Harry Potter và Hoàng tử lai (Quyển 6)

Chương 28


Bạn đang đọc Harry Potter và Hoàng tử lai (Quyển 6): Chương 28

Cuộc đào tẩu của Hoàng tử
Harry cảm thấy như thể nó cũng đang bị quăng lên trời; việc đó đã không xảy ra… nó không thể nào xảy ra được…
“Ra khỏi đây, lẹ,” Snape ra lệnh.
Hắn tóm cổ Malfoy nhấc lên và thúc nó đi qua cửa, vượt lên trước bọn còn lại; Greyback và anh em nhà tên mập lùn theo sau, cả hai tên này đang hồng hộc thở đầy phấn khích. Khi chúng biến mất qua cánh cửa, Harry nhận ra nó đã có thể cử động trở lại; cái đang giữ nó tê liệt đứng dựa vào tường lúc này không phải là pháp thuật mà là nỗi kinh hoàng và sững sờ. Nó liệng cái Áo khoác Tàng hình qua một bên khi tên Tử thần Thực tử mặt mày bặm trợn, tên cuối cùng rời khỏi đỉnh Tháp, đang biến mất qua cánh cửa.
“Bất Động Toàn Thân!”
Tên Tử thần Thực tử oằn cong người như thể bị một vật rắn đập trúng vô lưng, và hắn đổ nhào xuống sàn, ngay đơ như một bức tượng sáp, nhưng khi hắn chưa kịp chạm đất thì Harry đã lật đật leo qua người hắn và chạy xuống cầu thang xoắn tối om.
Cảm giác hãi hung xé toạc trái tim Harry… nó vừa cần phải tới chỗ cụ Dumbledore, vừa cần phải đuổi bắt cho được Snape… bằng cách này hay cách khác, hai việc này có mối liên kết với nhau… nó có thể lật ngược lại những gì vừa xảy ra nếu nó thực hiện được cả hai việc đó… cụ Dumbledore không thể chết được…
Nó phóng vù xuống mười bậc thang xoắn ốc cuối cùng và dừng tại nơi chân cầu thang, cây đũa phép giơ cao: quãng hành lang sáng lờ mờ này bụi mù; hình như một nửa mái trần đã sụp xuống và một cuộc huyết chiến đang diễn ra trước mắt nó, nhưng ngay khi đang cố căng mắt coi xem ai đánh với ai thì nó nghe thấy cái giọng nói đáng căm giận đó quát tháo, “Xong rồi, đi thôi!” và nó thấy Snape vụt biến ngay khúc quẹo cuối hành lang; hắn và Malfoy hình như đã băng qua trận hỗn chiến mà không hề hấn gì. Khi Harry phóng theo bọn chúng, một trong những tên đang đánh nhau liền tách khỏi cuộc đấu và bay về phía nó: đó là tên người hoá thú, Greyback. Hắn đè úp lên mình Harry trước khi nó kịp giơ đũa phép lên: Harry té ngửa ra sau, cùng với đám tóc rối bết, bẩn thỉu quết vô mặt, mùi tanh của máu và mồ hôi xộc đầy lỗ mũi và miệng nó, hơi thở nóng ran, thèm thuồng kề ngay cổ họng nó…
“Bất Động Toàn Thân!”
Harry cảm thấy Greyback đổ ụp lên người nó; với một cố gắng phi thường, nó đẩy tên người sói ra cho rớt xuống sàn, trong lúc đó một luồng ánh sáng xanh lá cây bay chíu về phía nó; nó hụp xuống né và chạy, chúi đầu ra trước, xông vô trận chiến. Bàn chân nó đạp phải cái gì mềm mềm và trượt trên sàn, nó chúi nhủi: có hai thây người đang nằm đó, úp mặt vô một vũng máu, nhưng không có thời gian để mà xem xét; lúc này Harry đã thấy một mái tóc đỏ tung bay như ngọn lửa trước mặt: Ginny đang kẹt trong trận chiến với tên Tử thần Thực tử u bướu Amycus, hắn tới tấp phóng hết bùa này đến bùa khác vào Ginny trong khi cô bé né trối chết: Amycus cười khành khạch, khoái chí thưởng thức trò thể thao: “Hành hạ… hành hạ… mày không bao giờ có thể nhảy múa nữa đâu, con nhãi xinh…”
“Ngăn lại!” Harry hét lên.
