Đọc truyện Hậu Liệp Diễm Giang Hồ Mộng – Chương 38: Cướp pháp trường tại Xuyên Đoạn thành
Ánh nắng chói chang chiếu xuống pháp trường. Ở đó, một lão nhân cởi trần bị trói chặt bằng một sợi dây thừng. Gã đao phủ đang đứng cạnh lão. Mặt hắn lạnh tanh, mắt nhìn về phía Tiểu Nhân chờ đợi.
Đám dân chúng thầm thương tiếc cho lão. Một vài kẻ bật khóc trách than.
“Đứa nào khóc thì gô cổ chúng lại cho ta. Các ngươi định tạo phản à.” Tiểu Nhân bực tức chửi mắng. Nói đoạn hắn nhìn xuống Mặc Giả, cười nói:
“Mặc Giả lão nhân, ngươi chết có phục không.”
Mặc Giả chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi quay đi, tỏ thái độ không coi hắn vào đâu.
“Đồ chó già, chết đến nơi mà còn cứng đầu.” Tiểu Nhân bị Mặc Giả chọc tức, tiến tới đạp lão mấy cái.
“A…” Dân chúng phẫn nộ phản đối. Đám lính không thể đàn áp nối, chỉ cố gắng không cho chúng dân tiến vào trong pháp trường.
“Đứa nào làm loạn chém chết đi cho ta. Đao phủ, mau hành hình.” Tiểu Nhân ra lệnh. Hắn cũng muốn sớm về tư gia nghỉ ngơi.
Mặc Giả bị ép quỳ xuống, lưỡi đao của gã đao phủ giơ lên.
“Hành hình.” Mệnh lệnh ban ra. Gã đao phủ vung đao chém xuống.
“Dừng tay.” Một tiếng hét vang lên, chính là từ miệng của nam tử xinh đẹp phát ra. Âm thanh cao và trong, tựa như của nữ nhân vậy.
Đao dừng lại ngay trên cổ Mặc Giả. Gã đao phủ này cũng có chút bản lĩnh. Hắn đưa mắt hết nhìn vị nam nhân kia rồi nhìn Tiểu Nhân.
“Mau thi hành lệnh. Bay đâu, bắt tên phản tặc kia cho ta.” Tiểu Nhân giận dữ mắng.
“Dựa vào sức các ngươi ư?” Nam nhân xinh đẹp mỉm cười. “Sát…”
Đám hộ vệ của nam nhân xinh đẹp đều rút đao xông lên. Chiếc xe tù phía trước ngay lập tức bị phá vỡ. 3 nam nhân từ trong cũi lao ra, ai cũng hừng hực sát khí. Cửa chiếc xe tù bật mở, những nữ nhân xinh đẹp đều xông lên. Ai cũng lăm lăm vũ khí trong tay, nhằm vào đám binh lính mà chém giết. Mấy tên khất cái cũng múa gậy xông vào, nhè thẳng đám quan binh mà đập.
Trận hỗn chiến xảy ra. Đám dân chúng hoảng sợ lùi lại. Tiểu Nhân thấy có biến vội lên ngựa phi thẳng một mạch đến phủ
của Xuyên Đoạn Tư Điền.
Đánh được một lúc, đám quan binh bỏ chạy. Chúng đã bị giết quá nửa.
Nam nhân xinh đẹp tiến tới cởi trói cho Mặc Giả.
“Đa tạ công tử đã cứu mạng già này.” Mặc Giả cảm kích nói.
“Mặc Giả đại nhân là người trung nghĩa, sao người lại đi theo tên ác độc Tư Điền để rồi xảy ra cơ sự này?” Nam nhân xinh đẹp cất tiếng hỏi.
Mặc Giả chỉ thở dài không đáp.
“Có câu, chim khôn chọn đất lành làm tổ, người trung nghĩa chọn đấng minh quân mà thờ. Nay ở Đông Doanh ta, lục tướng toàn những kẻ thâm hiểm độc ác, bây giờ chỉ có Sơn Điền Đông Dương là nêu cao chính nghĩa, sao người không theo gia tộc Sơn Điền. ” Nam nhân xinh đẹp nói. Ánh mắt không ngừng quan sát biểu tình của Mặc Giả.
Ánh mắt Mặc Giả lóe lên một tia sáng. Lão nhìn chằm chằm vào nam nhân xinh đẹp. Hồi lâu mới cất giọng hỏi:
“Người là?”
