Hậu Duệ Quý Tộc

Chương 25: Bữa Tiệc Đẫm Máu 3


Bạn đang đọc Hậu Duệ Quý Tộc: Chương 25: Bữa Tiệc Đẫm Máu 3


Lần theo dấu máu đỏ, sẽ nhìn thấy vết chân tử thần.
——–
Vic vội vàng chạy lên cầu thang, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi căn hầm. Vừa đi cậu vừa nhìn xuống chân. Lúc nãy Red bị thương ở vai nên khi chạy máu cũng chảy dọc theo đường đi. Những vết máu lốm đốm trên nền đất sẽ dẫn dắt cậu đến chỗ cô ấy.
Cậu đi ra khỏi nhà chính. Trời đất nhuốm một màu tối tăm. Trên bầu trời đen kịt là vầng trăng tròn vành vạnh đang chiếu sáng. Nhờ có ánh trăng, cậu vẫn có thể nhìn được đường và lần theo vết máu. Nhưng đột nhiên, Vic dừng khựng lại, không chạy tiếp.
Cậu nhìn chằm chằm vào mấy vết máu đỏ thẫm trên nền đá cẩm thạch, rồi lấy mõm giày di di qua những vết máu ấy. Máu đã khô từ lúc nào, bây giờ dưới lực tác động từ chân cậu, liền vỡ thành những mảnh bụi nhỏ li ti đỏ thẫm.
Vic thoáng đanh mặt lại. Sát thủ quý tộc mới chỉ đi cách đây vài phút, máu chưa thể khô nhanh như vậy. Cậu hướng mắt về phía xa hơn, dưới ánh trăng, những vệt máu khô kéo thành một đường dài dẫn ra ngoài cổng chính của dinh thự. Vết máu này đã được dàn dựng từ trước đó nên mới khô nhanh như vậy.
Cậu lại quay lại nhìn những vết máu mà trước đó mình đã đi theo. Nếu để ý kĩ, có thể nhận ra trên đường dẫn từ căn hầm ra trước cửa nhà chính, những vết máu xuất hiện dày đặc hơn. Cậu bước vài bước về phía sau rồi ngồi thụp xuống, rút chiếc điện thoại trong túi và bật chế độ đèn pin. Một tay cầm điện thoại soi vào vết máu, tay còn lại khẽ miết nhẹ trên nền đất. Khi cậu chạm vào vết máu kia, một cảm giác nhớp nháp liền bao phủ lấy đầu ngón tay, cậu đưa ngón tay trỏ lên mũi ngửi, là mùi tanh nồng của máu.
Cậu đoán không sai. Máu từ mật đạo dẫn đến trước cửa nhà chính thì có cả những vệt máu đã khô và chưa khô. Máu chưa khô mới là máu thật của sát thủ quý tộc, máu đã khô chỉ là máu dàn dựng nhằm đánh lạc hướng cảnh sát điều tra, hoặc là đánh lạc hướng những kẻ đuổi theo cô ấy.
Cậu chiếu đèn pin lên thảm cỏ dài dẫn từ cửa nhà chính đến vườn sau của dinh thự. Quả nhiên, trên nền cỏ xanh có lẫn những vệt máu lốm đốm vẫn còn ươn ướt. Mục đích cô ta chạy trên cỏ là vì dưới trời tối, máu đỏ trên nền cỏ xanh sẽ khó nhìn thấy, kẻ đuổi theo cô ta sẽ chỉ chú ý vào vết máu giả kia.
Vic khẽ mỉm cười. Kiến trúc dinh thự nhà Shadow không phải tầm thường. Không chỉ có một mật đạo rộng lớn nằm sâu dưới lòng đất, mà những lối đi trong dinh thự cũng được thiết kế vô cùng phức tạp.
Từ cửa nhà chính có hai con đường để đi về phía vườn sau. Một đường là băng qua thảm cỏ này, một đường khác là đi xuyên qua khoảng trống giữa dãy nhà chính và dãy nhà phụ. Nếu đi theo đường thứ hai, khoảng cách được rút gọn còn một nửa.
