Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng

Chương 4Dung nạp Đại Ny


Đọc truyện Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 4: Dung nạp Đại Ny

Từng mảnh vải trên người Hi Bình được Đại Ny cởi ra. Cơ thể hoàn mỹ của Hi Bình luôn khiến Đại Ny kinh ngạc. Trên người Hi Bình chỉ còn mỗi chiếc khố quần. Dù đã nhiều lần nhìn thấy Hi Bình lõa thể, nhưng Đại Ny vẫn e sợ cự vật ẩn dưới cái khố kia. Không biết khi nó tiến nhập vào mật động của nàng thì sẽ thế nào.
Cảm nhận thấy sự ngập ngừng của Đại Ny, Hi Bình liền động thủ trước. Tả thủ của Hi Bình kéo nàng vào lòng, tiện thể ma trảo tấn công luôn kiều đồn của Đại Ny.
“Thực sự vẫn rất đàn hồi a.” Hi Bình buột miệng nói.
“Hi…Bình…” Đại Ny khẽ rên rỉ.
Hữu thủ của Hi Bình ôm lấy nàng, đôi song nhũ của nàng bị ép chặt lên bộ ngực tráng kiện của hắn. Môi tìm môi, lưỡi tìm lưỡi. Chẳng mấy chốc, lưỡi của Hi Bình đã cuốn lấy lưỡi của Đại Ny, dịch vị hai bên hòa quyện với nhau.
Đại Ny sau chút ngập ngừng, liền nhanh chóng đáp trả sự tấn công của Hi Bình. Ngọc thủ vuốt ve khuôn mặt lãnh tuấn của Hi Bình, chiếc lưỡi điêu luyện đáp trả sự công kích.
Bị kích thích, cự vật trong khố quần Hi Bình vươn lên mạnh mẽ. Hi Bình ôm chặt Đại Ny hơn khiến tiểu huynh đệ của hắn ép lên tiểu phúc phẳng lỳ của Đại Ny.
“A… thật là to.. thật là nóng.” Đại Ny thầm nghĩ. Nàng đưa ngọc thủ xuống nhẹ nhàng hỏi thăm tiểu huynh đệ của Hi Bình.
Tiểu huynh đệ của Hi Bình bị ngọc thủ của Đại Ny mê hoặc. Song thủ của Hi Bình liền chuyển xuống xoa bóp kiều đồn của Đại Ny.
Không còn được ôm chặt nữa, Đại Ny bất ngờ dùng lực đẩy nhẹ Hi Bình xuống giường. Hi Bình không chút phòng bị liền ngã xuống giường. Trường thương vươn lên mạnh mẽ.
“Để Đại Ny giúp chàng.” Đại Ny yêu kiều nói. Nàng cúi xuống, hôn nhẹ lên tiểu huynh đệ của Hi Bình miệng thốt lên:” Thật hùng dũng.” Dứt lời, nàng ngậm lấy cự vật to lớn đó, dùng đầu lưỡi mê hoặc làm Hi Bình đắm chìm trong khoái lạc.
“A…a…” Hi Bình khẽ thốt lên. Từ người chủ động bỗng bị rơi vào thế bị động, bản tính nam nhân trong Hi Bình bùng dậy. Hi Bình đứng dậy, bế Đại Ny lên, ép nàng dựa sát vào tường. Tả thủ đỡ dưới kiều đồn của Đại Ny. Mấy ngón tay tiện thể thám hiểm tiên động của nàng. Hữu thủ không ngừng xoa bóp song nhũ trong khi đầu lưỡi Hi Bình không ngừng liếm láp lớp da bánh mật trên cổ Đại Ny.

