Đọc truyện Hậu Anh Hùng Xạ Điêu – Chương 41: Rời Lâm An, giữa đường gặp quái dị
Quách Tỉnh ngạc nhiên, rõ ràng mình vừa nhìn thấy Giá Tự Đạo còn đây,
sao nháy mắt đã biến đâu mất! Không lẽ hắn có thuật ẩn than tàn hình?
Tuyệt không thể nào có lý vậy được, chàng chợt nghĩ ra một cách, bèn
tung mình nhảy sang phía Trần Nghi Trung, quát lớn rằng :
– Quì xuống!
Bốn vệ sĩ vung đao ra chống cự. Quách Tỉnh hét lớn :
– Đừng giở thói hung!
Dứt lời song đao trên tay quét bưng ngay lên. Thì r Quách Tỉnh đã đánh
lối “Hàng Long thập bát chưởng”, chỉ thấy bốn ngọn binh khí bay bật lên
không!
– Thằng gian thần Giá Tự Đạo trốn đâu? Nói mau!
Trần Nghi Trung đớ người sượng sùng :
– Thưa… thưa… hảo hán… bản quan nào có biết gì!
Quách Tỉnh biết tên này giấu quanh, chàng lập tứ ctăng thêm sức, quát lớn tiếng :
– Hừ! Muốn giấu ta hả?
Trần Nghi Trung bèn nhìn ngay về phía lan can thiên cấp, chu môi ra dấu ngầm, khẽ nháy mắt với Quách Tỉnh xong lên tiếng :
– Thưa hảo hán, quả thật bản quan không biết!
Quách Tỉnh hiểu ngay lối ra dấu ngầm. Thì ra Giá Tự Đạo đã lén trốn ngay sau lan can thiên cấp, nhưng vì quá gần, lại sợ thế lực họ Giá, nên
Trần Nghi Trung lên tiếng quát mắng :
– Toàn bọn ăn hại cơm vua cả, giết người thêm bẩn đao của ta, cút mau khỏi gia mắt ta!
Quách Tỉnh chỉ dùng sơ sức đẩy ngã ngay Trần Nghi Trung, suýt nữa y bị bể đầu là khác!
Quách Tỉnh bung mình vọt sang phía lan can thiên cấp, nhưng khi nhìn kĩ, nào đâu có bóng người nào! Thì ra nơi đây có một lỗ chui dành cho ngự
khuyển (chó nhà vua), Quách Tỉnh không ngờ đường đường là một vị Thừa
tướng thế mà đi chui lỗ chó thoát thâm một cách bỉ danh như vậy, chàng
bất giác ngửa mặt than: “Nhà Tống dùng những loại người như thế đẻ chấp
chánh, sao mà không khỏi mất nước cho được? Thôi!… Ta có gây rối loạn
hết hoàng cung như vậy cũng chẳng làm cóc gì, thà cứ quay về Tương Dương là hơn!”
Quách Tỉnh nghĩ vậy đâm ngao ngán chán chường, cũng chẳng thiết giao
tranh với đám võ sĩ thị vệ làm gì, chàng tung mình lên mái nóc điện, lao người rời khỏi hoàng cung nhà vua.
Khi Quách Tỉnh về đến quán trọ, thần sắc chàng rầu rĩ, Hoàng Dược Sư và
Châu Bá Thông đã đại náo Tướng phủ về tới, Lão Ngoan Đồng thấy Quách
Tỉnh về, mặt mày hớn hở rằng :
– Này Quách hiền đệ, bọn đại ca đã phách tướng phủ của thằng bỏ mẹ họ
Giá đó, tan tành và sướng tay đã đời!… Thế chuyến vào hoàng cung của
tiểu đệ ra sao?
Lão Ngoan Đồng tính nói thêm nữa nhưng chợt thấy sắc mặt của Quách Tỉnh có vẻ hơi lạ, kinh ngạc hỏi ngay :
– Kìa Quách hìên đệ, sao buồn thiu thế kia? Thế vào hoàng cung đã gặp hôn quân chưa? Nó chịu phát binh không? Nói nghe mau!
