Bạn đang đọc Hậu Cung Chân Hoàn Truyện 2: Chương 14
Chương 14: Bệnh dịch
Thái hậu cùng Hoàng hậu và các phi tần thắp hương cầu khấn nhưng chẳng hề được trời xanh rủ lòng thương. Thái y viện chẩn bệnh rồi chữa bệnh nhưng chỉ như muối bỏ biển, không sao giải quyết được mối họa khẩn cấp, người bị nhiễm bệnh càng lúc càng đông, người chết cũng càng lúc càng nhiều. Huyền Lăng hết sức lo lắng, thân hình gầy gò hẳn đi.
Bao hương liệu quý giá ở Đường Lê cung hoàn toàn biến mất, khắp nơi đều bị bao phủ bơi mùi khét của lá ngải và thương truật. Khúc Vĩnh hàng trước cửa cung liên tục được đổ rượu trắng cay sè, về sau đến giấm ăn cũng được sử dụng, đặt ở các góc trong cung điện, đun sôi sùng sục để đuổi dịch bệnh.
Thế nhưng bất hạnh là My Trang bị giam lỏng trong Tồn Cúc đường cũng bị lây nhiễm căn dịch bệnh đáng sợ này.
úc tôi chạy đến điện Quân Chiêu của Phùng Thục nghi thì Phùng Thục nghi đã hết sức hoảng loạn, kéo tay tôi ngồi xuống, bảo: “Hôm qua vẫn còn khỏe mạnh, sáng sớm hôm nay Phương Nhược đến báo rằng ăn thứ gì cũng ói hết ra, người nóng bừng, đến buổi trưa thì bắt đầu mê sảng rồi!”
Tôi kinh hãi hỏi: “Thái y đâu? Đã đi mời thái y chưa?”
Phùng Thục nghi lắc đầu, bảo: “Thẩm Thường tại bị giam lỏng, vốn đã phải chịu cảnh bị xa lánh, coi thường, bệnh dịch lại dễ lây lan, vào giây phút sống còn thế này, có tay thái y nào dám đến chữa trị cơ chứ? Ta đã sai người đi mời ba, bốn lượt mà chẳng có ai bước chân đến, muội nói phải làm thế nào đây?”
Phương Nhược sốt ruột chẳng biết phải làm sao mới phải, giọng bắt đầu nghẹn ngào: “Nô tỳ đã cố hết sức rồi, vốn định đi cầu xin Hoàng thượng, nhưng bọn họ nói Hoàng thượng bận việc, không gặp ai cả. Thái hậu, Hoàng hậu và các vị nương nương đều đang cầu phúc ở Thông Minh điện, chẳng tìm được ai có quyền quyết định.”
Tôi quay đầu chạy ngay về phía Tồn Cúc đường, Phùng Thục nghi thấy vậy thì càng hốt hoảng, vội vã kéo tôi lại, khuyên: “Muội điên rồi sao… Nếu lỡ nhiễm phải bệnh dịch thì biết làm sao chứ?”
Tôi đáp: “Bất kể tình hình như thế nào muội vẫn phải đi xem thử một phen rồi mới tính tiếp.” Nói xong, tôi thoát khỏi Phùng Thục nghi rồi chạy ra ngoài. Phùng Thục nghi vốn hết sức sợ hãi bệnh dịch nên không dám chạy theo kéo tôi lại.
Tôi chạy ào vào bên trong, chẳng bị ai ngăn lại, đến trước cửa dẫn vào nội thất, Phương Nhược sống chết không cho tôi bước vào, chỉ để tôi đứng ngoài cửa sổ nhìn vào trong. Nàng ta nức nở: “Thường tại đã rơi vào tình cảnh này, tiểu chủ phải biết bảo trọng thân thể mới được, nếu không thì chẳng thể trông cậy vào ai nữa đâu.” Trong lòng chấn động, tôi thốt lên: “Được, ta chỉ nhìn một chút thôi.”
Trong phòng, ánh sáng lờ mờ, chỉ có một chậu than tỏa hơi nóng nhè nhẹ. Mùa đông năm ngoái, tỷ tặng than chống lạnh cho tôi, năm nay không ngờ lại đến lượt tôi làm chuyện này cho tỷ. Tấm màn trước giường buông rủ, bên trên bụi bám không ít, nhìn xám xịt, ủ ê. Chỉ thấy đằng sau màn có một bóng người hết sức gầy yếu đang nằm dài, không còn bộ dạng đẫy đà như xưa nữa. My Trang xem ra ngủ không được yên giấc, cứ húng hắng ho.
Tôi vô cùng lo lắng, không nỡ nhìn tiếp, vội vã quay người ra ngoài, dặn dò Phương Nhược: “Phiền cô cô chăm sóc cho My Trang giúp, ta đi xin ý chỉ của Hoàng thượng.”
Thế nhưng tôi không gặp được Huyền Lăng, khổ sở chờ đợi, mắt ngắm bóng nắng di chuyển cả nửa ngày trời, tôi mới thấy Lý Trường bước ra, hắn nhăn mặt cười bồi với tôi. “Tiểu chủ, xin người đừng bực bội, bệnh dịch đã lan truyền ra đến dân gian, Hoàng thượng hết sức nóng ruột, đang thương nghị cách giải quyết với các đại thần, thực sự không có thì giờ tiếp kiến tiểu chủ.”
Tôi bèn hỏi: “Chừng nào Hoàng thượng mới có thể gặp ta?”
Lý Trường thưa: “Chuyện này nô tài cũng không rõ nữa. Chuyện quốc gia đại sự, nô tài thật không dám đoán bừa.”