Cú điểm huyệt của Harry trúng ngay ngực Amycus: hắn éc lên một tiếng đau đớn, hai chân nhấc hổng lên và văng vô bức tường đối diện, tuột xuống rớt khỏi tầm mắt. Sau lưng Ron, giáo sư McGonagall và thầy Lupin, mỗi người đang đấu tay đôi với từng tên Tử thần Thực tử một; cách họ một chút, Harry thấy cô Tonks đang chiến đấu với một tay pháp sư tóc vàng lực lưỡng, tên này đang phóng lời nguyền ra tung toé, những lời nguyền dội bưng bưng từ những bức tường xung quanh, làm nứt đá, bể tan những cửa sổ gần đó nhất…
“Harry, anh từ đâu ra vậy?” Ginny hét vang, nhưng không có thời gian để trả lời cô bé. Harry cúi đầu xuống và chạy lẹ về phía trước, tránh được một cú nổ ngay trên đầu nó trong gang tấc, nhưng mẩu tường vỡ trút như mưa xuống cả đám: Snape không được chạy thoát, nó phải đuổi kịp Snape…
“Bắt nó,” giáo sư McGonagall thét to và Harry liếc thấy mụ Tử thần Thực tử Alecto tháo chạy xuống hành lang, với hai cánh tay giơ cao quá đầu, anh trai mụ chạy ngay sau mụ. Harry liền vọt theo chúng, nhưng bàn chân nó vướng phải thứ gì đó và giây sau nó đã nằm vắt ngang qua cẳng chân của ai đó: nhìn quanh, nó thấy gương mặt tròn xoe, tái mét của Neville úp chụp xuống sàn.
“Neville, là bồ…?”
“Mình ổn mà,” Neville lắp bắp, nó đang ôm chặt lấy bụng “Harry… thầy Snape với Malfoy… chạy qua…”
“Mình biết, mình đang rượt theo!” Từ mặt sàn, Harry vừa nói vừa nhắm một lời nguyền vô tên Tử thần Thực tử tóc vàng bự con, kẻ đang gây náo loạn nhất: tên này rú lên một tiếng đau đớn khi lời nguyền tống ngay giữa mặt; hắn quay mòng mòng, loạng choạng và rồi chạy thục mạng theo sau hai an hem nhà kia.
Harry lồm cồm bò dậy khỏi sàn nhà và bắt đầu lao dọc theo hành lang, mặc kệ những tiếng nổ phía sau lưng, tiếng của những người khác thét gọi nó quay trở lại, và tiếng kêu nín lặng của những hình hài nằm dưới sàn, nó chưa biết số phận họ thế nào…
Nó lượn qua khúc cua, đôi giày thể thao của nó dính máu trơn trợt; Snape đã có được sự khởi hành vô cùng thuận lợi – có thể hắn đã chui vô Tủ Biến Mất trong Phòng Theo Yêu Cầu, hoặc các thành viên Hội Phượng Hoàng đã tới đó trước để bảo vệ tủ, ngăn không cho bọn Tử thần Thực tử tháo lui theo đường ấy? Harry chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng bàn chân của chính nó chạy huỳnh huỵch, tim nó đập thình thịch khi chạy dọc theo hành lang vắng tanh kế tiếp, nhưng rồi nó phát hiện ra dấu chân đầy máu, cho thấy rằng có ít nhất rằng có ít nhất một tên Tử thần Thực tử đào tẩu đang hướng về cổng trước – có lẽ Phòng Theo Yêu Cầu đã bị chặn thật rồi.

