Đọc truyện Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 39: Trận chiến tại Xuyên Đoạn thành
Tiếng tù và vang lên. Binh lính trong thành Xuyên Đoạn khẩn trương kéo về phủ Xuyên Đoạn Tư Điền. Cứ theo như quy tắc cũ, thì 3 tiếng tù và là tập trung trước thành, 5 tiếng tù và là chuẩn bị chiến trận. Nay tù và vừa thổi dồn dập vừa liên tục, chính là báo hiệu trong thành có giặc, binh lính phải tập trung về trước phủ tướng quân. Trong phủ Xuyên Đoạn có sẵn 500 bộ binh và 100 mã binh. Từ hai bên tả hữu, mỗi bên có 3000 bộ binh và 200 mã binh đang kéo đến. Đây là lực lượng quân đội chủ chốt của Xuyên Đoạn Tư Điền, đều là những kẻ võ sĩ liều chết quên mình. Dù Xuyên Đoạn Tư Điền có tàn ác đến đâu cũng rất ưu ái lực lượng này. Một trường huyết chiến sắp xảy ra. Xuyên Đoạn Tư Điền mặc khải giáp màu đỏ, đầu đội mũ sắt, hông đeo thanh đao, tay trái cầm cây cung dài 8 thước, tay phải cầm một mũi tên dài 5 thước. Sau lưng đeo một ống đựng tên màu đen, bên trong có hơn 30 mũi tên. Xuyên Đoạn Tư Điền cưỡi trên con ngựa khoang màu trắng vàng, trông rất kỳ lạ. “Chia ra làm 3 mũi tấn công, bao vây nghịch tặc, không được để tên nào trốn thoát.” Xuyên Đoạn Tư Điền ra lệnh. Lúc này, thấy trong thành có biến, cổng thành đã được đóng lại. Sơn Điền Đông Dương đã dẫn quân đứng trước cổng thành, hai lá cờ “Sơn Điền” và “Nghĩa” được giơ cao. Đám lính nhìn thấy biết quân của Sơn Điền gia tộc kéo đến, tay chân bủn rủn không biết làm gì. Tin đồn Đông Dương vương tử đã kéo quân Sơn Điền gia tộc đến dưới chân thành nhanh chóng truyền đi. Đám dân chúng kẻ vui mừng, kẻ lại khiếp sợ, tình hình trong thành vô cùng hỗn loạn. Đám người cướp pháp trường lúc này đang nhằm thẳng phủ Xuyên Đoạn tướng quân đánh đến. Trên đường đi, cứ gặp đám quan binh nào là chúng lại vung đao chém giết, khí thế vô cùng kinh nhân. Riêng Mặc Giả được Mỹ Hạnh Tử và 3 đới đao thị vệ hộ tống đưa ra ngoài thành. Khi đến cổng thành, Hạnh Tử thấy cổng thành đã đóng thì tâm trạng bất an, lo lắng tìm cách đưa Mặc Giả ra ngoài. Đúng lúc đấy, có một đám người ùn ụt kéo đến cổng thành. “Chúng bay định tạo phản à?” Viên quan gác cổng thành thấy có đám người kéo đến, vội quên đi nỗi sợ từ Sơn Điền gia tộc, cố hết sức lớn tiếng mắng. Nguyên đám người kéo đến, phần nhiều là dân chúng trong thành. Thanh niên có, người già cũng có, gái trai đủ cả. Kẻ thì cầm cuốc, kẻ lại cầm thuổng, có kẻ cầm con dao bầu, kẻ thì cầm cái ghế… nhìn trông rất hỗn tạp. “Gác Thành đại ca, hãy mau mở cổng thành ra.” Một lão nhân nói. “Hỗn hào. Quân giặc đang ở ngoài thành, sao ta có thể mở cổng thành.” Gác Thành nói. “Nghịch tử.” Một lão bà chống gậy tiến tới mắng Gác Thành. “Mẫu thân.” Gác Thành hoảng sợ vội chạy tới đỡ mẫu thân của hắn. “Bên ngoài thành làm gì có quân giặc nào. Ngươi không thấy đó là nghĩa quân của Sơn Điền gia tộc ư?” Lão bà nói. “Mẫu thân, quân của Sơn Điền gia tộc chính là kẻ thù của Xuyên Đoạn gia tộc. Chúng ta sống ở trong thành của Xuyên Đoạn gia tộc thì phải vì chủ nhân mà chiến đấu, sách chẳng đã dạy thế sao. ” Gác Thành phân trần. “Nghịch tử. Sách còn nói, người khôn thờ chủ hiền, không thờ kẻ ác. Xuyên Đoạn Tư Điền là kẻ thế nào? Đông Dương vương tử là người ra sao? Ai ai cũng rõ. Trước con vì miếng cơm manh áo để nuôi mẹ già mà phải luồn cúi