Bạn đang đọc Hậu Cung Chân Hoàn Truyện 2: Chương 13
Chương 13: Mang thai
Đến tháng Hai, ngày dần dài ra. Cả ngày nhàn rỗi, tôi bèn đến cung Thái hậu hầu hạ, sao chép kinh Phật cho bà. Cái lạnh mùa đông vẫn chưa tan, tuyết vẫn đọng dày trên cành cây, bụi cỏ bên ngoài điện, thường nghe thấy tiếng lắc rắc khe khẽ của cành khô gãy vụn. Ánh tuyết lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ dán giấy mỏng, chỉ còn lại màu xanh cực nhạt, như màu men của đồ gốm sứ cực mỏng hảo hạng, lại vừa giống như ánh trăng mười lăm, mười sáu, khiến bên trong điện sáng sủa hơn bên ngoài rất nhiều.
Hẳn là vì Huyền Lăng nên Thái hậu đối xử với tôi rất tốt, chỉ là bà lúc nào cũng im lặng, không thích nói chuyện. Tôi hầu hạ cạnh bên, cũng chẳng dám tùy ý nói nhiều nửa câu.
Tháng ngày trôi qua lặng lẽ.
Phần lớn thời gian, Thái hậu chỉ lẳng lặng quỳ bên trong nội điện, niệm tụng kinh văn, tôi ở đằng sau, sao chép từng chữ Phạn văn chẳng có gì thú vi. Trên án, lò Bác sơn thắp đàn hương, khói hương lặng lẽ vấn vít, vẻ mặt của bà tĩnh lặng như đang ở chốn xa vời, mày mắt tựa làn khói nhẹ, mờ ảo như có như không.
Tôi khẽ lên tiếng hỏi: “Thái hậu cũng thích dùng đàn hương sao?”
Bà đáp: “Người thờ Phật ai cũng dùng đàn hương chứ chẳng phải là thích hay không.” Bà hơi ngước mắt nhìn tôi. “Tần phi trong hậu cung rất ít khi dùng loại hương này, không ngờ ngươi lại nhận ra.”
“Thần thiếp thỉnh thoảng cũng đốt một ít để tĩnh tâm, tốt hơn An tức hương nhiều.”
Thái hậu tủm tỉm cười. “Không tồi. Đời người khó tránh khỏi gặp chuyện không vừa ý, ngươi biết cách tự khai giải ình là tốt rồi!”
Mắt của Thái hậu không còn tốt nữa, chữ trên kinh Phật quá nhỏ, khi đọc gặp nhiều khó khăn. Tôi bèn cố ý chép kinh to hơn một chút, quả nhiên khiến bà vui lòng.
Tuy vậy, có lẽ là do Thái hậu khá lãnh đạm, có vui lòng thì cũng chỉ thoáng qua. Thỉnh thoảng, bà đọc qua chữ tôi viết rồi mỉm cười nhàn nhạt. “Chữ viết đẹp đấy, chỉ là thiếu chút nền nã. Dù sao thì thế cũng tốt lắm rồi, nói cho cùng ngươi vẫn còn quá trẻ.” Chỉ vài câu bình phẩm qua loa vậy thôi, tôi đỏ mặt, hết sức hổ thẹn. Tôi vốn khá tự hào về tài viết chữ của mình, từng cùng Huyền Lăng chép lại bài Thước kiều tiên của Tần Quan. Giọng y thì thầm sát bên tai tôi, vừa ấm áp vừa ngưa ngứa: “Chữ của Hoàn Hoàn nàng, như thiếu nữ cài hoa, khuôn mặt khi ngẩng khi nghiêng, như mỹ nữ lên đài, dáng tiên chập chờn biến ảo, sen hồng chiếu nước, mây nổi biển xanh[1].”
[1] Lời khen của Vi Tục thời Đường dành cho chữ của Vệ phu nhân, Nguyễn Quang Duy dịch.
