Bạn đang đọc Hậu Duệ Quý Tộc: Chương 26: Đối Thủ Tái Ngộ (1)
Cuộc rượt đuổi, nối liền quá khứ với hiện tại.
—–
“Cần phải loại bỏ hết lũ bám đuôi chết tiệt kia. Cuộc rượt đuổi này, chỉ có tớ và cậu.”
Vic tự thì thầm với chính mình, trên môi nở một nụ cười phấn khích. Cuộc gặp gỡ này, cậu chỉ muốn có duy nhất hai người, cậu và Red, không ai khác cả. Đám chó của Scotland Yard, nhất định phải nhanh chóng cắt đuôi.
Chiếc xe phía trước có lẽ đã nhận ra mình bị bám đuôi, đột ngột tăng tốc. Vic cũng tăng tốc theo, thoắt cái đã bỏ xa lũ cảnh sát của Scotland Yard, hướng thẳng về phía trung tâm thành phố.
Xa rời những hàng thông cao vút tận trời. Xa rời tòa lâu đài nguy nga đồ sộ. Họ hướng thẳng về phía London hoa lệ tấp nập.
Vic khẽ cười.
“Được lắm, rất chịu chơi đấy. Vậy chúng ta sẽ quyết chiến trong lòng London.”
Hai chiếc xe lao đi với vận tốc chóng mặt, xé màn đêm mà tiến về phía trước. Hệt như hai cơn lốc mạnh mẽ cuốn những hạt bụi bay mù mịt trong không gian. Xe của Red có tốc độ thua kém xe của Vic. Chiếc Infiniti QX80 (1) cô đang đi được gắn động cơ 400 mã lực, nhưng chiếc Rolls Royce (2) Vic đang đi thì lên tới tối đa là 709. Điều đó đồng nghĩa với việc tốc độ của hai xe cách khá xa nhau, nhưng chính khả năng lái xe đáng kinh ngạc của Red đã khắc phục điều đó.
Cô liên tục thực hiện những đường cua ngoạn mục và đầy hóc hiểm. Chiếc xe lao nhanh trên đường như một con mãnh thú đáng sợ, chỉ trực há miệng mà cuốn hết những gì cản đường nó vào vòng xoáy điên cuồng và nghiền nát chúng.
London là thành phố không bao giờ ngủ, dù đang về đêm nhưng xe qua lại trên đường cũng không hề ít. Vậy mà khi vào đến lòng thành phố Red vẫn không giảm tốc độ và bắt đầu lạng lách. Vài người đi trên vỉa hè hoảng sợ nhìn theo chiếc xe đang phóng với vận tốc kinh hồn, những người tham gia giao thông thì ném cho cô cái nhìn khó chịu.
Gặp đèn đỏ, khi mà tất cả đều dừng lại và đợi thì Red lại cứ thế vượt qua. Bởi vì xe đậu trước cột đèn khá đông nên khi cô lách xe qua vô tình quệt vào đuôi một chiếc xe Benz gần đó. Người chủ xe ló đầu ra, chửi rủa:
“Chết tiệt! Đồ quỷ cái!”
Nhưng ông ta chưa kịp lầm bầm lâu thì một lần nữa đuôi xe lại bị va mạnh khiến nó lệch đi một góc 450 trên mặt đường. Lần này lại là một chiếc Rolls Royce Ghost.
Ông ta đờ mặt nhìn đuôi xe méo mó, mãi một lúc sau mới gào lên:
“Lũ chết tiệt! Ai cho phép chúng mày đua xe trong thành phố!”
Vic cách Red khoảng 2 mét.
Khả năng lái xe của Vic rất tầm thường, nếu không muốn nói là quá tồi. Trình độ lái xe của cậu chỉ ở mức chấp nhận được, vì hầu hết cậu đều được đưa đón tới tận cửa, rất hiếm khi tự mình lái xe. Trong quá trình rượt đuổi Red, rất nhiều lần cậu phải phanh gấp ở những khúc cua, có vài ba lần suýt chút nữa xảy ra tai nạn. Red lạng lách được, nhưng cậu thì không. Chính vì thế mà liên tục va quệt vào những xe phía trước.
Cũng nhờ có chiếc Rolls Royce Ghost với tốc độ đáng kinh ngạc, cậu mới có thể duy trì khoảng cách giữa hai người, nếu không đã sớm bị Red bỏ xa rồi.
Hai người bắt đầu rượt đuổi đến Tower Bridge (3). Xe của Red đột nhiên giảm tốc độ. Vic thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng giảm tốc độ theo và không có ý định vượt lên. Đột nhiên, đôi mắt xanh thẫm của cậu mở lớn.
Vị trí cách xe cậu chừng vài mét, ở phía gần cuối cầu, chiếc Infiniti đột ngột mất tay lái, xoay ngang một vòng. Xe đang đi với tốc độ kinh hồn lại giảm đột ngột khiến bánh xe ma xát vào mặt đường tạo nên âm thanh chói óc, còn có ánh lửa tóe ra.
Chiếc Infiniti vẫn đang ở tư thế xoay ngang, bất ngờ lùi về phía sau một chút và rồ ga. Vic cau mày khó hiểu, nhưng ngay sau đó, đôi đồng tử xanh thẫm liền trợn tròn khi thấy những điều đang diễn ra trước mắt.
Chiếc xe đâm mạnh vào thành cầu, xô đổ một đoạn thanh chắn và lao thẳng xuống dưới. Ngay bên dưới Tower Bridge là dòng sông Thames thơ mộng trôi lững lờ. Bởi vì vẫn đang trên đà chạy với tốc độ chóng mặt, chiếc xe còn bay trong không trung một đoạn ngắn rồi mới rơi xuống sông.