phụng sự hắn, nay sao vẫn u mê không chịu thức tỉnh?” Lời nói của lão bà đánh vào tâm can Gác Thành. Chúng nhân nhìn bà với ánh mắt khâm phục. “Việc này… nếu con mở cổng thành, họ xông vào chém giết chúng ta thì sao?” Gác Thành lo lắng nói. “Việc này ta có thể giúp.” Một lão nhân bước tới. Chúng dân thấy lão lập tức cúi đầu. Đám binh lính gác thành cũng cúi đầu tỏ vẻ kính trọng. … Lúc này, đám binh mã của Xuyên Đoạn Tư Điền đang giao tranh với đám người Hi Bình. Hi Bình tả xung hữu đột, đao liên tục vung lên, gặp người chém người, gặp ngựa chém ngựa. Huyết nhục bắn tung tóe, máu chảy đầy trên phố. Tứ Cẩu không chịu kém cạnh, thương liên tục vung lên, khi đâm khi quật. Kẻ nào bị đâm phải lập tức vong mạng. Kẻ nào bị quật trúng, không nát óc chết thì cũng gãy xương, nằm trên phố mà rên la. Lạc Hỏa tay vung hỏa kiếm, sử dụng khinh công bay qua bay lại. Kiếm quang liên tục lóe lên, địch nhân liên tục chết thảm. Chúng nữ cũng hăng hái chém giết. Máu đỏ đã vấy đầy y phục xinh đẹp. Xuyên Đoạn Tư Điền đứng xem, trong lòng thầm tức giận. Hắn giương cung lên, nhằm thẳng nam nhân cầm thương mà bắn. “Vút.” Tiếng mũi tên xé gió lao đi. “Tứ Cẩu, cẩn thận.” Lạc Hỏa hét lên. Chỉ nghe thấy “A” một tiếng. Mũi tên đã cắm ngập vào chân Tứ Cẩu. “Bảo vệ Tứ Cẩu.” Hi Bình phẫn nộ hét lớn. Hắn nhìn trừng trừng Xuyên Đoạn Tư Điền, từ từ bước đến. “Giết” Xuyên Đoạn Tư Điền chỉ tay vào Hi Bình. Tức thì một đám binh mã vung đao xông lên. Hi Bình điềm nhiên tiến tới, không coi đám binh mã này vào đâu. “Kẻ nào tới trước giết trước. Kẻ nào tới sau giết sau. Kẻ nào không tới không giết.” Hi Bình hắc hắc nghĩ. Đao liên tục vung lên. Đám binh mã như bầy thiêu thân lao vào lửa, chỉ thấy phút chốc đã vong mạng. Xuyên Đoạn Tư Điền lắp tên giương cung nhìn thẳng Hi Bình bắn. “Vút.” Mũi tên bay đi. Hi Bình vung đao gạt sang một bên. Xuyên Đoạn Tư Điền vội rút tên, bắn 2 phát liên tiếp. Hi Bình nghiêng người né một mũi, dùng tay bắt lấy một mũi còn lại. Xuyên Đoạn Tư Điền bắn 3 mũi tên trượt cả 3, trong lòng thầm hoảng sợ. Hắn vội phất tay xua đám bộ binh xông lên rồi âm thầm rút một mũi tên tẩm độc ra, đợi cơ hội để ám toán. Đám bộ binh thấy sức mạnh kinh nhân của Hi Bình, sợ hãi, đùn đẩy nhau tiến tới. Hi Bình nở một nụ cười tà dị, cứ thế lừ lừ tiến lên. “Mau giết hắn.” Xuyên Đoạn Tư Điền hét lên. Tay hắn đã giương sẵn tên đợi cơ hội. Đám binh sĩ bị thúc ép, liều mạng xông lên. Một tiếng sấm vang lên. Liệt Dương Chân Đao chém xuống, xẻ đám binh lính thành 2, rạch một rạch dài trên mặt đất. “Vút.” Mũi tên tẩm độc bay tới, cắm ngập vào ngực Hi Bình. Xuyên Đoạn Tư Điền chưa kịp vui mừng thì Hi Bình đã rút phăng mũi tên ra vứt sang một bên, tiếp tục tiến tới. “Quỷ vương, quỷ vương…” Xuyên Đoạn Tư Điền kêu hãi. “Chiến thần… chiến thần…” Chúng sĩ kêu la. Hi Bình không hiểu chúng nói gì. Nếu hắn nghe thấy, chắc sẽ rất cao hứng, có khi còn muốn hát nữa. Tuy nhiên, may thay, hắn không biết tiếng Đông Doanh. Hắn vẫn lừ lừ tiến đến. Cả thân hình tráng kiện nhuộm đầy máu. Ánh chiều tà chiếu lên người hắn, tô điểm thêm cho sự khủng bố, khiến ta có cảm giác đang đối đầu với một ác quỷ từ địa ngục lên chứ không phải là một chiến thần từ thiên giới xuống. Mà, dù là ác quỷ hay chiến thần, thì địch nhân cũng chỉ có một kết cục mà thôi.