Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên

Chương 47: Phòng Luyện Đan


Đọc truyện Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên – Chương 47: Phòng Luyện Đan


Phòng luyện đan.

Hứa An đã bắt đầu trổ tài luyện đan, thủ thuật của y thật khiến người khác phải trầm trồ khen ngợi.

Mỗi dược liệu đặt trên bàn, khi qua tay của Hứa An đều sẽ được luyện chế tỉ mỉ và cẩn thận đến mức độ tuyệt diệu, từng động tác đều dứt khoát và chính xác, ngọn lửa trong lò luyện đan luôn được giữ ở trạng thái tốt nhất, khí chất của một Đan Sư quả thật đang hiện hữu trên người của Hứa An.

“Khương công tử, ngài thật có mắt nhìn người.

” – Mỹ Nguyệt đi lại gần Khương Lăng, nàng nói.

“Mỹ hội trưởng quá lời rồi.

” – Khương Lăng cười nhẹ trả lời nhưng ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi Hứa An luyện đan.

“Đan vẫn chưa thành, không thể nói trước được điều gì cả.

” – Thiên Nhất cầm quạt trên tay, y lườm Khương Lăng rồi nói.

Khương Lăng không để tâm đến lời nói của Thiên Nhất, bởi vì biểu hiện của Hứa An từ nãy đến giờ không hề khiến hắn phải thất vọng dù chỉ là một chút.

Trong khi đó, Quách Dao và Mộng Kiều mải mê chơi đùa với con bạch hồ ly, hai nàng rất vui thích khi bồng bế và cưng nựng nó.

Chúc Dung Ngôn Diễm, Mộ Dung Tư Duệ, Tề Dung Yến cũng đã có mặt, các nàng đứng sau Mỹ Nguyệt để quan sát nhất cử nhất động của Khương Lăng.

Sau thời gian một nén hương, Hứa An đã thật sự luyện thành Đại Hoá Linh Đan cực phẩm, một loại đan dược chữa thương, bổ khí dưỡng huyết, tu bổ Linh Lực, hỗ trợ tu luyện cho cường giả Đại Hoá Cảnh.

“Phù, Thiên công tử, mời ngài xem qua.


” – Hứa An thở phào một hơi, y cầm đan dược đem lại đưa cho Thiên Nhất, vẻ mặt vui mừng và tràn đầy tự tin.

Thiên Nhất nhận lấy đan dược, y đưa mắt nhìn Hứa An rồi đến Khương Lăng, vẻ mặt của y vẫn không hề thay đổi nhưng giọng điệu thì dễ nghe hơn:”Các hạ thật sự đã luyện thành Đại Hoá Linh Đan.

“”Lúc nãy ta thật lỗ mãng khi nghi ngờ khả năng của các hạ.

“”Bổn công tử quyết định sẽ nán lại Trân Bảo Thương Hội một thời gian, hy vọng là các hạ sẽ tiếp tục luyện đan cho ta.

“”Lần sau ta sẽ chuẩn bị dược liệu và lò luyện đan, không cần phải làm phiền đến Khương công tử.

“”Nếu Hứa An thư sinh nguyện ý thì Thiên gia ta nhất định sẽ trọng dụng.

“Khương Lăng nhoẻn miệng cười, hắn không ngờ cái tên này lại trở mặt nhanh như vậy, mới lúc nãy còn làm bộ kiêu căng khinh thường mà bây giờ lại muốn thu Hứa An về dưới trướng rồi.

“Đa tạ Thiên công tử nhưng….

” – Hứa An chắp tay cúi đầu định từ chối nhưng lại bị ngắt lời.

“Các hạ đừng vội quyết định, cứ từ từ cân nhắc, vài hôm nữa ta sẽ đích thân đến bày tỏ lòng thành, cáo từ.

” – Thiên Nhất lên tiếng để chặn họng Hứa An, y nói xong liền vội vàng rời đi cùng đám hộ vệ.

Khương Lăng lại nhìn theo Thiên Nhất, hắn tự hỏi tên này rốt cuộc đang giấu diếm chuyện gì, nắng mưa thất thường còn hơn cả mấy cô vợ của hắn nữa.

“Khương công tử, tiểu sinh cảm tạ ngài, nếu không có ngài thì tiểu sinh không thể chứng minh được bản thân.

” – Hứa An đi đến trước mặt Khương Lăng, hành lễ thành khẩn nói.

“Chân kim bất phạ hỏa, các hạ khiêm nhường rồi.

” – Khương Lăng trả lời đáp lễ.

“Tiểu tử, đại ca của ta nhìn trúng ngươi rồi, có muốn làm tiểu đệ của bọn ta không?” – Quách Bân vỗ lưng Hứa An, cười nói.

Quách Bân để ý thấy Khương Lăng rất coi trọng Hứa An nên y bèn lên tiếng, sẵn tiện kiếm cho mình một tiểu đệ để thử cảm giác làm ca ca của một thư sinh.

Hứa An thì không ngờ mình lại được hai vị công tử của danh gia vọng tộc kết thân nên không khỏi xúc động.

Còn về phần Khương Lăng, hắn thầm vui vì có thêm một tiểu đệ.

“T-Tam đệ… bái kiến đại ca, nhị ca.

” – Hứa An vui mừng ra mặt, y lại hành lễ.

“Thôi được rồi, không cần phải câu nệ tiểu tiết nữa, tam đệ.