Chiếc xe Red đang đi đã rơi thẳng xuống độ cao lên đến 28 feet!
Vic thoáng sững sờ. Red đang lái rất ổn, cũng không phải tránh chiếc xe nào ở phía đối diện vậy mà đột nhiên lại mất tay lái như thế. Không! Đây không phải vô tình, chắc chắn là cố ý.
“Ùm!”
Chiếc xe rơi xuống sông, rất nhiều người đang tham gia giao thông trước đó được chúng kiến một màn xe bay ngoạn mục lúc này cũng tụ tập lại xem. Họ tò mò ngó đầu xuống dưới sông, nhìn chiếc siêu xe dần chìm nghỉm. Cũng có người tỉnh táo hơn, lôi điện thoại ra và gọi cảnh sát. Vic cũng đậu xe vào bên đường, vội vàng nhìn xuống dưới.
Cậu nhìn bao quát toàn bộ mặt sông rồi khẽ mỉm cười. Người ta chỉ mải bận rộn nuối tiếc cho chiếc siêu xe kia mà không nhìn thấy những gì diễn ra trên toàn bộ mặt sông.
Trong đêm tối, Tower Bridge được thắp điện sáng choang, trông xa hệt như dải ngân hà lấp lánh giữa trời London hoa lệ. Những bóng đèn điên được lắp trên thành cầu tỏa ánh sáng xuống mặt sông loang loáng. Cũng nhờ có ánh sáng hiếm hoi ấy mà Vic nhìn thấy một vệt đỏ rực đang trôi trên mặt nước tối sẫm.
Vệt đỏ di chuyển rất nhanh trong làn nước, là màu đỏ rực rỡ như ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt mặt sông. Đó không phải tóc của Red thì còn có thể là cái gì? Cậu dám chắc, cô ấy cố tình cho xe rơi xuống nước để đánh lừa kẻ truy đuổi, để kẻ đó cho rằng cô đã rơi xuống sông.
Khi thấy chiếc xe rơi xuống sông, người ta sẽ tìm mọi cách để lặn xuống và giải thoát người trong xe. Mà không biết rằng cô đã sớm thoát ra và bơi vào bờ. Trong thời gian tìm kiếm đó, Red sẽ thư thái mà thoát khỏi tầm ngắm.
Đó chắc chắn sẽ là một chiêu cắt đuôi hoàn hảo, nếu như người đuổi theo cô ấy là lũ cảnh sát vô dụng của Scotland Yard. Nhưng tiếc là, người đuổi theo Red lúc này lại là Vic Shadow.
Vic khẽ cười, không khỏi thán phục vì độ liều mạng và mưu mẹo của Red. Nhưng lần này thì cô ấy chắc chắn không thể thoát khỏi tay cậu.
Vic rời mắt khỏi mái tóc đỏ bồng bềnh đang trôi trong nước. Cậu lôi từ trong túi một chiếc Iphone 5s, bắt đầu thực hiện thao tác kích hoạt thiết bị theo dõi GPS (4) từ xa. Trên màn hình điện thoại lập tức thiết lập một mạng lưới chằng chịt những đường xanh neon và nổi bật duy nhất một chấm đỏ nhấp nháy.
Khi nãy, lúc kéo Red vào lùm cây để tránh lũ chó của Scotland Yard, cậu đã kịp thời gắn một con chip theo dõi siêu nhỏ vào sau cổ cô, Red không hề nhận ra nên cứ mang theo nó đi khắp nơi. Cô tìm mọi cách để chạy trốn cậu mà không biết rằng bản thân sớm đã nằm gọn trong lòng bàn tay ma quỷ ấy.
Mãi đến lúc này lũ cảnh sát Scotland Yard mới ì ạch kéo đến lại còn rú còi ầm ĩ. Hệt như mấy con vịt bầu chậm chạp nhưng lại luôn mồm kêu. Vic luôn ghét lũ cảnh sát của Scotland Yard. Giống như lũ tội phạm luôn ghét cảnh sát, cậu cực kì khó chịu trước sự xuất hiện của chúng.
Cậu quay đầu, phất mạnh vạt áo choàng, lẩm bẩm:
“Lũ chậm chạp ồn ào.”
Cậu cần phải đuổi theo Red. Đang định lên xe và khởi động, Vic chợt nhớ ra chiếc xe này của cậu đã bị lũ Scotland Yard nhìn thấy. Nếu cậu tiếp tục đi chiếc xe này và đuổi theo Red, sẽ không tránh khỏi sự bám đuôi của bọn chúng. Suy nghĩ trong chốc lát, cậu liền bước về phía chiếc moto cũ kĩ đang dừng bên vệ đường. Có lẽ chủ nhân của nó cũng mới dừng lại để xem tai nạn nên chưa rút chìa khóa. Cậu liền nhảy phốc lên xe, rồ ga chuẩn bị phóng đi.
Người đàn ông da trắng râu ria rậm rạp thấy thế liền gào lên thất thanh:
“Dừng lại, đó là xe của tôi!”
Vic quay đầu nhìn ông ta, sau đó quẳng cho ông ta chiếc chìa khóa xe ô tô.
Người đàn ông đỡ lấy và mở to mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy biểu tượng Flying Lady bằng bạc được trạm trên chìa khóa. Đây chính là biểu tượng của dòng xe Rolls Royce siêu sang.
Vic nói ngắn gọn:
“Chiếc Rolls Royce Ghost kia là của ông.”
Sau đó không đợi ông ta trả lời liền phóng vụt đi.
