Bạn đang đọc Hậu Cung Của Ta Toàn Là Thần Tiên – Chương 23: Hẹn Ngày Tái Ngộ
Phòng của nhị thiếu gia.Khương Lăng ngồi phè phỡn ở một góc phòng, trên người hắn quấn đầy vải băng, tuy vết thương vẫn còn đau rát nhưng mặt hắn lại tươi cười rạng ngời, vì hắn đang được Liễu Linh Vân xoa lưng bóp vai và ngắm ba nàng thơ ngồi cùng một bàn trò chuyện với nhau.
Hắn thích thú ngồi chiêm ngưỡng cảnh tượng các cô vợ của mình hoà thuận với nhau.Chưa kể đến việc các nàng ấy không chịu mặc lại bộ váy của mình mà lại lấy áo của Khương Lăng để mặc, nửa kín nửa hở, che trên lộ dưới, núm vú và bầu ngực ẩn hiện sau lớp áo mỏng, bờ mông cong vút và cặp đùi nõn nà lồ lộ trước mặt Khương Lăng.
Hắn ngồi đó, tay chống cằm, tủm tỉm cười vì các nàng thật quá đỗi dễ thương mà lại còn vô cùng gợi cảm.Bên này, khuôn mặt của Nghiêm Tú Lệ đã đỏ ửng lên chẳng khác nào quả cà chua.
Sau khi tường thuật lại mọi chuyện xảy ra ở hậu viện, nàng im lặng cúi mặt xuống bàn vì ba tỷ muội kia ăn mặc hớ hênh thiếu vải làm nàng khó xử không thôi.
Từ mùi hương cho đến đồ đạc bị vứt lung tung trong phòng là nàng đã đủ hiểu bốn người họ đã mây mưa nồng nhiệt ra sao, thậm chí đến cả tiểu muội của nàng cũng góp vui trong đó.Nghiêm Tuệ Mẫn nghe xong bèn chạy ra phía sau Nghiêm Tú Lệ, nàng vòng tay ôm cổ tỷ tỷ của mình, nhỏ nhẹ nói:”Tỷ tỷ, phu quân vì cứu tỷ mà bị thương rồi kìa.””Chàng ấy bất chấp an nguy của bản thân để bảo vệ cho tỷ đó.””Chẳng lẽ tỷ không động lòng chút nào hay sao?”Nghiêm Tú Lệ ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Tuệ Mẫn, khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng, nàng ngập ngừng trả lời:”À ừm… tỷ… đã đổi ý rồi, gả cho hắn cũng không sao nhưng mà…””Tỷ đã lỡ hứa với sư phụ là sẽ tham gia bí cảnh rồi.””Liệu hắn có chịu đợi tỷ hay không?””Còn Nhã tỷ và Vân tỷ nữa, sao tỷ có thể bắt hai tỷ ấy phải đợi mình cùng thành thân được cơ chứ?”Sau khi nghe những lời đó của nàng, Khương Lăng không khỏi mừng thầm trong lòng, hắn nháy mắt với Khương Nhã rồi cất lời:”Trong lúc nàng tu luyện ở tông môn để tham gia bí cảnh thì Khương Nhã phải bế quan còn Linh Vân đang ở Lạc Băng Di Cung nên nàng không cần phải lo đâu.””Mà ta lại luôn sẵn sàng chờ đợi các phu nhân của mình.””Vậy nàng nói xem, ta có chịu đợi nàng hay không?”Đợi hắn vừa nói hết câu là Khương Nhã liền ngồi nhích lại gần Nghiêm Tú Lệ, nắm lấy hai bàn tay của nàng và nở nụ cười với nàng.”Muội cứ yên tâm đi nha, bọn tỷ nhất định sẽ đợi muội!” – Liễu Linh Vân nói với giọng dịu dàng.Trái tim lạnh lẽo của Nghiêm Tú Lệ như được sưởi ấm bởi tình cảm của những người trong phòng, nàng mỉm cười thẹn thùng.Khương Lăng đứng dậy, nắm tay dắt Liễu Linh Vân bước đến chỗ của ba nàng kia, hắn liếc mắt đưa tình với Khương Nhã và Nghiêm