Đọc truyện Hậu Anh Hùng Xạ Điêu – Chương 42: Trong rừng xanh cừu ác gặp anh hùng
Thì ra khi những khách thương đời xưa đi ngang vùng Lĩnh Nam miền Lưỡng
Quảng, thiên hạ luôn luôn nhắc nhở rằng: “Quảng Tây có Lưu Nhân động,
Quảng Đông có Vọng Phu sơn”; về chuyện núi Vọng Phu đã nhiều truyện kể
qua, nơi đây khỏi cần nhắc đến; nhưng về Lưu Nhân động, nhiều người chưa biết điển tích này; thì ra dưới chân núi Diệu Sơn có con sông gọi là
Đại Vương giang, cạnh vùng lưu vực này có một bộ lạc người Diêu cư trú,
phong tục của những người dân thiểu số này lại chuyên trọng trai khinh
gái, trong một gia đình phần đông chỉ mong đẻ con trai, nhưng sau khi
hai đứa đầu lòng là con gái kẻ làm cha mẹ còn có thể ráng chịu, nếu đứa
thứ ba là con gái, thế nào đứa bé ấy cũng bị quăng trôi sông, thành ra
hàng năm, trên con sông Đại Vương giang ấy, không biết bao nhiêu con trẻ vô tội đã chết đuối oan nghiệt về tục lệ dã man này.
Về sau, có một người từ bi, thấy phong tục này quá tàn nhẫn, bèn cất
ngay một ngôi nhà tranh cạnh mé sông, khi phát giác có đứa bé nào bị vứt trôi sông, lập tức vớt ngay lên đưa về sơn động nuôi dưỡng, và chẳng
bao lâu, người từ bi này đã vớt cả mấy trăm cô gái; thời gian vô tình
lướt qua, dần dà các cô này đều trở thành các mỹ nữ tiêu chuẩn, từ đó
hang động này được mệng danh là “Lưu Nhân động”!
Theo truyền thuyết, các khách thương mỗi lần lạc đường vào “Lưu Nhân
động”, thế nào cũng được các nàng đẹp như tiên nga giữ lại khoản đãi
nồng hậu; kẻ được giữ sung sướng thích thú như lạc vào tiên giới, không
ai còn nghĩ đến về nữa, bởi đó mà sinh ra hai chữ “Lưu Nhân” (giữ
người). Châu Bá Thông hỏi hai cô gái phải chăng là “Động chúa Lưu Nhân”
cũng chính là vì nguyên do vậy. Quách Tỉnh nghe kể xong bất giác bật
cười!
Hai thiếu nữ che mặt lạnh lùng rằng :
– Kẻ làm đệ tử như chúng tôi đâu dám ngang nhiên khai húy danh của “Động chúa”, nhị vị cứ vào trong rừng, trước sau gì chả vỡ lẽ!
Hai thiếu nữ nói xong bỏ đi luôn một mạch, Châu, Quách hai người đành
lủi thủi đi theo phía sau, khi vào đến trong rừng, thấy có đến hai ba
chục nàng, quần áo cho chí khăn che mặt đều toàn một màu đen, nhưng khác với hai nàng ra ngoài vừa rồi, trên ngực áo mỗi nàng đều khâu thêm một
trái tim đỏ chói bằng đoạn đỏ, lúc này chàng Quách thầm nghĩ: “Không lẽ
hình trái tim đỏ này là ký hiệu đặc biệt của Động chúa”?
Châu, Quách vào sâu thêm mười mấy trượng nữa, bỗng trước mắt hiện ra một khoảng trống rộng rãi, ngay chính giữa là một tảng đá xanh như lưng
trâu, một lão phụ tóc trắng xóa ngồi ngay trên; lão phụ mặc một sam y
màu vàng lợt, giữa ngực thêu trái tim hình đỏ ối, trên mặt đeo một cái
mặt nạ lạnh lùng, khí sắc âm u rờn rợn, phía sau dàn cả tám nữ đệ tử áo
đen, khăn đen che mặt, họ Châu rùng mình rằng :
– Kìa! Lão phụ này có lẽ là Anh Cô cũng nên đây! Nhưng nhìn kỹ thần sắc lại có vẻ không giống!