Tôi biết một khi không gặp được Huyền Lăng, đi cầu xin Hoàng hậu, cũng phải chờ Huyền Lăng đồng ý, nếu cứ tùy tiện xông vào thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề. Tôi cắn răng quay đầu bỏ đi, vịn vào tay Lưu Chu rảo bước một đoạn dài, nhìn thấy dưới chân tường sơn đỏ không có ai qua lại, tôi mới cho phép mình được rơi lệ. My Trang, My Trang, muội không thể đến cứu tỷ rồi! Chẳng lẽ tỷ phải ôm nỗi oan ức mà chết ở trong Tồn Cúc đường hay sao?
Trong lúc chẳng biết nên làm gì, tôi chợt nghe thấy có tiếng bước chân đang tiến lại gần, bèn lau đi vết lệ trên mặt, chầm chậm bước từng bước như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tiếng bước chân đó càng lúc càng gần, rồi kẻ đó chợt quỳ xuống đằng sau tôi, trầm giọng thưa: “Vi thần Ôn Thực Sơ thỉnh an Tiệp dư tiểu chủ.”
Tôi không gọi hắn đứng dậy, chỉ cười lạnh. “Đại nhân cao sang là thế mà cũng đặt chân đến chỗ hèn này hay sao? Hiện giờ ta muốn gặp ngài một lần cũng thật khó khăn. Hôm nay không biết ngọn gió lành nào thổi ngài đến đây vậy?”
Hắn cúi đầu, thưa: “Tiểu chủ nói vậy, vi thần thực tình không dám nhận. Nhưng dẫu có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng xin tiểu chủ đừng quá buồn phiền.”
Tôi ngoảnh mặt đi, gió đầu xuân hơi lành lạnh, lẫn mùi thảo dược thổi tới khiến mặt tôi cóng lại. Tôi dịu giọng: “Ôn đại nhân, là ta đau lòng quá nên hồ đồ, ngài đừng trách nhé, xin hãy đứng dậy trước đã.”
Ôn Thực Sơ ngẩng đầu, tha thiết thưa: “Vi thần không dám!”
Tôi chợt nảy ra một ý, hỏi: “Ôn đại nhân có phải đang bận chuyện giải quyết bệnh dịch, không có chút thời gian rảnh rỗi?”
“Vâng!”
Tôi im lặng một lát rồi lên tiếng: “Nếu như ta có chuyện muốn nhờ Ôn đại nhân, trong lúc cực kỳ bận bịu, liệu Ôn đại nhân có thể cố hết sức dành chút thời gian giúp đỡ ta không? Ta phải nói trước với đại nhân, nếu chuyện này thành công thì chưa chắc đã có công, nếu bị người phát hiện còn mang tội lớn, sẽ ảnh hưởng đến tương lai, thậm chí cả tính mạng của Ôn đại nhân. Nhưng nếu chuyện không thành thì chỉ e lòng ta vĩnh viễn không bao giờ thôi cắn rứt. Đại nhân có thể lựa chọn nên giúp ta hay không.”
“Vậy thần xin hỏi Tiệp dư tiểu chủ, nếu như vi thần đồng ý đi làm chuyện này, tiểu chủ có an tâm hơn được chút nào không?”
Tôi gật đầu. “Nếu ngài chịu giúp ta, ta đương nhiên sẽ an tâm hơn, chuyện thành hay không là do ý trời, nhưng không thể không nỗ lực hết sức mình được.”
Hắn không cần suy nghĩ, đáp ngay: “Được, chỉ cần tiểu chủ an lòng, vi thần sẽ dốc hết sức mình, xin tiểu chủ cứ dặn dò.”
Tôi hạ giọng: “Thẩm Thường tại ở Tồn Cúc đường đã nhiễm phải bệnh dịch, chỉ sợ tính mạng chỉ còn trong sớm tối. Ta muốn mời ngài đi cứu chữa cho tỷ ấy, chỉ có điều tỷ ấy là cung tần đang bị giam lỏng…”
Hắn gật đầu, bình tĩnh thưa: “Bất kể người đó là ai, chỉ cần tiểu chủ ra lệnh thì vi thần sẽ cố hết sức.” Nói xong, hắn khom người hành lễ rồi xin cáo lui. Tôi đưa mắt nhìn hắn đi được vài bước, không kìm được, gọi với: “Ngài cũng phải cẩn thận!”
Hắn dừng bước, quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ vui mừng và cảm động, im lặng hồi lâu chẳng nói gì. Tôi sợ hắn hiểu lầm, vội vã ngoảnh mặt đi, bảo: “Đại nhân đi thôi!”
My Trang nhiễm phải bệnh dịch, đám thị vệ, cung nữ canh gác né tránh còn không kịp, ai nấy đều tìm lý do để lười biếng, việc canh gác càng lúc càng lơi lỏng. Nhân lúc đêm khuya, Phương Nhược bèn sắp xếp cho Ôn Thực Sơ vào chẩn bệnh.
Ôn Thực Sơ chỉ có thể lén lút chữa bệnh cho My Trang, thuốc thang không đủ, đồ ăn thức uống lại không đảm bảo, bệnh của My Trang chẳng đỡ hơn chút nào. Tôi lo lắng vạn phần thì Tiểu Liên Tử đêm khuya dẫn người đến báo tin, đem lại cho tôi một tin cực tốt.
Tôi lập tức xin gặp Huyền Lăng ngay trong đêm đó. Cánh cửa sơn đỏ nạm vàng chạm trổ hoa văn của Ngự thư phòng luôn khép kín, nay được mở ra giữa đêm đen như mực, tiếng kẽo kẹt kéo dài khiến tim tôi chẳng hiểu vì sao mà thót lại. Chuyện này thành hay không có liên quan trực tiếp đến chuyện sống sót của My Trang.
Tôi đang định quỳ xuống hành lễ thì Huyền Lăng giơ tay kéo tôi lại, hỏi: “Chuyện gì vậy? Sao lại xin gặp trẫm gấp thế?”