Người kia chầm chậm tiến về phía chiếc Rolls Royce, hai tay run run chạm lên nước sơn đen láng bóng. Ông ta chợt chú ý đến biểu tượng gắn ở đầu xe. Không phải biểu tượng Flying Lady (5) thường thấy, mà là tượng diều hâu đang tung cánh bằng bạc.
Một cô gái trẻ tóc vàng đứng cạnh đang đọc tin tức trên điện thoại liền buột miệng đọc to bài báo mạng mình vừa đọc được ấy cô bạn đứng cạnh nghe:
“Quốc vương Louis đến mừng gia tộc Shadow tròn 400 năm tuổi và tặng một chiếc xe Rolls Royce Ghost làm quà. Chiếc xe này được đặt thiết kế riêng với biểu tượng trên đầu xe là tượng diều hâu tung cánh bằng bạc. Đây được xem là chiếc xe có một không hai trên thế giới. Gia tộc Shadow tính đến thời điểm này đã sở hữu hai chiếc xe siêu sang với thiết kế độc nhất vô nhị là biểu tượng của gia tộc. Trước đó là Phantom VI và giờ là Ghost.”
Mấy cô gái còn lại cũng chúi mũi vào đọc và suýt xoa:
“Bá tước Shadow bảnh trai thật!”
“Mới 20 tuổi mà đã đứng đầu gia tộc lớn rồi.”
“Mắt ngài ấy đặc biệt quá! Là màu xanh thẫm kìa.”
Người đàn ông kia nghe thấy thế thì cả cơ thể cứng đờ. Ông ta nuốt nước bọt nhìn chiếc xe siêu sang trước mặt rồi lại ngơ ngác nhìn theo chiếc xe máy cà tàng của mình ở phía xa.
Người ngồi trên xe chỉ còn là một chấm nhỏ, duy có bóng áo choàng đen là vẫn phấp phới bay trong gió đầy ám ảnh.
Vic lao đi trong đêm tối, thi thoảng lại liếc nhìn tay trái đang cầm điện thoại với màn hình có chấm đỏ nhấp nháy.
Di chuyển nhanh thế này, chắc chắn là đang đi ô tô. Chấm đỏ đang di chuyển dần về phía Nam London.
Đột nhiên nó rẽ vào The Queen’s walk, đi theo tuyến đường SE1 2AA. Vic không vội vàng tăng tốc mà vẫn thản nhiên, vừa đi còn vừa huýt sáo có vẻ rất yêu đời.
Chừng hơn 5 phút sau, cậu đã đứng trước City Hall (6) – tòa nhà hình quả trứng nổi tiếng của Anh Quốc. Chấm đỏ vẫn di chuyển nhưng tốc độ đã chậm lại. Cô ấy đã dừng xe và đang chạy bộ. Tọa độ trên màn hình có thể giúp cậu phỏng đoán cô ấy đang ở khu vực cách City Hall nhiều nhất là 2 tòa nhà.
Cậu bao quát một lượt xung quanh, loại trừ City Hall, vì Red sẽ không ngu đến mức trốn trong đó, vậy thì nơi nằm trong tọa độ xác định chỉ có tòa chung cư cao cấp cao chọc trời- Golden Palace- cách City Hall chỉ hơn 3 mét. Chắc chắn Red ở trong này.
Thiết bị theo dõi cậu gắn vào sau cổ Red có ưu điểm là kích cỡ cực kì nhỏ gọn nhưng lại có một khuyết điểm lớn, đó là không thể xác định đối tượng ở một phạm vi nhỏ. Chính vì thế mà cậu chỉ có thể biết chắc cô ấy đi đến đoạn này, cô ấy ở đâu trong tòa nhà kia, phụ thuộc hoàn toàn vào việc suy đoán.
Vì vấn đề an ninh, tòa nhà này yêu cầu khi vào phải quẹt thẻ vào máy nhận dạng ở cửa. Vic thoáng cau mày. Cậu không có thẻ, làm thế nào để vào được đây?
Đúng lúc cậu đang suy nghĩ làm thế vào để vào trong thì một đám thanh thiếu niên tiến vào, đi đầu là một cô gái tóc đen gảy light hồng, mặt trang điểm lòe loẹt, nhìn rất chơi bời. Suy nghĩ trong chốc lát, Vic liền chạy về phía họ. Trước đó không quên kéo chiếc mũ áo lên che kín đầu.
Cậu sẽ nhập hội cùng bọn họ để đi nhờ.
Cậu đi cạnh cô gái tóc gảy light hồng, thân thiết vòng tay ôm eo cô gái. Tất cả đều trố mắt nhìn cậu, cả cô gái kia cũng không tránh khỏi ngạc nhiên.
Cậu ghé tai cô gái kia, khuôn mặt vốn bị che khuất gần một nửa bởi chóp nhọn của chiếc mũ, lúc này hiện ra rõ mồn một. Khuôn mặt với những đường nét sắc cạnh ẩn trong bóng tối mờ mờ mang vẻ đẹp vô cùng ma mị và thần bí. Cô gái nhìn khuôn mặt kia ở cự li gần, nhất thời lúng túng không kịp phản ứng.
Khi cúi sát vào người cô ta, Vic đã phải rất kiềm chế để không nôn ọe và đẩy phắt cô ta ra cách xa cậu 10 mét. Mùi rượu nồng nặc trộn lẫn với mùi phấn son, rồi cả mùi nước hoa rất đậm tạo ra một thứ mùi rất khó ngửi. Nhưng chợt nhớ ra mục đích chính của mình, cậu đành mỉm cười, nói khẽ:
“Chiếc váy Prada của cô đẹp lắm!”