Tú Lệ, vừa nựng má Nghiêm Tuệ Mẫn vừa nói:”Sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện ở đây, ta sẽ đến bái nhập vào tông môn của hai nàng.””Ta sẽ lựa thời điểm thích hợp để thưa chuyện với lệnh sư rồi rước hai nàng về phủ.””Những lúc không có ta ở bên cạnh, Mẫn Mẫn phải thay ta chăm sóc cho Tú Lệ nha.””Hưm, thiếp và tỷ tỷ sẽ chờ ngày chàng đến.” – Nghiêm Tuệ Mẫn cọ má vào tay của Khương Lăng, nàng nũng nịu nói.”Ngươi… ngươi muốn sao cũng được.” – Nghiêm Tú Lệ vì không muốn bị Khương Lăng trêu chọc nên nàng quay mặt sang một bên để tránh mặt hắn, nàng ngại ngùng nói.”Thôi được rồi, các nàng lên giường ngủ đi, đêm nay ta sẽ ngồi nghỉ ở đây.” – Khương Lăng quay người kéo ghế rồi ngồi xuống khoanh tay nhìn các cô vợ của mình, hắn cười trừ.Dàn mỹ nữ không chút nghi hoặc mà làm theo lời hắn răm rắp, cùng nhau lên giường đắp chăn, Liễu Linh Vân và Nghiêm Tuệ Mẫn do kiệt sức nên vừa nằm xuống là đã thiếp đi.
Còn Khương Nhã thì ngắm qua các nàng kia một lượt rồi mới chịu ngủ.
Nghiêm Tú Lệ thỉnh thoảng nhìn trộm Khương Lăng vài lần, nàng cứ ngó lên ngó xuống, trong lòng bồn chồn mong mỏi điều gì đó nhưng lại chẳng có gì xảy ra cả, thế nên nàng đành khép đôi mi và chìm vào giấc ngủ.Dĩ nhiên là Khương Lăng rất muốn được nằm cùng các nàng nhưng ngặt một nỗi là miệng vết thương vẫn chưa lành nên hắnbuộc phải chấp nhận ngủ riêng một mình.———-Sáng ngày hôm sau.Mặt trời vừa ló dạng là Khương Lăng đã rời khỏi phòng, hắn đến gặp Yên Vương và Liễu gia chủ để nói với họ những chuyện tối qua.”Lăng nhi cả gan tự ý đưa ra quyết định, con cam tâm tình nguyện chịu phạt, chỉ mong gia gia và nhạc phụ sẽ thành toàn cho các nàng ấy.” – Khương Lăng cúi người, khấu đầu, chắp tay trước mặt Nghiêm Thiên Hạo và Liễu Hoàng Lâm.Cả hai người họ không những không tức giận mà còn cùng nhau cười phá lên trông như rất sảng khoái.”Hahaha, hảo tiểu tử, chưa gì đã ra dáng của một đại trượng phu rồi.” – Yên Vương vỗ vai Khương Lăng, ông vuốt râu cười to.”Con thật là, bọn ta đã giao phó tiểu nữ cho con thì đương nhiên là do con toàn quyền quyết định rồi!” – Liễu Hoàng Lâm lắc đầu cười nói.Khương Lăng gãi đầu cười gượng, dù sao thì hắn làm vậy cũng là vì giữ lễ nghĩa, còn chuyện họ có cho phép hay không thì rõ như ban ngày.”Khà khà, tiểu Lăng tối qua mất hút luôn nhỉ? Ta còn định rủ con đánh vài ván cờ mà chả thấy con đâu?” – Thạch Kình Thiên đi từ đằng sau tới, khoác vai Khương Lăng, ông xoa đầu và trêu chọc hắn.”Cái lão hồ đồ này, Lăng nhi nhà ta còn bận lo cho phu nhân chứ nào có rảnh rỗi như huynh đâu.” – Khương Chấn Nam cất tiếng chen ngang, ông cùng Khương Hùng thong thả bước đến từ khoảng cách không xa.”Cuộc vui nào cũng đến lúc phải tàn, hôm nay tiễn biệt các vị, không biết khi nào