Đọc truyện Hậu Cung Chuyên Sủng – Chương 57: Lật Đổ Hiền Phi
Tên thái giám lạ mặt kia biết mình đã mắc mưu Vương Chi Lăng, liền định cắn lưỡi mà tự sát.
Tiểu An vô cùng nhanh nhẹn, ở phía sau đập một cái thật mạnh vào gáy hắn ta, khiến hắn đau đớn ngất đi.
– Đưa hắn đi, bổn cung muốn hắn khai ra kẻ đứng đằng sau! – Vương Chi Lăng lạnh lùng ra lệnh – Tiểu An, ngươi biết phải làm gì rồi đấy.
– Dạ, nương nương! – Tiểu An cung kính nhận lệnh, nhanh chóng thu xếp nhiệm vụ mà Vương Chi Lăng giao phó.
Vương Chi Lăng nhìn Thủy Đào, nở một nụ cười đầy tự tin rồi phân phó Tố Tâm đang đứng bên cạnh nàng:
– Di giá Thái Hòa điện.
Tố Tâm đỡ tay Vương Chi Lăng lên phụng giá, thẳng hướng Thái Hòa điện mà đi.
Lúc Vương Chi Lăng đến Thái Hòa điện, Thân Giang Kiệt vừa dùng xong dạ thiện, đang ngồi chăm chú phê tấu chương.
Vương Chi Lăng đưa noãn lô trên tay cho Tố Tâm cầm, sau đó cởi bỏ trường bào mùa đông dày cộm, từ từ tiến lại thư án của Thân Giang Kiệt.
– Thần thiếp thỉnh an Bệ hạ.
Thân Giang Kiệt sớm nghe Đào Dung nói Vương Chi Lăng đến thỉnh an hắn, không ngờ nhanh như vậy nàng đã xuất hiện rồi.
Hắn bỏ cuốn tấu chương trên tay xuống, dịu dàng nắm tay Vương Chi Lăng kéo nàng vào trong ngực, nhỏ giọng hỏi:
– Lạnh không? Chưa đến giờ thị tẩm đã nhớ trẫm rồi à?
Vương Chi Lăng cười khúc khích, đắc ý đáp lời:
– Ai thèm nhớ Bệ hạ chứ, hôm nay thần thiếp đến đây là để mang cho Bệ hạ vài tin tức rất thú vị.
Thân Giang Kiệt nhướn mày, sau đó lại híp mắt đầy hoài nghi mà nhìn Vương Chi Lăng:
– Nàng lại bày ra trò gì rồi?
Vương Chi Lăng bĩu môi, tỏ vẻ hờn dỗi nói:
– Bệ hạ chỉ nghĩ xấu cho thiếp.
Nếu hôm nay thiếp phá được một vụ án, Bệ hạ nhất định phải ban thưởng cho thiếp đó.
– Phá án? – Thân Giang Kiệt ngạc nhiên hỏi – Án gì?
Vương Chi Lăng mỉm cười, vỗ tay hai cái, ngoài cửa lập tức truyền đến tiếng bước chân.
Vương Chi Lăng nhướn mày nhìn Thân Giang Kiệt rồi chỉ tay ra cửa, khiến hắn cảm thấy vô cùng hiếu kỳ.
Hắn theo hướng tay của Vương Chi Lăng, thấy Thủy Đào được Tiểu An cùng Tố Tâm dẫn đến giữa chính điện.
Thân Giang Kiệt ngạc nhiên nhìn Thủy Đào, trong mắt đầy hồ nghi, liền hỏi:
– Ngươi là Thủy Đào bên cạnh Quách Chiêu dung?
Thủy Đào nhìn thấy long nhan, không dám chậm trễ, liền cúi người hành lễ:
– Tham kiến Bệ hạ, nô tỳ đúng là Thủy Đào từng hầu hạ Quách Chiêu dung.
Thân Giang Kiệt liếc nhìn Vương Chi Lăng, thấy trong ánh mắt nàng đầy vẻ tự tin.
Nàng nhỏ giọng nói với Thân Giang Kiệt:
– Bệ hạ mau truyền Hiền phi, Linh phi cùng Mậu Thúy Hà đến đây đi.
Thân Giang Kiệt nghi hoặc nhìn Vương Chi Lăng nhưng vẫn làm theo ý nàng, cho truyền ba nữ nhân kia đến.
Hiền phi ở Hòa Minh cung nghe Đào Dung đến thông tri, nói rằng Thân Giang Kiệt triệu kiến nàng ta, nàng ta vô cùng mừng rỡ, tinh thần cũng phấn chấn hơn.
Hiền phi vội vàng chính trang y phục và tóc tai, chuẩn bị đến điện Thái Hòa diện thánh.
Đào Dung thấy Hiền phi khấp khởi mừng thầm, liền lắc đầu ngao ngán.
Ông ta thở dài một hơi, nói với Hiền phi:
– Hiền chủ tử mau chóng đến Thái Hòa điện, Bệ hạ và Hoàng hậu nương nương đang chờ đợi ạ.
