Đọc truyện Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam – Chương 2: Háo sắc công chúa
_ Đau…
Ý thức của Nam Cung Tình quay lại là lúc ko có cảm giác gì khác, toàn thân ngoại trừ đau, vẫn là đau.
Đây là có chuyện gì?
Bị sát hại! Nàng luôn luôn là người
trước sau đều ôn nhu động lòng người, ai cũng ko đắc tội, rốt cuộc là ai trướng mắt, lại muốn giết nàng? Cảm giác khi đạn xuyên thấu thân thể,
đến nay nàng còn có thể rõ ràng cảm nhận được.
Là ai? Đến tột cùng là ai muốn giết nàng?
Nàng còn đang suy tư, bên tai đã truyền 1 âm thanh nhẹ nhàng- Công chúa điện hạ, ngài tỉnh chưa? Công chúa điện hạ…
Tiếng gọi tuy mê người mềm mại ôn nhu,
nhưng lời nói ra lại làm cho thân thể Nam Cung Tình chấn động, tro đầu
của nàng tro nháy mắt hiện ra N loại tình trạng phát sinh khả năng.
Nàng cố ý ko lên tiếng trả lời, nhìn đối phương có phản ứng gì rồi mới quyết định.
Quả nhiên, người gọi nàng lúc sau thấy
nàng ko có phản ứng, bèn lo lắng ở bên tro phòng tới lui qua lại, ko
ngừng ở nơi đó lẩm bẩm- Làm sao bây giờ? Vậy phải làm sao bây giờ? Nữ
hoàng bệ hạ ngày mai lập tức sẽ trở về nước, mà công chúa điện hạ lại
xảy ra chuyện như vậy. Diệp Phong cũng thật là, kêu hắn đi thỉnh ngự y,
thế nào đến bây giờ vẫn còn chưa về?
Nam Cung Tình hơi mở mắt, len lén đảo
con ngươi, liếc mắt xem xét 1 cái 4 phía, rồi lại liếc mắt 1 cái về
người phía trước, nguyên lai là 1 tiểu nha đầu tuổi tầm 15, 16, tiều nha hoàn này diện mạo thanh tú, tóc búi chia đôi, khuôn mặt thân thiết cũng ko có vẻ gì là giả tạo, xem ra là dạng người tốt đối với nàng có vẻ
thật tâm.
Chỉ là 1 cái liếc mắt, Nam Cung Tình tro lòng đã thở dài.
Khuê phòng cổ kính, giường lớn đỉnh đầu
khắc hoa, tiểu nha hoàn 1 thân cổ trang, nàng ta lại còn xưng chính mình là “Công chúa điện hạ”, mà xung quanh 4 phía cũng ko thấy nhiếp ảnh gia hay đạo diễn, vậy cũng chỉ có 1 khả năng- nàng đã hoa rơi lệ lệ xuyên
ko!
Hiểu được sự thật này, Nam Cung Tình cảm giác được thân thể mình ko chỉ đau, lần này còn đến đầu cũng đau đớn.
Ở hiện đại, nàng còn có cha mẹ mà nàng
hết sức kính trọng yêu thương, mặc dù tro nhà ko giàu có gì, nhưng lại
được sống hạnh phúc vui vẻ.
Nàng như thế nào bỏ đi được?
Ba mẹ chỉ có 1 mình nàng là nữ nhi, bọn
họ vẫn hi vọng nàng có 1 ngày nổi bật, hi vọng nàng sẽ cho bọn họ vẻ
vang, nếu như biết nàng cứ như vậy buông tay nhân gian tới cái thế giới
này, bọn họ sẽ như thế nào đây?
Nam Cung Tình tro lòng đau đến muốn hét
lớn, là cái kẻ đáng chết nào tống nàng tới nơi này? Ko muốn nói cho nàng cái gì chó má túc thế tình duyên, lại càng ko muốn nói cho nàng cái gì
cẩu huyết linh hồn tráo đổi (Chị nhậm mấy cái tình tiết tro tiểu thuyết
xuyên ko quá rồi- Milk), nàng phải đi về! Nàng phải đi về hiện đại!
Tâm trạng giày vò, cộng thêm thân thể truyền đến từng đợt đau đớn, Nam Cung Tình cũng nhịn ko được nữa hét lớn- Aaaaa…
Rõ ràng là rống giận, thanh âm lại mắc
kẹt nơi cổ họng, khí giận đánh vào tim, nàng chỉ cản thấy tro đầu đau
xót, thần trí lại lâm vào mơ hồ.
