Bạn đang đọc Hậu Duệ Quý Tộc: Chương 28: Long Time No See (1)
“Lâu lắm không gặp ngài. Còn nhớ tôi không?
Quý ngài Shadow?”
Ray rời khỏi thư viện khi trời đã ngả về chiều. Phía chân trời, vừng dương đã khuất lấp sau những rặng mây xám xịt. Xa xa, một đàn quạ đen đang bay về tổ cất lên tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhưng chỉ trong phút chốc, âm thanh đó lại chìm hẳn vào không gian vắng lặng đến rợn ngợp.
Khi Ray vừa bước chân ra khỏi học viện Victoria và thong thả đi xuống con đường mòn dẫn ra đại lộ, đột nhiên, cậu thấy mắt mình tối sầm lại. Tứ chi mềm nhũn, hai chân như không có trọng lực ngã sụp xuống. Trước khi không còn ý thức được điều gì, xung quanh cậu chỉ toàn là một màn tối đen.
Sunny nhận được một cuộc gọi bất ngờ khi đang dùng bữa tối với một chiếc burger bò và một cốc coke. Giọng người gọi nghe hơi kì lạ, giống như bị bóp méo bởi máy móc:
“Nếu muốn gặp thằng bạn cô thì đến đây ngay. Biệt thự bỏ hoang, số nhà 114H, đối diện ga Waterloo.”
Sunny khẽ nhíu mày. Mặc dù hơi bất ngờ nhưng vẫn không để bản thân mất bình tĩnh:
“Bạn tôi? Ai? Tôi không nhớ rằng bản thân mình đã có bạn.”
“Ray Dawson. Con trai không chính thức của quý ngài Sailor Dawson.”
Bàn tay cầm điện thoại của Sunny run lên. Cô cố gắng không để lộ sự hoảng hốt trong giọng nói:
“Nghĩ tôi sẽ tin à?”
“Cô sẽ phải tin.”
Phía đối diện buông một câu lạnh lùng rồi dập máy. Sunny vẫn nắm chặt chiếc điện thoại không rời. Dưới cặp kính cận trong suốt, đôi mắt đen láy mở lớn đầy hoảng loạn.
Chiếc điện thoại trong tay cô bỗng rung mạnh. Cô vừa nhận được email.
Sunny vội vàng check hộp thư đến. Là một email toàn hình ảnh và kèm thêm một clip ngắn
chừng 10 giây.
Trong cả ảnh và video là hình ảnh Ray bị trói chặt trên một chiếc ghế bằng dây điện. Cậu đang ở trong một căn phòng tối đen như mực, chỉ có duy nhất một bóng đèn mờ trên đỉnh trần nhà. Xung quanh là đồ đạc đổ vỡ, rơm rác và đủ các thứ bẩn thỉu khác.
Số lạ khi nãy gọi lại ngay khi cô nhận được email trong vòng chưa đầy 5 phút.
“Thế nào? Tin chưa?”
“Mấy người cần gì ở tôi?”
Sunny vẫn dùng giọng lạnh lùng.
“Đến đây. Tôi và cô sẽ có một vài điều để trao đổi.”
“Tiền? Tôi thiếu nhất là thứ đó nên đừng mong có thể moi được đồng nào.”
“Tôi không cần tiền của cô.”
Hàng lông mày của Sunny lại nhíu chặt thêm một chút. Rốt cuộc gã đó cần thứ gì?
“Tôi sẽ đi, nếu như ông đảm bảo bản thân tôi sẽ không gặp bất kì thương tích gì.”
“Tôi đảm bảo.”
“Tôi sẽ đến đó trong vòng 15 phút nữa. Trong thời gian đó…”
“Tôi sẽ không gây thương tích nào cho Ray Dawson.”
Sunny khẽ nhếch môi cười nhạt, đáp:
“Tốt đấy!”
Cô dập máy. Nhìn bầu trời đen kịt mà không tránh khỏi cảm giác chán nản trong lòng. Ray Dawson. Nếu không vì lời hứa với một người, cô sẽ không năm lần bảy lượt vì cậu ta mà dây dưa thế này.