Hiền phi vừa nghe đến bốn chữ “Hoàng hậu nương nương”, ánh mắt lập tức thay đồi, đầy ác ý mà nhìn Đào Dung:
– Ngươi nói Hoàng hậu? Vì sao nàng ta triệu kiến bổn cung?
– Nô tài không biết ạ! – Đào Dung cúi đầu thưa – Nô tài chỉ biết Bệ hạ triệu kiến nương nương gấp, nghe nói là có chuyện liên quan đến Quách Chiêu dung.
Nương nương không nên chậm trễ.
Nghe lời nói có vẻ cung kính nhưng thanh âm đã có chút khinh nhờn của Đào Dung, Hiền phi siết chặt nắm tay, móng tay đỏ chót găm vào lòng bàn tay đau nhói, nhưng sẽ khiến nàng ta lấy lại được bình tĩnh.
Hiền phi liếc nhìn Đào Dung một cách đầy căm tức, sau đó theo chân ông ta đến Thái Hòa điện.
Khi Hiền phi đến Thái Hòa điện, Linh phi cũng đang ở đó, run run rẩy rẩy ngồi ở một góc.
Hiền phi vừa mới cúi đầu hành lễ xong, thì Mậu Thúy Hà cũng được đưa đến.
Ba nữ nhân nọ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, hoảng loạn xen lẫn căm hận.
– Hiền phi, Quận chúa, các ngươi có nhận ra người này không?
Vương Chi Lăng được Thân Giang Kiệt cho phép toàn quyền điều tra vụ việc liên quan đến Quách Chiêu dung, nàng chỉ tay vào Thủy Đào đang đứng ở dưới đại điện, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Thủy Đào căm thù mà nhìn Hiền phi cùng Mậu Thúy Hà, còn cố tình tiến lên vài bước để bọn họ nhìn cho rõ.
Hiền phi nhìn thấy Thủy Đào vẫn còn sống sót quay trở về, liền giật mình mở to mắt mà nhìn nàng ta, miệng lắp bắp nói không thành tiếng.
Mậu Thúy Hà cũng vô cùng hoảng sợ, nhìn trân trân vào Thủy Đào bằng xương bằng thịt đứng trước mặt mình.
Hiền phi cùng Mậu Thúy Hà biết rõ những chuyện trước khi đã hoàn toàn bại lộ, chuyện sai người ám sát Thủy Đào cũng đã thất bại.
– Nô tỳ bái kiến Hiền phi nương nương, La Thái Quận chúa.
Thủy Đào cung kính cúi người hành lễ, nhưng khuôn mặt lại mang vẻ lạnh lùng, căm hận, khiến cho Hiền phi và Mậu Thúy Hà như chết trân một chỗ.
Thân Giang Kiệt nhìn dáng vẻ của hai người kia, linh tính mách bảo hắn, bọn họ là hung thủ đứng đằng sau sự việc Quách Chiêu dung thắt cổ tự sát ngay tại tẩm phòng.
Hiền phi cố gắng lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn Thủy Đào rồi lại nhìn Mậu Thúy Hà, mỉm cười nói:
– Ngươi là cung nữ bên cạnh Quách Chiêu dung, làm sao bổn cung không nhận ra ngươi chứ?
Vương Chi Lăng thấy Hiền phi vẫn cố tình giả mù giả điếc, nàng không muốn mất thời gian với kẻ xảo trá này thêm một chút nào nữa.
Vương Chi Lăng lập tức sai Tiểu An, đem tên thái giám vừa ra tay ám sát Thủy Đào lên điện Thái Hòa.
Tên thái giám kia vẫn đang bị trói chặt, miệng ngậm giẻ lau.
Ban nãy, khi hắn tỉnh dậy thì bản thân đã nằm ở Chiêu Dương cung, bị Tiểu An tra khảo.
Tên thái giám nhìn thấy bốn kẻ võ công cao cường đứng trước mặt mình hăm dọa, liền sợ hãi không dám nói nửa lời dối trá.
Tiểu An nắm được lời khai quan trọng, liền ép hắn điểm chỉ vào giấy viết, rồi mang hắn đến Thái Hòa điện chờ lệnh.
Tên thái giám được đưa vào bên trong chính điện.
Trước mặt hắn, Thân Giang Kiệt đang nhàn nhã uống trà, bên phải là Vương Chi Lăng đang nhìn Hiền phi bằng một ánh mắt có chút ngoan độc, xen lẫn khinh thường.
Hiền phi và Mậu Thúy Hà vừa nhìn thấy tên thái giám kia, mặt mày lập tức tái mét, theo bản năng liếc nhìn Vương Chi Lăng.
Vương Chi Lăng cũng không nhiều lời, sai Tiểu An mang lời khai mà tên thái giám kia đã điểm chỉ xác nhận, rồi quay sang nói với Thân Giang Kiệt:
– Bệ hạ, Hiền phi, Linh phi cùng Mậu Thúy Hà hạ độc vào thuốc an thai mà hằng ngày Quách Chiêu dung vẫn dùng, sau đó còn tìm cách tiết lộ cái chết của phụ thân Quách Chiêu dung, hãm hại long thai trong bụng nàng ta.