Tôi nghiêng đầu, cười khúc khích. “Làm gì mà được như vậy cơ chứ, Hoàng hậu có thể một lúc dùng hai tay viết chữ, Hoàn Hoàn hổ thẹn không dám sánh bằng.”
Y hơi ngẩn ra rồi cười cho qua chuyện. “Chữ viết của Hoàng hậu thì được đấy, chỉ là quá đoan trang mà mất đi thanh nhã.”
Thế là tôi tươi cười thưa với Thái hậu: “Chữ của Hoàng hậu rất đẹp, có thể một lúc dùng hai tay viết chữ.”
Thái hậu chỉ cười nhạt, lặng lẽ ngắm nhành mai vàng âm thầm nở rộ nơi góc điện, tay lần từng viên Phật châu, chậm rãi giải thích: “Hương mai đến từ nơi giá lạnh. Chữ có tốt cách mấy cũng phải bỏ công sức ra từ từ luyện thành, chứ chẳng phải một sớm một chiều mà được. Hoàng hậu tốn không ít thời gian để luyện viết chữ mỗi ngày.”
Tôi chợt nhớ có lần đến cung Hoàng hậu thỉnh an, nhìn thấy trên thư án có đặt một chồng cao giấy Tuyên Thành đã viết kín chữ. Tôi giật mình hỏi dò: “Nhiều như vậy sao, Hoàng hậu phải luyện bao nhiêu lần mới viết hết cơ chứ?”
Tiễn Thu thưa: “Nương nương mấy hôm nay không viết nhiều, ba ngày trời mới được nhường ấy.”
Tôi thầm giật mình, không dám nói gì thêm. Hoàng hậu không hề được Huyền Lăng sủng ái, ngày dài tịch mịch, đành luyện chữ để tiêu phí thời gian mà thôi.
Thái hậu lại lên tiếng: “Căn bản chữ viết của Chân Tiệp dư không tệ đâu.” Đôi mắt khép hờ của bà khẽ nhướng lên, nửa cười nửa không. “Chỉ có điều từ khi được sủng ái đến giờ thì hẳn là rất hiếm khi cầm đến bút.”
Tôi bất giác mặt đỏ tía tai, giọng lí nhí như muỗi kêu: “Thần thiếp sai rồi!”
Thế nhưng Thái hậu chỉ mỉm cười hiền hòa. “Lúc tuổi còn trẻ thì sao có thể tĩnh tâm tập trung luyện chữ cơ chứ, Hoàng thượng sủng ái ngươi, đương nhiên là thích có ngươi bầu bạn, ngươi lơ là luyện chữ cũng chẳng sao. Hoàng thượng thích hay không thích ngươi chẳng phải là vì chữ của ngươi đẹp hay không đẹp.”
Thái hậu đối xử với tôi vốn không tệ, sau đoạn đối thoại này, tôi càng kính trọng bà. Có lúc Huyền Lăng đến nghỉ trong cung của tôi, tôi cũng chọn dịp khéo léo khuyên y chịu khó quan tâm đến Hoàng hậu một chút. Y chỉ cười cho qua chuyện. “Hoàn Hoàn của trẫm lúc nào cũng rộng lượng.”
Tôi đành thưa: “Hoàng hậu là bậc mẫu nghi thiên hạ, Hoàng thượng cũng không nên cư xử quá lạnh lùng với người.”
Thời tiết mỗi ngày một ấm áp. Một ngày nọ, tôi dậy sớm thỉnh an Hoàng hậu, vừa bước vào cổng đã nghe thấy tiếng cười nói không dứt vang lên từ noãn các ở điện phía tây. Tôi tươi cười bước vào, hành lễ xong, Hoàng hậu cười, bảo: “Các ngươi hôm nay hẹn với nhau, kéo đến gần như cùng một lúc, đúng không?”