Thay ra bộ quần áo trong nhà, Sunny mặc một chiếc quần jeans và áo len cổ lọ trắng, đi kèm đôi sneaker cho dễ chạy và vận động. Cô thực sự không muốn sử dụng năng lượng vào mấy thứ vớ vẩn, nhất là vào thời điểm này.
Sunny bắt một chiếc taxi, yêu cầu tài xế đến ga Waterloo. Sau khi đến nơi, cô trả tiền rồi mau chóng chạy đi tìm địa điểm yêu cầu. Sau một hồi nhìn quanh quất, cuối cùng cô cũng tìm thấy một ngôi biệt thự cổ nằm khiêm nhường cuối con đường nhỏ đối diện ga Waterloo. Ngôi biệt thự rất cũ, có vẻ hàng mấy thập kỉ nay đã không có người ở.
Sunny chầm chậm di chuyển đến trước cửa ngôi biệt thự. Cúi người nhìn qua khe cửa hẹp ở khu bếp ăn, cô thấy ánh sáng leo lét hắt ra từ đó. Mặc dù tầm nhìn rất hạn chế nhưng cô cũng có thể nhìn thấy một người con trai thân hình gầy gò đang bị trói trên ghế. Khuôn mặt cậu ta cúi gằm xuống khiến cô không nhìn rõ mặt, hơn nữa, còn quay lưng về phía cửa.
Theo như hình ảnh ở trong email thì Ray bị cho uống thuốc mê và giờ đang bất tỉnh.
Sunny khẽ cười. Vậy thì sẽ không có gì gây trở ngại cho cô.
Như loài mèo, hai chân cô di chuyển trên đất không gây ra một tiếng động. Chợt, cô nhìn thấy một chiếc gậy bóng chày sứt mẻ nằm trên đống rác bên vệ đường. Cô đi đến đó và cầm chiếc gậy lên. Chiếc kính cận đã được tháo ra từ lúc nào, bây giờ, đôi mắt đen kịt không một vệt sáng của Sunny đang nhìn xuyên qua màn đêm, hướng thẳng về phía cửa chính của căn nhà.
Nhìn Sunny lúc này, giống như một con cáo đang săn mồi. Lặng lẽ nhưng nguy hiểm, đầy khéo léo và tinh ranh.
Cô mở cửa chính vào nhà mà không gây một tiếng động. Hai tên to con thấy cửa mở liền xông ra định tóm lấy Sunny, nhưng chưa kịp hành động gì đã bị chiếc gậy bóng chày trong tay cô đập trúng đầu. Chỉ hai nhát đánh gọn nhẹ, bọn chúng đã nặng nề ngã xuống sàn.
Thấy thế, Sunny vội vã chạy ra sau chúng, một bên là cây gậy bóng chày, một bên dùng tay; cô nhanh nhẹn đỡ bọn chúng rồi từ từ đặt chúng xuống đất mà không gây ra tiếng động nào.
Hành động nhanh và chớp nhoáng! Hệt như sát thủ chuyên nghiệp.
Sunny tiếp tục tiến vào sâu bên trong căn biệt thự. Mùi ẩm mốc bao trùm khắp mọi nơi; bóng tối, chính là màu sắc chủ đạo.
Lạ kì là, khi cô vào đến bếp lại không còn một tên vệ sĩ nào nữa. Nhận ra có cái gì đó không đúng, cô chần chừ không muốn bước. Rồi ngay sau đó, cô lập tức quay đầu chạy thẳng ra ngoài khi nhìn thấy người bị trói trên ghế. Đó không phải Ray.
Nhưng tất cả đã muộn. Hai tên to con không biết từ đâu xồ ra, một tên giật phăng cây gậy trong tay Sunny, tên còn lại ghìm chặt lấy cổ cô.
