Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn

Chương 9


Đọc truyện Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn – Chương 9

Edit by Link & Beta by Hy

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Nhìn vẻ mặt do dự của cô, gương mặt Diệp Chân Nhã mang ý cười hờn dỗi. Cô ta nghiêng đầu, thanh âm mềm mại hơn: “Mình xin cậu đấy! À, có phải chúng ta còn học chung lớp vũ đạo đúng không?”

Lâm Tiếu dừng một chút, gật đầu rồi đứng lên.

Cô mở miệng, có vài phần xin lỗi: “Thật không tiện, hôm nay là ngày mẹ mình kết hôn. Mình không đi được.”

Nói xong, biểu cảm của Lâm Tiếu càng thêm chân thành: “Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

“Vậy sao.”

Nét mặt Diệp Chân Nhã có chút thất vọng. Ánh mắt cô ta liếc sang bên cạnh một cái, bỗng nhiên xoay người qua, ý cười tràn ngập: “Chú, dì, tân hôn hạnh phúc.”

Lâm Tri Ngộ và Khổng Thượng Tân vừa lúc đi tới.

“Con là bạn học của Tiếu Tiếu sao? Cảm ơn con.”

Lâm Tri Ngộ ôn nhu cười, vô cùng vui vẻ.

“Dạ. Hôm nay là sinh nhật con, trùng hợp cũng tổ chức ở quán rượu này. Con vốn muốn mời Lâm Tiếu qua chơi, không biết hôm nay là hôn lễ của dì…”

Vẻ mặt Diệp Chân Nhã toát ra vẻ xấu hổ.

“Như vậy à? Không sao, hôn lễ đã kết thúc rồi.”

Suy nghĩ một chút, ánh mắt Lâm Tri Ngộ chuyển sang Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu, buổi chiều cũng không còn chuyện gì nữa. Mẹ chuẩn bị thay trang phục, buổi tối chúng ta sẽ về nhà ông nội. Con có thể đi sinh nhật của bạn học trước cũng được.”

Dù sao bà cũng lo cho Lâm Tiếu, sợ cô đổi hoàn cảnh mới sẽ không thích ứng được. Bây giờ thấy có người mời Lâm Tiếu, bà rất vui mừng.

Lâm Tiếu trầm mặc, không nói gì.

Diệp Chân Nhã nhìn xung quanh, hơi xấu hổ: “Vẫn nên thôi, dì ạ. Sinh nhật của con không quan trọng, hôn lễ của dì quan trọng hơn.”

“Đúng vậy.”

Trịnh Lãng Yến cũng đi tới, nhàn nhạt đút tay trong túi, khóe miệng nhếch lên đồng ý: “Đương nhiên hôn lễ của dì quan trọng hơn.”

“Không vội. Tiếu Tiếu, đến giờ chú Vương sẽ đón con. Cứ vui vẻ chơi với bạn học đi.”

Lâm Tri Ngộ khuyên cô.

Suy nghĩ một chút, Lâm Tiếu mím môi, gật đầu: “Được.”

Diệp Chân Nhã lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, kéo tay Lâm Tiếu: “Thật tốt quá, cảm ơn dì, dì thật tốt.”

Vẫn luôn trầm mặc bên cạnh, đột nhiên Khổng Thượng Tân khựng lại một chút. Ông rút ra một tấm thẻ từ ví da, đưa qua.


“Cần dùng thì cứ dùng. Mật mã là sinh nhật mẹ con.”

Lâm Tiếu nhìn thần sắc Lâm Tri Ngộ một chút, hơi do dự rồi nhận lấy bằng hai tay: “Dạ.”

Thế giới ở lầu hai trẻ trung hơn so với lầu chín rất nhiều. Mặc dù cũng có không ít người trưởng thành bàn chuyện thương vụ bên cạnh nhưng phần lớn đều là người trẻ tuổi chơi đùa với nhau.

Bàn bên thấy Diệp Chân Nhã và Trịnh Lãng Yến đi phía sau, tất cả đều ồn ào huýt sáo kêu la nhưng lúc nhìn thấy Lâm Tiếu lại lộ ra vẻ kinh ngạc pha lẫn lúng túng.

Diệp Chân Nhã thẹn thùng lên tiếng, bảo bọn họ yên tĩnh một chút, đừng nháo, sau đó qua loa giới thiệu thay Lâm Tiếu.