Cô gái kia đỏ mặt, tay vô thức quẹt thẻ vào máy kiểm tra. Cánh cửa tự động mở ra. Vic lập tức đi vào, sải bước dài về phía trước, bỏ cô gái kia cách một đoạn khá xa. Quả nhiên rất trơ trẽn và cơ hội, sau khi lợi dụng cô gái xong, cậu lập tức vứt qua một bên không thèm để ý. Cô nàng tóc gảy light nhất thời đơ ra không hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn Vic chạy đi. Mấy cô nàng tiếp tân nhìn cậu không chớp mắt, cũng vì chiếc áo choàng đen kì lạ với mũ che kín nửa mặt.
Cậu đi đến phía quầy tiến tân, tay trái chống lên bàn, ngước mắt nhìn tiếp tân, hỏi bằng giọng lạnh lùng:
“Cách đây không lâu cô có nhìn thấy một cô gái tóc đỏ đi vào không?”
Cô tiếp tân dù không nhìn thấy khuôn mặt cậu nhưng có thể cảm nhận được dưới khuôn mặt được che kín kia có một đôi mắt cực lạnh đang nhìn về phía mình. Cô ta hít thật sâu, cố gắng bình tĩnh đáp:
“Chúng tôi không có nghĩa vụ tiết lộ thông tin của khách ột người đáng ngờ.”
Cậu nhếch môi cười. Nghĩ nếu cô ta không nói thì cậu không thể tìm chắc? Chẳng qua cậu muốn hỏi để chắc chắn, không nói cũng không vấn đề gì.
Vic quay người, định rời khỏi quầy tiếp tân thì một người đàn ông trung niên đi ngang qua va vào người cậu, không biết vô tình hay cố ý chạm vào mũ áo của cậu và kéo tuột xuống. Khuôn mặt Vic lộ ra. Cậu khẽ liếc xéo gã kia rồi mau chóng kéo chiếc mũ trở lại.
Nhưng chỉ một khắc ngắn ngủi ấy thôi cũng để hai cô tiếp tân ấy kịp nhìn thấy và thất thần.
Một trong số họ nhìn theo Vic, thắc mắc:
“Sao tớ thấy anh ta quen quá.”
“Quen cái đầu cậu. Cậu biết người nào đẹp như thế à?”
Cô gái kia vẫn cau mày nghi hoặc, nhưng tạm gác qua một bên và chúi mũi vào tớ báo hoàng gia. Ngay trang bìa là hình Vic chụp cùng con diều hâu lông đen mắt vàng, với dòng tít “gia tộc Shadow sắp tròn 400 năm tuổi”. Cô gái kia reo lên:
“Đúng rồi! Đây này!”
Hai người họ chúi mũi vào tờ báo. Sau khi đọc thì chỉ biết nhìn nhau, mắt tròn mắt dẹt. Người thật còn lạnh lùng, cao quý hơn cả ảnh trên báo.
“Sao ngài ấy phải ăn mặc kì dị như thế chứ? Áo choàng đen lại chụp mũ kín mít.”
“Ê, nhắc mới nhớ, ngay trước khi ngài ấy vào cũng có một cô gái mặc áo dạ đen trùm mũ kín mít, người còn ướt sũng nước nữa.”
“Thôi làm việc đi rồi chuẩn bị đổi ca.”
“Nhưng mà bá tước Shadow nhìn bảnh nhỉ?”
Vậy là hai cô tiếp tân trẻ lại tiếp tục bàn tán rôm rả về bá tước Vic Shadow của chúng ta.
Người đàn ông khi nãy va phải Vic vẫn âm thầm nhìn theo cậu, hai bàn tay thoáng nắm chặt đầy giận dữ. Nếu là dân chuyên nghiệp, sẽ thấy khuôn mặt của ông ta hoàn toàn là nhờ hóa trang mà thành, đặc điểm tiêu biểu có thể nhận ra là hàng râu giả và gương mặt nhẵn bóng không một chút mồ hôi do đeo mặt nạ da người. Nhưng có lẽ vì tay nghề quá cao, nên hầu như không có ai nhận ra điều bất thường đó.
Vic vừa đi vừa nhìn chăm chú xuống nền nhà.
Khi nãy Red phải bơi một đoạn khá xa từ sông Thames vào bờ. Cậu còn nhớ cô ấy mặc một chiếc áo len bên trong và áo dạ bên ngoài. Đây là hai chất liệu rất dễ hút nước và lâu khô. Từ Tower Bridge đến đây không quá xa, Red lại đi bằng ô tô nên chỉ mất tầm 4 phút. Cô ấy chắc chắn chưa thể thay quần áo ngay được, bởi vì ngay sau đó cậu đã đuổi theo luôn. Đồng nghĩa với việc trên người Red vẫn còn nước, cô ấy đi vào đây không chỉ để lại dấu giày ướt nước trên sàn nhà mà còn có những giọt chảy ra từ áo.
Hôm nay trời khô ráo, không mưa và không có tuyết nên sẽ không sợ nhầm lẫn với dấu chân của người khác khi đi từ ngoài vào.
Vic điên cuồng chạy theo vết giày đẫm nước trên sàn. Mà không để ý rằng, người đàn ông trung niên khi nãy va vào cậu cũng điên cuồng chạy theo lối khác lên cầu thang.
Hai bọn họ chạy theo hai đường khác nhau, nhưng có cùng một mục đích.
Red, tớ sắp bắt được cậu rồi!
Chú thích:
(1) Infiniti: Là một dòng siêu xe nổi tiếng trực thuộc Nissan Motor Company.
(2) Rolls Royce Ghost: Là một dòng xe siêu sang nổi tiếng của Anh Quốc được giới nhà giàu cũng như giới hoàng gia rất ưa chuộng.