Tình thế xoay chuyển bất ngờ, nhưng Đại Ny rất biết thời cuộc. Hai chân nào khéo léo cặp lấy hông của Hi Bình, song thủ vuốt ve tấm lưng của Hi Bình. Miệng nàng không ngừng rên rỉ.
Với sức mạnh vô bì, tả thủ của Hi Bình nâng cả người Đại Ny lên, hữu thủ đỡ lấy lưng nàng còn miệng Hi Bình chuyển xuống hỏi thăm nhũ hoa của Đại Ny.
Đại Ny có mái tóc dài, lớp da bánh mật, nhũ hoa hồng hồng, vùng tam giác huyền bí cỏ mọc đen mượt thật sự khiến nam nhân phát cuồng lên. Và Hi Bình cũng đang muốn phát cuồng lên rồi.
Cự vật của Hi Bình liên tục chà sát trước cửa động của Đại Ny. Đại Ny dường như đã không chịu nổi, khẽ rên rỉ:”Hi… Bình… thiếp muốn… thiếp muốn…”
Nước từ tiên động của Đại Ny chảy ra thấm ướt trên chân của Hi Bình.
“Đại Ny, nàng thật hư a ha ha” Hi Bình cười cợt nhả.
“Ứ, Đại Ny chỉ hư với chàng thôi. Hãy giúp thiếp đi.” Giọng nói Đại Ny hết sức gợi tình.
“Được, tiểu Ny của ta.”
Hữu thủ của Hi Bình đưa xuống, tìm đường cho trường thương nhập động.
“A, sao chỗ đó của nàng bé vậy.” Hi Bình hỏi.
“Xấu xa… ư ư…”

“Ha ha… ta vào đây.”
Hi Bình đẩy mạnh. Tiểu huynh đệ của hắn chính thức bước vào động tiên.
“Ư ư…” Đại Ny rên rỉ.
Cửa động tuy bé nhưng lại rất sâu và dài. Trường thương của Hi Bình bị bó chặt đem lại cảm giác thống khoái tột cùng.
“a a.. đau Đại Ny. Sao chàng bỗng biến lớn vậy” Đại Ny bỗng la lên.
Quả thật, sau khi nhập động. Tiểu huynh đệ của Hi Bình đang to lên. Cho đến khi Hi Bình cảm thấy Đại Ny không thể chịu đựng được thêm nữa thì mới bắt đầu tiến hành cuộc thảo phạt.
“Đại Ny, ta đem cho nàng sự khoái cảm lớn nhất. Ta sẽ làm thỏa mãn nàng, sẽ yêu nàng suốt đời.”
Mật động của Đại Ny bị tấn công mạnh mẽ. Nhưng cú đẩy hông của Hi Bình đem đến cho Đại Ny sự khoái cảm xen lẫn chút đau đớn. Nhưng quan trọng nhất, Đại Ny cảm nhận được tình yêu của Hi Bình dành cho mình trong mỗi lần tiến công.
Chẳng mấy chốc, nàng bắt đầu mê sảng. Nàng thốt lên không ngừng những từ ngữ kỳ lạ.
Nàng không nhớ nàng đã dâng trào cao triều bao nhiêu lần. Hi Bình liên tục tấn công, ngày càng nhanh, ngày càng mạnh bạo. Nàng biết rằng từ giờ mình sẽ hạnh phúc, nam nhân này chính là chỗ dựa của nàng.

“Hi Bình, thiếp không chịu nỗi nữa rồi.” Nàng cảm nhận thấy một sự khoái cảm lớn nhất đang xâm chiếm khắp người nàng. Nàng rên lên rồi ngất đi trong sự sung sướng. Người nàng đổ xuống Hi Bình. Trên môi đọng một nụ cười. Nụ cười thỏa mãn. Một giọt lệ lăn trên gò má. Giọt lệ hạnh phúc.
Hi Bình biết Đại Ny đã ngủ gục, bèn khẽ rùng mình xuất khí trong mật động nàng, rồi bế nàng lên giường. Đôi tay to lớn nhẹ nhàng ôm lấy nàng vào lòng. Hi Bình cũng nhắm mắt đi vào giấc mộng.

Chúng nữ khi tỉnh dậy không thấy Hi Bình đâu. Đã đến giờ ăn tối mà không rõ Hi Bình đang ở chỗ nào, trong lòng có chút lo lắng. Sau đó chúng nữ được Bố Lỗ Tư kể Hi Bình đi tìm Đại Ny, lại được nghe kể cuộc sống 5 năm qua của Đại Ny, trong lòng chúng nữ xuất hiện sự đồng cảm. Mặc nhiên, chúng nữ coi Đại Ny như một tỷ muội của mình, quên đi mọi ân oán xưa.