Nếu cậu không lầm, sát thủ quý tộc ngụy trang vết máu giả để người truy đuổi cô ấy lầm tưởng cô ấy ra khỏi dinh thự và đi về bãi đỗ xe, nhưng thực chất là cô ấy vòng ra vườn sau, xuyên qua hàng thủy tùng và thoát ra ngoài, rồi từ đó lần đường đến chỗ đậu xe. Nếu như đi theo đường cổng chính ra ngoài thì dài gấp đôi đường vườn sau.
Trước đây, siêu trộm quý tộc cũng đã thoát ra ngoài theo đường đó. Hai người họ, một sát thủ, một siêu trộm, đều hành động hướng vào giới quý tộc, Vic đã lờ mờ đoán họ có mối quan hệ với nhau. Quả nhiên, không ngoài dự đoán.
Không chậm trễ, cậu lách mình vào lối đi hẹp giữa tòa nhà chính và tòa nhà phụ, nhanh chóng di chuyển đến vườn sau của dinh thự.
Dưới ánh trăng mờ mờ, một bóng đen đang loay hoay ở phía hàng thủy tùng dày đặc để thoát ra ngoài. Red thầm cắn chặt răng và lầm bầm chửi rủa. Henry Lawrence, hắn khuyên cô nên thoát theo lối này, nhưng sau hàng thủy tùng kia còn có một hàng rào sắt cực cao, sao có thể thoát ra được.
Sau một hồi chạy mải miết, Vic cũng đến được khu vườn phía sau. Khi nhìn thấy mái tóc đỏ cùng vóc dáng mảnh khảnh đang loay hoay kia, cậu không chạy nữa. Chỉ thong thả nhét tay vào túi quần, tiến về phía Red, vừa đi vừa mỉm cười.
Red vẫn không chú ý đến sự có mặt của cậu, cho đến khi cậu lên tiếng:
“Cô vào đường cụt rồi. Chắc hẳn gã siêu trộm đã chỉ cho cô cách này để thoát ra ngoài? Lần trước hắn cũng từng đi theo lối này. Vì thế, sau lần đó ta đã cho làm thêm một hàng rào sắt dày đặc cao gần 15 mét. Cô chắc là sẽ vượt qua được chứ?”
Giọng nói lạnh lùng dửng dưng kia vang lên, Red thoáng cứng đơ người. Cô nhảy xuống khỏi hàng rào. Nhìn vị bá tước trước mặt, cô nhếch môi cười nói:
“Ồ, quý ngài Shadow, ngài định bắt tôi sao?”
Đúng lúc đó, ở phía xa xa, có ánh đèn pin leo lét chiếu. Vic khẽ nhíu mày nhìn, sau đó nhanh như cắt nhào về phía Red, kéo cô ngã vào trong bụi cây rậm rạp gần đó.

Hai viên cảnh sát trực thuộc Scotland Yard đi đến, vừa đi vừa nói chuyện ầm ĩ. Một tên nói:
“Mệt thật, rõ ràng vết máu dẫn ra ngoài cổng vậy mà ngài cục trưởng cứ bắt chúng ta đi tìm kiếm ở đây.”
“Tìm qua loa rồi đi thôi.”
Hai bọn chúng cứ vừa đi vừa nói, thản nhiên đi qua bụi cây Vic và Red đang trốn. Tiếng nói chuyện xa dần, ánh đèn pin cũng chỉ còn là một chấm nhỏ nhạt nhòa giữa màn đêm u tịch.
Vic khẽ thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên vẫn giữ nguyên tư thế cũ. Một tay bịt chặt miệng Red, tay còn lại vòng qua ôm eo cô.
Red thấy nhột nhột khi hơi thở của cậu phả vào tai, thoáng chốc, tai đã hơi đỏ đỏ. Thế nhưng, không để cảm xúc vớ vẩn kia chi phối quá lâu, cô nhe răng cắn mạnh vào tay Vic.
“Á!”
Vic vội vã rụt tay lại, vì bị cắn bất ngờ nên nhất thời không thể tự chủ mà kêu lên. Cậu hơi cau mày, nói:
“Sao manh động vậy?”
Red không thèm để ý, rút súng trong túi đặt lên trán Vic, hăm dọa:
“Ngài muốn bắt tôi?”