“Không dám dấu Mặc Giả đại nhân. Ta chính là Sơn Điền Mỹ Hạnh Tử, là muội muội của Sơn Điền Đông Dương.” Dứt lời, nam nhân xinh đẹp đã biến thành một mỹ nữ kiều diễm.
“Đại ca ta nghe thấy tin đại nhân bị hành hình thì vô cùng lo lắng, vội sai ta và thần binh tới để giải cứu ngài. Ngài có theo đại ca ta hay không, điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là ngài không chết, Đông Doanh không mất đi một người trung nghĩa.” Mỹ Hạnh Tử bày tỏ suy nghĩ của mình.
Mặc Giả trầm ngâm hồi lâu. Trong lòng tràn ngập tâm sự.
Mỹ Hạnh Tử cũng đoán biết lão nghĩ gì, liền nói:” Mặc Giả đại nhân, lẽ ra hôm nay ngài đã chết. Nhưng Sơn Điền gia tộc đã cứu ngài. Vậy hãy coi như Mặc Giả trước đây đã chết đi. Bây giờ ngài đã là một con người mới rồi. Cái ân cũ nên quên, cái ân mới nên tiếp. Hi vọng ngài giúp gia tộc chúng ta.”
Mặc Giả như được cởi mở cõi lòng, cười nói:” Vậy ta xin đem thân già này phục sự Sơn Điền gia tộc. Xin công chúa nhận của ta một lạy.”
“Không dám, không dám.” Mỹ Hạnh Tử vội nói.
“A… Hạnh Tử của ta cũng thật giỏi a.” Hi Bình thầm khen ngợi. Huynh muội nhà này thật biết cách thu phục nhân tâm.
…
Nguyên 2 ngày trước, Sơn Điền Đông Dương nghe được tin Mặc Giả sắp bị hành hình thì cả kinh, lập tức muốn tiến quân giải cứu.
Sau Bạch Tư nghĩ ra một kế, cho các cao thủ cải trang tiến vào Xuyên Đoạn thành cướp pháp trường gây náo loạn. Sau đấy mới dẫn quân tiến đánh thành.
Đám nô lệ bị nhốt trong xe tù, 3 nam nhân chinh là Hi Bình, Lạc Hỏa, Tứ Cẩu. Nữ nhân là Vưu Túy, Mộng Hương, Nguyên Na, Nguyên Nghiêm, Âu Dương Đình Đình, Lạc Lộ, Lạc Diệp. Nam nhân xinh đẹp tất nhiên là Mỹ Hạnh Tử dịch dung thành.
Đám hộ vệ và khất cái đều do các đới đao thị vệ cải trang thành.
Khi Tiểu Nhân ra lệnh hành quyết, Hạnh Tử bèn y kế ra lệnh tấn công cướp phát trường. Lúc này, Sơn Điền Đông Dương cũng đã dẫn binh lính đến trước thành.
Cuộc hành quân diễn ra rất thuận lợi, không gặp phải sự ngăn cản của bất kỳ tiểu thành chủ nào. Một phần vì chúng khiếp sợ oai danh của gia tộc Sơn Điền, phần cũng khiếp sợ sức mạnh của thần binh. Nghĩa quân không ngừng tiếp nhận quân tinh nguyện, quân số bây giờ đã lên 7 nghìn người.
…
Tiểu Nhân chạy thoát về phủ của Xuyên Đoạn Tư Điền, hoảng hốt chạy vào.
“Tướng quân… tướng… quân.” Tiểu Nhân vừa thở vừa nói.
“Có chuyện gì?” Thấy bộ dạng của Tiểu Nhân khiến Xuyên Đoạn Tư Điền cảm thấy bất an.
“Có… kẻ… cướp pháp trường.”
Xuyên Đoạn Tư Điền cả kinh. Hắn vội mặc chiến báo, ra lệnh:” Mau tập hợp binh mã. Tiêu diệt nghịch tặc.”
“Rõ.” Tiểu Nhân vội vàng cút khỏi trướng phủ.
Binh mã trong Xuyên Đoạn thành, tập hợp lại đủ 1 vạn quân. Nếu huy động toàn Cửu Châu, sẽ được khoảng 40 vạn quân. Có điều lúc này, trong tình thế gấp gáp. Tiểu Nhân chỉ huy động được 8000 lính.
“Lập tức truy tìm nghịch tặc.” Xuyên Đoạn Tư Điền cưỡi trên con ngựa khoang, ra lệnh.