(3) Tower Bridge: Trong Tiếng Việt còn gọi là Cầu tháp London, là một địa danh nổi tiếng của Anh Quốc.
(4) GPS: Thiết bị theo dõi, định vị toàn cầu.
(5) Flying Lady: biểu tượng nổi tiếng của dòng xe Rolls Royce, thường được gắn trên lưới tản nhiệt của các xe thuộc dòng này.
(6) City Hall: còn được gọi là tòa thị chính của London, nằm về phía Nam bờ nam sông Thames, gần Tower Bridge.
Vết nước dẫn Vic đi đến trước cửa cầu thang máy. Lúc này, cậu mới nhận ra, việc lần theo vết nước là một sai lầm. Tòa nhà này có đến hơn 30 tầng, dĩ nhiên sẽ chẳng có ai ngu ngốc mà đi bằng cầu thang bộ. Red đi bằng cầu thang máy, vết nước cũng dẫn cậu đến chiếc thang máy này. Nhưng cậu không biết Red ở tầng nào, cậu không thể để thang máy dừng lại ở từng tầng và tìm kiếm được. Vết nước sẽ chẳng mấy chốc mà khô.
Cậu sốt ruột đứng trước cửa thang máy suy nghĩ giải pháp.
Nếu như vậy, thì chỉ còn cách nhờ đến CCTV (1) của tòa nhà này. Vic khẽ cau mày, sau đó đi ngược về quầy lễ tân. Từng bước đi khoan thai, đôi mắt xanh thẳm luôn nhìn thẳng về phía trước, đầy tự tin vào ngạo mạn. Sơ-mi trắng là phẳng phiu, quần âu đen lịch lãm, giầy da cao cấp không một hạt bụi và chiếc áo choàng đen bí ẩn phấp phới bay. Cậu đang thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Vic đi đến quầy lễ tân, đặt một tay lên bàn, ngước mắt nhìn hai cô nhân viên rồi rút ra một chiếc card visit cứng màu đen. Cậu mỉm cười nhẹ, nói:
“Tôi là Vic Shadow, đây là card visit.”
Nguyên tắc cơ bản khi hợp tác, chính là phải tạo sự tin tưởng cho đối phương.
Hai cô tiếp viên nhìn nhau rồi cười nói:
“Tôi có thể giúp gì cho ngài, bá tước Shadow?”
“Tôi có một cô cháu gái lạc trong đây. Chúng tôi đến để thăm một người họ hàng xa.”
“Nhưng khi nãy ngài vào hình như đi một mình?”
Vic khẽ cau mày nhưng rồi lại mỉm cười rất nhanh, cậu nói:
“Cô bé vào trước với quản gia của tôi, nhưng ông ấy lại để lạc mất nó.”
“Chúng tôi rất lấy làm tiếc. Tôi sẽ báo với bảo vệ ngay lập tức đi tìm.”
Vic nở nụ cười hoàn hảo, dù đang nói dối nhưng mặt vẫn không đổi sắc.
“Ồ, không cần phiền như vậy. Cô có thể cho tôi quan sát CCTV của khách sạn được không? Sẽ tìm thấy nhanh thôi.”
“Dĩ nhiên, thưa ngài. Căn phòng ở cuối đằng kia.”
Cô tiếp viên mỉm cười chỉ về phía căn phòng quan sát CCTV.
Vic vẫn duy trì nụ cười, cậu đưa tay nhấc ống nghe điện thoại bàn gần đó rồi chìa về phía cô tiếp viên:
“Cô có thể bấm số và gọi một cuộc đến người quản lí CCTV không? Phiền cô trình bày trường hợp của tôi một chút.”
“Dĩ nhiên, thưa ngài.”
Cô tiếp viên nhận lấy ống nghe rồi bấm số, bên kia chỉ sau hai hồi chuông đã nhấc máy. Cô thông báo toàn bộ tình hình của Vic và đưa lời đề nghị để cậu quan sát CCTV.
“Ổn thỏa rồi, thưa ngài. Ngài có thể đi đến đó.”
“Cảm ơn cô.”
Vic cúi đầu lịch sự, đi đến phòng quan sát CCTV. Cậu gõ cửa rồi bước vào. Ca đêm nên chỉ có hai người trực. Họ thấy cậu vào thì đứng lên chào rất cung kính:
“Rất vui được gặp ngài, bá tước Shadow.”
Vic cũng mỉm cười bắt tay lại.
“Tôi có một cô cháu gái bị lạc. Không biết…”
“Chúng tôi đã biết tình hình rồi, mời ngài qua đây.”
Một trong hai người bê một chiếc ghế đến cho Vic ngồi, sau đó nói:
“Tớ đi mua cà phê.” Rồi quay sang Vic: “Bá tước muốn dùng cà phê loại nào?”
“Tôi không uống được cà phê, phiền cậu lấy giúp tôi một tách Earl Grey.”
Người kia có vẻ lúng túng, sau đó khó khăn nói:
“Trà nóng thượng hạng thì có lẽ hơi khó mua.”
Vic sực nhớ mình đang ở một tòa chung cư, vào lúc nửa đêm chứ không phải đang ở dinh thự. Cậu ho khẽ, nói:
“Một tách trà túi lọc cũng được.”
Người kia lập tức chạy đi. Vic bắt đầu ngồi xuống và quan sát. Xung quanh phòng gắn rất nhiều màn hình nhằm thu lại toàn bộ hình ảnh của cả tòa chung cư.
“Tôi muốn xem hình ảnh của tất cả các tầng cách đây 10 phút.”
Người bảo vệ tua lùi lại khoảng thời gian 10 phút.