Vic giả vờ giơ hai tay lên cao quá đầu, tỏ ý đầu hàng nhưng một bên tay vẫn cầm súng ngắn. Đây không phải là đầu hàng, mà là cố tình nói cho đối phương biết rằng “tôi đây cũng có súng đấy”. Cậu cười cười, nói:
“Cậu chắc chứ, Red? Súng của cậu không có giảm thanh đúng không? Cảnh sát sẽ ùa đến ngay khi nghe tiếng súng đấy.”
Red vẫn cầm chắc súng, không hề rời trán Vic nửa li. Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Red, Vic thở dài, nói:
“Được rồi, tớ đuổi theo là để xác định chắc chắn. Xem có phải sát thủ quý tộc chính là cậu không.”
Red nhếch môi cười, nói:
“Rồi sao?”
Vic nhún vai, đáp lời:
“Quả nhiên không sai. Chính là cậu, Red.”
Red vẫn giữ trên môi nụ cười khinh khỉnh nhưng xen lẫn xót xa, cô cất lời, giọng rất đanh:
“Cứ nghĩ rằng khi xưa cậu bỏ đi nên quên hẳn tôi rồi.”
“Tớ không quên.”

“Nhưng tôi lại muốn quên!”
Red gần như gào lên, nhưng Vic kịp thời đưa tay lên bịt miệng. Cậu thầm thì:
“Ừ, được rồi, cậu muốn quên. Nhưng đừng có gào lên như thế, cảnh sát sẽ ùa đến ngay bây giờ đấy.”
Red quay phắt đầu tránh khỏi bàn tay của Vic. Mắt vẫn nhìn cậu đầy lạnh lùng. Sau khi gặp lại cô, sau những gì đã làm với cô 8 năm trước, sao cậu ta có thể thản nhiên và không mảy may thấy có lỗi chứ? Chết tiệt!
“Sau những gì cậu đã làm với tôi, cậu có vẻ thản nhiên nhỉ? Trong khi tôi chỉ muốn bắn chết cậu ngay tức khắc.”
“Tớ không thấy có lỗi với những gì mình làm. Sau này cậu sẽ hiểu thôi.”
Cậu ta còn dám nói không thấy có lỗi, quả nhiên là tên máu lạnh, không những thế mặt còn rất dày. Red nhếch môi cười cay đắng:
“Mặt cậu quả nhiên không phải dày bình thường.”
Khi nghe câu nói đó, Vic chợt mang máng nhớ Sunny cũng từng nói cậu như vậy. Cậu cười rộ lên. Lâu lắm rồi cậu mới cười một nụ cười thật sự thế này.
“Cũng từng có người bảo tớ như thế.”
Red chỉ hừ lạnh, sau đó lườm cậu, nói:
“Bây giờ xác định rồi, cậu định bắt tôi à?”
“Không.”
“Vậy thả tôi rồi cậu cũng biến đi luôn đi.”
Cuộc đời Vic, chưa từng gặp kẻ nào nói cậu biến đi. Cậu vẫn thản nhiên như không, đứng dậy và nói:
“Ồ, tốt thôi. Vậy tớ đi, cậu cứ ở đây tìm cách leo qua cái hàng rào sắt cao gần 15 mét nhé. Tạm biệt.”
Môi vẫn nở nụ cười, cậu định bụng rời khỏi bụi cây và đi về phía nhà chính.
Red xa xẩm mặt mày. Tên khốn! Bảo cô leo lên cái hàng rào kia, nghĩ cô có cánh chắc? Hai tay Red nắm chặt, cô cầm súng dí sát đầu Vic, đe dọa:
“Mau chỉ cách để tôi ra ngoài, nếu không tôi tặng cậu một viên đấy.”
Vic thản nhiên, cười nói:

“Đừng quên cậu đang nhờ tớ. Là nhờ đấy. Tớ không ưa bị hăm dọa đâu.”
Vết thương trên vai Red mặc dù đã được cô cầm máu qua loa bằng việc buộc chặt áo khoác ở vùng đạn bắn, nhưng lúc này vẫn nhói đau không ngừng, cô khẽ cau mày vì đau, vẫn lườm Vic.
