Bạn đang đọc Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên – Chương 39: Yêu Tộc
*Rầm!*”Khương Lăng! Đồ háo sắc nhà ngươi, mau cút ra đây cho ta!” – Quách Dao đẩy mạnh cửa, nàng bước vào phòng và trừng mắt nhìn Khương Lăng, phía sau nàng là Mộng Kiều và Quách Bân.
Khương Lăng nghe thấy, hắn gãi đầu khó hiểu sau đó đứng dậy đi lại chỗ ba người họ.
(Sao tự dưng lại nổi nóng rồi?)”Phu nhân bình tĩnh, có gì thì từ từ nói, nào, lại đây ngồi cùng ta.
” – Khương Lăng hai tay nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo nhỏ của Quách Dao và Mộng Kiều rồi nháy mắt ra hiệu cho Quách Bân để cầu cứu.
(Tiểu đệ ngốc, nói đỡ cho huynh vài câu đi chứ!!!)”À… ừm… tỷ và Kiều tẩu đi nãy giờ chắc cũng khát rồi nhỉ? Nào, hai người mau lại đây ngồi để đệ dâng trà.
” – Quách Bân gật gù với Khương Lăng rồi chạy đi kéo hai chiếc ghế cho Quách Dao và Mộng Kiều.
“Dao tỷ à…” – Mộng Kiều đứng bên cạnh lay lay cánh tay của Quách Dao, nàng dịu dàng nói.
“Hứ, ta và muội thay hắn đi tìm tiểu Bân còn hắn thì ở đây vui vẻ, muội dễ dàng bỏ qua cho hắn như vậy à?” – Quách Dao khoanh tay trước ngực, nàng lườm Khương Lăng rồi hỏi Mộng Kiều.
“Phu quân…” – Mộng Kiều quay đầu nhìn Khương Lăng với ánh mắt như đang mong chờ điều gì đó từ hắn.
“Ta hiểu rồi, vậy để ta chuộc lỗi với hai nàng nha.
” – Khương Lăng dang tay kéo Mộng Kiều và Quách Dao ôm vào lòng, hắn hôn trán hai nàng.
Quách Dao mềm lòng, nàng tận hưởng cảm giác được Khương Lăng ôm ấp nhưng vẫn giữ vẻ mặt nhăn nhó với hắn:”Hừ, đồ đáng ghét…”Mộng Kiều cũng thích thú không kém, nàng nép mình trong vòng tay của hắn và khẽ cười khúc khích:”Hihi… thiếp yêu chàng.
“———Một lúc lâu sau.
Khương Lăng ngồi xem buổi đấu giá, Quách Dao và Mộng Kiều ngồi kế bên hắn, Quách Bân thì ngồi riêng một bàn uống rượu ăn thịt.
Mấy cô nàng tuyệt sắc kia thì đứng sau lưng Khương Lăng, các nàng để ý nhất cử nhất động của hắn.
(Hừm, chẳng có gì hấp dẫn cả.
) – Khương Lăng lộ ra vẻ mặt thất vọng, những thứ được đưa ra đấu giá nãy giờ đều không cần thiết đối với hắn, tuy có vài món kỳ trân dị bảo được đem ra đấu giá nhưng bảo khố nhà hắn đều có hết rồi.
“Khương công tử yên tâm, vật đấu giá cuối cùng nhất định sẽ không làm ngài phải thất vọng.
” – Chúc Dung Ngôn Diễm nhìn qua biểu cảm của Khương Lăng, nàng bước đến gần hắn và nhỏ nhẹ nói.
Lời vừa nói xong thì bên dưới đã đem ra vật đấu giá tiếp theo, một cái lồng bị phong ấn và bên trong là một con vật nhỏ đang run rẩy một cách yếu ớt do bị thương.
Khương Lăng vuốt cằm, hắn chăm chú nhìn con vật đó:(Cáo trắng? À không, phải gọi là hồ ly mới đúng.
)(Thật đáng tiếc là nó chỉ có một đuôi thôi.
)(Nhưng không sao, mua nó về làm vật nuôi cũng không tệ.
)(Hi vọng là các nàng ấy sẽ thích con hồ ly này.