Châu Bá Thông tuy là người tài nghệ cao, gan mật lớn, nhưng lão có một
quái tánh kỳ lạ là sợ đàn bà kinh khủng, nên xưa kia hễ thấy Anh Cô là
bỏ chạy bán sống bán chết! Nay thấy “Động chúa” là đàn bà, đến các thủ
hạ cũng đều là phái nữ, không có một mống đàn ông nào; sự kiện lóe mắt
nhất là hình trái tim màu đỏ chói trước ngực, khiến Châu Bá Thông càng
nhìn càng áy náy khó chịu, bụng mắng thầm: “Rõ đúng là“nữ kê tác quái”!
Biết bao nhiêu ký hiệu không dùng, mà lại đi chọn trái tim ứ máu như
vậy, toàn lũ thối thây!”. Nhưng lão đâu dám mắng thật sự!
Quách Tỉnh ôm tay thi lễ :
– Kính chào Động chúa! Xưa nay chúng ta chưa hề quen nhau, càng không
oán không thù với nhau, không hiểu Động chúa nghĩ sao mà nỡ ra tay đả
thương một con vật của tại hạ như vậy, khác nào phải dùng đến dao mổ bò, đâu có xứng đáng với thanh danh của Động chúa!
Động chúa cau mày thầm nghĩ: “Ai ai cũng đồn rằng Quách Tỉnh là kẻ thật
thà nhân hậu, nào hay hắn lại biết nói bóng gió như vậy, đúng là trăm
nghe không bằng một thấy”. Thực ra Quách Tỉnh quả người thật thà, chỉ
tại tính chàng vốn là người ăn ngay nói thẳng, có sao nói vậy, nên mới
có những lời lẽ choán tai lão phụ như vậy. Động chúa lạnh lùng rằng :
– Họ Quách kia, lời nói của ngươi tuy không sai tí nào, nhưng sự thực
trong chúng ta đây, có người không những là quen với ngươi, mà còn có cả huyết hải thâm thù với ngươi là khác!
Quách Tỉnh giật mình thầm nghĩ: “À, ra người này tính báo thù hộ cho kẻ
nào đây? Vậy không hiểu là Lương Tử Ông, hay Âu Dương Phong, hoặc bảy vị ân sư của ta Giang Nam thất quái?”. Chàng cố nghĩ xem là kẻ thù nào,
nhưng không sao đoán ra nổi.
Động chúa lạnh lùng nói tiếp :
– Quách đại hiệp rõ đúng là quý nhân ưa quên chuyện bần hàn! Thế trên bờ sông đêm qua, đại hiệp đã kể chuyện gì với Châu lão tiền bối?
Quách Tỉnh chợt hiểu, thì ra đêm qua mình đã vô tình nhắc đến chuyện Cừu Thiên Lý mạo danh Thiết Chưởng Thủy Thượng Phi Cừu Thiên Nhẫn, giở trò
bịp lòe thiên hạ, nào hay câu chuyện vui này đã lọt vào tai Động chúa,
vậy thì tất cả cảnh đánh cá của mình với Châu đại ca đều tránh sao khỏi
đôi mắt theo dõi của vị Động chúa này, vậy người dùng Thiết Chưởng đả
thương ngựa báu của mình đúng là người này, không lẽ người đàn bà này là vợ Cừu Thiên Lý hay là vợ Cừu Thiên Nhẫn, nên mới có ngọn tuyệt học
“Thiết chưởng”? Nhưng xưa kia nào có nghe ai nói đến anh em họ Cừu lấy
vợ bao giờ? Nghĩ vậy, Quách Tỉnh hỏi ngay :
– À, nếu nói vậy, Động chúa đây chắc là người của Thiết Chưởng Thủy Thượng Phi Cừu Thiên Nhẫn đó sao?