Từ Lệ Lệ nhìn xung quanh, bỗng nhiên lắc lắc xúc xắc trong tay, cười nói: “Này, muốn chơi trò chơi cùng không?”

Một nữ sinh khác bên cạnh lập tức cười tiếp lời, thanh âm nhão nhoẹt: “Cùng chơi với nhau nha, nhiều người càng tốt.”

Nói xong còn ngoẹo đầu: “Nghe nói vận may của Trịnh thiếu trong trò bàn quay vẫn luôn không tốt, không biết Nhã Nhã có thể chia một chút vận khí cho cậu ấy không đây.”

Người trên bàn hiểu rõ bật cười.

Gương mặt Trịnh Lãng Yến vẫn lãnh đạm, nghe vậy bật cười một tiếng: “Tôi còn cần vận khí của món đồ kia à? Thua thì xem như là làm từ thiện.”

Cậu vừa nói, trên mặt vài người thoáng vẻ xấu hổ nhưng lại không có cách nào phản bác được. Trịnh Lãng Yến quả thực kiêu ngạo nhưng năng lực và vốn liếng của Trịnh gia thật sự đủ để cậu kiêu ngạo.

Diệp Chân Nhã bên cạnh chủ động nói quy tắc trò chơi bàn quay cho Lâm Tiếu.

“Từ trái sang phải, lúc đến phiên cậu đổ xúc xắc, nếu điểm lớn hơn người phía trước thì người kia sẽ phải xoay bàn quay, ngược lại thì tự mình xoay.”

Trên bàn quay viết một vài biện pháp trừng phạt, rộng hẹp không đồng nhất.

Nói xong, Diệp Chân Nhã chống tay lên mép bàn, đôi mắt lóe lên nhìn Lâm Tiếu: “Muốn chơi cùng không?”

Nhìn những nội dung trừng phạt cứng nhắc trên bàn quay, Lâm Tiếu còn chưa lên tiếng, một cánh tay đã khoác lên vai cô, khí tức mát lạnh quen thuộc của nam sinh ập tới.

“Chơi, sao lại không chơi.”

Giọng nói của cậu vẫn bất cần đời như cũ. Người xung quanh lập tức sôi trào.

“Lâm Tiếu là người mới, bắt đầu từ cậu đi. Mình giúp cậu xác định vị trí.”

Trên mặt Diệp Chân Nhã mang ý cười yếu ớt, tay cầm ống xúc xắc lắc lên, chụp lên bàn, sau đó từ từ mở ra trong ánh mắt mong chờ của mọi người.

“Ha ha, chị Nhã, chị định không cho người mới đường sống à.”

Mọi người thấy hai xúc xắc một cái năm điểm, một cái sáu điểm, thực sự là đang xem kịch vui, vô cùng ầm ĩ.

Diệp Chân Nhã lập tức nói: “Ngại thật. Bình thường tôi ném xúc xắc vẫn luôn ra điểm rất nhỏ.” Trên mặt lại mang ý cười.

Lâm Tiếu nhếch môi, học theo bộ dạng điều khiển xúc xắc của Diệp Chân Nhã, lắc lắc.

Mở ra, một cái hai điểm, một cái ba điểm.


Điểm số quả nhiên nhỏ hơn Diệp Chân Nhã.

Có chơi có chịu, Lâm Tiếu đưa tay xoay bàn quay.

Trên bàn quay có đủ loại trừng phạt: mức tiền không nhỏ, vật phẩm xa xỉ hoặc quá đáng hơn là các loại tiếp xúc trắng trợn.

Cô dùng sức hơi mạnh. Kim đồng hồ quay hai vòng trong tầm mắt khẩn trương của mọi người, dần thả chậm tốc độ, giống như sẽ dừng lại ở bất kì ô nào đó.

Cuối cùng cũng dừng lại.

Hôn người thứ hai bên tay trái.

Đám người dừng lại, ánh mắt đảo qua bên trái cô, tiếp đó lập tức chê không thú vị.

Nữ sinh bên trái Diệp Chân Nhã lập tức che mặt trách móc: “Không được, không được, tôi không muốn đâu.”

Lâm Tiếu mở to mắt nhìn cô ấy rồi lại nhìn về phía Diệp Chân Nhã hỏi ý kiến. Diệp Chân Nhã nói xin lỗi: “Ngại quá, nếu như có liên quan đến người khác thì đối phương có thể cự tuyệt.”