Lúc này tôi mới thấy Hoa Phi ngồi trên ghế tựa phía đông bên dưới Hoàng hậu, còn chỗ ngồi phía tây bên dưới là Phùng Thục nghi. Bên dưới bọn họ là một dãy phi tần khác ngồi nghiêm chỉnh. Lăng Dung bộ dạng thướt tha, yểu điệu, giữa đủ sắc gấm hoa càng thêm phần yếu ớt, mảnh mai. Hành lễ xong, tôi cười, thưa: “Hôm nay đúng là khéo thật!” Nói xong, tôi bước lên cầm tay Lăng Dung, hỏi: “Thời tiết thất thường, muội đã khỏe hơn chưa?”
Lăng Dung thưa: “Cảm ơn tỷ tỷ đã nhớ tới muội, muội cũng khỏe hơn nhiều rồi…” Lời chưa dứt, nàng ta đã liên tiếp ho mấy tiếng, quay mặt qua một bên sụt sịt rồi mới ngượng ngùng cười, thưa: “Để cho tỷ tỷ chê cười rồi, chẳng qua chỉ là chút cảm lạnh, nhưng chẳng hiểu vì sao cứ dai dẳng mãi chưa chịu khỏi hẳn.” Nàng ta nói bằng giọng mũi, không được trong trẻo, êm tai như ngày thường.
Vì bị cảm lạnh, đã hơn nửa tháng trời Lăng Dung chưa có dịp hầu hạ Huyền Lăng, trong khi đó, Thuần nhi ngây thơ nhanh mồm nhanh miệng lại thu hút được không ít sự chú ý của y.
Thuần Nhi cười hì hì xen vào: “Chân tỷ tỷ chỉ để ý đến mỗi mình An tỷ tỷ, không quan tâm gì đến muội cả, muội cũng là muội muội của tỷ mà!”
Tôi bất giác mỉm cười. “Đúng rồi, muội đương nhiên là muội muội của ta, ngồi ở đây chẳng phải là tỷ muội với nhau cả sao? Muội muội ngoan, tha lỗi cho tỷ tỷ lần này nhé!” Câu nói này của tôi khiến mọi người đều phá lên cười.
Thuần Nhi kéo tay áo lên cho tôi xem. “Gần đây muội lại béo lên rồi, tỷ tỷ xem này, váy áo mới may hồi đầu năm, đến giờ tay áo đã chật mất rồi!”
Tôi cố nhịn cười, xòe tay ra tính toán. “Đúng rồi. Bữa sáng là hai chén cháo gạo đỏ, ba chiếc bánh rán đường, bữa trưa là gà béo, vịt béo hầm nhừ, chưa đến bữa tối thì lại dùng thêm đồ ngọt, bữa tối nếu không phải tỷ ra tay ngăn cản thì cả bát chân giò hầm đã chui hết vào bụng của muội. Đã thế còn kỳ kèo than đói, ăn thêm bữa khuya.” Tôi cười đến cứng quai hàm, cố nhịn đau, nói tiếp: “Không phải là sợ không ăn nổi, mà là cái bụng của muội tròn vo rồi đó.”
Thuần Nhi lúc đầu còn ngoan ngoãn lắng nghe, cho đến khi tôi kể vanh vách các bữa ăn của nàng ta thì mới vỡ lẽ là bị tôi trêu đùa, xấu hổ mặt đỏ bừng, giậm chân. “Tỷ tỷ càng ngày càng hay giở trò trêu chọc muội!” Nàng ta nói xong cúi đầu ngượng ngùng ngắm chiếc áo gấm thêu hoa chỉ vàng màu hồng đào. “Chỉ có điều tỷ tỷ nói cũng đúng, muội không thể cứ ăn uống thoải mái như thế này mãi được. Hoàng thượng bảo y phục của muội hai tháng là phải may mới, không phải là cao lên thì lại là mập ra. Muội đúng là hâm mộ An tỷ tỷ, lúc nào cũng giữ được thân hình thon thả.”