Tôi im lặng một lát, đưa mắt nhìn bốn phía, Huyền Lăng bèn ra lệnh: “Các ngươi không cần ở lại hầu hạ nữa, trẫm và Tiệp dư nói chuyện một lát.”
Lý Trường lập tức dẫn người lui xuống. Huyền Lăng thấy không còn ai nữa bèn bảo: “Nàng nói đi.”
Tôi giơ tay vỗ vỗ hai tiếng, chỉ trong chốc lát, Tiểu Liên Tử đứng hầu bên ngoài dẫn theo một người tiến vào. Người này vẻ mặt phong trần, tóc tai rối bời, râu ria đầy mặt, quần áo bám đầy bụi đất, quỳ mọp xuống, toàn thân run lẩy bẩy.
Tôi lạnh lùng lườm hắn một cái rồi bảo: “Trước mặt Hoàng thượng, còn không chịu ngẩng lên sao?!” Huyền Lăng không hiểu chuyện gì, nhìn sang tôi, tôi không nói một lời. Kẻ đó nghe tôi nói vậy thì giật thót người, run lẩy bẩy nhưng cuối cùng cũng từ từ ngẩng lên, không phải Lưu Bản thì còn ai vào đây nữa!
Huyền Lăng nhận ra hắn, không khỏi ngẩn người, ánh mắt trở nên lạnh băng, gằn giọng lạnh lùng hỏi: “Sao lại là ngươi?”
Lưu Bản sợ đến mức lập tức cúi xuống, không dám nói gì.
Tôi nhìn sang Huyền Lăng, chầm chậm thưa: “Thần thiếp từ đầu đến cuối không hề tin rằng Thẩm Thường tại vì tranh sủng mà giả vờ mang thai, do đó ngầm cho người tìm kiếm Lưu Bản mất tích, cuối cùng, trời chiều lòng người, tìm được hắn ở biên giới Vĩnh Châu, liền bắt hắn, đưa về kinh thành.” Tôi bình tĩnh nói tiếp: “Ngày đó, Phục Linh có lẽ cũng biết vài manh mối, nhưng đã bị đánh chết rồi. Lưu Bản chuyên an thai cho Thẩm Thường tại thời gian dài, khúc mắc bên trong hẳn chẳng có ai rõ ràng hơn hắn.”
Huyền Lăng im lặng hồi lâu, lạnh lùng bảo Lưu Bản: “Trẫm sẽ không nghiêm hình bức cung nhà ngươi, nhưng nếu về sau trẫm biết được hôm nay những lời ngươi nói có nửa câu không thực, trẫm sẽ cho nhà ngươi sống không bằng chết.”
Lưu Bản giật bắn người, toàn thân run lẩy bẩy không sao kiềm chế nổi.
Tôi chợt dịu dàng mỉm cười, nói với Lưu Bản: “Lưu đại nhân có thể im lặng không khai, chỉ có điều, nếu không chịu khai, ta sẽ đuổi ngài ra khỏi cung. Có lẽ ngài còn chưa ra khỏi kinh thành thì đầu đã lìa khỏi cổ rồi!”
Nơi đầu của Lưu Bản áp xuống nền nhà để lại dấu mồ hôi lờ mờ, lấp lánh phản chiếu dưới ánh nến sáng rực bên trong điện. Tôi bất giác dùng khăn tay che mũi miệng, nghe nói lúc bị phát hiện, Lưu Bản đang trà trộn vào đám ăn mày để tránh bị truy sát, có thể tưởng tượng ra lúc ấy hắn nhếch nhác, hoảng loạn thế nào. Hiện giờ hắn sợ hãi đến mức toàn thân toát mồ hôi, mùi cơ thể hôi hám khiến người ta khó chịu, không sao chịu đựng nổi.
Tôi thực sự không chịu được nữa bèn thuận tay bỏ thêm một thìa đầy hương liệu vào trong lò hương, sau đó mới cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Giọng của Lưu Bản khàn khàn, hắn run rẩy thưa: “Thẩm Dung hoa quả thật không hề mang thai.”
Huyền Lăng bực bội: “Chuyện đó trẫm biết rồi!”
Hắn lại dập đầu thật mạnh hai lượt rồi thưa: “Thực ra Thẩm Thường tại không hề biết là mình chưa hề mang thai.” Hắn ngẩng lên, mắt đỏ ngầu lóe lên vẻ sợ hãi. “Lúc thần khám thai cho tiểu chủ thì tiểu chủ đúng là chưa có kinh nguyệt, lại có triệu chứng chóng mặt, ói mửa, nhưng mạch không phải là hỷ mạch, mà là do ảnh hưởng của thuốc. Trước khi thần bắt mạch cho tiểu chủ, thần đã nhận được lệnh là bất kể mạch của tiểu chủ thế nào thì đều phải bẩm báo là hỷ mạch.”
Ánh mắt Huyền Lăng lạnh băng, y trầm giọng hỏi: “Nhận lệnh à? Nhận lệnh của kẻ nào?!”
Lưu Bản do dự hồi lâu, ấp úng không dám trả lời. Tôi cười lạnh hai tiếng, bảo: “Người ta đã muốn giết ngươi, ngươi còn muốn che giấu đến chừng nào nữa? Muốn nuốt trong bụng đem theo xuống dưới âm phủ làm quỷ à?”
Lưu Bản nghe vậy cực kỳ hoảng loạn, cuối cùng cũng thốt ra được hai từ: “Hoa Phi.”
Mặt Huyền Lăng biến sắc, nhìn Lưu Bản chằm chằm, bảo: “Nếu nhà ngươi nói dối nửa câu…”
Lưu Bản liều mạng dập đầu, thưa: “Thần không dám, thần không dám. Vi thần biết mình có tội. Ngày hôm đó, Hoa Phi nương nương ban ngân lượng cho thần, lệnh cho thần rời kinh thành tránh nạn, nói là có người ở bên ngoài thành tiếp ứng. Ai ngờ vừa mới ra ngoài đã có người đuổi theo truy sát, khiến thần trốn chạy như chó nhà có tang.”
