân tranh cãi…hãy chọn vài người trong cung đồng thời làm lễ thành nhân đi.”
A
…. hắn …đang nói cái gì?