Bố Lỗ Tư biết Hi Bình muốn dành nhiều thời gian cho Đại Ny nên dặn gia nhân trong trang viện không được làm phiền.
Khi đến bữa tối, một nha hoàn trong trang viện mang khay thức ăn đến phòng Đại Ny. Nha hoàn này rất tò mò không biết cái đó của “tình ái chi thần” trông như thế nào nên đã trái lời Bố Lỗ Tư, cất tiếng khẽ gọi:”Tình ái chi thần, Đại Ny, đã có bữa tối rồi.”
Cửa phòng bật mở, một nam nhân lõa thể xuất hiện.
Nhìn thấy cự vật hùng dũng của Hi Bình, nha hoàn đó bị dọa đến phát hoảng. Từ đó, tin tức về cự vật hoành tráng của “tình ái chi thần” bắt đầu lan truyền khắp Thiên Trúc.
Thấy thái độ hoảng sợ của nha hoàn, Hi Bình cười nhạt rồi mang khay thức ăn vào.
“Đại Ny, có bữa tối rồi, mau dậy ăn nào.” Hi Bình ôn nhu gọi.
“Đại Ny không dậy nổi, mau giúp Đại Ny.” Đại Ny nũng nịu.
“Để ta bón cho nàng. Ha ha. Nàng phải ăn cho nhiều, rồi sinh cho ta một hài tử có làn da đẹp như nàng.”

“Ừ…” Đôi má Đại Ny ửng hồng, đôi lông mi khẽ rung động.
Đang ăn, Hi Bình chợt hỏi:” Đại Ny, sao nàng lại ở trong trang viện của Bố Lỗ Tư?”
“Hi Bình, Bố Lỗ Tư vốn là người Ba Tư. Hắn đích thị là một tay đi buôn gái. Không biết hắn đã hại bao nhiêu cô gái rồi.”
“Con mẹ nó, tiểu tử này làm nghề bất lương thật.”
“Nam nhân ở Ba Tư hận Bố Lỗ Tư đã đưa rất nhiều nữ nhân xinh đẹp ở Ba Tư sang quốc gia khác nên đã đuổi hắn ra khỏi nước. Nhưng với số tiền kiếm được, hắn đến Thiên Trúc và có một cuộc sống rất tốt lành ở đây. 5 năm trước, Đại Ny gặp hắn. Hắn đoán Đại Ny là thê tử của chàng nên mang Đại Ny về chăm sóc rất tốt.”
“Vì công lao này, quyền vương ta tạm tha không biến đầu hắn thành cái đầu heo.” Hi Bình dương dương tự đắc nói.”
“Gia đình Đại Ny đã thất lạc. May mà gặp Bố Lỗ Tư chứ không giờ này Đại Ny không biết thế nào, và chắc sẽ không gặp được chàng ô ô… ” Đại Ny bật khóc.
“Đừng khóc, chuyện cũ đã qua rồi. Giờ ta đang ở bên nàng đây.”
Sau này, Hi Bình biết được rằng, 5 năm trước, Bố Lỗ Tư tình cờ gặp Đại Ny. Thấy Đại Ny có nhan sắc, Bố Lỗ Tư định lừa nàng đem bán. Nhưng khi thấy Đại Ny thường hay lẩm bẩm:” Hi Bình, Hi Bình” thì hắn biết Đại Ny không là thê tử Hi Bình thì cũng tất có liên quan đến chủ nhân của hắn. Vì vậy hắn đối xử với Đại Ny rất cẩn thận. Hi Bình rất vui, quyết đem tài năng ca hát của mình ra truyền cho Bố Lỗ Tư, nhưng lần nào hắn cũng chạy mất tích.
Sáng hôm sau, Hi Bình bế Đại Ny về “Đại tràng”, giới thiệu tân nương với chúng nữ.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.