Quách Tỉnh nghe nói mủi lòng ứa nước mắt, không sướt mướt. Hoàng Dược Sư cau mày, Châu Bá Thông bước gần lại vỗ ngay vai Quách Tỉnh dỗ như con
nít rằng :
– Kìa hiền đệ sao lại khóc như trẻ nhỏ vậy! Đàn ông con trai ai lại lắm
nước mắt thế! Tuy xưa kia đại ca cũng từng khóc một trận bên Đào Hoa
đảo, nhưng chớ nên bắt chước ông anh lẩm cẩm này, người ta cười rụng
răng hết bây giờ!
Quách Tỉnh thấy Châu Bá Thông nói vậy, đành thôi rơi lệ, kể lại mọi sự
xảy ra trong hoàng cung, Châu Bá Thông và Hoàng Dược Sư nghe xong ngẩn
người nhìn nhau khá lâu, Châu Bá Thông mới thở dài rằng :
– Nếu biết trước vậy, tội đếch gì chúng mình đến Lâm An cho mệt người, thôi về quách Tương Dương cho yên thân!
Hoàng Dược Sư bỗng dưng đứng vụt dậy, cất cao giọng, ngâm ngay đoạn thơ “Mãn giang hồng” của Nhạc Võ Mục
“Tam thập công danh trần dữ thổ
Bát thiên lý lộ vân hòa nguyệt”
(Công danh ba mươi năm thành bụi và đất
Tám ngàm dặm trường đợi mây trắng)
Chợt Hoàng Dược Sư quay sang nói với Châu Quách hai người rằng :
– Lâm An phủ không còn gì đáng lưu luyến nữa, ta đi đây!
Quách Tỉnh cả kinh vội hỏi :
– Thưa cha, sao không đi Tương Dương luôn thể, em Dung cũng mong gặp cha lắm!
Hoàng Dược Sư rằng :
– Tương Dương ngay đã lâm cảnh ngày càng yếu, e có thêm ta đi cũng chẳng ích gì, thà đi chiêu mộ một đám trung dũng nghĩa sĩ trong dân gia để tổ chức một cánh quân đến cứu Tương Dương xem!
Quách Tỉnh chợt nghĩ đến cha con Lục Thặng Phong và Lục Quán Anh bèn nói :
– Thưa cha, con đã nghĩ ra một người, tức Lục Thặng Phong ở Sơn Động, họ đã huấn luyện một đạo binh mã, nếu được họ giải cứu thì hay lắm!
Hoàng Dược Sư không chờ con rể hết lời nói ngay :
– Yên trí đi! Ta đã hiểu cả rồi! Ta đi đây!
Dứt lời quăng mình lướt như một làn khói, chớp nháy mất dạng!
Sáng hôm sau Quách Tỉnh cưỡi “bảo mã”, cùng với song điêu buồn tình rời
ngay. Lâm An phủ cũng hay… chàng rời Lâm An, tin vua Lý Tôn băng hà đã truyền ra, tên đại gian thần Giá Tự Đạo đã lập tân quân, Quách Tỉnh
nghe tin càng mủi lòng, cùng Châu Bá Thông ra khỏi cửa thành Dõng Kim
môn, cuộc hành trình chẳng bao lâu, hai người đã đến tỉnh Triết Giang,
mặc dù phong cảnh đây rất nên thơ nhưng Quách Tỉnh vẫn có một hiện tượng kỳ quái trong thâm tâm!
Thì ra vùng này vốn nỏi tiếng về sản xuất gạo và cá, nay vắng ngắt bóng
người, nhà hoang vườn trống, Châu Quách đi một hồi cả mấy dặm đường
chẳng hề gặp được một bóng người nào, Châu Bá Thông lấy làm lạ rằng :
– Quái chưa? Sao không thấy một mống nào kìa? Không lẽ dân chúng vùng này đã chạy giặc Mông Cổ ư?
Quách Tỉnh lắc đầu :
– Làm sao mà quân Mông tới đây được? Ngày nào thành Tương Dương còn cố
thủ được, đại quân của Hốt Tất Liệt cũng chưa dám vượt sông, hơn nữa lại cách xa Trường Giang hàng mấy trăm dặm đường như vậy, dù thiết kỵ đi
nữa cũng chưa có thể đánh ngay đến đây được!