mới có cơ hội được tái ngộ.” – Khương Hùng vừa đến là chắp tay chào Yên Vương, Liễu gia chủ và lão Kiếm Tổ, ông nghiêm nghị nói.Lý do Khương Hùng nói những lời đó là vì hôm nay là ngày Yên Vương và Liễu gia chủ phải trở về phủ, còn lão Kiếm Tổ sẽ rời đi để tiếp tục ngao du thiên hạ.Nhưng sắc mặt ai nấy đều vui tươi vì họ biết mai sau khi gặp lại sẽ là người một nhà.Yên Vương và Thạch lão nhìn nhau gật gù rồi đồng thời kết ấn truyền một luồng linh linh vào người Khương Lăng.”Tiểu Lăng, đây là một phần đại lễ của ta và lão Thiên, chuyện còn lại đều dựa vào tạo hoá và ngộ tính của con.” – Nghiêm Thiên Hạo đặt tay lên vai Khương Lăng, ông nhìn hắn với ánh mắt đầy sự kỳ vọng.”Đa tạ gia gia và Thạch lão.” – Khương Lăng ngay lập tức hành lễ với hai người họ, hắn vui mừng ra mặt vì nhận được cơ duyên từ hai cường giả đương thời.”Lăng nhi, sao con lại bỏ mặc phu nhân của mình mà chạy ra đây vậy?” – Giọng của Liễu Lam phu nhân lọt vào tai của mấy gã nam nhân.Họ ngoái đầu lại nhìn là thấy Liễu Lam phu nhân đang đi cùng với bốn tiểu nữ, Khương Nhã và Nghiêm Tuệ Mẫn đứng lần lượt hai bên trái phải của bà còn Liễu Linh Vân và Nghiêm Tú Lệ đi theo đằng sau.Các nàng vừa thấy mặt Khương Lăng là vội chạy tới vây quanh hắn, tình cảm sến súa đến mức làm mấy bậc tiền bối bên cạnh phải né mặt đi chỗ khác.”Phu quân, thiếp đi nha!” – Liễu Linh Vân hôn lên môi Khương Lăng, nàng nhìn hắn đắm đuối thêm một chút rồi đi lại chỗ của Liễu Hoàng Lâm.”Mẫn Mẫn sẽ nhớ chàng lắm!” – Nghiêm Tuệ Mẫn dụi đầu vào ngực Khương Lăng, nàng nức nở với hắn.”Ngoan nào, chỉ là xa nhau một thời gian thôi mà, gia gia còn đang đợi nàng kìa, mau đi đi.” – Khương Lăng nựng má nàng rồi xoa đầu dỗ dành.Về phần Nghiêm Tú Lệ, nàng ấy tuy không lên tiếng nhưng cũng không bỏ đi trước, Khương Lăng thấy vậy nắm hai bàn tay nàng đưa lên môi hôn nhẹ.
Nàng ấy ngại ngùng rút tay lại, không nói không rằng kéo theo Nghiêm Tuệ Mẫn rời đi.”Lăng nhi, ta và nhạc mẫu sẽ chờ tin vui của con ở Liễu gia!” – Liễu Hoàng Lâm vẫy tay nói với Khương Lăng sau đó ông cùng với Liễu Linh Vân lên xe ngựa.”Ta sẽ báo cho phụ mẫu của Mẫn Mẫn và Lệ nhi ở triều đình quay về vương phủ, con phải mau lên để còn gặp họ nữa đấy nhé!” – Nghiêm Thiên Hạo vừa bước lên xe ngựa vừa nói to, trên mặt ông lộ rõ vẻ phấn khích.”Nam huynh, tiểu Hùng, tiểu Lam, tiểu Lăng và tiểu Nhã, cũng đã đến lúc ta phải đi rồi, cáo từ!” – Thạch Kình Thiên chắp tay chào với gia đình họ Khương rồi bay lên không trung.”Các vị, hẹn ngày tái ngộ!” – Cả năm người Khương gia đồng thanh nói.Đoàn xe của Liễu gia và vương phủ khuất dần, thân ảnh của Thạch lão cũng mờ đi sau những ánh mây.———————-Momo/Zalopay: 0775808013Dành cho độc giả nào muốn ủng hộ để tiếp thêm động lực cho tại hạ ạ.