Hậu Cung Chuyên Sủng

Chương 56: Kẻ Tiết Lộ 4


Đọc truyện Hậu Cung Chuyên Sủng – Chương 56: Kẻ Tiết Lộ 4


Vương Chi Lăng cúi nhìn cung nữ đang không ngừng dập đầu ngay trước mắt mình, nước mắt nàng ta sớm đã ướt một bên tay áo, hai mắt sưng đỏ, chứng tỏ nàng ta ở trong hòn giả sơn kia khóc lóc đã lâu.
Vương Chi Lăng sai Tố Tâm và Tôn ma ma đỡ nàng ta dậy, nhỏ giọng nói:
– Thủy Đào, chỗ này không tiện nói chuyện, ngươi đi theo bổn cung vào bên trong miếu Quan Âm, có gì từ từ nói.
Thủy Đào cúi lạy Vương Chi Lăng, hai tay lau đi nước mắt đọng lại bên má, trong lòng vô cùng biết ơn nàng.
Đến miếu Quan Âm, Vương Chi Lăng bày ra một mâm trái cây cùng quyển kinh, đốt một vài nén nhang, rồi cầm phật châu đọc kinh cầu siêu cho Quách Chiêu dung.

Thủy Đào quỳ ở sau lưng Vương Chi Lăng, cũng thành tâm mà cầu nguyện cho chủ tử.

Sau khi cúng bái xong, Vương Chi Lăng ra hiệu cho Tố Tâm đưa Thủy Đào ra phía sau miếu.

Nơi đây thanh tịnh, kín đáo, ít người qua lại, Vương Chi Lăng mới hỏi Thủy Đào chuyện đã xảy ra với Quách Chiêu dung.
Thủy Đào nghe đến chủ tử mình, nước mắt lại không ngừng rơi.

Nàng ta vừa khóc vừa kể:
– Trước đây chủ tử của nô tỳ vốn là người nhút nhát, hiền lành, địa vị không cao nên không dám tranh sủng.

Bệ hạ cũng chẳng có mấy khi để ý đến chủ tử của nô tỳ.

Chủ tử của nô tỳ quá cô độc, nên thường tìm đến các vị phi tần chuyện trò cho qua ngày tháng.

Lúc chủ tử của nô tỳ bắt đầu qua lại với Hiền phi, La Thái Quận Chúa, bọn họ không ngừng tìm cách lôi kéo chủ tử để hãm hại Hoàng hậu nương nương.

Bọn họ dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, bản thân chủ tử cũng không cam lòng bị thất sủng ở hậu cung, nên đã bắt tay với bọn họ.

Nào ngờ đến lúc Quách gia gặp nạn thì chủ tử lại may mắn mang long thai.

La Thái Quận chúa và Hiền phi ban đầu không hề tỏ ý bài xích hay ghét bỏ long thai trong bụng chủ tử của nô tỳ, nhưng lại âm thầm bỏ cà độc dược vào thuốc an thai của chủ tử khiến cho chủ tử luôn nảy sinh ảo giác, tinh thần không ổn định.


Nô tỳ vốn không biết chuyện này, nên thuốc an thai mà bọn họ mang đến nô tỳ vẫn sắc cho chủ tử uống mỗi ngày.

Sau khi chủ tử qua đời, tiểu thái giám Tiểu Gia lúc dọn dẹp đồ đạc của chủ tử mới phát hiện ra bã thuốc kia có điểm lạ, liền lén lút đem ra ngoài cung hỏi thăm, mới biết được sự thật.

Nghe Thủy Đào kể lại, Vương Chi Lăng lặng người, hóa ra long thai của Quách Chiêu dung đã sớm bị người ta tính kế.

Vương Chi Lăng cảm thấy thực sự buồn nôn vô cùng, không nghĩ đến bọn họ lại có thể ra tay độc ác với một hài nhi còn chưa thành hình.
Vương Chi Lăng cúi đầu nghĩ ngợi một lát, sau đó nhỏ giọng hỏi:
– Vậy ngươi có biết rốt cuộc là kẻ nào tiết lộ chuyện Quách Kính Minh tự sát trong đại lao cho Quách Chiêu dung, khiến nàng ta chịu đả kích mà xảy thai không?
Thủy Đào nghe nhắc đến lão gia cùng cái thai trong bụng Quách Chiêu dung, lại không nhịn được mà nhỏ nước mắt.
– Chính là La Thái Quận chúa.

Nàng ta ở bên ngoài cung có lẽ là nghe được tin tức từ chỗ phụ thân, nên hôm đó đã vào cung, lấy lí do thăm nom chủ tử, nói cho chủ tử nghe mọi chuyện.

