Bạn đang đọc Hậu Duệ Quý Tộc: Chương 29: Long Time No See (2)
Phòng ăn của học viện Victoria lúc này chật ních người vì đang là giờ nghỉ trưa. Các học viên cao quý đều chọn ình những món ăn thượng hạng cùng đồ uống đắt tiền. Thế nhưng, hầu hết họ đều không hoàn toàn tập trung vào những thứ đó mà dành sự chú ý vào một chuyện hay ho đang diễn ra trong phòng.
Bản chất xấu xa của con người là luôn tò mò những chuyện thị phi không liên quan đến mình. Những học viên Victoria cũng không ngoại lệ. Lúc này đây, hàng ngàn con mắt hiếu kì của họ đang dán chặt vào bàn ăn của Fred Richmond- học viên mới của học viện, đứng bên cạnh đó- là cô gái tầm thường gây xôn xao những ngày qua- Sunny Cavanaugh. Con gái vệ sĩ đã hi sinh vì hoàng gia, người có quan hệ bí ẩn với quý ngài Vic Shadow lẫy lừng.
Sunny đã đứng suốt gần 1 tiếng đồng hồ, không nhúc nhích. Trên tay cô cầm một tách lớn được rót đầy trà nóng vẫn còn bốc khói nghi ngút. Kinh khủng hơn cả, cô còn phải cầm nó bằng cả hai tay.
Fred Richmond đang ngồi thong thả dùng bữa trưa. Không thèm liếc Sunny, gã ra lệnh cho tên hầu cận đứng bên cạnh:
“Thay trà nóng đi. Tách đó có vẻ nguội rồi.”
Tên hầu cận vâng lời, lập tức rót đầy một tách trà nóng khác và để vào tay Sunny, tách trà gần nguội vừa lấy từ tay cô thì đặt xuống bàn.
Hai lòng bàn tay Sunny sớm đã bỏng rộp vì trà nóng. Hai tay cô nắm chặt lấy tách trà, tưởng chừng chỉ cần dùng sức một chút nữa thôi sẽ có thể bóp nát vụn nó.
Fred Richmond vẫn thản nhiên, có vẻ còn khá thích thú vì trò đùa mình vừa nghĩ ra. Gã thầm thì bằng thứ giọng khàn khàn:
“Sức chịu đựng cũng ổn đấy. Chẳng trách Vic Shadow lại thích chơi đùa với cô.”
Sunny nhếch môi cười, trừng mắt nhìn gã:
“Ngài quá khen!”
Fred đưa một thìa soup gà vào miệng, nói:
“Cứ đứng im như thế. Cho đến khi gặp được Vic Shadow.”
Sunny nghiến răng trèo trẹo. Gã biết thừa Vic Shadow hầu như không bao giờ xuống phòng ăn chung để dùng bữa. Cậu ta cho bản thân mình là cao quý hơn người, nên sẽ chẳng bao giờ bén mảng đến những nơi chứa những kẻ tầm thường có địa vị kém cậu ta. Bắt cô đứng đây trong tình trạng này đợi cậu ta đến. Chỉ sợ đến lúc đó hai tay cô sớm đã tàn phế.
“Ngài biết thừa Vic Shadow không bao giờ đến những nơi tầm thường.”
Fred nhướng mày nhìn Sunny, thản nhiên nói:
“Ồ. Vậy thì đành chia buồn với cô vậy.”
Giọng điệu giả tạo lươn lẹo này, thật sự cô rất ghét!
Sunny những tưởng mình sẽ phải đứng đó cho đến tối mà không gặp được Vic Shadow. Thế nhưng, lại có một điều ngoài dự đoán. Đằng xa, cô đã nhìn thấy thấp thoáng một thân hình dong dỏng cao trong bộ vest đen được là phẳng phiu. Ngay phía sau, là con diều hâu lông đen mắt vàng đang bay chầm chậm.
Mang theo diều hâu đến học viện, còn có ai ngoài bá tước Shadow?
Vẫn như mọi ngày, Vic xuất hiện với phong thái đĩnh đạc, lạnh lùng. Đôi mắt xanh thẳm luôn nhìn thẳng về phía trước, cao ngạo như không thèm để mắt đến xung quanh.