“Nhận thua à? Nhận thua thì phải phạt rượu.”

Từ Lệ Lệ cười trên nỗi đau của người khác, nhẹ nhàng rót rượu.

Ba ly đế cao có dung lượng không nhỏ được rót hơn phân nửa bưng tới. Nhìn thấy, Lâm Tiếu sững sờ: “Thật ngại quá, mình không biết uống rượu.”

Từ Lệ Lệ lập tức cười khinh thường: “Không muốn nhận hình phạt thì cứ nói thẳng đi, còn ra vẻ cái gì.”

Ánh mắt Lâm Tiếu dừng lại.

Cánh tay dài của Trịnh Lãng Yến nhấc lên, cầm lấy xúc xắc trước mặt Lâm Tiếu, ánh mắt lạnh thấu xương liếc tới: “Miệng sạch sẽ chút đi, cô ấy cũng đã nói là không biết rồi. Không phải có thể chiếu theo số tiền phạt cao nhất à? Sợ lão tử không trả nổi sao?”

Từ Lệ Lệ bị mắng, sắc mặt hơi khó coi.

Ở bên cạnh, Diệp Chân Nhã khựng lại một chút rồi mỉm cười giảng hòa: “Đây là lần đầu tiên Lâm Tiếu chơi trò này, coi như luyện tay chút đi! Mọi người cho tôi chút mặt mũi nhé.”

Lâm Tiếu hít sâu một hơi, không chờ cô ta nói xong đã bưng một cái chén trong khay lên, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn những người xung quanh: “Buổi tối tôi còn có chuyện cần phải giữ tỉnh táo, chỉ có thể uống một ly. Thật xin lỗi.”

Môi vừa đặt lên ly rượu, nuốt xuống ngụm thứ nhất, cảm giác chát chát và cay nồng lập tức lan từ miệng xuống ngực. Lâm Tiếu cay đến mức nước mắt cũng tràn ra.

Chưa tới một giây, một cánh rắn chắc vòng qua sau lưng, trực tiếp cướp đi chén rượu trong tay cô. Lâm Tiếu sửng sốt, suýt chút đã bị sặc.

Cánh tay Trịnh Lãng Yến vòng qua người cô, ôm cô trước người mình. Cậu hơi cúi người, gương mặt gần như dán vào gò má cô, nâng ly đưa vào miệng mình.

Cánh tay nam sinh vòng qua người cô, khí tức quen thuộc pha lẫn mùi rượu ập tới. Lâm Tiếu mở to mắt. Chỉ cần di chuyển một chút, da thịt của hai người cũng sẽ chạm vào nhau.

Lâm Tiếu sợ tới mức không dám động đậy, trong mắt đều là hình ảnh cái cằm kiên nghị cùng với hầu kết không ngừng nhấp nhô của Trịnh Lãng Yến. Cánh tay cô đang dán vào ngực cậu, cả người cũng không ngừng nóng lên.

Chưa kịp sững sờ, những người xung quanh đã bị cảnh mập mờ nóng bỏng này thiêu đốt. Nam sinh điên cuồng huýt sáo, nụ cười như có thâm ý khác. Tiếng kinh hô chói tai của đám nữ sinh vang lên nhưng khi thấy sắc mặt khó coi của Diệp Chân Nhã thì lập tức im lặng.


Ly rượu đỏ đã thấy đáy, tan biến ở đôi môi mỏng của thiếu niên, trượt xuống hầu kết. Trong lòng Lâm Tiếu dội lên một trận sóng to gió lớn.

Gương mặt Lâm Tiếu nóng lên theo tốc độ ánh sáng. Nóng đến mức hô hấp cũng nóng rực. Thậm chí có vài giây cô nghe rõ tiếng nuốt xuống, không biết là của Trịnh Lãng Yến hay của mình.

Trịnh Lãng Yến uống xong, hít sâu một hơi, sau đó thở ra bên tai Lâm Tiếu, chọc cho người trong lòng lập tức run rẩy. Tay phải cậu cầm lấy ly rượu, đặt lên bàn, tay trái đang ôm Lâm Tiếu khẽ nhấc lên, hơi vỗ nhẹ lên trán Lâm Tiếu, thanh âm mang theo ý cười trầm thấp: “Không biết thì không biết, cậu còn thử làm gì.”