Nó lượn them một khúc cua nữa và một lời nguyền bay sượt qua người nó; nó vọt ra sau một bộ áo giáp đã nổ banh; nhìn thấy hai anh em tên Tử thần Thực tử đang chạy xuống dãy cầu thang đá hoa cương ở phía trước, nó liền nhắm những cú điểm huyệt vô chúng, nhưng chỉ trúng mấy bà phù thuỷ đội tóc giả trong một bức chân dung ở chiếu nghỉ – họ vừa rú lên inh ỏi vừa chạy dạt sang những bức tranh hang xóm; khi Harry nhảy qua những mảnh vụn của áo giáp, nó nghe thấy có thêm những tiếng thét những tiếng la – những người khác trong lâu đài hình như vừa bừng tỉnh giấc…
Harry hối hả chạy về phía một ngõ tắt, hy vọng sẽ vượt qua hai an hem nhà kia và xáp được gần Snape và Malfoy, bọn chúng giờ này chắc đã xuống tới sân. Không quên nhảy cóc qua những bậc thang bị giấu kín, Harry phóng qua một tấm thảm thêu ở chân cầu thang và vọt vô một hành lang, nơi một đám học trò nhà Hufflepuffs mặc đồ ngủ đang đứng lố nhố, hốt hoảng.
“Harry! Tụi này nghe thấy tiếng ồn và ai nói gì đó về bọn Tử thần Thực tử…” Ernie Macmillan vừa bắt đầu…
“Tránh ra!” Harry thét lên, đấm bay hai thằng con trai qua một bên khi phóng về phía đầu cầu thang và bay xuống nốt quãng cầu thang đá còn lại. Cánh cửa trước bằng gỗ sồi đã mở tung; có những vệt máu trên các phiến đá lát sàn và vài đứa học trò kinh hãi đứng cúp rúp nép vô tường, một hay hai đứa vẫn còn đưa cánh tay lên che mặt; chiếc đồng hồ cát khổng lồ của nhà Gryffindor bị một lời nguyền đánh trúng, những viên bi hồng ngọc bên trong còn đang rơi, với một tiếng “cách” thiệt to, đổ xuống sàn đá phiến ngay bên dưới.
Harry băng vút qua Tiền Sảnh và lao ra khoảng sân tối; nó nhận ra có ba hình thù đang chạy băng qua bãi cỏ, hướng về cánh cổng, mà vượt qua khỏi đó là chúng có thể độn thổ. Căn cứ theo hình dáng thì đó là tên Tử thần Thực tử khổng lồ tóc vàng, trước hắn một chút, là Snape và Malfoy…
Bầu không khí ban đêm lạnh giá chém vô buồng phổi Harry khi nó vút đuổi theo bọn kia; nó thấy một chớp sáng xẹt lên ở đằng xa, trong giây lát chiếu rõ mục tiêu cho nó; nó không biết luồng sáng ấy là gì nhưng vẫn mải miết chạy, nó chưa tới đủ gần để nhắm một lời nguyền cho trúng đích…
Lại một luồng chớp, những tiếng thét, những tia sáng xẹt trả miếng, và Harry đã hiểu: bác vừa chui từ trong chòi ra và đang cố chặn không cho bọn Tử thần Thực tử chạy thoát; và mặc dù mỗi hơi thở như mỗi mũi dao rạch vô buồng phổi cùng vết thốn nơi ngực tựa nhự lửa đốt, nhưng Harry vẫn phóng hết tốc lực trong lúc một giọng nói tự dưng vang lên trong đầu nó: Không phải bác Hagrid… không phải bác Hagrid…
Bỗng, một cái gì đó thúc mạnh vô eo Harry và nó té nhủi về phía trước, mặt cà xuống đất, máu ộc ra cả hai lỗi mũi: nó biết, ngay cả khi đang lộn nhào, đũa phép sẵn sàng, rằng hai anh em mà nó vừa qua mặt nhờ đi ngõ tắt đang ở ngay sát sau lưng…
“Ngăn lại!” Harry thét lớn khi lộn một vòng nữa, nằm cuộn sát mặt đất tối thui, và như một phép màu, cú điểm huyệt của nó trúng một trong hai tên, tên này loạng choạng rồi té lăn cù, vướng đè lên trên còn lại, Harry nhổm dậy và phóng tiếp, rượt theo Snape…
Và bây giờ thì nó thấy cái bóng lừng lững của bác Hagrid, được ánh sáng từ vầng trăng lưỡi liềm thình lình ló ra từ sau những đám mây soi tỏ; gã Tử thần Thực tử tóc vàng đang nhắm hết lời nguyền này tới lời nguyền khác vô người giữ khoá, nhưng sức mạnh vô song của bác Hagrid, cùng với lớp da cứng cáp mà bác thừa hưởng được từ người mẹ khổng lồ, dường như đang bảo vệ bác; tuy nhiên, Snape và Malfoy vẫn đang cắm cổ chạy; bọn chúng chẳng mấy chốc sẽ qua tới bên kia cánh cổng, và có thể làm phép Độn Thổ…
Harry lao băng qua bác Harry và đối thủ của bác, nhắm cái lưng của Snape và thét vang, “Bất động!”