Sunny đang nghĩ, không biết một ngày sự tự tôn kia của cậu ta bị chà đạp, dáng vẻ cao ngạo ấy sẽ trở nên như thế nào?
Chắc chắn, là rất đáng thương!
Vic liếc về phía Sunny và Fred. Im lặng một lúc, cậu kích hoạt máy định vị trong túi Sunny.
Sunny nghe thấy rõ tiếng rung đầy thúc giục và dọa nạt trong túi. Theo bản năng, cô định thò tay vào túi lấy ra nhưng hơi nóng của tách trà truyền vào tay khiến cô chợt nhớ đến giao dịch đã lập với Fred Richmond. Cô vẫn đứng im, máy định vị vẫn rung lên liên tục.
Cô có thể cảm nhận ánh mắt xanh thẳm của Vic Shadow đang dán chặt lấy cô như muốn xuyên thủng cơ thể cô ngay tức khắc.
Vic Shadow quả nhiên có khả năng hăm dọa người khác chỉ bằng ánh mắt.
Chiếc máy định vị vẫn tiếp tục rung, Fred đã nhận ra điều đó. Gã nhếch môi cười, nói:
“Đặt tách trà xuống và lấy chiếc máy trong túi cô ra.”
Sunny hơi chần chừ rút máy định vị ra khỏi túi. Ánh mắt Vic Shadow vẫn dán chặt lấy cô.
“Nếu đã phá bỏ giao dịch với Vic Shadow thì nên phá hủy cả thứ này.”
Nói xong gã không để Sunny trả lời, kéo bàn tay đang cầm máy định vị của Sunny đặt trên tách trà nóng rồi bóp mạnh cổ tay cô. Tay cô vốn đã đau rát vì bỏng, lúc này bị bóp mạnh liền theo bản năng mà xòe ra. Chiếc máy định vị cứ thế rơi tõm xuống tách trà rồi chìm nghỉm.
Tiếng rung không còn. Và Sunny biết, mạng sống của mình cũng sắp không còn.
Đùa giỡn với sự kiên nhẫn của Vic Shadow, đây là điều ngu ngốc nhất mà cô từng biết!
Chết tiệt! Ray Dawson, chỉ vì cậu ta.
Cô nghe thấy tiếng gót giày nện mạnh xuống sàn vang lên từ phía sau. Tiếng động khô khốc ấy như giáng thẳng vào tim cô, khiến cô vô cùng hồi hộp và lo sợ. Cơn thịnh nộ của Vic Shadow chắc chắn sẽ trên cả kinh khủng.
Các học viên nín thở theo dõi từng bước chân của Vic và thầm mặc niệm cho số phận của Sunny.
Vic đi đến phía Sunny từ đằng sau, mạnh bạo đưa tay túm lấy cổ cô kéo giật ngược về sau, khiến Sunny hơi ngã vào người cậu. Cậu xoay người cô đối diện với mình, nghiến răng:
“Cô muốn chết thì cũng đừng kéo theo tên bạn của cô.”
Được lắm! Tính hăm dọa rất cao đấy quý ngài Shadow. Không chỉ dọa giết cô mà còn dọa giết cả Ray Dawson. Và cô biết, với Vic Shadow, giết chính là giết, tuyệt đối không có hàm ý khác.
Fred đã đạt được mục đích, gã đắc ý đứng dậy đi về phía Vic. Cúi đầu nói:
“Tôi là Fred Richmond, rất vui được gặp ngài.”
Vic rời tay khỏi cổ Sunny, hướng đôi mắt xanh thẳm nhìn Fred. Đây chính là gã cậu đã gặp ở cổng sau của dinh thự khi đi đuổi theo Red. Là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, nhưng lại tạo cho cậu cảm giác quen thuộc như đã gặp ở đâu đó.
Vic phớt lờ cái bắt tay của Fred khiến gã ngượng ngùng rút tay về. Cậu trịch thượng nhét hai tay vào túi quần, hỏi bằng giọng khinh khỉnh:
“Richmond? Là gia tộc có chủ nhân vừa được phong tước hiệp sĩ cách đây 2 năm vì có đóng góp lớn vào lượng trà xuất khẩu của Vương quốc? Một gia tộc không có huyết thống hoàng gia cũng được gia nhập học viện à?”