Châu Bá Thông gãi đầu gãi tai rằng :
– Vậy tại sao giặc chưa tới mà dân chúng bỏ chạy ráo như vậy?
Hai người đi thêm mười dặm nữa, trời bắt đầu tối dần, cả hai vẫn chưa kiếm ra nhà nào có người, Châu Bá Thông bực mình gắt :
– Mẹ kiếp! Rõ đúng là vùng ma ở, thôi mình vào đại một nhà nào tạm nghỉ
cái đã Lão chợt thấy hai căn nhà tranh cạnh ven sông nhỏ, loại nhà của
người thuyền chài, Châu Bá Thông bước đến cửa, giơ chân đạp thốc cánh
cửa, Quách Tỉnh tính ngăn cũng không kịp cản. “Bình” một tiếng, cửa bị
đá tung, Quách Tỉnh trách :
– Sao Châu đại ca đá tung cửa nhà người ta như vậy?
Châu Bá Thông nói bướng :
– Ồ! Hơi sức nào kiêng với kị, ở đây có chó nào đâu mà phải tuân thủ
phép với tắc. Hiền đệ rõ khéo lo, thôi hãy kiếm gạo nấu cơm ăn cái đã!
Quách Tỉnh vào đến trong nhà, thấy bàn ghế và vật dụng đều ngăn nắp và
sạch sẽ, chứng tỏ chủ nhà vắng mặt không bao lâu. Châu Bá Thông nhìn
quanh một hồi, của cải chẳng thấy gì, chỉ toàn thấy là những đồ đạc nặng nề, cồng kềnh, nồi niêu chảo quách phủ hết, nhưng lại chẳng có một hột
gạo nào, Lão Ngoan Đồng nổi khùng chửi đổng :
– Cả làng tụi này! Rõ chúng chết tiệt cả cũng nên! Thế chó nào mà chẳng có lấy một hột gạo trong nhà!
Quách Tỉnh bật cười rằng :
– Kẻ chạy giặc ai mà không đem theo lương thực đi! Đại ca nổi nóng làm gì, tiểu đệ có cách!
Chàng loay hoay đi tìm ngay một lưới đánh cá, tươi cười nói với Châu Bá Thông rằng :
– Đại ca! Chúng mình ra sông đánh cá về nướng ăn cũng được vậy!
Châu Bá Thông vỗ đùi đến “đét” một tiếng khen :
– Hiền đệ khéo nghĩ quá xá!… Nhưng chúng mình đâu có thuyền bè kìa, dù có lưới làm sao mà dùng?
Quách Tỉnh cười nói :
– Sao anh nói thế! Tiểu đệ còn nhớ xưa kia mới đến Thái Hồ Quy Vân trang làm quen với cha con Lục Thặng Phong, nào hay tên Cừu Thiên Lý không
biết xấu hổ ấy, đã ngang nhiên mạo danh Bang chủ “Thiết Chưởng bang” là
người em của Cừu Thiên Nhẫn (ngoại hiệu của Cừu Thiên Nhẫn gọi là “Thiết Chưởng Thủy Thượng Phi” – đi phây phây trên mặt nước), đại ca chắc còn
nhớ vụ này chứ?
Châu Bá Thông nghe vậy vỗ tay cười nói :
– Ờ ờ!… Xưa hiền đệ đã từng nói, hắn đã lừa thiên hạ đủ trò, nào đi
trên mặt nước, miệng thở ra khói, bóp đá thành phấn, toàn trò bịp cả,
sau gặp Nhị sư phụ của hiền đệ là Diệu Thủ thư sinh Chu Thông lật tẩy
hắn, có phải chuyện này không?
Quách Tỉnh cười rằng :
– Tiểu đệ còn nhớ trong lúc hắn giờ trò bịp “Thủy Thượng Phi” (đi trên
mặt nước), trên đầu hắn còn ung dung đội thêm cái chum to tướng bằng
giấy, còn chân thì dẫm đi lên cái nọc gỗ đã đóng sẵn dưới nước, nhưng
anh em chúng mình có thể dùng lối “Thủy Thượng Phi” để quăng lưới đánh
cá, chúng ta chỉ việc buộc vào theo hai miếng ván vào lòng bàn chân, một người cầm một đầu lưới, thả xuống sông xúc cá, thế nào cũng được!
