Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên

Chương 46: Duyên Phận


Bạn đang đọc Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên – Chương 46: Duyên Phận


Đại sảnh của Trân Bảo Thương Hội.

Ngay tại một góc đại sảnh là một thư sinh mặc đồ xanh lam đang thi triển kết giới và trận pháp phòng ngự, y đang bị một đám người mặc chiến giáp bao vây.

Vài khách nhân hiếu kỳ tụ tập lại để xem chuyện gì đang xảy ra.

“Các hạ đừng kích động, đây là địa bàn của Trân Bảo Thương Hội, mong các hạ đừng gây ảnh hưởng đến các khách nhân khác.

” – Mỹ Nguyệt bước lên trước rồi nói, nàng và Tề Dung Anh đã nắm rõ tình hình nên phải xử lý ngay lập tức.

Thư sinh này đã có lời qua tiếng lại với công tử của một ẩn thế gia tộc, y tự nhận mình là Đan Sư và khẳng định mình sẽ luyện thành đan dược nhưng trong tay lại chẳng có dược liệu lẫn lò luyện đan, thế nên thư sinh này đã gây náo động chỉ để níu chân vị công tử đó và chứng minh bản thân.

Khương Lăng vừa đến thì đã cảm nhận được Linh Khí dao động mạnh mẽ phát ra từ hướng của trận pháp và kết giới, tưởng chừng như đơn giản nhưng thực chất lại rất kiên cố và vững chắc.

(Tu vi không cao nhưng lại có thể duy trì cùng lúc cả trận pháp và kết giới phòng ngự ư…) – Khương Lăng đưa tay lên sờ cằm nghĩ ngợi, hắn cảm thấy có chút tò mò và hứng thú đối với người này.

“Thiếu gia của bọn ta không muốn xảy ra phiền phức, bình tĩnh đi, tiểu tử!” – Tên đội trưởng trong đám người mặc chiến giáp lên tiếng, giọng điệu có chút nhượng bộ khi thấy càng lúc càng có nhiều người xuất hiện.

“Tiểu sinh thật sự có thể luyện thành đan dược, xin các vị hãy cho tiểu sinh một cơ hội.

” – Thư sinh căng thẳng nói.


*E hèm*Lúc này, một nam tử xuất đầu lộ diện, đám hộ vệ nghe thấy tiếng hắng giọng liền đứng dạt sang hai bên.

Mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía công tử bí ẩn đó.

Một mỹ nam tử trẻ tuổi, thân mặc y phục màu tím, tay cầm quạt giấy, điệu bộ uyển chuyển thướt tha, phong thái tao nhã, khí chất tôn quý nhưng thực chất đó chỉ là vẻ bề ngoài, vỏ bọc để che mắt thiên hạ.

“Các hạ không cần phải miễn cưỡng, ta có thể tìm Đan Sư khác.

” – Nam tử gấp quạt trên tay, từ tốn nói.

(Oh, ẩn thế gia tộc à? Có khi hắn là kiểu khí vận chi tử hay thiên kiêu chi tử gì đó nhỉ?) – Khương Lăng nhìn từ trên xuống dưới nam tử trẻ tuổi đó, hắn bỗng dưng nhớ lại mấy tình tiết thú vị trong truyện tu tiên đã từng đọc.

“Công tử, xin ngài hãy cho tiểu sinh một cơ hội, chỉ một lần thôi, cầu xin ngài.

” – Thư sinh quỳ gối xuống, khẩn khoản nói với nam tử kia.

“Mỹ hội trưởng, hãy cho người chuẩn bị dược liệu và đan lư cho vị thư sinh đó, ta sẽ chi trả toàn bộ.

” – Khương Lăng bước lại nói với Mỹ Nguyệt.

Khương Lăng không thể bỏ lỡ cơ hội để kết giao với vị thư sinh này, một người vô danh tiểu tốt nhưng lại có thể bày bố trận pháp, thi triển kết giới, luyện chế đan dược.

Có thể nói thư sinh này là một viên ngọc thô chưa được mài dũa, một hạt mầm chưa được bồi dưỡng, tiền đồ vô lượng.

“Ta… sẽ cho người đi chuẩn bị ngay, mời các vị đến phòng luyện đan.

” – Mỹ Nguyệt tuy không hiểu ý định của Khương Lăng nhưng nàng vẫn gật đầu làm theo, nàng quay sang ra hiệu cho những hạ nhân rồi đưa tay nói.

“Các hạ mau đứng lên đi.

” – Khương Lăng chìa tay ra trước mặt thư sinh, hắn cười thân thiện.

“Đa tạ công tử.

” – Thư sinh vui mừng bắt tay Khương Lăng, y đứng dậy chắp tay cúi đầu nói.

“Khương công tử đây là có ý gì?” – Nam tử liếc mắt về hướng Khương Lăng, nói.