Lão quái phụ ngồi trên tảng đá cười một trận ròn rã mới nói :
– Họ Quách kia, kể ra ngươi cũng khéo vờ lắm! Nhưng thôi, ta sẽ cho ngươi thấy bộ mặt thật của ta.
Dứt lời lão phụ đưa tay giở ngay mặt nạ xuống!
Châu, Quách hai người định thần nhìn kỹ, thì ra khuôn mặt lão phụ xấu xí vô cùng, lông mày thưa đến nỗi gần như không có, môi hình gót chân, một mắt liếc đất một mắt nhìn trời, nhưng ánh quang tỏa ra dữ tợn; Quách
Tỉnh chợt nhớ đến một chuyện: “Mụ này tướng mạo hơi hao hao với Cừu
Thiên Lý!…”.
Quái phụ lột xong mặt nạ, lạnh lùng nói tiếp :
– Họ Quách hãy nghe đây, mười hai năm về trước, ngươi đã cùng với con
ranh Hoàng Dung lén lên Thết Chưởng phong, giết chết đại ca ta là Cầu
Thiên Lý; rồi trong kỳ luận kiếm lần thứ hai tại Hoa Sơn, lại âm mưu xúi lão trọc Nhất Đăng ra mặt dụ dỗ nhị ca ta Cừu Thiên Nhẫn đi mất tích
luôn từ đó. Hừ! Hừ!… Như vậy mà nói không thù oán? Tên ta gọi Cừu
Thiên Xích, cũng là bào muội của Bang chủ Thiết Chưởng bang Cừu Thiên
Nhẫn, ngoại hiệu là “Xích Tâm động chúa” (chúa động tim đỏ), sau này
ngươi có xuống dưới chỗ Diêm Vương, cố mà nhớ kỹ tên ta.
Chưa dứt tiếng, quái phụ đưa tay vỗ mạnh ngay tảng đá đang ngồi, áo vàng phập phồng như gặp gió bão, toàn thân vọt hẳn lên như một con chim
bàng, giơ ngay hai trảo, nhắm ngay não môn Quách Tỉnh chụp tới!
Quách Tỉnh không thể nào ngờ được quái phụ tự xưng Xích Tâm động chúa
lại là em gái của anh em họ Cừu, chàng giật mình cả kinh! Rõ đúng là oan gia gặp khéo đụng nhau trên cầu khỉ, nên mới gặp một tay kình địch như
vậy!
Quách Tỉnh thấy cả mười đầu móng tay của Cừu Thiên Xích dài ước gần nửa
thước, chẳng khác nào như móc sắt; nếu mình vô phúc bị bấu trúng thế nào cũng bể não mà chết; móng tay lại đầy màu xanh lục tỏa hẳn một mùi hôi
tanh khó chịu; chàng chợt nhớ xưa kia Hoàng Dung bị trúng “Độc Xà
chưởng” của Cừu Thiên Nhẫn, tuy nàng lúc đó có “nhuyễn giáp” hộ thân,
nhưng cũng suýt thiệt mạng.
Vậy những móng tay xanh lè của Cừu Thiên Xích đây, há cũng chẳng có độc
sao? Đáng lẽ chàng dùng “Hàng Long chưởng” chọi mạnh, nhưng nghĩ lại,
không dám khinh địch. Quách Tỉnh bèn dùng ngay lối bộ pháp “Thiên Quải
Bắc Đẩu” của Toàn Chân thất tử, tung mình lướt nhảy xiêu vẹo, ngang
nhiên tránh khỏi cái bấu dữ tợn của địch!