Nó nhắm hụt; tia sáng đỏ bay vút qua đầu Snape; hắn gầm lên, “Chạy đi, Draco!” rồi quay lại; hắn và Harry cách nhau chừng hai mươi thước, gườm gườm nhìn nhau trước khi cả hai cùng lúc giơ đũa phép lên.
“Hành…”
Nhưng Snape đỡ được lời nguyền ấy, hất Harry té ngửa ra sau trước khi nó hoàn tất lời nguyền; Harry lộn vòng và bò lên lại cùng lúc tê Tử thần Thực tử khổng lồ đằng sau nó rống vang, “Đốt cháy!”; Harry nghe một tiếng nổ đinh tai và một mảng sáng màu cam loằng ngoằng tràn lên tất cả: nhà của bác Hagrid bốc cháy.
“Con Fang ở trong đó, đồ quỷ…!” Bác Hagrid gầm vang.
“Hành…” Harry thét lên lần thứ hai, nhắm vô cái thân hình ở phía trước được ánh lửa nhảy múa chiếu sáng, nhưng Snape đã khoá chặt cú đòn này một lần nữa; Harry thấy hắn cười khẩy.
“Không lời nguyền Không Thể Tha Thứ nào phọt ra được khỏi mày đâu, Potter!” Hắn quát lên qua ngọn lửa đang lan nhanh, trong tiếng gào của bác Hagrid và tiếng rú điên dại của con Fang bị kẹt. “Mày không đủ thần kinh cũng không đủ khả năng…”
“Tống…” Harry thét lớn, nhưng Snape đã làm trệch cú ếm bùa chỉ bằng một cái phất tay lười nhác.

“Đấu lại coi!” Harry quát hắn. “Đấu lại coi, đồ hèn…”
“Hèn, mày gọi tao thế hả, Potter?” Snape quát lại. “Cha mày cũng không bao giờ dám tấn công bao giờ dám tấn công tao trừ phi có bổn chọi một, tao tự hỏi mày gọi cha mày là gì?”
“Bất…”
“Còn bị chặn nữa, chặn nữa, chặn nữa tới chừng nào mày học được cách câm miệng và đóng óc mày lại, Potter à!” Snape vừa cười hịch hịch vừa táng lời nguyền chệch đi một lần nữa. “Bây giờ thì, biến!” Hắn quát tên Tử thần Thực tử khổng lồ đằng sau Harry. “Tới lúc biến rồi, trước khi Bộ Pháp thuật đến…”
“Ngăn…”
Nhưng Harry chưa kịp kết thúc cú điểm huyệt này, thì một cơn đau khủng khiếp chộp lấy nó; nó quỵ sấp xuống cỏ, có ai đó đang thét vang, nó sẽ chết chắc vì cơn đau này, Snape sẽ tra tấn hành hạ nó tới chết, hoặc tới khi phát điên… “Không!” Giọng Snape rống lên và cơn đau chấm dứt một cách đột ngột cũng y như lúc bắt đầu; Harry nằm úp cuộn dưới cỏ tối mịt mùng, nắm chặt cây đũa phép cảu nó và thở hồng hộc; đâu đó phía trên đầu nó, Snape đang quát, “Trò quên mệnh lệnh của chúng ta rồi à? Potter thuộc về Chúa tể Hắc Ám… Chúng ta phải để nó lại! Đi! Đi!”