Vì là ban đêm, nên các dãy hành lang đều vắng lặng, hầu như không có người. Vic liên tục đảo mắt qua lại những màn hình điện tử. Đôi mắt xanh thẫm chăm chú theo dõi hàng chục màn hình, nhất thời khiến cậu có cảm giác như lạc vào ma trận chỉ toàn những hình ảnh mờ ảo giống y hệt nhau
Hơn 3 phút trôi qua, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh mặc áo dạ đen, mũ trùm lên kín đầu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một lọn tóc đỏ lòa xòa trước trán. Cô gái với dáng vẻ lén lút, vừa chạy vừa nhìn trước nhìn sau rồi bấm chuông một căn phòng, ngay sau đó có người mở cửa và cô bước vào trong. Mặc dù hơi khó nhìn, nhưng cũng có thể nhìn rõ số phòng mạ vàng gắn trên cửa, là phòng 279H.
“Dừng màn hình này lại!”
Cậu gấp gáp ra lệnh. Mặc dù không hiểu gì nhưng người bảo vệ cũng dừng lại.
“Đây là tầng bao nhiêu?”
“Là tầng 11, thưa ngài.”
Vic mỉm cười rồi chạy ra ngoài. Ra đến cửa còn gặp chàng trai khi nãy đi mua cà phê. Thấy cậu chạy đi, cậu ta chỉ ú ớ được mấy tiếng trước khi Vic biến mất dạng.
Là tầng 11. Red, cuối cùng cũng tóm được cậu.
Lúc này cậu đã đứng trước cửa phòng 279H. Phải nói an ninh nơi đây rất tốt. Để qua được cánh cửa bên ngoài cần có thẻ, muốn vào được phòng thì cần biết mật mã.
Vic không có thẻ, nhưng cậu cũng đã qua được cửa. Cậu cũng không biết mật mã, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ không thể vào.
Vic bấm chuông. Không có ai ra mở cửa.
Nếu cậu đoán không nhầm, trong phòng lúc này có ít nhất hai người, một là Red và hai là người khi nãy mở cửa cho cô. Họ chắc chắn sẽ không dám ra ngoài ngay vì lúc này cảnh sát đang truy đuổi rất gắt gao.
Cậu lại đưa tay lên bấm nút gọi ở camera gắn trên cửa. Bây giờ, hình ảnh cũng như những gì Vic sẽ nói sẽ được truyền vào trong.
Vic mỉm cười, nhìn thẳng vào camera.
“Ta biết ngươi đang nghe, đồng minh của sát thủ quý tộc.”
Không có tiếng trả lời cậu.
“Nếu ngươi không định mở cửa, ta cũng muốn cho ngươi xem một thứ hay ho.”
Nói đến đây cậu chợt nhếch môi cười, tiếp tục:
“Hãy xem ở sau gáy sát thủ quý tộc, nhớ tìm cẩn thận, vì camera theo dõi đó rất nhỏ.”
Cậu ngừng một lúc để cho kẻ ở trong nhà có thời gian xem xét chiếc camera sau cổ Red. Khi áp tai vào cửa, cậu có thể lờ mờ nghe thấy tiếng chạy gấp gáp.
“Hiểu rồi chứ? Ta đã theo dõi đến tận đây, nếu ngươi không chịu mở cửa, ta đành nhờ Scotland Yard can thiệp.”
Vẫn là sự im lặng.
“Ta đếm từ một đến ba, nếu đồng ý trao đổi thì ngươi hãy ấn nút gọi.”
“1…2…”
Vic mới đếm đến 2 đã có tín hiệu chấp nhận trò chuyện từ bên trong. Cậu nhấc ống nghe mini, một giọng nam trầm vang lên:
“Sao ta dám chắc ngươi không phải cảnh sát?”
“Ta là Vic Shadow. Nếu ngươi nghi ngờ… có thể lên mạng tra cứu hình ảnh.”
“Ngươi định bắt sát thủ quý tộc?”
“Không.”
“Lấy gì để chắc chắn?”
“Tính mạng của ta.”
“Ta đồng ý mở cửa. Trao đổi kết thúc.”
Người bên trong ngắt tín hiệu trước, Vic cũng dập ống nghe, môi vẫn nở nụ cười và lùi về sau vài bước.
Khoảng gần 1 phút sau, cánh cửa đột ngột được mở ra bằng một lực rất mạnh. Một bóng người lao ra khỏi cửa, nhanh như cắt túm cổ Vic kéo vào trong, cánh cửa đóng sầm lại. Vic vẫn còn khá ngạc nhiên vì bị kéo một cách bất ngờ, nhưng ngay sau đó, cậu liền cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo truyền đến từ đỉnh đầu.
Họng súng đen ngòm đang lạnh lùng chĩa vào đầu cậu.
Cậu nhếch môi cười, quan sát khuôn mặt đối phương và khẽ liếc nhìn vào trong phòng.
“Ồ, quý ngài siêu trộm, ra đây là cách ngươi đón tiếp khách của mình.”
Người đứng trước mặt Vic lúc này là một chàng trai trẻ, tầm tuổi cậu, chiều cao cũng xấp xỉ cậu. Đôi mắt nâu nhạt mang theo sự ấm áp nhưng tận sâu đáy mắt lại luôn phảng phất sự dửng dưng, lạnh lùng và kiêu ngạo. Mái tóc cũng màu nâu, hơi rối nhìn khá lãng tử. Khẩu súng trên tay cậu ta vẫn chưa rời trán Vic dù nửa li, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu như thể muốn xuyên thủng cơ thể cậu ngay tức khắc. Vic thản nhiên nhìn lại.