” – Khương Lăng vỗ vai Hứa An, hài lòng nói.

*Rầm*”Súc sinh Khương Lăng, hôm nay lão tử phải lấy mạng ngươi.

” – Diệc Phàm đạp cửa xông vào, tay phải cầm kiếm tay trái cầm Linh Phù, y hét to.


“Phàm ca ca, đừng mà, huynh bình tĩnh lại đi, muội xin huynh đó.

” – Tề Dung Anh chạy đến níu tay Diệc Phàm.

“Càn rỡ, ai cho phép ngươi khua môi múa mép ở đây?” – Mỹ Nguyệt tức giận nói, nàng lao đến chỗ Diệc Phàm, xuất chưởng.

Diệc Phàm đột nhiên biến mất rồi lại xuất ngay sau lưng Khương Lăng, y vung kiếm chém một nhát.

Thanh kiếm chưa chém được vào người Khương Lăng thì đã bị vỡ tan tành thành từng mảnh.

“Không thể nào!” – Diệc Phàm truyền Linh Lực vào tấm Linh Phù rồi ném nó vào người Khương Lăng.

Tấm Linh Phù bộc phát uy lực hủy diệt nhưng lại bị Khương Lăng khống chế và thôn phệ hoàn toàn.

“Đến lượt ta.

” – Khương Lăng nhếch mép cười, hắn phi thân đến ngay trước mặt Diệc Phàm rồi xuất quyền.

“Hự…” – Diệc Phàm bị đánh văng ra xa, y hộc máu khuỵu xuống.

“Không! Phàm ca ca!” – Tề Dung Anh hốt hoảng chạy đến ôm lấy Diệc Phàm.

Khương Lăng ngạc nhiên vì ngay khoảnh khắc hắn tung quyền vào người Diệc Phàm thì đã bị một thứ gì đó chặn lại, nếu không thì một quyền lúc nãy đã đủ để khiến Diệc Phàm phải thịt nát xương tan rồi.

Quách Bân và Hứa An vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mọi thứ diễn ra quá nhanh làm cả hai ngơ ngác.

“Phu quân.

” – Quách Dao và Mộng Kiều chạy đến bên cạnh Khương Lăng, hai nàng đều lo lắng gọi hắn.

“Khương công tử.

” – Mỹ Nguyệt, Chúc Dung Ngôn Diễm, Mộ Dung Tư Duệ, Tề Dung Yến cùng nhau đi lại chỗ Khương Lăng, vẻ mặt của các nàng đầy căng thẳng.

“Ta không sao.


” – Khương Lăng xoa đầu Quách Dao và Mộng Kiều rồi nói.

“Anh nhi, có phải con đã thả hắn ra không?” – Tề Dung Yến lên tiếng hỏi”Mẫu thân… con…” – Tề Dung Anh sợ sệt không dám thừa nhận.

“Ta nói cho ngươi biết, có thể bây giờ ta không bằng ngươi nhưng 3 năm sau ta nhất định sẽ giết chết ngươi.

” – Diệc Phàm giơ tay chỉ thẳng mặt Khương Lăng, gắng gượng cơn đau để nói.

“Phàm ca ca, huynh đừng gây sự với Khương công tử nữa mà.

” – Tề Dung Anh khổ sở nói, nàng đã lén giúp Diệc Phàm trốn thoát khỏi các trưởng lão nhưng bây giờ thì nàng hối hận rồi.

“Cái gì? Sao muội lại gọi hắn như vậy? Có phải muội đã làm gì mờ ám với tên cặn bã đó rồi phải không?” – Diệc Phàm tức giận nhìn Tề Dung Anh và hỏi.

“Muội không có, sao huynh lại nghi ngờ muội như vậy?” – Tề Dung Anh đau lòng nhìn Diệc Phàm, đôi mắt nàng đỏ hoe, nàng đã phải chịu những nỗi ấm ức và nhục nhã vì y mà bây giờ lại nhận lấy những lời lẽ cay đắng như nhát dao cứa vào tim.

Khương Lăng tiếp tục lao đến định kết liễu Diệc Phàm thì bị đánh bật ra bởi một cỗ lực lượng vô hình, hắn phóng thích Linh Lực che chắn cho Quách Dao, Mộng Kiều, Quách Bân, Hứa An và những cô nàng kia, hắn nhìn thấy Tề Dung Anh cũng bị hất văng ra nên liền đỡ lấy nàng và ôm vào lòng.

“Khương Lăng, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ lấy cái mạng chó của ngươi.

” – Diệc Phàm nghiến răng nghiến lợi nói, y điên tiết khi thấy Khương Lăng đụng chạm vào cơ thể của Tề Dung Anh, trong đầu của y chỉ đinh ninh rằng Khương Lăng và Tề Dung Anh đã cắm sừng mình nên cực kỳ phẫn nộ.

Lỗ hổng không gian bỗng nhiên xuất hiện hút lấy Diệc Phàm rồi biến mất trước sự kinh ngạc của những người ở đó.

Chỉ riêng Khương Lăng là hiểu chuyện gì đã xảy ra, hắn biết chắc chắn là Diệc Phàm đã được hệ thống cứu nguy trong gang tấc.

——————–Momo/ Zalopay: 0775808013Dành cho độc giả nào muốn ủng hộ để tiếp thêm động lực cho tại hạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.