Đọc truyện Hậu Đài Của Cô Ấy Tương Đối Cứng Rắn – Chương 10
Edit by Link & Beta by Hy
⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹
Trường trung học phụ thuộc không giống với các trường cấp ba khác. Văn lý chia lớp kiểm tra vào cuối tháng chín, sau khai giảng tháng mười sẽ chính thức công bố thành tích và lớp.
Cuối lớp mười sẽ làm khảo sát nguyện vọng phân khoa văn lý. Bởi Lâm Tiếu là học sinh chuyển trường, chủ nhiệm lớp Trần Anh luôn hỏi thăm hướng đi của cô, sau đó bảo cô thi thật tốt.
Các thầy cô khác trong văn phòng vừa thu xếp tài liệu vừa nói chuyện phiếm, nói không nhỏ, lọt vào tai Lâm Tiếu.
Thầy giáo ban một mệt mỏi duỗi lưng thở dài: “Ài, tôi cũng không biết nên làm gì với Lục Cửu Kiến lớp tôi nữa.”
Một cô giáo ở bên cạnh ngờ vực phụ họa: “Nam sinh Lục Cửu Kiến kia không phải vẫn luôn có thành tích đứng đầu sao?”
“Đúng vậy, cả năm lớp mười đều tốt, cũng rất lễ phép. Không biết nghỉ hè xong bị làm sao mà gần đây hôm nào cũng ngủ trong giờ, trốn học đi chơi bóng, thậm chí còn đánh nhau.”
“Đã liên lạc với gia đình chưa?”
“Liên lạc rồi, bảo mẫu trong nhà nghe điện rất hờ hững. Ôi, một đứa trẻ tốt biết bao.”
“Thật không vậy? Nếu thật là vậy thì thật đáng tiếc. Nhưng đa phần gia đình của đám con nít này đều giàu có đủ cho bọn chúng ăn cả đời, làm gì quan tâm tới đám người chúng ta cực nhọc kiếm lương.”
“Nói cũng đúng. Nhưng có náo thế nào cũng không bằng vị kia bên lớp cô Trần. Học sinh tên là Trịnh Lãng Yến đúng không? Đúng thật nổi danh nhưng không chống lại được vốn liếng dày của Trịnh gia. Tôi đi dạy mà cảm thấy tam quan vỡ nát.”
Trần Anh quay đầu cười nhạt một chút.
Hai thầy cô kia lại nói đùa một chút rồi bắt đầu thu xếp đồ đạc.
Sắp hết thời gian nghỉ, Lâm Tiếu tạm biệt Trần Anh, chuẩn bị trở về phòng học.
“Lâm Tiếu.”
Trần Anh lập tức gọi cô lại: “Em mang tập giấy xác nhận nguyện vọng này phát cho mọi người trước đi. Tiết tiếp theo là tự học, bảo bọn họ phải tự viết tay, không được bôi xóa. Cô còn có cuộc họp, tan học thu lại giúp cô.”
“Vâng ạ.”
Ban năm vẫn la hét ầm ĩ như trước đây. Đám nam sinh phía sau khoác lác trêu chọc lẫn nhau, thanh âm rất lớn.
Lâm Tiếu ôm tờ giấy nguyện vọng đi vào, chuông vào học vừa lúc vang lên.
Không cam lòng, đám người không muốn về chỗ, vẫn lẩm bẩm trong miệng.
Lâm Tiếu dừng trên bục giảng, hai tay cầm tờ nguyện vọng, nhẹ giọng mở miệng: “Các bạn học, chủ nhiệm lớp phải họp, tiết này sẽ tự học.”
Vừa mới nói đến đây, phòng học lập tức sôi trào, tiếng hoan hô tràn đầy thắng lợi cùng với thanh âm vui đùa ầm ĩ tiếp tục vang lên.