Lối đánh trảo thình lình của Cừu Thiên Xích có thể nói là nhanh hơn điện chớp, dù cho hạng đệ nhất võ lâm cao thủ cũng khó mà né tránh kịp trong kiểu đánh sấm sét này, nào ngờ Quách Tỉnh đã nhẹ nhàng tránh được, Xích Tâm động chúa cả kinh! Vội quay nhanh người lại với lối tả hữu trảo,
quay ngược ngay về, đồng thời vận luôn kình lực “Thiết chưởng”! Chỉ nội
trong hai đòn mở màn này, Quách Tỉnh đã nhận ra lối đánh của Cừu Thiên
Xích quả là tàn bạo ác hiểm, có phần dữ dội hơn cả lối đánh của “Thiết
chưởng” Cừu Thiên Nhẫn là khác!
Quách Tỉnh vẫn dùng lối “Thiên Quải Bắc Đẩu” bộ pháp, nhắm ngay hướng
“Thiên quyền” nhoáng vèo thân sang! Lần thứ hai, Cừu Thiên Xích lại bị
hụt đòn; càng vậy quái phụ càng tỏ ra bực bội tức tối, tính dùng hết
song trảo để đánh đòn thứ ba sang Quách Tỉnh. Thình lình “ào” một tiếng, gió quất về phía sau lưng Cừu Thiên Xích.
Nhưng Xích Tâm động chúa nào phải tay xoàng, mắt tinh tai thính, quái
phụ nhận ngay ra phía sau có người đánh lén, quay ngược chưởng trái quạt thốc ra sau một chưởng nghênh địch, đây là ngọn “Đảo Tỏa Môn” (khóa
trái cửa), cũng là ngọn tuyệt học của Thiết Chưởng môn, nào hay đối thủ
không hề né tránh ngọn đòn của quái phụ. Cừu Thiên Xích nghĩ thầm: “Kẻ
đánh lén mình, ngoại trừ Châu Bá Thông ra đâu còn ai?”, quái phụ ngầm
rủa: “Đồ lão già “trẻ con” không biết sống chết, vậy nếm thử ngọn Thiết
chưởng của ta cho biết mùi!”; hai tiếng vang lên dữ dội, người nọ bị
trúng ngay chưởng, một tiếng thét rợn người rú lên, một thây ma nằm lăn
ra mặt đất!
Thì ra người bung mình tới đấy không phải là Lão Ngoan Đồng Chu Bá
Thông, mà chính là một nữ binh, Cừu Thiên Xích đâu ngờ chính tay mình đã giết đệ tử của mình!
Thì ra trong lúc Cừu Thiên Xích đang giao tranh kịch liệt với Quách
Tỉnh, Châu Bá Thông đã thình lình quay nhanh mình, chụp ngay một hắc y
nữ binh; dù nữ binh biết võ nghệ, nhưng đối với đệ nhất cao thủ của Toàn Chân phái như Châu Bá Thông, hỏi hắc y nữ binh làm sao mà chống cự cho
lại? Nhanh như chớp, Châu Bá Thông đã chụp trúng ngay “Hoa Cái huyệt”,
nhấc bổng ngay lên và quăng ngay nữ binh sang phía Cừu Thiên Xích; thực
ra Lão Ngoan Đồng muốn đùa nghịch với quái phụ Cừu Thiên Xích, nào hay
đã vô tình giết chết mất một nữ binh.
Cừu Thiên Xích sau khi giết lầm người của mình trong lòng tức như điên,
hét lên một tiếng dữ dội, quay vọt người vỗ sang phía Châu Bá Thông,
song chưởng cùng quất ra một lúc ngang hông địch thủ với thế “Mây rừng
leo cây”; Châu Bá Thông cười ha hả, đưa ngay tay trái lên hứng với lối
“Không Minh quyền”; nhưng đến khi quyền chưởng sắp đụng nhau ấy, Lão
Ngoan Đồng thình lình dùng ngay đến “Không Tự Quyết”, cả dẫn lẫn dắt,
khiến cho Cừu Thiên Xích bị nhào ngay vào trong lòng mình!