Tôi và Huyền Lăng đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt của y xanh lè, bên trong đôi mắt ẩn chứa lửa giận. Tôi biết y hết sức tức giận, bèn khẽ vung tay lệnh cho Tiểu Liên Tử đưa Lưu Bản lui xuống rồi mới bưng một chén trà đưa đến tận tay Huyền Lăng, dịu giọng khuyên: “Hoàng thượng bớt giận.”
Huyền Lăng bảo: “Lời của Lưu Bản liệu có chỗ nào không thật hay không?”
Tôi chậm rãi thưa: “Hoàng thượng ngẫm nghĩ xem, thực ra chuyện của Thẩm Thường tại hôm đó có nhiều điểm đáng nghi, chỉ khổ là không có chứng cứ mà thôi. Hiện giờ hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, nếu mấy hôm trước quả thật Thẩm Thường tại có kinh nguyệt thì quần lót và váy dính máu muốn vứt đi lúc nào chẳng được, vì sao nhất định chọn lúc có mặt Hoàng thượng, Hoàng hậu và các phi tần để vứt, thế thì chẳng phải quá hớ hênh hay sao? Hơn nữa Thẩm Thường tại từng nhắc đến đơn thuốc giúp dễ mang thai của Giang thái y, vì sao lúc cần tìm thì chẳng thấy đâu nữa? Nếu quả thật không có đơn thuốc ấy thật thì Thẩm Thường tại nhắc đến nó làm gì, chẳng phải là ngu xuẩn quá sao?” Tôi nói một hơi những nghi ngờ giấu kín trong lòng lâu nay, xúc động đến mức thở hổn hển, cố hết sức điều hòa hơi thở, bảo y: “Chỉ e là Hoàng thượng không tin nhưng thần thiếp thực sự đã nhìn thấy đơn thuốc đó, đọc qua thì không phát hiện ra có chỗ nào đáng ngờ.”
Giọng của y lạnh buốt: “Hoa Phi… giỏi lắm! Đơn thuốc có thể chứng minh sự vô tội của Thẩm Thường tại hẳn đã bị trộm mất, chỉ e là không khỏi dính dáng đến ả cung nữ Phục Linh kia.” Giọng y chậm lại, lộ chút hối hận: “Hôm đó trẫm nhất thời giận dữ giết chết ả, nếu thẩm vấn kỹ càng thì đâu đến nỗi dây dưa đến tận hôm nay.”
Tôi hạ giọng hỏi: “Hoàng thượng định làm thế nào?”
Y không trả lời tôi, chỉ thở dài. “Là trẫm nghi oan cho Thẩm thị rồi… Thả nàng ta ra thôi, khôi phục địa vị cho nàng ta.”
Tôi buồn bã thưa: “Chỉ e nhất thời vẫn chưa thả ra được.”
Y kinh hãi hỏi lại: “Chẳng lẽ nàng ta…”
Tôi lắc đầu. “My tỷ tỷ không hề nghĩ quẩn mà làm liều. Chỉ là sau khi bị giam lỏng, quá ưu tư nên thân thể gầy yếu, không may bị nhiễm bệnh dịch, hiện giờ không biết tình trạng thế nào nữa.” Nói đến đây, tôi không giấu được nỗi bi thương, nghẹn ngào mãi không thôi.
Y thoáng ngẩn người. “Trẫm chỉ mới giam lỏng nàng ta thôi, nàng ta đúng là hay nghĩ quẩn!”
Tôi nức nở thưa: “Hoàng thượng giáng chức, giam lỏng My tỷ tỷ không phải là hình phạt quá nặng, nhưng người trong cung có ai mà không nhìn sắc mặt của Hoàng thượng mà làm việc đâu, Hoàng thượng đã không để ý đến tỷ tỷ nữa, thế là đám nô tài kia càng ra sức hành hạ tỷ ấy.”
Y khẽ hít vào một hơi lạnh, ra lệnh: “Trẫm sẽ lập tức lệnh cho thái y đến chữa bệnh cho Thẩm Dung hoa, trẫm muốn Dung hoa khỏe mạnh trở lại.” Nói xong, y định gọi Lý Trường vào.
Tôi kéo tay áo của Huyền Lăng, thưa: “Xin Hoàng thượng tha thứ cho tội đại bất kính của thần thiếp. Thần thiếp thấy Thẩm Dung hoa bệnh nặng nên đã lén nhờ vả một vị thái y đi chữa bệnh rồi!”
Huyền Lăng quay lại nhìn tôi, hỏi: “Thật ư?”
Tôi gật đầu. “Xin Hoàng thượng xử phạt thần thiếp!”
Y đỡ tôi đứng dậy. “Nếu không phải nàng liều chết làm chuyện này thì chỉ e trẫm rất có lỗi với Thẩm Dung hoa rồi!”
Tôi rơi nước mắt, lắc đầu. “Không liên quan đến Hoàng thượng, chỉ là kẻ ác quá xảo trá, che lấp mắt thánh của Hoàng thượng.” Tôi không hài lòng với thái độ giận dữ của Huyền Lăng hôm đó, nhưng dù gì y cũng là bậc quân vương, sao tôi có thể chỉ trích y được?
Y bị từ “kẻ ác” làm cho chấn động, hậm hực bảo: “Hoa Phi dám lừa gạt trẫm như vậy, đúng là không chấp nhận được.” Y bước ra cửa, lệnh cho Lý Trường đứng hầu bên ngoài: “Đến Thái y viện truyền chỉ, giết chết hai gã Giang Mục Dương và Giang Mục Y, quở trách Hoa Phi, hàng chức làm Tần, trừ bỏ phong hiệu.” Nhưng rồi y ngẫm nghĩ một lát rồi nói lại: “Khoan đã, trừ bỏ phong hiệu, hàng chức xuống Quý tần.”