Đầu cảm giác tựa như bị hỏa thiêu, mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy có ko ít người ở tro phòng đi tới đi lui, lại
cảm thấy có người đang nhích tới nhích lui đầu nàng, đột nhiên, 1 trận
cảm giác đau mạnh mẽ đánh thẳng vào óc, đau đến mồ hôi lạnh chảy xuống,
kêu rên lên tiếng, nắm tay nhịn ko được xiết lại, nhưng thần trí cũng
thanh tỉnh ko ít.
Người bôi thuốc cho nàng tựa hồ cùng
nàng có cừu oán sâu nặng, động tác thô lỗ ko nói, nàng còn rõ ràng nghe
được bên tai thanh âm hắn cắn răng kẽo kẹt.
Thuốc đúng là thuốc tốt, lành lạnh, vốn
đã giảm bớt cơn đau của đầu nàng, thế nhưng, kẻ kia cố ý giết người, lúc băng bó, lại là dủng sức xiết mạnh, đau nha…
Nam Cung Tình thật lòng chửi mắng 8 đời
tổ tông người này, chết tiệt, động tác ngươi có thể hay ko nhẹ 1 chút,
nếu để ta biết ngươi là ai, ta liền làm cho ngươi nếu ko sứt mẻ tay chân cũng là mặt mày nở hoa.(Thế mà chị dám nhận bản thân hiền lành-Milk)
Nam Cung Tình liều mạng dùng sức động
đậy mắt! Lại dùng thêm lực! Mặc kệ mí mắt có bao nhiêu nặng, nàng cũng
phải thấy được rõ ràng kẻ đáng chết là ai!
Rốt cuộc, nghị lực của nàng có thể lay động được mí mắt nặng nghìn cân.
Đôi mắt sáng sáng từ mở, chỉ thấy trước
mắt 1 mảnh sương mù, lại là dùng sức nháy động mấy cái, mới nhìn rõ được kẻ đầu sỏ gây ra cho nàng N đau đớn.
Nam Cung Tình hơi há miệng, tro mắt hiện lên 1 tia châm chọc, chỉ thấy hắn vóc dáng cao lớn, khuôn mặt trắng
nõn, dưới mày kiếm đen đặc là 1 đôi con ngươi thâm thúy sâu như biển,
lúc này là hơi trừng lớn, khuôn mặt cực tuấn tú hiện lên 1 tia đỏ ửng,
hiển nhiên đối với việc nàng đột nhiên tỉnh lại là cảm thấy 1 trận chột
dạ.
Quả nhiên bộ dạng có vài phần tư sắc, thảo nào to gan, liền nàng công chúa điện hạ cũng dám đắc tội!
_ Công chúa điện hạ tỉnh! Thật tốt quá!- Tiểu nha hoàn khi nãy lập tức kinh hô hướng này bay tới- Công chúa điện hạ, ngài còn chỗ nào ko thoải mái? Mau nói cho Ôn ngự y nghe đi.
Nam Cung Tình hơi khẽ cau mày, tình hình hiện tại nàng cái gì cũng ko nắm rõ, xem ra chỉ cách giả bộ mất trí nhớ.
_ Ngươi là ai? Ta nhận thức ngươi sao?
_ Công chúa điện hạ!- Tiểu nha hoàn kinh hô- Công chúa điện hạ, nô tì là Tình nhi a! Ngài thế nào liền Tình nhi cũng ko nhận ra?
Nam Cung Tình ko có nhìn lầm, vị Ôn ngự y kia lúc nghe nàng mất trí nhớ, khuôn mặt tuấn tú rõ ràng thư giản
xuống, nhưng tro mắt lại mang theo ý dò xét, ánh mắt tựa như tia Xquang
phân tích biểu tình trên mặt nàng.
Thế nhưng, Nam Cung Tình là thật ko biết thân mình ở phương nào, hắn làm sao có thể nhìn ra bất luận đầu mối nào.
Nam Cung Tình lại hỏi 1 câu- Ta tại sao lại ở chỗ này? Ta là thế nào bị thương?
1 lời này nàng hỏi ra, thần sắc mỗi người đại biến.
Nam nhân nãy giờ vẫn đứng phía sau Ôn
ngự y cất bước tiến lên, trầm giọng nói với mọi người- Nếu công chúa
điện hạ đã tỉnh, Ôn ngự y ngài trước mời trở về đi! Nơi này có ta cùng
Tình nhi chiếu cố là được! Có việc, Diệp Phong sẽ lại đi thỉnh ngài.
Khách khí, lễ độ, lại ko cho phép cự tuyệt, xem ra Diệp Phong này ko phải là người bình thường!
Nam Cung Tình từ từ nhìn về phía hắn, nhất thời giống như điện giật xụi lơ ở tại trên giường.