Bạn đang đọc Hậu Duệ Kiếm Thần – Chương 228: Chơi Trò Gì Thế
Trên tàu sao, Diệp Quân ngồi xếp bằng, hai tay đặt trên đầu gối, vô số linh khí xung quanh đang không ngừng rót vào trong cơ thể hắn!
Hấp thu kim tinh!
Cảnh giới thấp thì lượng huyền khí dự trữ trong cơ thể sẽ ít, huyền khí ít thì số lần hắn xuất kiếm cũng sẽ ít!
May là hắn tu luyện công pháp cấp Tiên mà Tháp gia cho, nếu không với cảnh giới bây giờ của hắn, e là vừa mới xuất ra một kiếm thì huyền khí trong cơ thể đã cạn kiệt!
Thế nên bây giờ hắn bắt đầu chú trọng tu luyện cảnh giới!
Cũng không phải muốn lập tức đột phá, dục tốc bất đạt mà, hắn hiểu đạo lý này!
Bây giờ hắn chỉ mới bắt đầu nghiên cứu và học tập, giống như lúc đột phá cảnh giới Diệt Không vậy, chuẩn bị tốt hết mọi thứ, đợi đến giây phút tự động đột phá kia thôi!
Đúng lúc này, giọng nói của Tịch Huyền bỗng vang lên: “Tiểu Quân Tử, có người tới rồi này!”
Diệp Quân từ từ mở mắt.
Hắn đứng dậy, cách tàu sao trăm dặm có một người đàn ông, hắn ta mặc một bộ trường bào đen, tay phải cầm thanh trường thương màu đen, tay trái chắp sau lưng, hắn ta đứng đó toả ra khí thế khiếp người.
Thương tu!
Diệp Quân nhìn người đàn ông mà không nói gì, vì không cần thiết phải nói chuyện với người chết!
Người đàn ông thương tu đó bỗng bước một bước về phía trước, thương ý từ mũi thương phun trào ra ngoài, sau đó ngưng tụ thành một thanh ý thương dài trăm trượng phóng về phía Diệp Quân.
Ầm!
Mọi nơi mà thanh ý thương này phóng qua, không gian đều vỡ nát, cực kỳ doạ người!
Diệp Quân bình tĩnh, đang định ra tay thì lúc này bỗng có một luồng khí tức khủng bố cuộn lên từ bên cạnh.
Diệp Quân nhíu mày, quay đầu nhìn!
Ầm!
Một luồng sức mạnh khổng lồ đánh vào thanh ý thương kia, ý thương vỡ nát cùng với một mảng không gian!
Phía xa, người đàn ông cầm thanh trường thương nheo mắt lại, hắn ta quay đầu nhìn, thấy một cô gái mặc áo bào trắng chậm rãi đi tới.
Diệp Quân nhìn cô gái đang đi tới này, nhíu mày, lại là ai nữa đây?
Người đàn ông cầm trường thương nhìn chằm chằm cô gái: “Cô là ai!”
Cô gái nhìn người đàn ông: “Lâm Nhiên, ngươi là thiên tài hiếm có của phúc địa Lư Sơn, cần gì phải nhúng tay vào vũng bùn này?”
Người tên Lâm Nhiên bình tĩnh nói: “Muốn tới giao lưu với vị Kiếm Đế tới từ Trung Thổ Thần Châu này một phen, xem thực lực của hắn thế nào!”
Cô gái thản nhiên nói: “Bây giờ ngươi đi được rồi”.
Lâm Nhiên nhìn cô gái: “Cô nói đi là ta phải đi à?”
Cô gái bỗng dưng biến mất.
Đồng tử Lâm Nhiên rút lại, trường thương đâm mạnh về phía trước.
Thế thương như rồng!
Ầm!
Thương ý ngút trời phun trào ra ngoài, thét gào như sóng cả, vô cùng đáng sợ!
Nhưng cô gái kia chỉ tung ra một quyền mà đã đánh nát tất cả thương ý!
Thấy cảnh này, đồng tử Lâm Nhiên rút lại, đang định ra tay tiếp thì cô gái đã bước tới trước mặt hắn ta, sau đó tóm lấy cổ họng của hắn ta, cứ thế nhấc bổng hắn ta lên!
Lâm Nhiên khiếp sợ: “Cô là ai?”
Cô gái nhìn chằm chằm Lâm Nhiên: “Lúc ta thả tay ra, trong vòng ba nhịp thở, nếu ngươi còn ở lại đây thì ta sẽ tiễn ngươi đi đầu thai!”
Nói rồi cô ta thả tay ra, quay người đi về phía Diệp Quân.
Lâm Nhiên khiếp sợ nhìn cô gái: “Rốt cuộc cô là ai!”
Cô gái dừng chân, trầm giọng nói: “Sao ngươi còn hỏi câu hỏi ngu xuẩn thế này?”
Nói rồi cô ta quay người ra đánh một quyền!
Ầm!
Chớp mắt, Lâm Nhiên đã về với cát bụi!
Cô gái không thèm phí lời, quay người bước đi!
Thấy cảnh nay, sắc mặt của Tịch Huyền trên tàu sao bỗng thay đổi!
Sức mạnh của cô gái này thật khủng khiếp!
Diệp Quân nhìn cô gái, hơi khó hiểu: “Sao cô ấy không lấy nhẫn không gian của Lâm Nhiên đi?”
Nói rồi hắn khẽ lắc đầu: “Giết người mà không lấy đồ, chẳng phải lỗ rồi sao?”
Tịch Huyền nghe vậy thì ngẩn người.
Lúc này, cô gái kia đã tới trước mặt Diệp Quân và Tịch Huyền!
Cô gái nhìn Diệp Quân, cười nói: “Diệp Quân công tử, ta tự giới thiệu nhé, ta là Ngao Thiên Thiên!”
Ngao!
Diệp Quân nhìn cô gái: “Người của tộc Thiên Long?”
Cô gái gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Quân khẽ cười: “Cô nương đang chơi trò gì vậy?”
Ngao Thiên Thiên suy nghĩ rồi nói: “Ta đã điều tra rõ chuyện giữa công tử và tộc Chân Long rồi, chuyện này là tộc Chân Long làm sai, bọn họ ngang nghiên phá hoại trật tự cuộc tỷ võ trước, xem thường quy tắc của thư viện, sau đó còn bắt tay với nhà họ An để đối phó với Diệp công tử ở khắp nơi, muốn đuổi cùng giết tận! Làm chuyện ác thế này, ai nấy đều căm hận!”
Nói rồi cô ta thở dài: “Tộc Thiên Long của ta chưa điều tra rõ chân tướng cũng đã ra tay với công tử, đây là lỗi của tộc Thiên Long!”
Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, không nói gì.
Hắn buộc phải đề phòng, con cháu những gia tộc lớn nhiều chiêu trò lắm, mình phải cẩn thận!
Ngao Thiên Thiên nghiêm túc nói: “Diệp công tử, hôm nay ta tới đây là để thay mặt tộc Thiên Long xin lỗi công tử!”
Nói rồi cô ta khom người thật sâu hành lễ: “Diệp công tử, xin lỗi, tộc Thiên Long của ta đã gây thêm phiền phức cho công tử rồi!”
Diệp Quân vẫn im lặng!
Đương nhiên hắn thấy bất ngờ!
Xin lỗi sao?
Khi trước tộc Thiên Long đã muốn đẩy mình đến đường cùng!
Thế mà bây giờ lại tới xin lỗi!.