Sau khi La Thái Quận chúa rời khỏi, chủ tử nhịn không được mới chạy đến cung môn mong gặp lại lão gia lần cuối.

Chủ tử của nô tỳ thực quá khổ sở.

Một lúc chịu nhiều đả kích như vậy, làm sao có thể chịu đựng nổi.

Vương Chi Lăng hít vào một hơi, liếc nhìn Tôn ma ma, lắc đầu rồi buông một tiếng thở dài.

Hiền phi và Mậu Thúy Hà quả thực rất độc ác, muốn triệt để tiệt đường sống của Quách Chiêu dung, còn muốn đổ vấy lên đầu nàng.
– Hôm đó chỉ có Bệ hạ, bổn cung và Thôi Vĩnh Khanh biết chuyện, nên chắc chắn Mậu Thúy Hà muốn hãm hại long thai, rồi đổ tội cho bổn cung.
Vương Chi Lăng cẩn thận phân tích, Thủy Đào liên tục gật gật đầu, vừa khóc vừa nói:
– Chủ tử khổ mệnh, sau khi chịu đủ mọi đả kích, vẫn chưa được bọn họ buông tha.


Trước khi chủ tử qua đời, Hiền phi có đến tìm chủ tử.

Hôm đó, Hiền phi chỉ đến có một mình, cũng không cho bọn nô tỳ ở lại trong tẩm phòng của chủ tử.

Nô tỳ lén nghe được, là Hiền phi dùng lời lẽ xúi giục, tiệt mọi hi vọng của chủ tử, khiến chủ tử uất hận mà tự sát.
Vương Chi Lăng vốn đã dự đoán được kẻ đứng đằng sau cái chết của Quách Chiêu dung là Hiền phi, nhưng khi tận tai nghe thấy nhân chứng tường thuật lại mọi chuyện, nàng vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi trước lòng dạ hiểm độc của Hiền phi.
Như chợt nhớ ra điều gì đó, Vương Chi Lăng vội hỏi Thủy Đào:
– Tiểu Gia đâu rồi?
Nhớ đến thái giám Tiểu Gia, Thủy Đào liền đáp:
– Tiểu Gia vẫn còn đang ở bên ngoài cung.

Từ lúc chủ tử chết đi, hắn sợ không dám hồi cung…
Vương Chi Lăng nhìn Tôn ma ma một lát, nàng rũ mi mắt nghĩ ngợi, gương mặt lộ rõ vẻ phân vân xen lẫn sợ hãi.

Nàng nhỏ giọng hỏi Thủy Đào:
– Ngươi có biết Tiểu Gia đi đâu không?
– Dạ nô tỳ biết! – Thủy Đào đáp, sau đó lấy trong túi ra một mảnh giấy nhỏ ghi lại quê quán của Tiểu Gia – Tiểu Gia nói, sau này nếu nô tỳ có thể xuất cung thì có thể đến nơi này thăm hắn.

Vương Chi Lăng gật đầu, xem ra quan hệ của Thủy Đào và Tiểu Gia thực sự rất tốt.

Nàng suy nghĩ thông suốt, liền phân phó Tôn ma ma và Tiểu An:
– Trước mắt nhũ mẫu an bài cho Thủy Đào tạm đến Chiêu Dương cung hầu hạ bổn cung.

Tiểu An, ngươi sai người báo cho huynh trưởng của bổn cung, phái người bảo vệ Tiểu Gia, đồng thời tung tin đồn Tiểu Gia ăn phải đồ không sạch sẽ, đã chết ở ngoài cung.


Chuyện của Tiểu Gia nhất định phải giữ kín.

Chuyện Thủy Đào đến hầu hạ bổn cung nhất định phải để lộ cho Hiền phi biết.
Thủy Đào và Tiểu An vừa nghe mấy câu nói của Vương Chi Lăng, mặt mày lập tức biến sắc.

Thủy Đào không ngừng khóc lóc níu lấy tay áo Vương Chi Lăng:
– Hoàng hậu nương nương, Hiền phi tâm địa như rắn rết, nếu nàng ta biết nô tỳ đến hầu hạ nương nương, nhất định sẽ không tha cho nô tỳ.
– Ngươi đi đâu cũng không an toàn! – Vương Chi Lăng nghiêm giọng nói với Thủy Đào – Chỗ của bổn cung là nơi an toàn nhất.

Hiền phi nhất định không tha cho ngươi, vì ngươi biết quá nhiều chuyện, nhưng nếu ngươi muốn báo thù cho chủ tử, nhất định phải nghe theo bổn cung.
Thủy Đào ngơ ngác nhìn Vương Chi Lăng rồi lại nhìn sang Tôn ma ma và Tiểu An.

Tôn ma ma khẽ gật đầu với Thủy Đào, mới khiến cho nàng ta có chút an tâm.