Sunny vẫn không chịu thua dù đã mất đi vũ khí duy nhất. Cô huých cùi trỏ về phía sau, xuyên thẳng vào bụng tên đang tóm cổ cô. Theo phản xạ, hắn co người ôm bụng. Tên còn lại thấy thế thì túm luôn cây gậy định phang vào đầu Sunny. Cô lại nhanh hơn một bước, tung một cước đá mạnh vào tay hắn. Cây gậy rơi thẳng xuống đất. Thừa dịp hắn đang nhăn nhó vì cơn đau đến từ cổ tay, Sunny cúi người nhặt lấy cây gậy.
Cô nhanh chóng chạy thẳng ra ngoài. Nhưng mới chạy được vài bước, đã vội vàng lùi lại.
Chắn trước mặt cô lúc này là khoảng gần hai chục tên to con, xét về kích thước cơ thể thì to gấp đôi cô, chắc chỉ kém Captain America một chút.
Khi Sunny lùi lại cũng là lúc chạm phải hai tên to con phía sau. Chúng giơ tay ra định tóm lấy cô, Sunny không thèm quay lại mà phang mạnh cây gậy bóng chày. Chỉ một đòn, cả hai tên nằm lăn trên đất.
Hai tên, dĩ nhiên cô có thể đối phó. Nhưng 20 tên. Chỉ sợ…
“Bốp! Bốp!”
Tiếng vỗ tay vang lên phía sau lưng. Sunny vội vàng quay lại.
Từ trong bóng tối, một gã trai trẻ bước ra. Xung quanh gã có thêm khá nhiều thuộc hạ. Hai tên ở hai bên, cách xa hắn tầm hai mét đang cầm súng nhắm vào Sunny. Ngay cạnh hắn lại có một tên nữa lôi Ray đang bị trói chặt, một tay hắn vòng qua cổ cậu, tay còn lại dí súng vào thái dương.
Gã trai trẻ kia chỉ tầm tuổi Sunny. Vóc dáng cao ráo, nước da trắng muốt đặc trưng của người sống ở xứ lạnh. Đôi mắt xanh biếc, mái tóc vàng sáng, mũi thẳng mắt sâu. Nói tóm lại là mang đầy đủ đặc trưng của người Anh.
Gã đang nhếch môi cười Sunny, đôi mắt hẹp khẽ nheo lại đầy gian trá.
“Hoặc là cô đến đây và ngoan ngoãn như một con cún. Hoặc là Ray Dawson sẽ ăn vài viên đạn.”
Sunny trừng mắt nhìn hắn, chân bước chầm chậm về phía Ray.
“Bỏ cây gậy xuống.”
Cô lặng lẽ cúi người định đặt cây gậy xuống đất và đầu hàng. Nhưng cây gậy chưa chạm đất, cô đã thoắt đứng thẳng dậy, phi nó nhắm thẳng vào đầu gã đang dí súng vào Ray.
Tên kia cũng không phải tay mơ, phản xạ cũng rất nhanh. Khi chiếc gậy vừa lao đến, lập tức đưa chân ra sút. Mặc dù hắn không biểu lộ sự đau đớn, nhưng Sunny biết, bàn chân vừa đưa ra đỡ cây gậy ít nhiều đã nứt xương.
“Có vẻ cô không ngoan ngoãn chút nào.”
Gã trai trẻ giật phăng cây súng trong tay gã kia, nhắm thẳng chân Ray định bắn.
Sunny cũng lao đến tên đứng gần cô nhất, chỉ một đòn đã đánh ngã hắn. Sau đó cướp lấy cây súng rồi ngắm thẳng vào đầu gã trai trẻ.
Tình thế bây giờ khá éo le. Một tên thuộc hạ của gã kia đang nhắm vào Sunny. Sunny lại nhắm vào gã. Còn gã lại nhắm vào Ray.
Nhận thấy bản thân mình đang rơi vào thế bất lợi, Sunny không tránh khỏi hoảng hốt. Bởi vì cô không chỉ bị tên đang cầm súng kia đe dọa, cô còn bị kìm hãm bởi 20 tên to con cỡ Captain America. Thấy thế, Sunny khẽ buông súng rồi đá ra xa, nói:
“Buông hết vũ khí xuống. Chúng ta nói chuyện tử tế?”