Châu Bá Thông thích điên người lên cười nói oang oang :
– Trước kia hiền đệ nổi tiếng là người thật khờ, sao nay tinh khôn quá
vậy, chắc con bé Hoàng Dung đã truyền cái tinh quái cho hiền đệ chứ gì?
Quách Tỉnh chỉ cười không nói gì. Châu Bá Thông bèn lo tìm ngay bốn tấm
ván dài hơn một thước, cả hai lo cột chặt vào chân, mỗi người lo cầm một lưới, đủng đỉnh bước ra khỏi nhà, lúc này trăng đã lên đầu núi, mặt
sông phẳng lặng như gương, Quách Tỉnh đánh tiếng :
– Đại ca! Hãy thận trọng dưới chân!
Dứt lời, từ bờ sông, Quách Tỉnh vọt bung người ra dòng sông. Quách Tỉnh
dùng ngay thế “Hàng Long thập bát chưởng” tung mình vọt ra dòng sông.
Thấy thân pháp của Quách Tỉnh tuyệt đẹp, Châu Bá Thông cả kinh, thầm
nghĩ “Thằng em nó giỏi thế!… Trời… nếu mà mình thua thì còn mặt mũi
gì làm đàn anh!” Nghĩ vậy, Lão Ngoan Đồng lập tức mở ngay lối “Thái Ất
huyền thần công” của phái Toàn Chân, cũng vọt tung mình nhảy theo, thân
pháp của hai người lúc này không khác gì như hai con chim bắt cá, họ
cùng vung tay tỏa lưới quăng ngay xuống nước.
Vì cả hai có sẵn khinh công thượng thặng trong mình, phần dưới chân lại
có ván để dựa sức không thể nào chìm, lưới cá họ đang dùng lại dài trên
hai trượng, họ lướt đi trên mặt sông cả mười mấy trượng, chợt Quách Tỉnh huýt lên một tiếng sáo ra hiệu, chàng dùng ngay ngọn “Phi Long Tại
Thiên”, “ào” một tiếng gió, cả người lẫn lưới vọt qua khỏi mặt nước, đầu kia Châu Bá Thông cũng giở ngay lối “Nhất Diệp Độ Giang” (một lá qua
sông) tung mình vèo lên bờ với lưới cầm trên tay, dưới ánh trăng mát,
trong lưới, cá chép nhảy đành đạch, có đến trên hai chục con lớn hơn bàn tay, Châu Bá Thông vui cười hà hà :
– Tuyệt! Tuyệt! Đêm nay được bữa chén ngon!
Quách Tỉnh vừa lên bờ, chợt nghe có tiếng “í” trong bụi gần, chàng lập tức nói với Châu Bá Thông :
– Châu đại ca! Ở đây có người!
Dứt tiếng, người Quách Tỉnh đã tung tới bụi, nhưng tuyệt không hề thấy gì lạ. Châu Bá Thông ngạc nhiên hỏi :
– Quách hiền đệ! Có chuyện gì lạ vậy?
Quách Tỉnh đỏ mặt, có lẽ tai nghe lầm, Châu Bá Thông cười lên tiếng rằng :
– Khéo nghi ngờ, cả vùng này như tha ma hoang vắng, cả đến chó gà con
không có thì làm gì có người! Nếu có, họa chăng là kẻ điên… Chớ nói vu vơ nữa, đi về nướng cá ăn!
Nói xong xách luôn lưới và cá, hai người về ngôi nhà tranh. Châu Bá
Thông nhóm ngay lửa, mượn ngay dao Quách Tỉnh, đánh vẩy và mổ bụng cá
sạch sẽ đem nướng ăn, tuy không nắm muối nhưng cả hai đều cảm thấy ngon
miệng. Trời khuya dần, cả hai ngủ vùi ngay trên kệ bếp.
Nhưng vào lúc canh ba, Quách Tỉnh chợt nghe “bảo mã” hí vang, chàng vụt
thức dậy bung người ngay xuống, Châu Bá Thông cũng giật mình vội hỏi :
– Có chuyện gì thế hiền đệ?