Fred cứng họng không đáp được câu gì. Vic Shadow, cậu ta khinh người quá đáng!
“Người được phong tước là cha tôi, thưa ngài.”
“Ờ.”
Vic đáp một cách hững hờ như không thèm quan tâm đến. Mấy học viên xung quanh đều bụm miệng cười. Còn tưởng là có gia thế hiển hách thế nào. Hóa ra chỉ là một hiệp sĩ cỏn con không mang dòng máu hoàng tộc.
Vic quay sang Sunny, nói:
“Đi theo tôi.”
Nói xong, vẫn như mọi lần, cậu quay lưng đi trước mà không thèm quan tâm Sunny có chạy theo hay không.
“Khoan đã, bá tước Shadow. Muốn dẫn người của tôi đi thì phải xin phép một tiếng chứ?”
Vic quay đầu lại, nhướn mày:
“Của ngươi?”
Fred không đáp mà chỉ cười cười. Vic quay về phía Sunny, hỏi:
“Thật sự là của hắn?”
Sunny nhất thời không thể đáp, khẽ liếc Fred. Gã giả bộ không quan tâm đến cuộc nói chuyện của hai người, nhưng bàn tay đặt trên bàn khẽ vạch vạch vài đường tạo thành chữ “Ray Dawson”.
Sunny khẽ hít một hơi thật sâu, cúi đầu:
“Thật sự xin lỗi ngài, bá tước.”
Fred chỉ đợi có thế, ngẩng đầu nhìn Vic, cười rất thỏa mãn:
“Ngài thấy rồi đấy, bá tước. Cô ấy cũng công nhận lời tôi nói.”
Vic không hề tỏ ra giận dữ, bình thản buông một câu cộc lốc:
“Rồi sao?”
“Vì cô ấy là người của tôi…”
“Cho nên?”
“Nếu ngài muốn dẫn đi,tôi có vài điều kiện nho nhỏ.”
Vic đột nhiên phá lên cười. Giọng cười rất vang, chứa đựng cả sự giễu cợt không hề che giấu. Là giọng cười đủ khiến người nghe tức điên lên vì bị xúc phạm. Cậu hỏi lại bằng giọng mỉa mai:
“Dẫn đi? Điều kiện?”
Fred chợt sa sầm mặt mày. Thái độ này nằm ngoài dự đoán của gã. Vic không hề giận dữ, ngược lại vẫn bình thản như không. Thậm chí còn có thái độ mỉa mai như thế. Rốt cuộc là vì sao?
“Hình như ngươi có chút ảo tưởng rồi.”
“Ngài nói sao?”
Fred nghiến răng nghiến lợi trước thái độ của Vic. Chỉ hận không thể bóp nát gương mặt thản nhiên của cậu ta.
“Ngươi nghĩ ta sẽ chịu nghe lời ngươi chỉ để dẫn cô ta đi?”
“Ngài…”
Vic thu hồi lại nụ cười rộng mở khi nãy, thay thế vào đó là cái nhếch môi quen thuộc hàng ngày, cậu khẽ trầm giọng:
“Một đứa con gái, không đáng để ta hi sinh nhiều như thế. Một doanh nhân phải biết cân nhắc được mất khi lập giao dịch. Những thứ được, không bao giờ được ít hơn thứ mất.”
Lần này đến lượt Sunny cảm thấy chướng tai. Không đáng để hi sinh như thế? Có vẻ như, trong mắt Vic Shadow, cô chỉ giống như một món hàng. Mặc dù biết rõ từ trước, nhưng cô vẫn không tránh được cảm giác chua chát. Dĩ nhiên cô không vì lời nói của cậu ta mà thấy tổn thương tình cảm hay những thứ cảm xúc vớ vẩn đại loại thế. Thứ mà cô thấy bị chà đạp, là lòng tự trọng.
Fred giận dữ đến không nói nên lời. Vic cứ thế ngạo nghễ bước đi. Nhưng đi được vài bước, cậu lại đột ngột ngoảnh lại. Nụ cười nhếch mép hằn sâu trên khuôn mặt lạnh băng, mang theo sự nguy hiểm đầy tính hăm dọa, hệt như nụ cười ác quỷ thấm đẫm máu tươi.