)Khách nhân bên dưới lần lượt ra giá, ban đầu chỉ có vài ngàn Linh Thạch nhưng dần tăng thành hàng vạn Linh Thạch, có vẻ như ai cũng muốn mua hồ ly về làm sủng vật.
“100 vạn” – Khương Lăng dõng dạc ra giá.
Toàn thể khách nhân bên dưới đều ngước lên nhìn Khương Lăng, tất cả đều kinh ngạc vì hắn dám đưa ra một cái giá cao ngất ngưởng đến như vậy.
Quách Dao và Mộng Kiều định ngăn cản hắn nhưng nghĩ lại thì nhiêu đây chỉ là một hạt cát đối với Khương gia nên đành thôi.
“Chúc mừng Khương công tử, vật đấu giá đã thuộc về ngài, Thương Hội sẽ ngay lập tức mang đến cho ngài.
” – Mộ Dung Tư Duệ mang ly rượu đến đưa tận tay cho Khương Lăng và mời hắn bằng điệu bộ cung kính.
“Mời phu nhân.
” – Mộ Dung Nhã Tịnh và Mộ Dung Hoạ Y dâng rượu cho Quách Dao và Mộng Kiều.
Nét mặt của Chúc Dung Ngôn Diễm tuy không thay đổi nhưng thật ra nàng đang bực tức, nàng đã chậm một bước và vụt mất cơ hội để lấy lòng Khương Lăng.
Khi chiếc lồng kia được hạ nhân mang đến, Khương Lăng cầm nó lên và ngắm nghía con hồ ly.
*RẦM!*Đột nhiên, bức tường của căn phòng bị đánh sập.
Những kẻ xuất hiện là Yêu Tộc, chúng mang hình dáng con người nhưng có tai, răng nanh, móng vuốt, đuôi của thú vật.
“Nhân Tộc kia, nếu không muốn chết một cách khó coi thì mau giao con Yêu Hồ đó cho ta!” – Yêu Lang (sói) bước ra từ đám Yêu Tộc, nhe nanh múa vuốt.
Khương Lăng cười khẩy, hắn phóng thích Linh Lực khủng bố, đẩy lùi đám Yêu Tộc, làm cho chúng phải dè chừng.
“Hai nàng giúp ta đưa họ rời khỏi đây, ta sẽ tự mình giải quyết chúng.
” – Khương Lăng đưa cái lồng nhốt con hồ ly cho Quách Dao và Mộng Kiều sau đó nựng má hai nàng.
“Chàng phải cẩn thận đó.
” – Mộng Kiều vâng lời Khương Lăng dù bản thân rất muốn ở lại cùng hắn, nàng trao cho hắn một cái nhìn yêu thương.
“Ngươi mà để bị thương thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
” – Quách Dao xấu hổ quay người bỏ đi.
“Thịt tươi! Của ta!” – Hai con Yêu Ngạc (cá sấu) xông ra, một con hướng đến chỗ ba nàng Chúc Dung, con còn lại hướng đến chỗ ba nàng Mộ Dung.
Một thân ảnh vụt qua, hai con Yêu Ngạc chỉ còn lại cái xác không đầu.
“Các vị không sao chứ?” – Khương Lăng cầm trên tay hai cái đầu Yêu Ngạc, trên người dính đầy máu nhưng vẫn bình thản nói chuyện.
“Đa tạ, công tử.
” – Chúc Dung Ngôn Diễm và Mộ Dung Tư Duệ vừa dìu con gái của mình vừa nói.
“Đi mau, chúng ta còn phải đi tìm cứu viện cho đại ca nữa.
” – Quách Bân chạy đến đỡ các nàng ấy đi.
Sau đó bọn họ cùng nhau rời đi, chỉ còn lại Khương Lăng và đám Yêu Tộc.
Yêu Lang bật cười, nó bước từng bước đến chỗ Khương Lăng:”Haha, ta cứ tưởng ngươi là cường giả phương nào, thì ra chỉ là một tiểu tử Luyện Thể Cảnh.
“”Ta không biết lúc nãy ngươi đã dùng thủ đoạn gì nhưng bây giờ thì ngươi chết chắc rồi.
“”Ahahahaha.
“Đám Yêu Tộc cũng không còn chần chừ nữa, chúng bao vây Khương Lăng, số lượng càng lúc càng nhiều hơn.
.