Cánh tay vắt ngang trước người rốt cuộc cũng rời đi. Lâm Tiếu lập tức ôm lấy cánh tay, chậm rãi tìm lại hô hấp, gương mặt vẫn nóng bừng như cũ. Trịnh Lãng Yến ở bên cạnh hờ hững mở ống xúc xắc, tiện thể “sách” một tiếng.

Đám người tiến tới nhìn chằm chằm vào hai xúc xắc một điểm, lập tức sôi trào, ồn ào nói: “Ồ, sợ là Trịnh thiếu phải tiếp tục đổ máu rồi.”

Trịnh Lãng Yến cười nhạt. Cậu uống rượu, thuận tay cởi ống tay áo ra, kéo lên một chút, lộ ra cánh tay rắn chắc. Cậu chống tay lên mép bàn, nghiêng đầu nhìn Lâm Tiếu: “Vận khí của cậu tốt thật.”

Dưới ánh mắt trông chờ của mọi người, ngón tay Trịnh Lãng Yến đẩy một cái. Khay chuyển gần nửa vòng, vững vàng dừng ở một ô hình quạt nhỏ dài nào đó.

Hôn lưỡi ba phút với một người khác giới ở đây.

Mấy nam sinh không có ý tốt lập tức náo nhiệt lên còn vài nữ sinh kích động nghĩ có thể tác hợp cho Trịnh Lãng Yến và Diệp Chân Nhã. Thấy Lâm Tiếu cúi đầu, mặt không chút biểu tình, lá gan bọn họ lại càng lớn hơn.

Ánh mắt sáng rực của Trịnh Lãng Yến lướt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Lâm Tiếu, thấy được gò má đỏ lên và ánh mắt tràn đầy vẻ đề phòng của cô.

Ách.

Cánh tay của cậu chụp tới, ôm lấy Lâm Tiếu, khóe môi mang ý cười lười biếng, ánh mắt uy hiếp: “Bảo tôi biểu diễn tại chỗ cho các người xem à? Nể mặt chút đi.”

Nói xong, cậu ôm Lâm Tiếu, quay người: “Có việc, đi đây.”

Đi chưa tới hai bước, Trịnh Lãng Yến dừng bước, quay đầu lại: “Toàn bộ vấn đề hôm nay cộng cả hai ván cược lúc nãy đều tính vào thẻ của tôi. Mọi người thoải mái.”

Ở phía sau, Diệp Chân Nhã bóp tay, cắn chặt môi, cảm giác hốc mắt nóng lên.

Gió bên ngoài thổi vào khiến người ta cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. Điều hòa thổi mát lạnh, tán đi mùi rượu trong phòng.

Lâm Tiếu bước đi gấp gáp, giày cao gót giẫm trên nền đất phát ra âm thanh trong veo. Bước chân sau lưng không nhanh không chậm đi theo, dần tăng tốc độ. Chưa tới một phút sau, Trịnh Lãng Yến đã vượt lên, dán sát vào người cô.

“Này, cậu vẫn chưa trả lời tôi.”

Lâm Tiếu dừng bước, hít sâu một hơi, xoay người lại, cúi đầu không nhìn cậu.

“Trịnh Lãng Yến, dù sao cậu cũng không nên dựa sát vào tôi như vậy.”

Trịnh Lãng Yến nhìn cô, lại xích gần thêm một chút, cúi người. Hơi thở tràn ngập mùi rượu chạm vào gương mặt cô: “Gần thế nào?”

Lâm Tiếu hơi né tránh, nói sang chuyện khác: “Cậu bảo tôi trả lời cái gì?”

Trịnh Lãng Yến nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, ý cười trên môi dần buông xuống, vẻ mặt chăm chú: “Tôi nói, vỏ sò là của bạn trai tặng à?”

Lâm Tiếu dừng một chút, hơi nhíu mày, ngẩng đầu hỏi lại: “Tại sao cậu lại hỏi như vậy? Không phải chúng ta vẫn là học sinh cấp ba sao?”

Thần sắc trịnh trọng kia tựa như đang hỏi cậu: “Chẳng phải chúng ta là bé thỏ trắng sao, sao cậu cứ luôn thảo luận với tôi chuyện ăn thịt heo có ngon hay không?”

Trịnh Lãng Yến im lặng.

Một lát sau, cậu nhét tay trong túi, giọng nói tăng thêm mấy phần nôn nóng: “Cậu đừng nói sang chuyện khác. Nam sinh lúc trước đưa quà cho cậu trong lớp học có phải là bạn trai của cậu không?”