“Cầu xin tớ đi rồi tớ chỉ cho.”
Cậu mặt dày lên tiếng. Chẳng hiểu sao Red thấy vẻ mặt của Vic lúc này rất giống Henry khi cậu ta đùa cợt.
Cô vẫn im lìm, không thèm trả lời, cũng không thèm cầu xin.
Một lúc lâu, Vic thấy cô không thèm mở miệng thì khẽ thở dài.
“Cậu bướng quá đấy!”
Cô vẫn im lặng.
“Được rồi, có nhìn thấy hàng thông dày đặc ở phía kia không?”
Vic chỉ tay về phía hàng thông cách đó chừng 10 mét. Thông được trồng san sát với nhau, vô tình tạo thành một hàng rào dày đặc không gì xiên qua nổi. Dù có cố len người qua cũng không thể vì thông mọc quá sát nhau. Red nhìn chăm chú vào hướng tay chỉ của cậu.
“Cậu đi đến đó, đếm đúng cây thông số 15. Ở giữa cây số 15 và số 16 sẽ có một khoảng trống đủ để một người lớn đi vào. Tớ cố tình để như thế đấy. Sau khi tìm thấy rồi thì đi qua, cậu sẽ ra được bên ngoài. Rồi chỉ cần đi về phía tay trái khoảng năm mét sẽ dẫn ra bãi đỗ xe.”
Red gật đầu. Nếu như nhìn thoáng qua, sẽ không có ai nhận ra khoảng trống giữa cây thông số 15 và số 16. Cô lao như bay về phía đó, mặc cho vết thương vẫn âm ỉ đau.
Vic nhếch môi cười đầy ẩn ý. Cậu rút khẩu súng ngắn trong túi áo, sau khi nhìn thấy Red đi khuất rồi, liền tự bóp cò và bắn vào bắp tay trái của bản thân.
Nói là bắn, nhưng thực chất chỉ là để cho đạn xẹt qua gây xước da một chút, mục đích chủ yếu là gây ra tiếng động. Xong xuôi, cậu nhét khẩu súng vào túi áo, ôm một bên bắp tay chờ đợi.
Chưa đầy một phút sau đã có khoảng 4 tên cảnh sát ùa đến. Chúng nhìn thấy Vic nhăn nhó ôm tay liền hỏi:
“Bá tước sao vậy?”
“Sát thủ quý tộc tấn công ta. Cô ta vừa định giết ta nhưng bắn trượt, giờ chắc đang quanh
quẩn xung quanh đây.”
Một tên vội vàng nói qua bộ đàm:
“Không ổn rồi cảnh sát trưởng. Sát thủ quý tộc vừa tấn công bá tước Shadow, giờ đang lẩn trốn trong dinh thự.”
Một tên khác nói:
“Bá tước, để tôi đưa ngài đi cấp cứu.”
“Không cần lo cho ta, chỉ là vết thương nhẹ thôi. Lập tức đi tìm cô ta, bắt cho bằng được. Cô ta đi theo hướng kia.”
Vic đóng kịch rất đạt. Gương mặt của cậu lúc này giống như hận sát thủ quý tộc đến tận xương tủy chứ không giống cậu đang bao che cho cô ta. Cậu còn không quên chỉ bừa vào một hướng ngược lại hẳn với hướng Red vừa chạy đi.
Lúc bấy giờ, ngài cảnh sát trưởng Dolce Small đang cho chó nghiệp vụ lần tung tích của sát thủ quý tộc thông qua mùi máu của cô. Con chó không đi theo vết máu dẫn ra cổng chính mà lại đi về phía vườn sau, bởi lẽ, vết máu mà Red ngụy tạo nên không phải máu của cô.

Cùng lúc đó, ông nhận được tin bá tước Shadow bị tấn công. Cảm thấy việc mai phục ở bãi đỗ xe lúc này là không cần thiết, bởi vì Red chắc chắn chỉ quanh quẩn đâu đây. Thấy vậy, ông liền truyền lệnh qua bộ đàm:
“Rút quân khỏi bãi đỗ xe, lập tức tập trung lực lượng vào vườn sau của dinh thự.”