Gã trai trẻ nhếch môi cười, đẩy Ray cho tên thuộc hạ đứng gần đó nhưng vẫn cầm khẩu súng trong tay.
“Vui lòng ném thứ kia xuống.”
Gã ta nhún vai rồi vứt khẩu súng đi, khẽ cười nhạt.
Sunny chợt nhận ra, nụ cười đó rất giống vị bá tước kiêu ngạo của gia tộc Shadow. Đều là mang theo sự khinh khỉnh của một kẻ cao quý, luôn tự mãn về địa vị của bản thân mình.
Gã chìa tay về phía Sunny, khẽ cười:
“Xin chào quý cô Cavanaugh. Tôi là Fred Richmond.”
Sunny lạnh nhạt đưa tay bắt lại, đáp:
“Rất vui được gặp ngài. Tôi là Sunny Cavanaugh.”
“Mời cô đi đến chiếc bàn ăn gần kia. Mặc dù hơi cũ nhưng đã được dọn dẹp sạch sẽ.”
Sunny đi đến và ngồi xuống. Lúc này cô mới nhận ra, chiếc bàn ăn cũng như căn phòng này quá bất thường khi đặt vào tổng thể bừa bộn và đổ nát của toàn căn biệt thự.
Mặc dù hơi cũ nhưng nơi đây lại được dọn sạch sẽ, thậm chí trong tủ bếp còn đựng mấy hộp trà.
Có một tên bưng đến một chiếc ấm bạc và hai tách xứ. Trà bắt đầu được rót ra. Mùi thơm thanh thanh của thức uống cao quý, tao nhã; lọt giữa không gian ẩm thấp, tối tăm tạo ra một thứ ấn tượng kì dị.
“Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Nghe nói cô và bá tước Vic Shadow có một giao ước khá thú vị?”
Sunny khẽ cau mày khó hiểu. Lại dính đến Vic Shadow. Cậu ta ám cô hệt như hồn ma không tan.
“Đúng vậy!”
“Vậy thì phá bỏ đi.”
“Tôi đã phá bỏ lâu rồi.”
Fred đột ngột nhào về phía trước, gã thò cánh tay gầy guộc xương xẩu túm lấy cổ Sunny, gằn giọng:
“Nguyên tắc cơ bản khi giao dịch là không được nói dối.”
Sunny dùng sức nắm chặt cổ tay Fred như muốn bóp nát tay gã ngay tức khắc. Gã vội vã rụt tay lại, trừng mắt nhìn cô.
“Vậy ngài muốn tôi phá bỏ thế nào?”
“Không cần nghe lời hắn nữa mà chuyển sang thực hiện mệnh lệnh của tôi.”
Sunny đột nhiên có cảm giác bản thân mình giống như một món đồ chơi qua tay kẻ này kẻ khác. Mà kì lạ là, chính cô lại khiến bọn họ có cơ hội chơi đùa mình.
Vic Shadow đã từng khống chế cô và cô tự nguyện nghe lời hắn để đánh đổi yên bình. Nhưng gã này lại khác. Chỉ sợ lần này, nếu cô thực sự đồng ý lời gã. Cả cô và gã sẽ không sống sót nổi với Vic Shadow.
Kiểu người như cậu ta, cực kì ghét kẻ khác chạm vào những thứ vốn thuộc về mình.
“Tôi từ chối.”
“Vậy thì… Đoàng!!”
Đạn rời khỏi băng bay thẳng về phía Ray, nhưng chỉ xẹt qua và cắt đứt một lọn tóc của cậu. Sunny biết, khả năng bắn súng của Fred Richmond nhất định không tầm thường. Hắn cố tình bắn như thế để đùa giỡn cô và Ray.