Cừu Thiên Xích thấy toàn thân khi không lại lao về lòng phía địch, quái
phụ vội vàng dùng ngay “Thiên Cân Trụy”, bám chặt ngay dưới đất; ngay
trong thời gian nhanh tóe lửa đó, một luồng kình phong “ào” một tiếng
đánh sang sau lưng Cừu Thiên Xích!
Hóa ra Quách Tỉnh lúc này nghĩ Xích Tâm động chúa là con người tàn bạo,
nhất là đã ra tay đả thương con “bảo mã” của mình, tuy không muốn hai
người đánh một, nhưng vì quá giận, chàng đã quên hết tất cả; thế là một
ngọn “Kháng Long Hữu Hối” quất thẳng tay sang địch, tiếp đó tay phải
khua ngay một thế “Trầm Long Vô Dụng” sang phía địch; đây là lối đánh
“Song Thủ Hỗ Bác”, nếu Cừu Thiên Xích không bị bận tâm về Châu Bá Thông, ngọn đòn của Quách Tỉnh chưa chắc gì đã gây nguy hại cho quái phụ,
nhưng lúc này Xích Tâm động chúa đã đã nằm trong tình thế “lưỡng đầu thọ địch”, và lại đột ngột bất ngờ, chỉ nghe hai tiếng “binh binh”, toàn
thân quái phụ đã bị “Hàng Long chưởng” đánh bung lên, lộn lông lốc mấy
vòng trên không, văng xa tít hơn hai trượng!
Bề ngoài thì Cừu Thiên Xích bị lỗ vốn, nhưng thực ra nhờ ngọn đòn này mà quái phụ thoát chết! Thì ra lối đánh “Không Tự Quyết” của Châu Bá Thông vô cùng huyền diệu, nếu Cừu Thiên Xích cứ tiếp tục dùng lối “Thiên Cân
Trụy” để chống với lão, thế nào quái phụ cũng quay cuồng chuyển động
theo luồng kình lực dũng mãnh của lão, sẽ chạy quanh theo địch như đèn
kéo quân vậy; mà hễ tâm trí càng rối thì lại càng bị quay cuồng thêm, cứ thế sức lực bị tiêu mòn nhanh chóng mà chết; nào hay Quách Tỉnh lại
chen vào với lối “vẽ rắn thêm chân” cho nhiều chuyện, để rồi vung chưởng cứu mạng địch, quả đúng là thuyết “Tái ông thất mã”, may có rủi, rủi có may!
Cừu Thiên Xích sau khi bị đánh bật tung ra gần ba bốn trượng như thế,
quái phụ kinh hãi toát mồ hôi lạnh! Xích Tâm động chúa hiểu ngầm ngay
mình không phải địch thủ của hai tay cao thủ lừng danh này; nếu còn giao tranh, chắc chắn việc hung nhiều hơn việc kiết; thường có câu “Kẻ hiểu
thời cuộc là kẻ tuấn kiệt”, Cừu Thiên Xích đứng ngay dậy lạnh lùng rằng :
– Cao thủ của phái Toàn Chân, rể quý của Hoàng Dược Sư, hai người đánh một, quả là oai phong hùng dũng tuyệt luân!
Châu Bá Thông vốn là người hay mỏng mặt, nghe vậy lập tức nhảy vụt ra sau lên tiếng nói :
– Quách hiền đệ, ta không thèm đánh với con mẹ thối thây này nữa! Vậy hiền đệ hãy ra tay trừng trị nó đi!
– Đại ca yên chí, cứ để mình em đối phó với mụ ác phụ này đủ rồi!
Dứt tiếng, phóng ngay một chưởng sang lồng ngực đối phương; Cừu Thiên
Xích không giao tranh, vọt mình ra sau một trượng lên tiếng :
– Hãy khoan!
Quách Tỉnh ngạc nhiên :
– Ủa không đánh nữa sao? Mụ đã thua đâu nào! Cứ việc ra tay mà chỉ giáo Thiết chưởng xem sao!