Quách Tỉnh hốt hoảng :
– Có người lạ ở ngoài!
Dứt tiếng chàng nhảy tung ra bằng ngõ cửa sổ, quả nhiên thấy con bảo mã
nằm lăn quay ra dưới đất, cách đó lối mười trượng một bóng hình màu xám
chạy đi như bay. Quách Tỉnh cả kinh thất thanh rằng :
– Không lẽ là Lão Độc Vật Âu Dương Phong?
Tiếng chưa dứt, Châu Bá Thông từ trong nhà nhảy ra hấp tấp hỏi :
– Đâu đâu!… Lão Độc Vật ở đâu? Bộ tiểu đệ thấy hắn thật sao?
Quách Tỉnh lắc đầu nói :
– Không! Chỉ thấy bóng hình, thoạt tiên tưởng đâu Lão Độc Vật, nhưng
nhìn kĩ người này lùn, không thể là lão, chúng ta lại xem con “bảo mã”
ra sao!
Khi nhìn rõ con ngựa, cả hai thất kinh giật mình! Thì ra con “bảo mã”
nằm lăn trườn dưới đất, trông thần sắc nó vô cùng đau đớn, hình như đã
bị thương thì phải. Quách Tỉnh biết ngựa mình tinh khôn lắm, không hiểu
hôm nay sao lại bị ngã về tay kẻ địch như vậy? Châu Bá Thông cúi ngay
xuống xem, lão thất thanh kêu ngay lên rằng :
– Thảo nào ngựa đã tỏ ra đau đớn, thì ra nó đã bị “Thiết chưởng” ám hại!
Nghe hai tiếng “Thiết chưởng”, Quách Tỉnh giật nảy mình. Trong vòm trời
võ lâm, những tay trứ danh tuyệt kỹ “Thiết chưởng” chỉ có mỗi mình Bang
chủ “Thiết chưởng” Cừu Thiên Nhẫn, nhưng người này sau khi được Nhất
Đặng đại sư điểm hóa, đã cải tà qui chánh, trong những năn gần đây không những không thấy xuất hiện trên giang hồ, mà cả đến Thiết Chưởng bang
cũng đã giải tán hết, sao tự nhiên ngựa quí của mình lại bị “Thiết
chưởng” đả thương như vậy? Quách Tỉnh cuống lên hỏi :
– Trời ơi! Châu đại ca, con ngựa của em bị thương như thế liệu có cách gì chữa không?
Châu Bá Thông cau mày nói :
– Người bị thương may ra còn biết chữa, nhưng với ngựa thì ngu huynh
đành bó tay, huống hô lại thương vì “Thiết chưởng” đâu phải chuyện dễ
cứu chữa.
Quách Tỉnh chợt nghĩ đến xưa kia Hoàng Dung trúng “Độc Xà thần chưởng”,
về sau có nhờ Nhất Đăng đại sư mới còn mạng. Nay thấy con “Hãn Huyết bảo mã” của mình bị đau như vậy, lòng như dao cắt, Châu Bá Thông cũng bàng
hoàng thúc thủ vô phương, chợt mắt ngó về phía cánh cửa mình đạp văng
tung lúc chiều, lão tướng lên :
– Quách hiền đệ xem kìa! Có chữ viết ngay nơi cửa.
Quách Tỉnh giật mình nhìn lại, chỉ thấy một mũi tên ngắn ngắn, dài bốn
năm tấc, găm theo một trái tim bằng gỗ màu đỏ, dưới mũi tên ngắn có hai
hàng chữ nhỏ :
“Muốn chữa bệnh ngựa, đi nhanh về phía đông mười dặm, thuốc bột một gói, lo cứu cấp gấp, rồi tính nợ cũ sau!”
Nét chữ nguệch ngoạc viết bằng than củi, hiển nhiên người viết đã hấp
tấp vội vàng, ngay nơi cửa lại có gói thuốc bột, kì lạ nhất là ngay sau
khi đối phương đánh ngã ngựa, mà còn hiên ngang viết chữ để thuốc lại
như thế đủ biết bản lãnh của người này không phải tay vừa gì. Quách Tỉnh lượm ngay gói thuốc rồi kể rõ cho Châu Bá Thông nghe, Lão Ngoan Đồng
rằng :
– Chuyến này tụi mình quả mất mặt anh hùng! Thôi chớ nói lôi thôi nữa,
gói thuốc này có lẽ cứu được ngựa, hãy mau cho nó uống rồi tính sau!