Thủy Đào suy nghĩ một hồi, đằng nào hôm nay gặp phải Vương Chi Lăng cũng là số mệnh của nàng ta.

Nếu vương Chi Lăng chấp vặt với Quách Chiêu dung thì chắc chắn nàng ta đã sớm mất mạng.

Dựa dẫm ai cũng đều nguy hiểm, nhưng hiện tại ít ra Vương Chi Lăng còn hứa đứng ra làm chủ cho Quách Chiêu dung.
Nghĩ thông suốt rồi, Thủy Đào liền quỳ xuống chân Vương Chi Lăng, không ngừng dập đầu tạ ơn:
– Nương nương có ơn với nô tỳ, nô tỳ nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp.

Trước đây chủ tử của nô tỳ không hiểu chuyện, nhiều lần bất kính với nương nương, mong nương nương thương tình chủ tử chết thảm, bỏ qua cho chủ tử.
Vương Chi Lăng thở dài một hơi, đỡ tay Thủy Đào để nàng ta đứng dậy, rồi từ tốn nói:
– Chuyện đã qua rồi, người cũng không còn nữa, không cần để trong lòng.
Ngay trong ngày hôm đó, Thủy Đào đã chíu thức trở thành cung nữ của Chiêu Dương cung, được phân phó làm việc trong vườn, quét dọn ngoài chính điện.

Tin tức Thủy Đào được Vương Chi Lăng thu nhận lập tức lan truyền khắp lục cung, mà tin tức thái giám Tiểu Gia bệnh chết ngoài cung cũng đã lọt đến tai Mậu Thúy Hà và Hiền phi.

Mậu Thúy Hà, Hiền phi và Linh phi biết được Tiểu Gia đã chết, trong lòng thầm an tâm một phần.


Để đảm bảo không có sơ suất, bọn họ sai người để quê quán của Tiểu Gia xác nhận thông tin.

Trong lúc chờ đợi tin tức từ quê nhà Tiểu Gia, Hiền phi, Linh phi và Mậu Thúy Hà liền nhắm đến Thủy Đào.

Kỳ thực trước khi Vương Chi Lăng thu nhận Thủy Đào, Hiền phi và Linh phi âm thầm truy tìm tung tích của nàng ta để hạ thủ.

Thế nhưng nàng ta cũng rất khôn lanh, trốn đến miếu Quan Âm, còn chờ cơ hội có người đi ngang qua thì cầu cứu.

Trong lúc tuyệt vọng, vừa đói vừa mệt, Thủy Đào tưởng rằng bản thân mình sẽ sớm bỏ mạng trong hòn giả sơn kia, thì lại may mắn gặp Vương Chi Lăng, được nàng thu nhận.
Tối hôm đó, khi Thủy Đào đang đến phủ Nội vụ nhận y phục mùa đông cho Vương Chi Lăng, nàng ta cố tình đi vào một đoạn đường vắng vẻ, tối tăm, không có ai qua lại.
Thủy Đào vừa đi vừa liếc mắt nhìn quanh, tim đập nhanh đến phát đau, hai tay bưng khay đựng y phục cũng run lẩy bẩy.

Nàng ta cố giữ bình tĩnh, bước từng bước chậm rãi như chờ đợi điều gì đó.
Không lâu sau, phía sau lưng Thủy Đào lập tức lóe lên một ánh sáng sắc bén.

Thủy Đào theo bản năng hét to lên, mũi dao kia cũng vừa kịp đâm vào giữa bụng nàng ta.

Thủy Đào mặt cắt không còn giọt máu, loạng choạng lùi về phía sau, ôm bụng ngã xuống đất.

Kẻ ra tay với Thủy Đào là một tên thái giám lạ mặt, thấy nàng ta đau đớn đến mức quằn quại, liền hả hê mà rời đi.
Không ngờ, từ hai bên, Tiểu An dẫn theo một vài tên cấp dưới bất ngờ bao vây thái giám lạ mặt kia, khiến hắn không kịp trở tay.

Tên thái giám bị bốn người võ công cao cường tóm lấy, ghì chặt xuống mặt đất, không cho động đậy.
Lúc này ánh đèn lồng bỗng sáng rực một góc đường tối tăm, tên thái giám giật mình nhìn theo hướng ánh sáng nọ.

Vương Chi Lăng bình thản mà uy nghiêm ngồi trên phụng giá, từ từ xuất hiện ở trong màn đêm, khiến cho kẻ lạ mặt kia sửng sốt xen lẫn bàng hoàng.

Mà Thủy Đào đang nằm dưới đất cũng từ từ đứng dậy, lấy từ trong lớp quần áo mùa đông dày cộm ra một chiếc đĩa mỏng bằng bạc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.