Lâm Tiếu dừng một chút, tăng lớn thanh âm: “Mọi người điền vào tờ giấy nguyện vọng này trước đã, mọi người hãy nghe mình nói…”
Dù đã tăng một chút nhưng thanh âm của cô vẫn bị chôn vùi trong âm thanh la hét ầm ĩ. Lâm Tiếu khó mở miệng, cuối cùng từ bỏ. Cô hít sâu một hơi, đi đến hàng thứ nhất gần cửa sổ bắt đầu phát, vừa phát vừa dặn dò: “Cô nói nhất định phải viết tay, không được bôi xóa.”
Tiếp đó, cô lại đi đến hàng thứ hai. Còn chưa mở miệng, phía sau đã vang lên tiếng sách đập xuống bàn. Mọi người giật mình, nhanh chóng an tĩnh lại, nhìn về phía âm thành phát ra.
Trịnh Lãng Yến vẫn duy trì tư thế cầm quyển sách, trên mặt hiện rõ sự tức giận: “Im lặng!”
Toàn bộ phòng học lập tức yên lặng như tờ. Đám người yên tĩnh như gà, hai mắt nhìn nhau, suy đoán xem vị đại lão ban bọn họ bị gì.
Lâm Tiếu dừng một chút, đứng thẳng lại, thông báo với mọi người: “Mọi người bớt một chút thời gian của tiết này để điền vào giấy xác nhận nguyện vọng phân khoa, nhất định phải viết tay, không được tẩy xóa. Sau khi tan học đặt ở bục giảng là được.”
Nói xong, cô bắt đầu lần lượt phát cho từng bàn.
Như vậy cũng tốt, cô đỡ phải nói đi nói lại với từng bàn. Nói vậy cũng chưa chắc bọn họ đã nghe.
Lúc phát đến hàng sau, đám người nhận được chỉ thị của Đoạn Nghị Cách, lại thấy biểu hiện của Trịnh Lãng Yến, cũng có vài phần sợ hãi Lâm Tiếu, tốp năm tốp ba rút tờ nguyện vọng trong tay cô.
Chử Cương là người tích cực nhất: “Tự mình đến tự mình đến! Tự bọn này động thủ là được, chút chuyện nhỏ này không cần phiền phức đến ngài.”
Sau đó cậu ta cầm một tờ rồi nhanh chóng chuyền số còn lại lên phía trước.
Đang chuyền lên phía trước, Đoạn Nghị Cách thấy ánh mắt Trịnh Lãng Yến đang di chuyển trên người Lâm Tiếu. “Vù” một cái, cậu ta rút một tờ ra, nhét vào tay Lâm Tiếu rồi hướng ánh mắt về phía Trịnh Lãng Yến: “Ồ, Yến ca còn chưa có nữa. Lâm tỷ, làm phiền ngài đưa cho anh ấy nhé.”
Lâm Tiếu im lặng nhìn hai người chỉ cách nhau một cánh tay, đưa tay đặt tờ nguyện vọng lên bàn Trịnh Lãng Yến. Thấy ánh mắt và khóe miệng phảng phất nụ cười của cậu, cô lập tức tránh đi, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Nghiêm túc viết, không được bôi xóa.”
Trịnh Lãng Yến kéo ống tay áo, chống tay sau gáy, nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp nặng nề: “Ồ, vậy muốn xóa và sửa thì phải làm sao?”
Không chờ Lâm Tiếu trả lời, ánh mắt cậu càng thêm tĩnh mịch, hàm chứa ý cười nhàn nhạt, đè thấp giọng nói: “Cũng phải phạt.”
Lâm Tiếu sững sờ, gương mặt cũng nóng lên.
Nhìn nét mặt cậu, trong đầu Lâm Tiếu lại hiện ra dáng vẻ vô lại không chịu trả vỏ sò lúc trước của Trịnh Lãng Yến cùng với thanh âm lúc cậu nói hai chữ “hối hận”, hiện ra chuyện ngày hôm đó, cậu ôm lấy cô, dán bên tai cô, ngậm lấy miệng ly cô từng chạm vào, uống cạn ly rượu đỏ.
Lâm Tiếu không để ý tới cậu, vội vàng bước về chỗ của mình.
Có lẽ bị Trịnh Lãng Yến làm cho chấn động nên mãi đến lúc tan học, trong lớp vẫn vô cùng an tĩnh.