Cô khẽ hít thật sâu, nói:
“Ngài chắc chứ? Nếu như ngài có gan cướp đi thứ vốn đang nằm trong tay Vic Shadow. Hắn ta nhất định cướp hết tất cả những gì mà ngài có.”
“Cô có vẻ hiểu hắn?”
“Nếu không hiểu thì tôi đã không sống được đến bây giờ.”
“Tôi ra sao không cần cô quan tâm.”
Sunny thoáng im lặng trong chốc lát, sau đó nói:
“Ngài có thể đảm bảo tôi không gặp nguy hiểm khi phá bỏ hiệp ước với Vic Shadow?”
“Không vấn đề.”
Hai người bắt tay nhau, chính thức bắt đầu thỏa thuận.
Đám người to con và Fred Richmond nhanh chóng rút khỏi biệt thự. Trước khi bọn chúng đi, Sunny đột nhiên hỏi:
“Tôi biết khi làm thế này, người ngài muốn nhắm vào không phải tôi.”
Fred quay đầu lại khẽ nở nụ cười:
“Khá thông minh đấy, cô nhóc.”
“Quan hệ giữa ngài và Vic Shadow là gì?”
Gã vẫn nở nụ cười, đặt ngón tay nhỏ lên môi, thì thầm bằng giọng thần bí. Hệt như âm thanh vẳng đến từ nơi tận cùng bóng tối:
“Quý cô của tôi, cô không nên biết quá nhiều.”
Sunny nhếch môi cười nhạt, nhại lại giọng điệu khi nãy của Fred:
“Nguyên tắc cơ bản khi giao dịch là cung cấp đủ thông tin đối phương cần.”
Đôi mắt dài hẹp của gã nhìn thẳng vào tròng mắt đen láy của Sunny. Cô không ngần ngại nhìn thẳng lại.
“Là kẻ thù cũ chăng? Hay là nên coi hắn là ân nhân giúp tôi trở nên thế này?”
Sunny khẽ nhíu mày định mở miệng hỏi thêm nhưng gã đã cắt ngang:
“Tôi chỉ nói đến đó thôi. Nếu cô vẫn còn muốn biết thêm. Thì…”
Gã ngắt câu giữa chừng sau đó nâng bàn tay lên ngang cổ, xẹt ngang một đường trong không khí.
Gã đang ám chỉ, nếu cô vẫn còn hỏi nữa thì sẽ chết ngay tức khắc!
Cô đành im lặng nhìn bọn chúng kéo đi. Mấy bóng đen to lớn thoáng chốc đã mất hút trong
bóng đêm mịt mùng. Mãi đến lúc này Sunny mới đến chỗ Ray và cởi trói cho cậu. Ray im lìm
một hồi lâu sau đó lí nhí:
“Xin lỗi vì lại gây khó khăn cho cậu.”
Sunny khẽ thở dài:
“Năm lần bảy lượt cố gắng, vẫn không thể tránh được việc đối đầu với Vic Shadow.”
Ray loạng choạng đứng lên, nhìn cô hỏi:
“Bá tước Shadow… là người thế nào?”
“Lí trí, thông minh, nguy hiểm, độc ác và vô cùng cáo già.”
Sunny dìu Ray ra khỏi căn biệt thự đổ nát. Gió ào đến một cơn lạnh ngắt. Khi nãy đi vội, Sunny không kịp mặc áo khoác, giờ đang rất hối hận vì việc đó.
Ray thấy Sunny hơi so vai vì lạnh liền cởi áo khoác ngoài quàng cho cô, khẽ ho một tiếng ngại ngùng, nói:
“Cậu mặc đi.”
Sunny im lặng và chấp nhận sự nhường nhịn của cậu.
Cô chợt nhận ra, có đôi lúc, thật tuyệt khi có một người ở bên cạnh mình. Và không hẳn rằng, cô không cần ai bảo vệ.
Giống như lúc này, chỉ đơn giản là một chiếc áo lúc gió về thôi cũng trái tim cô run lên vì ấm.
—-
Chờ đợi cơn thịnh nộ của quý ngài Shadow.