Và Harry cảm thấy mặt đất rung chuyển dưới mặt nó khi hai an hem nhà kia cùng tên Tử thần Thực tử khổng lồ tuân lệnh chạy về phía cổng. Harry buột thốt lên một tiếng rú căm phẫn: trong khoảnh khắc đó nó bất cần biết nó sống hay chết; cố đứng lên trở lại, nó chập choạng lao bừa về phía Snape, con người mà bây giờ nó căm ghét không thua gì chính Voldemort…
“Cắt đứt…”
Snape phẩy đũa phép và lời nguyền của Harry lại bị đẩy lui; nhưng bây giờ Harry chỉ còn cách hắn chừng nửa thước, và cuối cùng thì nó đã có thể thấy rõ gương mặt của Snape: hắn không còn cười khẩy hay nhạo bang nữa; ánh lửa sáng rực soi rõ một gương mặt tức giận điên cuồng. Dồn hết sức tập trung Harry nghĩ, “Khinh…”
“Đừng, Potter!” Snape rú lên. Một tiếng ẦM long trời và Harry bay ngược ra sau, và lại rớt xuống đất thiệt mạnh, lần này cây đũa phép của nó bay vuột khỏi tay. Nó nghe tiếng bác Hagrid gầm lên và tiếng con Fang tru khi Snape tiến sát lại và nhìn xuống nó, song sượt, không đũa phép và vô phương tự vệ giống như cụ Dumbledore bị trúng bùa.
“Mày dám dùng chính thần chú của tao chống lại tao hả, Potter? Chính tao là người đã sáng tạo ra chúng… Tao, Hoàng tử Lai! Mày dùng những phát minh của tao để tấn công tao, giống như thằng cha đê tiện của mày, đúng không? Tao không nghĩ thế… Không!”
Harry nhảy bổ tới cây đũa phép của nó; Snape tung một cú bùa ngay cây đũa khiến cây đũa bay xa mấy tấc vào trong đêm tối, khuất khỏi tầm mắt.
“Thế thì giết ta đi,” Harry thở gấp gáp, nó không còn cảm thấy sợ chút xíu nào nữa, chỉ cảm thấy căm phẫn và khinh bỉ. “Giết ta như ngươi đã giết thầy ấy, đồ hèn…”
“CẤM…” Snape hét lên, và gương mặt hắn đột nhiên cuồng nộ, bất nhân như thể hắn cũng đang chịu đau đớn như con chó đang gào rú tru tréo trong ngôi nhà cháy phía sau lưng, “… CẤM GỌI TAO LÀ ĐỒ HÈN!”
Và hắn chém vào không khí: Harry cảm thấy một cái gì đó nóng rực, giống như roi quất ngang mặt nó và nó lại té ngửa xuống đất. Những đốm lửa nổ tung trước mặt nó, và trong một thoáng tất cả hơi thở dường như ùa ra khỏi cơ thể nó, thế rồi nó nghe thấy tiếng vỗ cánh phía trên đầu và cái gì đó lớn che khuất những vì sao: con Bằng Mã Buckbeak vừa nhào xuống Snape, hắn lảo đảo ưỡn ra sau khi những móng vuốt sắc như dao cạo chém xuống. Khi Harry nhỏm ngồi lên được, đầu nó vẫn còn choáng váng vì cú tiếng đất vừa rồi, nó thấy Snape đang phóng hết tốc lực, con thú khổng lồ quạt cánh theo sau và rít lên như Harry chưa từng nghe tiếng rít thế bao giờ…
Harry chật vật đứng lên, lảo đảo nhìn quanh để kiếm cây đũa phép, Hy vọng sẽ rượt được tiếp, nhưng ngay khi những ngón tay nó lọng cọng lần trong cỏ, gạt những đám cành cây, nó biết nó đã quá trễ, và đúng như thế, ngay lúc định vị được cây đũa phép, nó quay qua thì chỉ còn thấy con bằng mã đang liệng quanh cánh cổng: Snape đã kịp độn thổ ngay phía bên kia ranh giới của ngôi trường. “Bác Hagrid,” Harry lẩm bẩm, vẫn còn xây xẩm mặt mày, nhìn quanh. “BÁC HAGRID?”