Những khách nhân, thư sinh, Mỹ Nguyệt, Tề Dung Anh, Mộng Kiều, Quách Dao, Quách Bân đều nhìn về phía Khương Lăng, ai cũng phải hồi hộp vì không biết hắn định làm gì, đơn giản vì chỉ cần nghe đến tên của hắn thôi là đã đủ để khiến người khác phải dè chừng rồi.


“Tại hạ chỉ muốn xem thử tài nghệ của… à mà, không biết các hạ đây xưng hô như thế nào?” – Khương Lăng cười trả lời, hắn nói được nửa câu thì ngừng lại rồi quay qua hỏi thư sinh.

“Tiểu sinh Hứa An, bái kiến Khương công tử.

” – Thư sinh tên Hứa An chắp tay hành lễ, cung kính trả lời.

Khương Lăng chắp tay đáp lễ với Hứa An rồi bước lại chỗ của nam tử kia, hắn chắp tay sau lưng, vừa đi vừa cười nói:”Haha, danh tiếng của bổn công tử, quả nhiên nổi danh thiên hạ, các vị ở đây người nào cũng biết đến hoặc đã từng nghe qua.

“”Ta nghĩ mình cũng không cần giới thiệu bản thân đâu nhỉ?””Danh tính của ta không còn xa lạ gì đối với mọi người nữa.

“”Nhưng còn cao danh quý tính của công tử ẩn thế gia tộc như các hạ, chắc hẳn ai cũng có chút hiếu kỳ.

“Khương Lăng dừng bước, hắn đứng trước mặt nam tử ấy, nhìn qua một lượt từ trên xuống dưới và cảm thấy người này điều gì đó rất kỳ lạ, thân là nam nhi nhưng thân hình lại không cường tráng vạm vỡ, chẳng lẽ công tử của một gia tộc lại thiếu thốn đến mức không đủ ăn hay sao, đáng nói hơn là khi nhìn mặt y thì Khương Lăng lại có một cảm giác đặc biệt.

“Tại hạ họ Thiên, tên chỉ một chữ Nhất, đại thiếu gia của Thiên gia.

” – Nam tử ấy nói với giọng điệu lạnh nhạt khi nhìn thấy ánh mắt dò xét của Khương Lăng, y kiềm chế để không bộc lộ cảm xúc nhưng trong lòng vẫn thầm mắng chửi hắn.

(Lời đồn đại về Dâm Ma Công Tử nhà ngươi quả thật không sai, thối tha vô liêm sỉ, cặn bã hạ lưu, ta nhất định sẽ tìm cách giúp hai cô nương kia thoát khỏi móng vuốt của ngươi.

)Dứt lời thì Thiên Nhất rời đi, y ra hiệu cho đám hộ vệ hộ tống Hứa An đến phòng luyện đan.

Đám đông cũng theo đó mà giải tán.

Khương Lăng nghi ngờ đây là câu trả lời giả dối, hắn liếc mắt nhìn theo Thiên Nhất rồi nở một nụ cười nham hiểm, hắn quyết định sẽ vạch trần tên công tử làm bộ làm tịch này vì hắn có dự cảm y đang cố che giấu một bí mật động trời.


“Phu quân, ánh mắt của chàng khi nhìn Thiên công tử có chút khác thường? Chẳng lẽ chàng…” – Mộng Kiều kéo tay Khương Lăng, nàng căng thẳng hỏi khi thấy hắn cứ mãi nhìn theo bóng lưng của Thiên Nhất.

“Hả? Ta không phải!” – Khương Lăng vội trả lời, hắn nhéo mũi Mộng Kiều để trấn an nàng ấy.

“Bình thường chàng có hứng thú với nam nhân đâu, sao hôm nay lại có biểu hiện kì lạ như vậy?” – Quách Dao lấy tay nhéo mạnh hông Khương Lăng, nàng tra hỏi hắn.

“Hai nàng đừng nghĩ lung tung nữa, ta không phải thật mà.

” – Khương Lăng cười khổ, hắn dang hai tay ôm eo Quách Dao và Mộng Kiều rồi xoa bụng hai nàng để dỗ dành.

Tề Dung Anh đứng bên cạnh chứng kiến hết màn tình tứ của ba người bọn họ, nàng ngượng nghịu đỏ mặt bỏ đi vì không tiêu hóa nổi đống cơm chó này nữa.

“Đại ca, huynh thật sự tin tưởng tiểu tử Hứa An đó à?” – Quách Bân đi lại hỏi Khương Lăng.

“Ta tin vào sự an bài của duyên phận.

” – Khương Lăng đưa ngón tay chọc nhẹ lên cái bụng mỡ béo tròn của Quách Bân, hắn mỉm cười trả lời rồi nắm tay dắt Quách Dao và Mộng Kiều đi đến phòng luyện đan.

“Duyên phận?” – Quách Bân lẩm bẩm nói, y đi theo Khương Lăng và gãi đầu suy nghĩ.

——————–Momo/ Zalopay: 0775808013VPBANK: 6014062004 PHAM HOANG LINHDành cho độc giả nào muốn ủng hộ để tiếp thêm động lực cho tại hạ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.