Lý Trường giật bắn mình, suýt tưởng mình nghe lầm, trừ bỏ phong hiệu là sự nhục nhã lớn nhất đối với hậu phi, thậm chí còn nặng hơn chuyện bị hàng chức. Lý Trường không hiểu vì sao Huyền Lăng đột nhiên tức giận đến mức này, lại không dám lộ vẻ kinh ngạc, đành đưa mắt nhìn tôi, không dám rời đi.
Tôi vốn nghe rõ ràng là hàng chức Hoa Phi xuống chức Tần, trừ bỏ phong hiệu, nhưng ngay sau đó lại chỉ hàng chức xuống Quý tần, đang không dằn được lửa giận nhưng thoáng nghĩ đến chuyện chiến sự tây nam khẩn cấp, đành cố nuốt cơn giận xuống. Tôi lại nghe Huyền Lăng nói tiếp: “Trước tiên hãy đến Sướng An cung, nói là trẫm khôi phục chức Dung hoa cho Thẩm thị, cần tập trung chữa trị cho nàng ta trước.”
Lý Trường vội vàng vâng dạ rồi nhanh nhẹn dẫn theo mấy tay tiểu nội giám cùng đi truyền chỉ.
Cho đến khi chẳng còn ai khác, Huyền Lăng cứ nhìn tôi, ngần ngừ hồi lâu rồi hỏi: “Hoàn Hoàn, có phải nàng cố ý an bài Lưu Bản nói như vậy không?”
Tôi nhất thời chưa kịp hiểu ý của y, “hử” một tiếng rồi hỏi lại: “Gì cơ?”
Y không nói tiếp nữa, chỉ cười gượng: “Chẳng có gì!”
Lúc đó tôi mới vỡ lẽ, đầu óc buốt giá, suýt không giấu được nụ cười lạnh lùng nơi khóe môi, chăm chăm nhìn thẳng vào y. “Hoàng thượng cho rằng thần thiếp đã lệnh cho Lưu Bản vu oan Hoa Phi nương nương hay sao?” Trong lòng phẫn nộ, giọng nói bất giác trở nên cứng cỏi: “Trong mắt Hoàng thượng, thần thiếp là người vì tranh giành sủng ái mà hạ mình vu oan cho người khác hay sao? Thần thiếp không dám, mà cũng chẳng thèm làm vậy. Nếu thật sự thần thiếp giật dây Lưu Bản vu oan cho Hoa Phi để cứu Thẩm Dung hoa thì đã làm như vậy từ sớm rồi, không cần đợi đến hôm nay, khi mà tính mệnh của Thẩm Dung hoa bị đe dọa thế này.” Tôi nhún gối thưa: “Nếu Hoàng thượng không tin tưởng thần thiếp thì Lý công công hẳn vẫn chưa kịp đi xa đâu, Hoàng thượng có thể thu hồi ý chỉ.”
Sắc mặt của y thay đổi theo từng lời của tôi, cuối cùng y cũng cảm động, nói: “Hoàn Hoàn, là trẫm quá đa nghi rồi! Nếu trẫm không tin nàng thì đã không trừng phạt Hoa Phi.”
Tôi hết sức đau lòng, buột miệng nói: “Nếu Hoàng thượng tin tưởng thần thiếp thì khi nãy đã không hỏi thần thiếp như vậy.”
Sắc mặt của y lập tức sa sầm, quát: “Hoàn Hoàn!”
Tôi giật mình, lập tức ngẩng đầu đón nhận ánh mắt thoáng vẻ lạnh lùng của y. Tôi mỉm cười đầy thê lương, khóe môi chua xót đến mức không sao động đậy nổi, quay đầu, chầm chậm quỳ xuống, thưa: “Thần thiếp lỡ lời…”
Giọng của y chùng xuống: “Nàng biết thế thì tốt, đứng dậy đi!” Nói xong, y chìa tay ra kéo tôi đứng dậy.
Tôi vô thức né tránh y, rút tay vào trong tay áo, chỉ cung kính thưa: “Tạ ơn Hoàng thượng.”
Cánh tay chìa ra của y cứng lại, y thở dài thật khẽ. “Mộ Dung Quý tần hầu hạ trẫm đã lâu, chu đáo cẩn thận. Trước giờ tuy có chút nghênh ngang nhưng chuyện ngày hôm nay, trẫm… thật sự rất thất vọng!”
Tôi im lặng cúi đầu, hồi lâu mới thưa: “Thần thiếp hiểu mà!”
Y không nói gì thêm, ngẩng đầu ngắm trời sao cao nhất. Đêm khuya đầu xuân se se lạnh, theo từng hơi thở, từ miệng y thoát ra từng luồng khí trắng lờ mờ, như có như không.
Cung đăng chụp lụa đỏ khẽ đong đưa trong gió, tựa như bóng quỷ lặng lẽ mờ ảo, khiến lòng người không khỏi lạnh giá. Cuối cùng y cũng lên tiếng: “Bên ngoài trời lạnh, vào trong với trẫm thôi!”
Tôi lẳng lặng theo sau y, đang định bước vào thư phòng bên chái tây, chợt nghe thấy giọng nữ vang dội kinh động cả màn đêm yên tĩnh. Giọng nói khí thế mười phần, vừa kiêu ngạo vừa uy nghiêm thế kia chỉ có thể thuộc về nàng ta, Hoa Phi.