Nó thất thểu đi về phía ngôi nhà đang cháy đúng lúc một thân hình cao lớn phóng ra khỏi ngọn lửa, vác theo con Fang trên lưng. Thét lên một tiếng đầy biết ơn, Harry khuỵ gối xuống; tay chân nó run lẩy bẩy, thân thể nó đau nhừ và hơi thở nó trở thành những cú đâm nhức buốt.
“Con không sao chứ, Harry? Con ổn chứ? Nói bác nghe coi, Harry…”

Gương mặt long lá, to bành của bác Hagrid đang bơi bơi phía trên đầu Harry, che hết nhưng ngôi sao. Harry ngửi được mùi gỗ và lông chó cháy. Nó thò một bàn tay ra và cảm thấy cái cơ thể còn sống và nóng hổi rất đáng yêu của con Fang đang run rẩy ngay cạnh nó.
“Con không sao,” Harry thều thào. “Bác…?”
“Nhằm gì… Nhiều hơn thế mới kết liễu được bác.”
Bác Hagrid luồn tay xuống dưới hai cánh tay Harry, nâng nó lên với một sức mạnh mà ngay lập tức hai bàn chân nó hổng khỏi mặt đất, trước khi nó được đặt cho đứng thẳng lên lại. Nó thấy máu từ một vết cắt sâu bên dưới mắt bác chảy ri rỉ xuống má, Con mắt đó sưng lên nhanh chóng.
“Chúng ta phải dập lửa nhà bác,” Harry nói, “Dùng bùa Rót Nước…”
“Vẫn biết là có cái gì như vậy, mà…” bác Hagrid lầm bầm và giơ một cây dù hoa màu hồng, cháy xém lên và nói: “Rót Nước…”
Một dòng nước xịt ra từ mũi dù. Harry nâng cánh tay cầm đũa phép của nó lên, cảm thấy nặng như chì, và nó cũng lẩm bẩm, “Rót Nước…”: cùng sát cánh, Harry vá bác Hagrid tưới nước lên căn chòi cho đến khi ngọn lửa cuối cùng tắt ngúm.
“Hông quá tệ,” bác Hagrid vừa nói một cách đầy hy vọng, sau vài phút, vừa dòm lom lom đống tàn khói. “Hông có gì mà cụ Dumbledore không thu xếp được…”
Harry cảm thấy một cơn nhói buốt trong bao tử trước âm thanh của cái tên. Nỗi kinh hoàng dâng lên trong lòng nó, giữa im lặng và tịch mịch.
“Bác Hagrid ơi…”
“Bác đang trói giò một cặp Tuân Phục thì nghe tụi nó chạy tới,” bác Hagrid buồn bã nói, vẫn nhìn trân trối vô căn chòi tan hoang của mình. “Chắc cháy thành tro hết rồi, mấy thứ bé nhỏ tội nghiệp…”
“Bác Hagrid ơi…”
“Nhưng có chuyện gì vậy, Harry? Bác chỉ thấy lũ Tử thần Thực tử chạy xuống khỏi lâu đài, nhưng thầy Snape đó làm cái quỷ gì với tụi nó vậy? Thầy ấy chạy đi đâu vậy… phải thầy ấy đang rượt bắt tụi nó không?”
“Hắn…” Harry hắng cho thông cổ họng – nó khô ran vì khiếp sợ và vì khói. “Bác Hagrid à, hắn giết…”
“Giết ai?” Bác Hagrid nói oang oang, nhìn Harry chằm chằm. “Thầy Snape giết người? Con nói gì vậy, Harry?”
“Thầy Dumbledore,” Harry nói. “Lão Snape giết… thầy Dumbledore.”
Bác Hagrid chỉ biết nhìn nó trừng trừng, phần nhỏ xíu còn thấy được trên gương mặt lão hoàn toàn đờ đẫn, mất nhận thức.
“Cụ Dumbledore cái gì, Harry?”
