Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 5Hoàng thành nước Thiên Trúc


Đọc truyện Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 5: Hoàng thành nước Thiên Trúc

Vương cung của Đạt Ma Nhĩ hoàng đế Thiên Trúc thật quá sức xa hoa, thể hiện sự uy quyền và giàu sang của quốc vương. Mỗi viên gạch đều được dát vàng, mỗi cung điện đều rất nguy nga tráng lệ.
Luật lệ ở Thiên Trúc cũng không hà khắc như ở trung nguyên. Các phi tần của quốc vương thường xuyên dạo chơi trong vườn thượng uyển. Các cận thần muốn vào tiếp kiến quốc vương, thì đều phải đi qua khu vườn này. Vì vậy việc các cận thần của vua và các phi tân của vua biết nhau là việc rất bình thường. Tuy nhiên việc gian dâm bị xử rất nặng. Vì vậy, dù các phi tần thường xuyên liếc mắt đưa tình nhưng đám cận thần của Đạt Ma Nhĩ hoàng đế thực không dám làm liều.
Sáng hôm đấy, quốc vương Đạt Ma Nhĩ và cận thần đang chuẩn bị tiếp kiến sứ thần của hoàng đế Trung nguyên.
“Ta nghe nói vị sứ thần của hoàng đế Trung nguyên này được dân chúng khắp nơi gọi là tình ái chi thần. Không biết thực hư thế nào? “
“Thần cũng nghe đồn thế.” Một lão thần tóc bạc lên tiếng.
“Thần cũng nghe vậy.” Một vị quan bụng phệ phụ họa theo.
Rồi trong triều nhao nhao những tiếng phụ họa, những lời vỗ mông ngựa, nịnh hót. Toàn lời rắm thúi.
“Thế rốt cuộc vị tình ái chi thần này có lợi hại thật không?”
“Thưa quốc vương cao quý, nhà của thần ở gần nơi vị tình ái chi thần đó sống. Thực sự là mấy đêm này thần thật không ngủ yên. Đêm nào cũng có những âm thanh ân ái phát ra khiến đám thê tử của thần hành thần muốn chết.” Một vị cận thần có mái tóc muối tiêu trầm ngâm nói.

“Thực lợi hại như vậy sao?” Đạt Ma Nhĩ quốc vương mỉm cười. “Nếu quả có nam nhân cường hãn như vậy thì thù của ta có thể trả được rồi. Nam nhân này có thể trừ được con đãng phụ Ấu Xảo đó.”
Ấu Xảo là ai? Sao Đạt Ma Nhĩ quốc vương lại thù hằn nàng đến vậy? Lại nói khi ở trong tửu lâu, vài kẻ hoài nghi năng lực của “Ái tình chi thần” nói rằng chỉ khí nào “ái tình chi thần” làm thỏa mãn Ấu Xảo thì chúng mới phục?
Nguyên lai là ba năm về trước, Thiên Trúc xuất hiện một nữ nhân. Nữ nhân này đã làm điên đảo mọi nam nhân của Thiên Trúc. Nói về tư sắc thì khỏi phải bàn, không có sắc đẹp sao làm điên đảo được nam nhân. Nhưng ngoài vẻ bề ngoài, thì thuật trong phòng the của nàng ta hết sức lợi hại.
Không nam nhân nào có thể thỏa mãn được nàng ta. Người giỏi nhất cũng chỉ được nàng ta khen tặng là “tạm được”. Còn nặng nề thì bị nói thẳng là “vô dụng”, “phế vật”.
Hoàng đế Đạt Ma Nhĩ khi nghe đến tư sắc bất phàm của nàng ta, bèn nổi lòng thâu hương muốn tìm đến thưởng thức một phen. Không ngờ lâm trận chưa đầy nửa khắc đã phải đầu hàng. Vì vậy nàng ta tặng cho Đạt Ma Nhĩ hoàng đế 2 từ “vô dụng”.
Đường đường là hoàng đế của một nước, mà bị một nhi nữ chưa đầy 20 tuổi gọi mình là “vô dụng” thì thật quá nhục nhã. Giết nàng thì không thể, Đạt Ma Nhĩ không muốn mình thành thiên cổ hận trong mắt nam nhân Thiên Trúc. Vì vậy, hoàng đế cũng chỉ mong mỏi tìm được một nam nhân có thể làm nàng ta phải khóc lóc cầu xin.
Cách đây một năm, Đạt Ma Nhĩ bắt được một tên nô lệ da đen to lớn vô cùng cường hãn. Khi cho tên nô lệ này hoan hảo với nữ nô lệ khác, hắn đã ngủ cùng một lúc với gần 20 nữ nhân. Điều này khiến Đạt Ma Nhĩ rất vui mừng. Ngài nghĩ rằng ngày trả thù đã đến.
Nhưng hỡi ôi, tên nô lệ da đen dù rất cường hãn cũng chỉ chịu được một canh giờ. Dù lực hắn đã kiệt nhưng khi nghe những lời đường mật của Ấu Xảo, hắn lại như con thiêu thân lao vào cuộc chiến. Kết quả hắn đã bị thoái tinh mà chết.
Từ đó Ấu Xảo được dân chúng Thiên Trúc gọi là “Thiên địch của mọi nam nhân”.
Lại nói về Ấu Xảo. Không rõ nàng xuất thân từ đâu, nhưng chắc chắn không phải người Thiên Trúc. Nàng có mái tóc đen và làn da trắng mịn. Đôi mắt lá liễu, hàng mi cong vút, chiếc mũi thẳng, đôi môi xinh xắn và hai gò má cao. Phong nhũ đầy đặn, cao vút. Kiều đồn nảy nở, đôi chân trường túc, dáng hình uyển chuyển. Tất cả hợp lại làm nên một tuyệt sắc mỹ nữ. Tương truyền mẹ nàng là một nữ nhân Thiên Trúc còn cha nàng là một nam nhân trung nguyên. Mẹ nàng lại có dòng giống từ người Ba Tư và Thiên Trúc. Còn cha nàng có dòng giống từ người trung hoa và một dân tộc phía nam trung hoa, một dân tộc anh hùng nhưng vốn hay bị người trung hoa gọi là An Nam.
Những tinh hoa từ các chủng tộc đã tạo nên một tuyệt sắc mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành.
Do từ bé, nàng đi theo một ma nữ đa tình, học được một loại thuật bí truyền từ ma nữ này, người nàng lại có cấu tạo đặc biệt, nên tài năng ân ái của nàng nhanh chóng vượt qua sư phụ nàng.
Nữ nhân khi học loại thuật này, thường có nhu cầu ân ái rất cao. Vì vậy Ấu Xảo đến Thiên Trúc, mở một thanh lâu, tự biến mình thành một kỹ nữ để có thể thỏa mãn bản thân. Nàng hiểu rằng nếu chỉ chung tình với một nam nhân thì sẽ không bao giờ được hạnh phúc.
Tuy vậy, nàng cũng giống như nhiều thiếu nữ mộng mơ, luôn mong chờ có một ngày có một bạch mã hoàng tử có thể đem hạnh phúc đến cho nàng.
Dù không giữ được tấm thân thuần khiết thì nàng cũng phải giữ được sự thanh bạch. Khi hoan hảo với nam nhân, nàng thường chụp một cái bao làm từ bao tử của lợn lên cự vật của họ để tránh không cho họ phát tiết vào thân thể mình. Thật không ngờ cũng có loại kỹ nữ như thế này. ( Ngày nay thì đầy, hắc hắc)
Trung Nhân Đài, kỹ viện lớn nhất ở Thiên Trúc, đây chính là nơi Ấu Xảo ở. Trên tầng cao nhất của kỹ viện, trong gian phòng đẹp nhất, một tuyệt sắc mỹ nữ đang ngồi tư lự. Cạnh nàng có một nha hoàn nhỏ tuổi.