Hoàng hậu cười, bảo: “Béo lên một chút thì có gì mà phải lo lắng cơ chứ, Hoàng thượng không chê bỏ ngươi là được rồi. An tỷ tỷ của ngươi không chừng cũng hâm mộ sự háu ăn của nhà ngươi đấy!” Nói xong, Hoàng hậu nhìn sang Lăng Dung. “Thân hình gầy guộc như thế này thì không tốt đâu, bình thường uống thuốc cũng phải chú ý bồi bổ cơ thể.”
Đang nói chuyện, Điềm Quý nhân ngồi một bên tủm tỉm lắng nghe chợt cau mày, quay đầu qua một bên, dùng khăn tay che miệng, nôn khan mấy tiếng. Mọi người ai cũng bất ngờ, Hoàng hậu vội hỏi: “Sao rồi? Có phải bữa sáng ăn phải thứ gì không sạch sẽ không? Hay là trong người không được khỏe?”
Điềm Quý nhân vội đứng dậy, chưa kịp mở miệng, mặt đã đỏ bừng. Ả cung nữ đứng cạnh Điềm Quý nhân bèn cười hì hì, thưa: “Quý nhân tiểu chủ không phải là trúng thực, mà là có tin vui rồi…”
Ả chưa kịp dứt lời, Điềm Quý nhân đã vội trách mắng: “Không được nói bậy!”
Tim tôi đột nhiên nặng trĩu, cảm thấy ngạc nhiên. Nghe được tin tức bất ngờ, tôi quay đầu nhìn lại Hoàng hậu, Hoàng hậu cũng giật mình rồi lập tức tươi cười hớn hở, bảo: “Tốt, tốt lắm! Đây đúng là tin vui lớn, cần phải chúc mừng Hoàng thượng rồi!”
Tôi trong lòng chấn động nhưng mau chóng bình tĩnh lại, mặt lộ vẻ vui mừng, đứng dậy, thưa: “Bọn thần thiếp cũng xin chúc mừng Hoàng hậu nương nương.” Nói rồi, tôi quay đầu mỉm cười với Điềm Quý nhân. “Chúc mừng Điềm muội muội.”
Lời nói của tôi tựa hồ đã thức tỉnh mọi người, thế là ai nấy đành phải đứng dậy chúc mừng Hoàng hậu rồi quay sang chúc mừng Điềm Quý nhân. Thế nhưng trong tiếng cười đùa đầy bất ngờ đó, mỗi người không khỏi có những suy tính riêng của mình.
Cẩn Phi nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Nhưng có thật không? Thái y đã chẩn đoán qua chưa?”
Điềm Quý nhân hơi giật mình, biết là sự cố lần trước của My Trang, bèn e thẹn gật gật đầu, thưa: “Hai vị thái y ở Thái y viện đều đến chẩn mạch rồi!” Nói xong, nàng ta dừng lại một thoáng rồi lạnh lùng nói tiếp: “Muội muội không phải là người vì tranh giành chút sủng ái mà bấp chấp thủ đoạn, có là có, không là không, chuyện mang thai con cháu hoàng gia sao có thể giả được?” Rồi nàng ta quay sang tôi: “Tiệp dư tỷ tỷ, tỷ nói như vậy có phải không?”
Tôi trong lòng tức tối, biết nàng ta có ý muốn mỉa mai My Trang, nhưng ngại chuyện nàng ta đang mang thai, địa vị khác hẳn khi xưa, đành cố nhẫn nhịn, tủm tỉm cười, đáp: “Quả thật là thế. Mà muội muội cũng may mắn, có phúc thật đấy, chỉ cần vài ba ngày thôi mà đã có tin mừng rồi!”