Tôi và Huyền Lăng liếc nhìn nhau, nơi đáy mắt y thoáng lộ vẻ bất ngờ và chán ngán. Tôi thì chỉ bất ngờ, theo lý thì Lý Trường chưa thể kịp đến cung của Mộ Dung Thế Lan truyền chỉ được, sao nàng ta lại nhanh chóng biết tin mà chạy ào đến đây? Chẳng lẽ có gì sơ sót ở chỗ Lưu Bản hay sao? Đang lúc nghi ngờ thì tôi thấy Lý Trường chạy vào, thưa: “Bẩm Hoàng thượng, Hoa… Mộ Dung Quý tần xin được diện thánh.”
Huyền Lăng chẳng muốn nói nhiều, chỉ hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lý Trường cúi đầu, thưa: “Nô tài vừa mới đến Sướng An cung tuyên chỉ, chưa kịp đến Thái y viện đã thấy Mộ Dung Quý Tần dẫn theo hai vị thái y Giang Mục Dương và Giang Mục Y sang đây, muốn xin vào diện thánh.” Hắn chần chừ một lát rồi thêm: “Mộ Dung Quý tần hình như có chuyện gấp.”
Huyền Lăng hỏi: “Ngươi đã tuyên ý chỉ của trẫm với nàng ta chưa?”
Lý Trường thưa: “Vẫn chưa ạ. Mộ Dung Quý tần hết sức vội vã, không cho nô tài kịp nói gì.”
Huyền Lăng nhìn sang tôi rồi bảo Lý Trường: “Nếu vẫn chưa tuyên chỉ thì đừng gọi Quý tần, Quý tần mãi như thế, trước hết ngươi hãy dẫn bọn họ vào đây!”
Lý Trường khom người lui ra rồi nhanh chóng dẫn bọn họ vào trong. Hoa Phi tựa hồ chưa biết tin, vẻ mặt hớn hở, nhưng tôi lại thấy sắc mặt vui vẻ của nàng ta hết sức kỳ dị.
Huyền Lăng lệnh cho bọn họ đứng dậy, vẫn tiếp tục xem tấu chương, không thèm ngẩng đầu, giọng lạnh lùng: “Gấp gáp muốn xin gặp trẫm là có chuyện gì?”
Hoa Phi tựa hồ chẳng để ý đến vẻ lãnh đạm của Huyền Lăng, hớn hở thưa: “Hoàng thượng có tin mừng rồi. Thần thiếp nghe nói hai vị thái y Giang Mục Dương, Giang Mục Y đã nghĩ ra phương thuốc có thể chữa khỏi bệnh dịch nên cố ý dẫn hai vị thái y đến bẩm báo với Hoàng thượng.”
Huyền Lăng nghe xong, vui mừng khôn xiết, đứng bật dậy, tấu chương trong tay rơi soạt xuống án, hỏi lại: “Thật thế sao?!”
Nụ cười của Hoa Phi dưới ánh nến chói lọi càng thêm rực rỡ mê người, nàng ta hớn hở thưa: “Đúng vậy. Nhưng thần thiếp không mấy tinh thông y thuật, xin thái y giải thích cho Hoàng thượng vậy.”
Giang Mục Y bước ra, thưa: “Âm dương bốn mùa chính là nơi bắt đầu và kết thúc của vạn vật, là gốc rễ của sinh tử. Nếu đi ngược lại sẽ chuốc lấy tai vạ, hại đến sinh trưởng, nếu thuận thì bệnh tật không thể xâm hại. Gió, lạnh, nóng, ấm, khô, lửa, sáu mối họa này theo mũi miệng vào trong người, khí tà ‘chưa tới đã tới’, ‘nên tới mà chưa tới’, ‘tới rồi không đi’, ‘tới mà quá nhiều’ đều có thể sinh ra khí bệnh, xâm phạm đến tim phổi, thực quản, xung đột khắc chế ngũ tạng, trở thành bệnh dịch truyền nhiễm. Khí bệnh lên xuống ngược xuôi, trong đục hòa lẫn. Một khi khí tà bị hun nóng, biến thành hơi ẩm nóng tích tụ bên trong, hun đốt hết lần này đến lần khác. Khi khí tà gặp lạnh sẽ biến thành hơi lạnh ẩm, lá lách và dạ dày bị ảnh hưởng, không hoạt động được. Dương khí trong lá lách bị tiêu diệt, sau đó nguyên khí cạn khô khiến ất đi khí dương. Nếu không kịp chữa trị thì người sẽ bị hao tổn nguyên khí, mất đi âm dương[1].”
[1] Tác giả chú: trích từ Tứ khí điều thần đại luận trong Tố Vấn, có thay đổi đôi chút.
Hắn ta lải nh㩠một tràng dài, Huyền Lăng mất kiên nhẫn xua tay. “Không cần khoe khoang chữ như thế, chỉ nói chỗ nào quan trọng thôi!”
Giang Mục Dương thấy Giang Mục Y giải thích quá rối rắm bèn xen vào: “Khí tà của bệnh dịch theo mũi miệng tiến vào người, đa phần là do thức ăn, nước uống không sạch sẽ, khiến các cơ quan nội tạng như lá lách, dạ dày và ruột bị tổn thương. Bọn thần lật dò vô số sách vở và phương thuốc cổ, mới nghiên cứu ra một phương thuốc mới, gọi là thuốc cấp cứu bệnh dịch. Lấy hoắc hương diệp, hương nhu, đàn hương, mộc hương, trầm hương, đinh hương, bạch chỉ, hậu phác, đu đủ, phục linh, hồng đại kích, nấm sơn từ, cam thảo, lục thần khúc, băng phiến, bộ hà, hùng hoàng, thiên kim tử sương chế thành, tính ấm xua đi khí ẩm, ấm gan bổ thận, điều dưỡng nguyên khí.”
Huyền Lăng “à” một tiếng, vừa ngẫm nghĩ vừa hỏi: “Phương thuốc này, các thái y ở Thái y viện đã xem qua chưa? Thấy có thể dùng được hay không?”
Giang Mục Dương thưa: “Đã xem qua rồi. Đã ấy nội giám mắc bệnh dùng thử, quả thực là có tác dụng.”