Cuối cùng, cậu ta mới nhếch môi cười, hỏi:
“Sao ngài biết là tôi? Lần trước gặp ngài tôi đeo mặt nạ hóa trang. Đừng có nói với tôi mấy thứ vớ vẩn như là giác quan thứ 6 khiến ngài nhận ra được.”
Vic nhún vai, nói:
“Dễ thôi. Hôm nay khi thoát ra khỏi dinh thự, Red đã thoát bằng lối mà ngươi đi lần trước, hai người đều nhắm vào giới quý tộc, vậy nên ta đoán ngươi là đồng minh của Red. Thêm nữa, khi hành động ngươi luôn hóa trang, chứng tỏ tài hóa trang của ngươi rất khá. Khi ngươi mới túm cổ lôi ta vào đây, ta đã nhìn thấy chiếc mặt nạ da người và bộ quần áo để trên sofa. Ngươi chính là gã đàn ông khi nãy ta gặp ở quầy tiếp tân, cố tình kéo mũ áo choàng của ta để ta lộ mặt. Mặt nạ da người và bộ quần áo trên sofa là của gã đàn ông kia.”
“Thông minh đấy, bá tước.”
Henry nhếch môi cười nhìn Vic.
“Ai mà ngờ được anh chàng người mẫu nổi tiếng Henry Lawrence lại chính là siêu trộm khét tiếng.”
Henry là một siêu trộm, nhưng bình thường cậu sống dưới vỏ bọc là một sinh viên trẻ với nghề trái tay là làm người mẫu ảnh cho vài tờ tạp chí tuổi teen. Cậu cũng có kha khá fan hâm mộ ngoài đời thực.
Ánh mắt của Henry chợt thay đổi, đôi mắt nâu nhìn về phía Vic mang theo tia nguy hiểm. Khẩu súng trên tay lại càng dí mạnh vào đầu Vic.
“Kể từ sau vụ viên đá “The lost victory” lần trước, lâu lắm mới có dịp gặp ngài. Không ngoài dự đoán, ngài vẫn cáo già như thế. Mà nhắc đến vụ đó, ngài chơi tôi một vố không nhỏ đâu, quý ngài Shadow.”
Tên siêu trộm khẽ nở nụ cười xấu xa quen thuộc, đầy ngạo mạn và bất cần. Bàn tay thon dài cầm khẩu súng đen ngòm, thản nhiên như cầm một món đồ chơi đơn giản. Khi nhìn nụ cười và ánh mắt thản nhiên của Henry lúc này, đúng chuẩn dáng điệu một tên siêu trộm nguy hiểm thực thụ.
Nhưng khi Henry vừa dứt câu, nụ cười trên môi cậu chợt vụt tắt. Ở phía ngực trái của cậu như đang có một vật đè lên, nằng nặng. Dù cách một lớp áo phông mỏng nhưng Henry có thể cảm nhận được có một khẩu súng ngắn đang chĩa họng súng thẳng ngực cậu. Cảm giác lạnh lẽo từ vùng ngực trái lan ra toàn thân, cậu có thể nhận thấy, quả tim nằm sâu trong cơ thể mình đang bị khẩu súng kia gắt gao kiểm soát từng nhịp đập, chỉ cần cậu không để ý, sẽ lập tức cướp đi.
Phía đối diện, Vic khẽ cười. Khi nãy cậu đã âm thầm lấy khẩu súng trong túi áo choàng mà Henry không hề hay biết.
“Thế nào? Quý ngài đạo tặc? Chúng ta sẽ bỏ súng xuống và nói chuyện như những người đàn ông thực thụ chứ?”
“Tên cáo già!”
Henry lầm bầm trong miệng rồi thu súng, Vic cũng cất súng vào túi áo choàng. Sau khi nguy hiểm đã hết, cậu lập tức chạy ùa vào phòng. Vừa đi vừa hỏi:
“Red đâu?”
Vic chạy vào phòng khách rồi vòng sang phòng ngủ, Henry thấy thế thì nhào theo cậu, gào lên:
“Dừng lại! Ngài đang làm cái quái gì thế hả?”
Vic mở toang cửa phòng ngủ. Trên chiếc giường trắng rộng lớn, Red đang nằm đắp chăn, mắt nhắm nghiền. Mái tóc đỏ rực xõa tung, nổi bật trên ga giường trắng. Cậu toan nhào đến thì có một bàn tay nắm chắc vai cậu, họng súng lại chĩa thẳng vào gáy.
“Dừng lại. Ngài muốn gì?”
Vic vẫn nhìn Red đang nằm mê man trên giường. Khi nãy cô ấy bị bắn, còn phải chạy và bơi một đoạn khá xa. Nhất định là mất máu rất nhiều.
“Cất thứ đó và đưa cô ấy đi bệnh viện đi.”
Henry thấy Vic không có ý xấu thì cũng cất súng đi, sau đó nói:
“Cảnh sát chắc chắn đang lùng sục rất gắt gao. Cả mấy bệnh viện cũng sẽ không nằm ngoài tầm ngắm của chúng. Tất cả những người nhập viện vì vết đạn ở vai sẽ bị đưa vào diện tình nghi. Dù tôi có hóa trang cho cô ấy thì cũng sẽ bị phát hiện.”
Vic thoáng cau mày, tiếp:
“Cô ấy có thể chết vì mất máu, hoặc là cánh tay đó, nếu không được phẫu thuật lấy đạn có thể gây ra hoại tử.”
Henry im lặng. Cậu cũng biết nếu Red không được cấp cứu sẽ gây ra những hậu quả nghiêm trọng.
Hai hàng lông mày của Vic xô lại gần nhau, cuối cùng cậu thở hắt ra, nói:
“Phía đối diện tòa nhà này có một cửa hiệu thú ý đúng không?”