Khi Red vừa đến bãi đỗ xe thì cũng là lúc đám cảnh sát mai phục ở đó rút đi. Cô loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của họ, rằng bá tước bị tấn công ở vườn sau, bị thương ở tay trái, lập tức rút quân và tập trung đi tìm sát thủ quý tộc. Cô vốn định hạ gục hết lũ cảnh sát nếu như chúng vẫn mai phục ở đây và cản đường cô, nhưng có vẻ như không còn cần thiết. Cô cũng hơi cảm kích Vic vì đã dọn đường cho cô một cách hoàn hảo.
Về phần Vic, khi thấy cảnh sát tập trung đông nghịt ở vườn sau rồi cậu mới nói là cần đi trị vết thương, nhưng thực chất là đi theo lối đi bí mật ở giữa hai cây thông- lối mà Red vừa đi, và ra ngoài.
Khi cậu vừa băng qua những hàng thông dày đặc, đột nhiên gặp một người khách lạ. Cậu ta hình như cũng là khách mời của bữa tiệc máu. Khá trẻ, chắc chỉ tầm tuổi cậu. Nước da trắng, mắt xanh biển, tóc vàng cắt ngắn sát gáy. Nói tóm lại là cậu ta sở hữu vẻ ngoài của một người Anh điển hình, không có gì nổi bật. Khuôn mặt đó rất xa lạ, nhưng khi Vic nhìn vào mắt cậu ta lại có cảm giác như đã gặp ở đâu đó rồi.
Cậu ta nhìn Vic cười, nói bằng giọng thần bí:
“Bá tước đi đâu mà vội vã vậy?”
Vic chỉ liếc cậu ta một cái rồi đáp bằng giọng khinh khỉnh:
“Không phải chuyện của quý ngài đây, mong đừng xen vào.”
Chàng trai kia nhếch môi cười nhạt, đôi mắt đầy ẩn ý.
Vic không buồn quan tâm, vội vã chạy về phía bãi đỗ xe. Lúc cậu đến nơi cũng là lúc một chiếc xe Infiniti rời khỏi bãi đỗ. Đó chắc chắn là chiếc xe của Red.
Vic chợt nhớ ra, trong túi quần của cậu cũng có một chiếc chìa khóa xe. Là chìa của chiếc xe Rolls Royce Ghost mà Louis vừa tặng. Cậu lập tức đi về chỗ chiếc xe, nhanh chóng lên xe, tra chìa vào ổ.
Chiếc Infiniti đã cách một khoảng khá xa, đuổi kịp hay không còn phụ thuộc cả vào chiếc Rolls Royce Ghost động cơ nâng cấp với gói V-spec lên tới 709 mã lực.
Mấy tên trực ở cổng dinh thự chợt giật mình khi nghe thấy tiếng rồ ga vang lên từ bãi đỗ xe. Âm thanh đó giống như một con thú hung tợn đang gầm rú. Sau một hồi trấn tĩnh, một trong số họ liền thông báo qua bộ đàm:
“Cảnh sát trưởng, vừa có hai chiếc xe rời khỏi bãi đỗ xe.”
Dolce Small cảm tưởng như mọi mạch máu trong cơ thể trong phút chốc đã trở nên tắc nghẽn. Cuối cùng, ông gào lên trong bộ đàm:
“Đuổi theo sau, đó là sát thủ quý tộc. Ngay lập tức.”
Vậy là xe cảnh sát lại nối đuôi nhau rời khỏi dinh thự.
Vic khẽ nở nụ cười, đôi mắt xanh thẫm nhìn về phía chiếc xe Infiniti ở phía trước. Cậu khẽ thì thầm, tự nói với chính mình:
“Cần phải loại bỏ hết lũ bám đuôi chết tiệt kia. Cuộc săn đuổi này, chỉ có tớ và cậu.”
———————
“Cuộc săn đuổi này, chỉ tớ và cậu.” :v Anh rất tỉnh và đẹp trai :v
Sắp có cuộc gặp mặt giữa các nhân vật chính
Các cậu cho tớ xin cái ment điii. À, tớ sắp phải thi học sinh giỏi nên sẽ 1 tuần tới sẽ không post được :3 Thông cảm nhá ^^ Chúc các cậu đọc vui vẻ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.