Thuần Nhi đứng bên nghe vậy cười phì một tiếng, những người khác không khỏi lưu tâm lắng nghe, ai cũng ghen tỵ với cái thai của Điềm Quý nhân nên hiểu ngay ẩn ý của tôi. Huyền Lăng khá lạnh nhạt với Điềm Quý nhân, lúc mới vào cung, nàng ta cũng được y sủng ái đôi chút, nhưng nàng ta ỷ được sủng ái mà được voi đòi tiên, thậm chí còn hết lần này đến lần khác gây gổ với Lưu Lương viện, người vào cung cùng đợt với mình. Chính vì thế mà mới hơn một tháng, nàng ta đã bị thấ sủng, địa vị cũng mãi dừng lại ở bậc Quý nhân. Sau khi bị thất sủng, Huyền Lăng tổng cộng chỉ gọi nàng ta đến hầu hạ năm, sáu lần.
Lòng tôi không khỏi chua xót, nàng ta chỉ hầu hạ Huyền Lăng năm, sáu lần đã có thể mang thai, còn tôi, được không ít ân sủng mà đến giờ vẫn chẳng có chút động tĩnh, không thể không nói là phúc mỏng mệnh bạc.
Ra khỏi điện, ánh mặt trời lạnh lẽo rọi xuống tuyết đọng trên mặt đất nhưng không khiến cho chúng tan đi mà dường như ngưng tụ lại thành một lớp thủy tinh trên mặt tuyết. Bước ra khỏi căn phòng ấm áp, gió lạnh thổi tạt vào mặt, chẳng khác gì như bị lưỡi dao sắc quét qua, chiếc áo tôi mặc trên cổ có đính một vòng lông mềm mại, gió vừa thổi tới, những sợi lông dài xám bạc khẽ lay động, cọ cọ vào má, bình thường cảm thấy nhẹ nhàng, mơn man, nhưng sáng nay, tôi chỉ thấy vừa đau vừa ngứa, thật khó chịu.
Cận Tịch đỡ lấy tay tôi, tôi đang định bước lên kiệu thì chợt nghe đằng sau lưng Tào Tiệp dư cười thành tiếng, tựa như ánh nắng chói chang tháng Bảy, sáng rỡ nhưng lại ẩn giấu hơi nóng rát người. “Tỷ tỷ ngu dốt, có một chuyện muốn hỏi muội muội…”
Tôi biết thừa nàng ta sẽ chẳng nói được lời nào êm tai, nhưng đành nhẫn nhịn, đáp: “Tỷ tỷ cứ hỏi.”
Trên người Tào Tiệp dư thoang thoảng mùi Mật hợp hương, giơ tay, nhấc chân đều hết sức dịu dàng, nhàn nhã, nàng ta chậm rãi, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Tỷ tỷ đúng là lấy làm tiếc uội muội. Hoàng thượng sủng ái muội muội như vậy, muội muội được nhận ơn mưa móc nhiều nhất, vì sao đến ngày hôm nay vẫn chưa có tin vui vậy?” Nàng ta cụp mắt êm ái nói tiếp: “Điềm Quý nhân mang thai, về sau e là Hoàng thượng sẽ quan tâm nhiều hơn đến nàng ta, muội muội có thời gian rảnh, cũng nên bồi bổ cho thân thể mình.”
Tôi nghe nàng ta nói, lồng ngực trở nên lạnh giá, trong lòng tức giận, đảo mắt nhìn lại thì thấy ngay Hoa Phi đứng cạnh Tào Tiệp dư đang cười khẩy đầy châm chọc, nhất thời tôi ngẩn người. Tôi cứ cho rằng chuyện của Ôn Nghi công chúa đã khiến cho quan hệ giữa Hoa Phi và Tào Tiệp dư trở nên căng thẳng, nhưng giờ đây, xem bộ dạng của bọn họ thì chẳng có chút hiềm khích nào, tôi thật chẳng hiểu vì sao.