Ban đầu Henry không hiểu Vic muốn gì, nhưng sau khi suy ngẫm và hiểu ra, cậu trợn tròn mắt ngạc nhiên:
“Chẳng lẽ ngài muốn…?”
“Nếu không thể đến bệnh viện, chỉ còn cách phẫu thuật ở đây.”
“Đừng có điên! Tôi và ngài đều không phải bác sỹ.”
“Vậy ngươi còn cách nào khác à?”
Henry im lặng. Cậu chưa nghĩ ra giải pháp khác, nhưng cậu cũng không ngu ngốc đến mức không nhận ra việc phẫu thuật bởi những kẻ nghiệp dư là một việc làm nguy hiểm.
“Đừng lo, khi 18 tuổi, ta từng tìm hiểu sơ qua về ngành giải phẫu học. Cũng biết sơ qua về mấy vụ mổ xẻ này. Mặc dù ta chỉ học trong gần 1 năm.”
“Tôi không biết là làm bá tước cũng cần học về giải phẫu.”
“Do thích và tò mò thôi. Ta cũng không nghiên cứu chuyên sâu lắm.”
Ngay từ nhỏ, Vic đã luôn ngưỡng mộ cha cậu- một vị bá tước lỗi lạc và hoàn hảo về mọi mặt. Trong thư phòng của gia đình luôn có đầy đủ các loại sách về kinh tế chính trị, quân sự quốc phòng, văn học nghệ thuật và còn có cả y học. Hình mẫu của cha chính là điều mà cậu luôn hướng tới. Hoàn hảo và am tường về mọi lĩnh vực.
Henry vẫn dùng ánh mắt ngờ vực nhìn Vic. Cậu vẫn chưa thể tin vào việc Vic có thể phẫu thuật cho Red.
“Trong khi ngươi do dự thì cô ấy vẫn tiếp tục mất máu.”
Vic nói một cách dửng dưng, nhưng sự dửng dưng ấy lại đánh mạnh vào tâm trí của Henry. Cậu nhìn Red đang nằm mê man trên giường với vết thương vẫn không ngừng rỉ máu. Đến nước này, chỉ còn cách liều một phen thôi.
“Tôi cần làm gì?”
“Đến cửa hiệu thú ý ở dãy nhà đối diện, dùng tài đột nhập trộm cắp của ngươi lấy những thứ sau đây.”
Cậu nhanh chân đi về phía chiếc bàn trà đặt giữa phòng, xé một mảnh giấy nhớ và vội vàng viết. Vừa lia bút vừa đọc:
“Trước tiên cần một số loại bông băng và nước muối y tế, nhớ lấy thêm thuốc Michroshield 4% hoặc xà phòng Betadine 10% để sát trùng da. Các loại dụng cụ cần cho phẫu thuật có kéo, dao mổ, kẹp phẫu tích, kìm kẹp kim, kẹp gắp và một vài thứ nữa. Thường thì những dụng cụ phẫu thuật sẽ đựng theo bộ nên ngươi chỉ cần lấy cả đến đây là được. Nhớ lấy kim khâu và chỉ phẫu thuật để khâu miệng vết mổ. Cuối cùng là một vài đôi gang tay y tế.”
Khi Vic vừa dứt lời cũng là lúc cậu viết xong tờ giấy nhớ. Trong khi cậu viết thì Henry đã kịp thời mặc bộ đồ hóa trang người đàn ông trung niên khi nãy. Cậu cần phải hóa trang để tránh trường hợp lọt vào CCTV của khu phố này.
Vic đưa tờ giấy cho Henry, cậu cầm lấy vào nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Với siêu trộm quý tộc, lấy mấy thứ đơn giản thế này, chỉ là trò trẻ con. Vic gọi với theo:
“Cậu cần bao nhiêu lâu?”
“Khoảng 8 phút.”
Henry trả lời, chẳng mấy chốc đã biến mất dạng sau dãy hành lang chung cư dài dằng dặc.
Trời vẫn còn khuya, tiệm thú ý ở phía đối diện đang đóng cửa. Bên ngoài cửa hiệu là cửa sắt được khóa cẩn thận kiên cố nhưng ở đằng trước cửa hiệu lại có hai cửa sổ bằng kính. Cậu nhảy phốc lên bậu cửa sổ thấp, dùng khuỷu tay huých mạnh vào góc bên trái cửa, đủ để kính vỡ ra chừa một khoảng trống cho tay cậu thò vào.
Vì đi vội nên cậu quên mang theo dụng cụ mở khóa, nếu không đã không phải chật vật thế này.
Henry khéo léo thò một tay đeo găng trắng vào bên trong, cẩn thận mở chốt cửa. Quả nhiên là tác phong làm việc của siêu trộm chuyên nghiệp. Dù cho thời gian chuẩn bị chưa đầy 1 phút, vẫn kịp thời suy tính đến mọi điều. Hóa trang để không thể nhận ra diện mạo, đeo găng tay để không lưu lại vân tay.
Sau khi mở chốt cửa, cậu rón rén đi vào. Dù không bật điện, nhưng vẫn di chuyển vô cùng nhẹ nhàng trong bóng tối.
Như một bóng ma, cậu âm thầm đi đến giá đựng thuốc và những dụng cụ cần cho phẫu thuật.
Chú thích:
(1) CCTV: viết tắt cho từ “truyền hình mạch kín” (Closed- circuit Television), hiểu ngắn gọn là camera giám sát. Ở Châu Âu, CCTV được lắp đặt tại một số thành phố trung tâm. CCTV cũng được dùng cho các doanh nghiệp, chung cư cao cấp, bệnh viện,…