Lâm Tiếu sững sờ.

Cô đi phía trước nghĩ ngợi một chút, nhớ lại cái ngày chuyển trường hôm đó.


“Cậu nói Đan Tử Huy à?”

Lâm Tiếu nghiêng đầu hỏi cậu, tiếp đó lắc đầu: “Chúng tôi là bạn rất thân.”

“Thân bao nhiêu?”

Trịnh Lãng Yến cười nhạo một tiếng: ” Lâm Tiếu, cậu có thể trực tiếp trả lời không? Phải hay không phải?”

Lâm Tiếu cau mày, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trịnh Lãng Yến. Bầu không khí mập mờ lúc trước dần tán đi. Cô im lặng một lúc, thành thật đáp lại: “Không phải.”

“Không phải cái gì?”

“Không phải bạn trai tôi.”

Cuối cùng Trịnh Lãng Yến cũng hài lòng.

Cậu quay người, chống tay lên lan can, hơi ngửa đầu, trong giọng nói khó nén ý cười: “À, thế à.”

“Vậy vỏ sò có ý nghĩa gì?” Cậu lại hỏi.

Lâm Tiếu cắn môi, trả lời cậu: “Tâm nguyện.”

Lúc nói lời này, mắt cô lóe sáng. Đôi mắt Trịnh Lãng Yến chợt lóe lên.

Lâm Tiếu nhìn cậu, dừng một chút rồi duỗi tay ra.

Trịnh Lãng Yến nhìn cánh tay mảnh mai trắng nõn trước mặt mình, tâm tình càng thêm vui vẻ: “Muốn cái gì?”

“Vừa rồi cậu mới nói chuyện thô tục.”

Lâm Tiếu nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cậu: “Tịch thu một vỏ sò.”

Ý cười trên môi Trịnh Lãng Yến khựng lại. Cậu nhìn gương mặt trịnh trọng của Lâm Tiếu, nhanh chóng che túi lại, vừa đi về phía trước vừa nói sang chuyện khác: “Vừa rồi tôi uống rượu thay cậu, hình như say rồi, đầu thật choáng.”

Lâm Tiếu đi sau lưng cậu. Trịnh Lãng Yến nghe tiếng bước chân của cô, chân dài bước nhanh hơn, trong giọng nói có chút nóng nảy: “Không được, còn có người như cậu à Lâm Tiếu? Tặng đồ cho người ta rồi, sao có thể đòi lại được chứ? Tôi đã nói với cậu tôi là một người vật chất, đã vào túi tôi thì đừng mong lấy lại.”

Nói xong, Trịnh Lãng Yến dừng bước.

Cậu quay người nhìn Lâm Tiếu, ánh mắt giảo hoạt: “Cậu nói tôi nói chuyện thô tục, vậy vừa rồi tôi nói cái gì?”

Lâm Tiếu dừng lại.

Cái này…cô phải nói thế nào? Cô chưa từng biết nói lời thô tục.

Nhìn vẻ mặt của cô, Trịnh Lãng Yến lập tức tìm lại được thế chủ động, vừa đắc ý vừa đề phòng nói: “Cậu xem đi, cậu cũng không nói được. Cậu vu oan tôi, muốn đoạt vỏ sò của tôi.”

Lâm Tiếu: “…”

Cô im lặng, Trịnh Lãng Yến kia lại càng được voi đòi tiên. Cặp mắt đào hoa mang theo một tia ủy khuất và phẫn nộ: “Quá phận! Tôi mới có hai cái, cậu lại có cả đống! Cậu khi dể người ta!”

Lâm Tiếu nhếch môi không nói chuyện. Trịnh Lãng Yến lại xích tới gần: “Cậu đi theo tôi là vì hối hận lúc nãy không nhận trừng phạt à?”

Trừng phạt…

Bầu không khí thoáng cái lại bị Trịnh Lãng Yến kéo về tiệc rượu. Ánh nhìn chằm chằm của Trịnh Lãng Yến và hình phạt “hôn lưỡi ba phút với người nào đó” không ngừng đan xen trong đầu cô. Gương mặt Lâm Tiếu lập tức nóng lên. Cô né tránh, xoay người lại. Phía sau phát ra tiếng cười trầm thấp nặng nề của nam sinh.

“Làm sao bây giờ, tôi hối hận rồi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.