Sau khi Quách Chiêu dung mất đi long thai, Hiền phi sợ toàn bộ sự việc bại lộ, nên đã dùng lời lẽ xúi giục, cộng với dược tính của loại độc kia, khiến Quách Chiêu dung tự sát.
Thủy Đào là hầu cận bên cạnh Quách Chiêu dung biết được mọi chuyện, liền cầu cứu thiếp.
Hiền phi liền sai tên thái giám kia ám sát Thủy Đào, bịt đầu mối.
Thiếp đã sai người lấy lời khai của hắn ta.
Thân Giang Kiệt cầm tờ giấy ghi rõ lời khai và điểm chỉ của tên thái giám, xem xét một lượt.
Hiền phi và Linh phi đều quỳ dưới đất, không ngừng kêu oan cùng chửi rủa Vương Chi Lăng vu khống bọn họ:
– Bệ hạ, tất cả những chuyện này là do Hoàng hậu nương nương sắp đặt, nhân chứng toàn bộ đều bị mua chuộc để vu khống thần thiếp.
Mậu Thúy Hà tuy không tỏ ra yếu thế trước mặt Vương Chi Lăng nhưng trong lòng sợ hãi cực độ.
Nàng ta trừng mắt nhìn Vương Chi Lăng, gằn giọng nói:
– Hoàng hậu nương nương lạm dụng chức quyền mua chuộc nhân chứng, vu khống người vô tội.
Bệ hạ, bên cạnh Quách Chiêu dung không phải chỉ có một mình Thủy Đào, người có thể cho mời thái giám Tiểu Gia đến điện làm chứng!
Nhắc đến Tiểu Gia, Hiền phi, Linh phi cùng Mậu Thúy Hà lại có một chút hi vọng.
Tiểu Gia đã chết từ lâu, không thể nào xuất hiện làm chứng.
Vương Chi Lăng nhếch miệng cười nhạt, bọn họ sớm nhận được tin Tiểu Gia bệnh chết ngoài cung, nên mới mạnh miệng đề xuất mời hắn đến làm chứng.
Nếu đã như vậy, nàng sẽ cho bọn họ toại nguyện.
Thân Giang Kiệt từ nãy đến giờ vẫn lặng thinh nghe Vương Chi Lăng, Hiền phi, Linh phi và Mậu Thúy Hà.
Hắn đọc đi đọc lại lời khai, trong lòng vô cùng tức giận, nghiêm giọng hỏi:
– Chuyện này còn có ai biết nữa không?
Vương Chi Lăng đáp lời:
– Hồi Bệ hạ, còn có thái giám Tiểu Gia bên cạnh Quách Chiêu dung, đã xuất cung từ sau khi phát hiện trong thuốc an thai của Quách Chiêu dung có độc.
Nếu Quận chúa đã muốn mời Tiểu Gia diện thánh, vậy cứ làm theo ý nàng ta đi.
Quả nhiên, Vương Chi Lăng vừa nhắc đến việc Tiểu Gia có thể xuất hiện ở điện Thái Hòa làm chứng, Hiền phi và Mậu Thúy Hà liền không che giấu được sự sợ hãi, suy sụp quỳ ở một bên, toàn thân lạnh toát.
Vương Chi Lăng nhanh chóng ra lệnh cho Tiểu An đưa Tiểu Gia vào điện.
Một lát sau, Tiểu Gia thực sự xuất hiện ở trước cửa điện Thái Hòa, cúi đầu hành lễ với Thân Giang Kiệt:
– Nô tài Tiểu Gia tham kiến Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, các vị chủ tử.
Hiền phi cùng Mậu Thúy Hà sửng sốt nhìn Tiểu Gia, ánh mắt nhìn nhau biểu lộ sự kinh hãi tột cùng.
Hai kẻ mà bọn chúng đinh ninh đã chết lại lần lượt nằm trong tay Vương Chi Lăng, được đưa ngay đến trước mặt Thân Giang Kiệt.
Hiền phi ngồi cũng ngồi không vững, cảm thấy hôm nay dường như là ngày tàn của chính nàng ta.
Vương Chi Lăng nhìn dáng vẻ sợ hãi và hoảng loạn kia, âm thầm lắc đầu ngao ngán.
Nàng nhìn Tiểu Gia, nghiêm giọng hỏi:
– Tiểu Gia, hôm nay có Bệ hạ đứng ra làm chủ cho chủ tớ các ngươi.
Ngươi mau thành thật khai ra toàn bộ sự việc liên quan đến chủ tử ngươi.
Tiểu Gia cúi đầu nhận lệnh, rồi xoay người nhìn Hiền phi, Mậu Thúy Hà, ánh mắt chứa đầy thù hận.
Hắn chỉ tay vào hai kẻ đang quỳ ở đại điện, căm phẫn nói:
– Bẩm Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, độc dược trong thuốc an thai của chủ tử là do bọn họ bỏ vào, cái chết của lão gia là do Quận chúa thông tri cho chủ tử, hại chủ tử mất đi long thai.