Tiếng chuông vang lên.
Lâm Tiếu liếc nhìn đồng hồ, thu dọn bài thi tiếng Anh của mình, ngẩng đầu nhìn mọi người lục tục đi nộp tờ nguyện vọng.
Một nam sinh ngồi giữa sắc mặt khó coi đi tới, một tay cầm tờ nguyện vọng của mình, nhìn Lâm Tiếu: “Lâm Tiếu, tờ này mình viết hỏng rồi, muốn thay lại. Cậu còn tờ mới không?”
Lâm Tiếu nhìn tờ nguyện vọng nam sinh đang cầm, bên trên tẩy tẩy xóa xóa, cuối cùng tẩy xóa đến mức thay đổi hoàn toàn, lắc đầu: “Mình không còn. Nhưng cậu chờ một lát rồi đi tìm chủ nhiệm lớp với mình. Có lẽ cô ấy còn.”
“À, được.”
Vừa than thở đồng ý, cậu ta lập tức nghe thấy âm thanh kéo bàn phía sau và tiếng kinh hô đè thấp.
Tiếp đó, nam sinh đứng ở chỗ Từ Hi bị đẩy mạnh ra. Cái bàn cũng bị kéo một chút.
Nam sinh giật mình, đứng vững lại. Nhìn thấy Trịnh Lãng Yến, cậu ta có giận nhưng không dám nói gì, lắp ba lắp bắp hỏi.
“Trịnh…Trịnh Lãng Yến. Cậu có vấn đề gì không?”
Lâm Tiếu cũng bị hù dọa. Sau khi kịp phản ứng, cô mới đứng dậy, cau mày nhìn Trịnh Lãng Yến.
Nhìn nam sinh kia, Trịnh Lãng Yến không vui hếch mặt lên: “Cậu đến gần làm gì? Còn gần như thế.”
Lâm Tiếu mở miệng giải thích thay nam sinh kia: “Tờ nguyện vọng của cậu ấy điền hỏng rồi nên đến hỏi mình.”
Trịnh Lãng Yến bực bội không thôi, quay đầu trừng mắt nhìn nam sinh kia: “Cút. Có chút chuyện như vậy thì tự mình giải quyết đi.”
Nam sinh sửng sốt một chút, vừa e ngại vừa bi phẫn, nhanh chóng quay người trốn đi.
Lâm Tiếu nhìn bóng dáng nam sinh kia đi xa, hít sâu một hơi, rũ mắt không nhìn Trịnh Lãng Yến: “Cậu tránh ra! Mình muốn đi tìm chủ nhiệm lớp.”
Trịnh Lãng Yến không nhúc nhích.
Lâm Tiếu ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu, duỗi tay ra.
Trịnh Lãng Yến sững sờ, lập tức hiểu rõ ý cô, trong mắt vô cùng không phục.
Cậu kéo ghế Từ Hi qua, ngồi xuống, cố tình không nhìn tay cô.
Trịnh Lãng Yến vừa bày ra bộ dạng rất bận rộn, vừa kéo tờ nguyện vọng của Lâm Tiếu, trải phẳng ra, bắt đầu chép tờ của cô.
Lâm Tiếu mở to mắt, nhìn cậu trắng trợn chép tờ nguyện vọng như vậy một cách khó tin.
“Trịnh Lãng Yến.”
Lâm Tiếu gọi cậu.
Trịnh Lãng Yến cũng không ngẩng đầu lên, cúi đầu, ra vẻ đang nghiên cứu, bất mãn hừ hừ: “Đừng quấy rầy! Chép sai thì sao đây.”
Lâm Tiếu vừa tức vừa im lặng, ánh mắt nhìn cậu gấp gáp: “Trịnh Lãng Yến.”
Trịnh Lãng Yến cũng không ngẩng đầu lên, chép vô cùng chăm chú, nhanh chóng trả lời: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, một người cũng đừng hòng trở về.”
“…”
Lâm Tiếu bất đắc dĩ hạ giọng: “Cậu chép điểm số lớp mười của mình làm gì?”
Trịnh Lãng Yến: “…”