“Uyên nhi, ta nghe nói Thiên Trúc vừa xuất hiện một tình ái chi thần. Ngươi hay ra ngoài nhiều, ngươi có biết gì không” Tuyệt sắc mỹ nữ lên tiếng.
“Ấu Xảo tỷ tỷ, đúng là Thiên Trúc vừa xuất hiện một tình ái chi thần. Uyên nhi cũng đã được thấy hắn.” Nha hoàn Lệ Uyên trả lời.
“Hắn trông thế nào?” Ấu Xảo hỏi.
“Hắn rất… hắn rất… hắn rất lãnh tuấn, lại rất cường hãn.” Lệ Uyên đỏ mặt trả lời.
“Ngươi không thích hắn rồi đấy chứ, hi hi” Ấu Xảo buông lời trêu đùa.
“Tỷ lại trêu Uyên nhi rồi. Bên cạnh hắn có rất nhiều mỹ nữ, hắn sao để ý đến Uyên nhi được.” Giọng nói Uyên nhi có chút buồn bã.
“Hắn có rất nhiều nữ nhân sao?” Ấu Xảo hỏi tiếp.
“Đúng à, các mỹ nữ đó rất xinh đẹp. Đặc biệt có vài người xinh đẹp không kém gì Ấu Xảo tỷ tỷ.” Lệ Uyên ngây thơ đáp.
“Thật ư?” Thần thái Ấu Xảo có chút ghen tị.
“Nhưng Ấu Xảo tỷ tỷ là xinh đẹp nhất.” Lệ Uyên trả lời. A… ai bảo nữ nhân không thể vuốt mông ngựa thế.
“Hi hi… Uyên nhi, ta còn nghe tin đồn hắn có thể ngủ với hơn 50 người, lại có tin đồn cự vật của hắn rất to lớn.” Nói đến đây, Ấu Xảo có chút đỏ mặt.

“A… Uyên nhi cũng nghe đồn như vậy.”
“Ừm, Uyên nhi, bảo với mụ già đó ta treo biển không tiếp khách. Nếu tình ái chi thần có đến đây thì mau báo cho ta biết.”
“Vâng. Ấu Xảo tỷ tỷ, sao tỷ lại không tiếp khách. Chẳng phải mọi ngày tỷ đều rất cần nam nhân để luyện công sao?”
“Ta có thể kiềm chế sắc dục của mình lại. Nếu quả thật có nam nhân làm ta hạnh phúc, ta nguyện đi theo chàng cả đời dù chàng đối xử với ta thế nào. Ta rất muốn nếm thử tư vị của tình ái chi thần đó. Từ giờ ta sẽ giữ thân để đợi chàng đến.”
A… con mẹ nó, kỹ nữ loại này thật hiếm thấy a.

Hi Bình và chúng nữ đã đến Thiên Trúc được một tuần nhưng tuyệt nhiên không đả động gì đến việc đi sứ. Ngày thì cùng chúng nữ dạo chơi, đêm thì chiến trận liên miên. Nếu Đường Tư không nhắc nhở, chắc Hi Bình cũng chả nhớ đến trách nhiệm quang vinh mà Hoàng huynh vô năng của hắn giao cho. Nào là phát uy sức mạnh thiên triều, nào là chứng minh năng lực đàn ông của nam nhân trung nguyên. Phì, cả thế giới chỉ có một kẻ như Hi Bình mà thôi.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.