Cậu nói bằng giọng trầm thấp, mang theo sự vô tình khiến người nghe ám ảnh đến tận xương tủy:
“Nếu đã có gan cướp một thứ của ta, tốt nhất nên có bản lĩnh giữ chặt lấy tất cả những thứ vốn thuộc về mình.”
Nếu không, ta sẽ lấy cho bằng hết. Mặc dù Vic không nói ra, nhưng tất cả những người có mặt ở đây đều hiểu được hàm ý của câu nói đó. Cướp của Vic Shadow một thứ, cậu ta sẽ cướp lại của ngươi tất cả. Cậu ta sẽ không bao giờ để bản thân mình chịu thiệt, cũng như không bao giờ để kẻ khác tùy ý chà đạp lên sự tự tôn của mình.
Thân ảnh cao gầy thoắt đã biến mất sau cửa chính của phòng ăn. Theo từng bước chân, bóng Vic đổ xuống nền gạch một quầng tối thẫm. Con diều hâu lông đen mắt vàng vẫn trung thành bay bên cạnh, góp phần tô điểm sự ám ảnh tỏa ra từ cơ thể chủ nhân.
Một bá tước, một diều hâu; cứ thế ám ảnh vào trí óc những học viên có mặt trong phòng bởi sự tăm tối và bí ẩn.
Một vị chủ nhân quyền lực và ngạo mạn. Một con thú cưng nguy hiểm nhưng trung thành. Hai thực thể ấy, tưởng như tách rời, mà lại hòa nhập và bổ sung cho nhau, tạo nên một thứ phong thái cao quý mà tăm tối, uy quyền mà đầy cô đơn.
Hai chiếc bóng kéo dài trên nền gạch sáng màu. Bóng lưng của Vic Shadow, vẫn như mọi lần, đầy tôn nghiêm nhưng lại rất cô đơn. Hôm nay, chẳng hiểu sao, sự cô đơn kia còn tăng thêm gấp bội. Phải chăng vì, chủ nhân của nó, đang cố gắng lấy sự lạnh lùng và uy nghiêm để che đậy sự thương tổn bên trong?
Sunny lặng người nhìn theo bóng lưng kia. Fred đứng cạnh cau có nhìn cô, bắt đầu giở thói giận cá chém thớt. Gã gắt gỏng:
“Tiếp tục cầm trà nóng như vừa nãy. Khi nào tôi bảo dừng mới được dừng.”
Tên hầu cận của gã đưa tách trà nóng cho Sunny. Cô cầm lấy. Rồi không nói không rằng, cô nhào đến bóp chặt lấy cổ Fred để gã há mồm ra. Sau đó, cầm cả tách trà nóng đổ vào mồm gã.
Nước trà nóng bỏng như muốn lột tuột lưỡi Fred. Thứ nước nóng gần 800C kia tràn vào khoang miệng gã, len lỏi vào từng kẽ răng rồi đi xuống cổ họng. Bàn tay Sunny vẫn như gọng kìm bóp chặt lấy cổ gã, thậm chí còn nhấc bổng cơ thể gã lên khỏi mặt đất. Hai chân gã giãy giụa trong không khí như muốn thoát khỏi bàn tay cô nhưng vô ích.
Sunny đổ cho kì hết tách trà vào miệng gã, cho đến khi gã ho lên sặc sụa mới chịu thả tay ra.
Fred gập người ho khù khụ, miệng như mất hết cảm giác.
Mấy học viên có mặt thoáng tái xanh mặt. Chợt nhớ đến cách đây không lâu, Sunny cũng từng khiến Lorde bị một phen xây xẩm mặt mày ở canteen.
Sunny đặt tách trà xuống bàn, nói bằng giọng lạnh lùng:
“Trà là để uống, không phải để cầm.”
Nói xong, liền quay lưng đi thẳng.
Bỏ qua những lời xì xầm bên tai.
Bỏ qua cả ánh mắt căm hận đến tận xương tủy của Fred.
Hệt như một con sư tử đầy kiêu hãnh, cô bước ra khỏi phòng.