Không kịp suy nghĩ sâu xa mối quan hệ phức tạp của bọn họ, lòng tự tôn của tôi bị tổn thương, tôi bèn lạnh lùng đáp trả: “Hoàng thượng quan tâm đến Điềm Quý nhân vốn là chuyện nên làm. Muội muội có thời gian rảnh rỗi thì tự biết bồi bổ sức khỏe, tỷ tỷ cũng nên chú ý đến thân thể của Ôn Nghi công chúa. Ôn Nghi công chúa thân thể quý hơn nghìn vàng, không thể có chút sơ sót nào đâu.” Nói xong, tôi nhìn sang Hoa Phi, hành lễ rồi cung kính thưa: “Tào Tiệp dư vừa rồi có nói lời mạo phạm nương nương, tần thiếp thay tỷ tỷ tạ tội với nương nương, mong nương nương đừng trách móc.”
Hoa Phi ngẩn người. “Gì cơ?”
Tôi tủm tỉm cười, trịnh trọng thưa: “Tào tỷ tỷ khi nãy có nói tần thiếp được nhận ân mưa móc nhiều nhất nhưng lại chưa thể mang thai, lời này chẳng phải là mượn chuyện của tần thiếp để xỏ xiên nương nương hay sao? Bao năm nay, trong số tần phi, thực ra chỉ có nương nương là nhận được ơn mưa móc nhiều nhất. Chính vì thế nên tần thiếp mới thay tỷ tỷ xin lỗi nương nương.”
Tào Tiệp dư nghe tôi nói thì không khỏi kinh hãi, biết mình đã lỡ lời bèn đưa mắt e dè nhìn sang Hoa Phi, cố gắng mỉm cười trấn an. Hoa Phi mặt hơi biến sắc nhưng vẫn nhẫn nại, không nói tiếng nào, chỉ cười lạnh hai tiếng, tựa hồ tự hỏi mình mà cũng như hỏi tôi: “Bản cung chưa hề mang thai sao?”
Tào Tiệp dư thấy giọng của Hoa Phi biến đổi, bèn thò tay kéo lấy tay áo nàng ta. Hoa Phi đẩy tay Tào Tiệp dư ra, cao giọng: “Có thai thì sao, không có thai thì sao chứ? Trời xanh nếu thương ta thì nhất định sẽ ban cho ta một đứa con trai, nếu không thì ta cũng có một đứa con gái rồi, có còn hơn không.” Nói xong, nàng ta dùng ánh mắt sắc như dao liếc xéo Tào Tiệp dư.
Tào Tiệp dư mặt hết đỏ lại trắng, cuối cùng không dám nói thêm tiếng nào.
Tôi bình tĩnh đáp trả: “Nương nương nói rất có lý. Có thai hay không có thai thì được sủng ái vẫn là được sủng ái. Dẫu có mẹ quý nhờ con thì cũng phải xem đứa nhỏ có được lòng Hoàng thượng hay không.” Nói xong, tôi chẳng thèm đôi co thêm với bọn họ, phẩy tay áo bỏ đi.
Ngày hôm sau, Huyền Lăng vui mừng khôn xiết, hạ chỉ tấn phong Điềm Quý nhân Đỗ thị thành tòng ngũ phẩm Lương viện, đồng thời cử hành yến tiệc trong cung để chúc mừng.
Cái thai của Đỗ Lương viện không hề đem lại may mắn cho cung đình. Vào dịp đầu xuân, một trận dịch bệnh nghiêm trọng dần lan tràn trong cung, chứng bệnh này bắt đầu từ khi khí trời thay đổi đột ngột, lúc đầu chỉ có đám cung nữ nội giám tạp dịch cấp thấp bị mắc bệnh. Lúc mới bị sẽ nhức đầu, nóng sốt, sau đó sưng cổ, không đổ mồ hôi, một người mắc bệnh lây cho cả phòng, cả phòng mắc bệnh, lây cho cả cung. Khắp nơi trong cung cấm đều đốt lá ngải để xua bệnh, ai nấy đều lo lắng, bàng hoàng.