Khuôn mặt Huyền Lăng dần lộ vẻ vui mừng, y liên tục vỗ tay khen: “Hay lắm! Hay lắm!”
Đang lúc nói chuyện, Hoa Phi khẽ kêu “ôi chao” một tiếng, người lảo đảo muốn ngã. Tôi đứng ở ngay sau nàng ta, giơ tay đỡ lấy. Hoa Phi thấy là tôi, mắt lộ vẻ chán ghét, khéo léo đẩy tay tôi ra, miễn cưỡng hành lễ thưa: “Thần thiếp thất lễ…”
Cung nhân đứng kế bên đỡ lấy Hoa Phi, muốn mời nàng ta ngồi xuống, Hoa Phi không chịu. Huyền Lăng thấy vậy bèn hỏi: “Đang yên đang lành, nàng cảm thấy không khỏe ở chỗ nào?”
Giang Mục Y thừa cơ thưa: “Nương nương nghe bọn vi thần bảo là trong sách cổ có thể có phương thuốc để chữa trị bệnh dịch, mấy ngày liền thức trắng tìm kiếm trong sách vở. Chắc là do vậy nên thân thể mới mệt mỏi.”
Lúc này mặt Hoa Phi tái nhợt, quầng mắt thâm đen, quả nhiên là bộ dạng không nghỉ ngơi đầy đủ. Huyền Lăng nghe vậy hơi giật mình, bước tới đỡ lấy Hoa Phi, ép nàng ta ngồi xuống, bảo: “Ái phi phải chịu khổ cực rồi!”
Hoa Phi kéo tay áo của Huyền Lăng, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh lệ. “Thần thiếp biết mình ngu độn, không xứng hầu hạ Hoàng thượng, chỉ biết làm cho Hoàng thượng bực mình.” Giọng của nàng ta càng lúc càng nhỏ nhẹ dịu dàng, thỏ thẻ đến mê người: “Cho nên chỉ biết tìm mọi biện pháp hy vọng giúp Hoàng thượng bớt ưu phiền.”
Nàng ta dùng khăn tay khẽ thấm nước mắt, chẳng để ý đến sự có mặt của hai vị thái y. Huyền Lăng thấy không tiện, bèn gọi mấy nội giám lại, bảo: “Theo Giang thái y ra ngoài, trước tiên hãy đưa thuốc đến Tồn Cúc đường cho Thẩm Dung hoa rồi hãy phân phát cho các cung nhân bị nhiễm bệnh dịch trong cung.”
Giang Mục Dương và Giang Mục Y chứng kiến cảnh này vốn đã hết sức lúng túng, nghe lệnh của Huyền Lăng thì như được ân xá, vội vàng lui xuống.
Hoa Phi ngẩn người, hỏi lại: “Thẩm Dung hoa?”
Huyền Lăng bình tĩnh đáp: “Đúng vậy. Trẫm đã hạ chỉ khôi phục lại địa vị cho Thẩm thị, chuyện lúc trước là trẫm trách lầm nàng ta.”
Vẻ ngạc nhiên của Hoa Phi lập tức biến mất, nàng ta cúi người, thưa: “Vậy thì thật là oan ức cho Thẩm gia muội muội rồi, Hoàng thượng phải bù đắp uội muội thật nhiều mới được.” Nói xong, nàng ta quay sang mỉm cười với tôi: “Cũng mừng cho Chân Tiệp dư. Tỷ muội các ngươi cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi!”
Tôi cười nhạt, chăm chăm nhìn thẳng vào đôi mắt như chẳng có chút cảm xúc của nàng ta. “Đa tạ Hoa Phi nương nương quan tâm.”
Hoa Phi liếc tôi một cái, giọng nói càng dịu dàng, quyến rũ, khiến người nghe mềm nhũn đến tận xương: “Thần thiếp không dám cầu xin Hoàng thượng tha thứ cho sự lỗ mãng lúc trước của thần thiếp, chỉ xin Hoàng thượng đừng giận dữ vì thần thiếp, để tránh ảnh hưởng đến long thể. Thần thiếp vốn chỉ là thân phận rơm rác, nhỏ nhoi không đáng kể gì. Sức khỏe của Hoàng thượng ảnh hưởng đến chiến sự tây nam, gắn liền với vạn dân thiên hạ.”
Huyền Lăng thở dài, bảo: “Được rồi! Chuyện hôm nay nàng đã lập công lớn, nếu phương thuốc này có thể chữa khỏi bệnh dịch thì đúng là phúc đức cho thiên hạ. Trẫm không phải là người thưởng phạt không công bằng.” Hoa Phi nghe vậy òa khóc nức nở như rúc hẳn vào lòng Huyền Lăng, Huyền Lăng bèn hạ giọng an ủi nàng ta.
Tôi gần như không tin nổi, Hoa Phi nghênh ngang trước mặt mọi người lại có thể ủy mị, sướt mướt đến mức này. Chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, gượng gạo, thấy Huyền Lăng và Hoa Phi thân mật như vậy, khóe mắt tôi cay cay, tôi ngoảnh mặt đi, không muốn nhìn cảnh này nữa.
Tôi lẳng lặng thi lễ rồi im lặng cáo lui. Huyền Lăng thấy tôi muốn rời đi, môi mấp máy nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Y vẫn ôm chặt Hoa Phi, dịu giọng an ủi nàng ta. Thảm trải vừa mềm mại vừa dày dặn, chân bước lên không một tiếng động, tôi khẽ khàng đóng cửa điện lại. Bên ngoài, Lý Trường đứng hầu, sốt ruột xoa tay, thấy tôi bước ra thì như gặp được cứu tinh, vội hỏi: “Tiểu chủ … Ý chỉ của Hoàng thượng muốn xử lý hai vị Giang thái y và Hoa Phi nương nương có cần phải tuyên đọc nữa không?” Thấy vẻ mặt của tôi không được vui, hắn vội hạ thấp giọng: “Lẽ ra nô tài phải vào trong hỏi Hoàng thượng, nhưng bên trong…” Hắn bĩu bĩu môi, hất mặt về phía điện phía tây: “Xin tiểu chủ thương hại nô tài.”