Quách Tỉnh vội đi lấy gáo múc nước, đổ hết gói bột vào, hòa xong bưng
ngaylại phía con “bảo mã”. Châu Bá Thông lo kềm chân ngựa, Quách Tỉnh
cạy mồm ngựa đổ ngay thuốc vào. “Bảo mã” sau khi uống xong, hết lăn lộn
như trước, thần sắc có vẻ hết đau đớn, mắt nó nhắm lại nghỉ ngơi. chẳng
bao lâu trời đã sáng, Quách Tỉnh đứng lên nói với Châu Bá Thông rằng :
– Chúng mình đi tìm tên này để thanh toán!
Châu Bá Thông tán thành ngay :
– Đúng vậy! Có thù không báo phi quân tử. Nó đã dùng “Thiết chưởng” đả
thương ngựa quí của hiền đệ, nếu ta gặp tên chó chết này, cũng chẳng cần phân giữ lễ kiêng nể gì của đạo giang hồ thẳng cánh quất cho hắn một
chưởng “Hàng Long thập bát chưởng” cho bỏ đời nó đi!
Quách Tỉnh đang buồn, nghe Châu Bá Thông nói vậy cũng phì cười. Chàng
vừa tính lên yên ngựa, nào hay con “bảo mã” khuỵ ngay hai chân trước,
thì ra ngựa bị thương quá nặng, yếu hẳn sức. Quách Tỉnh vừa giận kẻ đánh thương ngựa vừa thương hại cho “bảo mã”, đành dắt ngựa đi về hướng
đông. Gần đến trưa, hai người đã đi được mười mấy dặm đường, bỗng phía
trước hiện ra một cánh rừng xanh um. Khi đi gần tới khu rừng, bỗng có
tiếng chim điêu kêu trên không, Châu Bá Thông biết có người nấo trong
rừng, bèn lớn tiếng quát chửi :
– Quân bỏ mẹ nào trong đó? Giỏi ra ngay đây!
Quả nhiên sau câu quát đó, trong rừng bước ra hai người, nhưng lạ cái
không phải nam tử mày râu, mà lại yểu điệu thục nữ, mặt che khăn đen,
quần áo cũng màu đen, vải che mặt đã khoét sẵn hai lỗ để nhìn.
Thấy cảnh trạng vậy, Châu Quách đều ngạc nhiên, hai thiếu nữ hình như
thuộc tay luyện võ, bước đi tuy lả lướt nhưng nhanh nhẹn vô kể, chớp mắt đã đến trước mặt Quách Tỉnh, cả hai cùng cúi mình xuống lễ phép nói :
– Kính thưa Châu lão tiền bối và Quách đại hiệp, quả nhiên nhị vị đã giữ lời hứa đến đây, động chúa chúng tôi đã đón hầu nhị vị từ lâu!
Nghe hai tiếng “động chúa” Châu Quách hai người đều ngẩn người ngạc
nhiên, nhất là Quách Tỉnh, chàng thầm nghĩ: “Ở đây đâu thâm sơn cùng cốc gì, càng làm sao mà có hang động, tại sao có người lại tự xưng là “Động chúa”? Mà làm sao mà lại biết rõ tên họ của Châu đại ca và mình?”
Mặc dù trong bụng hoài nghi, nhưng đối phương đã cho người mời như vậy,
có lẽ nào mình không vào. Trong lúc Quách Tỉnh mải suy nghĩ vậy, Châu Bá Thông đã cười khanh khách rằng :
– À, ra kẻ chỉ huy chúng bay là “Động chúa”, vậy ta hỏi một câu, “Động
chúa” của chúng bay tên gọi ra sao? Hắn là “Động chúa” của “Lưu Nhân
động” ở Quảng Tây hay là “Diệu động” “Động chúa”. Nói mau, hai con ranh!