Tôi hạ giọng bảo: “Xem tình hình thì không cần ngươi đi một chuyến nữa đâu. Nếu có đi thì hẳn sẽ là mang theo ý chỉ tấn phong đấy!”
Tôi đột nhiên cảm thấy nghèn nghẹn nơi lồng ngực, trong lòng uất ức không chịu nổi, vịn vào tay Lưu Chu đi thẳng ra ngoài. Gió đêm ào ào thổi qua tai, tua rua tinh xảo của đôi hoa tai phỉ thúy kêu leng keng trong gió, tiếng châu ngọc va chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo vui tai. Trong một thoáng, tôi tựa hồ chỉ nghe thấy âm thanh vui tai ấy, không muốn nghe bất cứ động tĩnh gì khác ở xung quanh.
Đương nhiên y làm vậy là đúng, hay có thể nói, trước giờ y chưa từng làm sai. Y nhất định phải quan tâm đến thiên hạ và thắng lợi nơi tiền tuyến. Nhưng dẫu y luôn luôn đúng, tôi vẫn ấp ủ nỗi bất mãn với hành vi của y, dù ngoài mặt tôi luôn giữ vẻ vâng lời, trầm lặng.
Ngày hôm sau, lúc ghé thăm tôi, Huyền Lăng chỉ nói một câu: “Trẫm phải nghĩ đến đại cục.”
Tôi đang cầm chung tổ yến trong tay, khẽ dùng thìa khuấy khuấy rồi thưa: “Vâng, thần thiếp hiểu rõ.”
Tôi thấy quầng mắt của y thâm đen chẳng kém gì Hoa Phi hôm qua, thầm cười nhạt, nghe nói Hoa Phi đêm qua nghỉ lại thị tẩm ở phòng phía đông Nghi Nguyên điện, xem ra y cũng chẳng được ngủ yên.
Trong hậu cung, tương lai và vinh dự của nữ nhân đều nằm bên gối của nam nhân, còn đại cục của nam nhân lúc nào cũng gắn liền với chuyện giường chiếu. Hai lòng quấn quít làm một, có lẽ đã dập tắt được khói lửa chiến tranh, hoặc có lẽ, tôi không biết có nên dùng cách nói này hay không, đã kết thúc một vụ giao dịch ăn ý.
Quả nhiên Huyền Lăng ngáp dài mấy bận, cuối cùng chính y cũng cảm thấy ngượng ngùng, bảo tôi: “Nàng yên tâm di, hiện giờ đang lúc cần dùng người, không có biện pháp nào khác. Chuyện của Thẩm Dung hoa trẫm không quên đâu, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Tôi tủm tỉm cười, thản nhiên thưa: “Giữ gìn long thể an khang cho Hoàng thượng là chuyện quan trọng, thần thiếp chẳng có gì mà không an tâm cả.”
Mấy ngày sau đó, Huyền Lăng chẳng hề đặt chân vào Đường Lê cung của tôi. Thuần Nhi cùng tôi chầm chậm dạo bước trong Thượng Lâm uyển, ngắm hoa hạnh vừa nở. Hoa đang độ nở rộ, tươi đẹp, lộng lẫy, như ráng hồng, khiến cho đình đài, lầu gác chung quanh cũng nhuốm sắc đỏ. Tôi vẫn mặc bộ y phục cũ, váy áo xanh, nước hồ, tuy hợp với mùa xuân nhưng lại trông có phần lạc lõng trước màu hồng rực rỡ của hoa hạnh.
Thuần Nhi bĩu môi lên tiếng: “Hoàng thượng lâu như vậy rồi chẳng hề ghé qua, chẳng lẽ đã quên tỷ tỷ và muội rồi hay sao?” Thuần Nhi hái một đóa hoa hạnh rồi tự ướm lên tóc, quay sang tôi, cười hì hì, hỏi: “Có đẹp không?”
Tôi véo véo má nàng ta, cười, bảo: “Có quên tỷ thì cũng không quên được muội đâu, đồ quỷ con lanh lợi!”
Thuần Nhi cuối cùng cũng cài hoa vào mép tóc, đi lên một bước, đá tung vào lớp hoa rụng phủ đầy mặt đất, cất tiếng cười khẽ. “Hoàng thượng không đến cũng tốt, đến rồi dẫu thoải mái cách mấy thì vẫn có bao nhiêu quy củ ràng buộc, chẳng có gì vui vẻ cả.”
Tôi vội che miệng của nàng ta lại, mắng: “Càng lúc càng điên khùng, lời như vậy có thể nói bậy bạ được sao? Cẩn thận, nếu có người nghe thấy sẽ phạt muội tội khi quân đấy!”
Thuần Nhi vội vã nhìn xung quanh, hồi lâu mới nhận ra chẳng có ai khác, mới vỗ vỗ ngực, cười bảo: “Tỷ tỷ lại dọa muội rồi! Chúng ta đi thăm Đỗ Lương viện thôi, bụng của nàng ta bây giờ căng phồng rồi!”
Tôi gật đầu, cùng nàng ta đi một chuyến.
Lúc này, gió nhẹ lướt qua, thổi cho hoa rơi lả tả, cánh hoa đỏ rực bay bay, mấy cánh hoa lướt qua tay áo và vạt váy, cũng có vài cánh rơi xuống bờ vai, khẽ lay động rồi cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Tôi ngẩng đầu ngắm hoa hạnh đầy trời, thầm nhủ một mùa xuân mới lại đến.