“Thầy chết rồi. Lão Snape đã giết chết thầy…”
“Đừng nói vậy,” bác Hagrid nói khàn khàn. “Thầy Snape giết thầy Dumbledore… đừng nói xàm, Harry. Cái gì làm con nói vậy hả?”
“Con thấy việc đó mà.”

“Con không thể thấy được.”
“Con thấy mà, bác Hagrid.”
Bác Hagrid lắc đầu; vẻ mặt bác không tin nhưng đầy thông cảm, và Harry biết rằng bác Hagrid nghĩ nó vẫn còn bị ảnh hưởng bởi cú táng vô đầu, rằng nó lẫn lộn lung tung, có lẽ do hậu quả của một cú điểm huyệt…
“Việc có thể xảy ra là, cụ Dumbledore chắc đã biểu thầy Snape đi theo bọn Tử thần Thực tử,” bác Hagrid nói chắc như đinh đóng cột. “Bác nghĩ thầy phải giữ vỏ bọc. Nào, để bác đưa con về trường. Lẹ đi, Harry…”
Harry không cố tranh luận hay giải thích nữa. Nó vẫn đang run không sao kiềm chế được. Bác Hagrid sẽ sớm nhận ra thôi, rất sớm… Khi họ cất bước về lại lâu đài, Harry thấy nhiều cửa sổ của lâu đài bây giờ đã sáng trưng; nó có thể hình dung rõ ràng cảnh tượng bên trong ấy, khi mọi người chạy nháo nhác từ phòng này qua phòng kia, thông báo cho nhau về việc bọn Tử thần Thực tử vừa đột nhập vô, về Dấu hiệu Hắc ám đang sáng bên trên trường Hogwarts, về việc chắc chắn có ai đó đã bị giết…
Cánh cổng gỗ sồi mở toang trước mắt họ, ánh sáng tràn đầy lối xe đi và bãi cỏ. Chậm rãi, hoang mang, những người bận áo choàng ngủ đang dò dẫm đi xuống những bậc cấp, lo lắng nhìn quanh quất để tìm kiếm dấu hiệu nào đó của bọn Tử thần Thực tử vừa mới tẩu thoát vô màn đêm. Tuy nhiên, mắt Harry dán chặt lên mảnh sân dưới chân tháp cao nhất. Nó tưởng tượng nó có thể trông thấy một khối cuộn tròn đen ngòm đang nằm trên cỏ ở đấy – mặc dù nó còn đang cách đó rất xa, không thể trông thấy bất cứ cái gì đại loại vậy. Nhưng ngay khi nhìn trừng trừng không thốt nên lời vào cái nơi mà nó nghĩ là xác của cụ Dumbledore đang nằm, Harry thấy mọi người cũng đang di chuyển về hướng đó.
“Mọi người đang nhìn cái gì vậy?” Bác Hagrid nói khi cùng Harry tiến tới mặt trước của lâu đài, con Fang lẽo đẽo đi theo sát gót. “Cái đang nằm trên cỏ là gì vậy?” Bác Hagrid gằn giọng hỏi thêm, rồi lật đật phóng ngay về phía chân Tháp Thiên Văn, nơi một đám đông nhỏ đang tụ tập lại. “Thấy nó không Harry? Ngay chân Tháp ấy? Bên dưới Dấu hiệu… Trời đất quỷ thần… con có nghĩ là ai đó quăng xuống…?”
Bác Hagrid bỗng im bặt, ý nghĩ rõ ràng là quá khủng khiếp đến nỗi không thể nói thành lời. Harry bước đi bên cạnh bác, cảm thấy – theo một cách kỳ dị, tách rời khỏi thân nó – những đau đớn, nhức buốt trong mặt nó, trên chân nó – những nơi bùa chú nửa giờ trước đã quật vào; nhưng lại như chính ai đó bên cạnh nó đang phải chịu đựng những đau buốt ấy. Cái còn lại rất thực và không thể trốn tránh được là cảm giác đè nén kinh khủng trong lồng ngực nó…
Nó và bác Hagrid chuyển động, như trong mơ, xuyên qua đám đông đang rì rầm, tiến lên thẳng hang đầu, nơi đám học trò và giáo viên sững sờ vừa rẽ ra một khoảng trống.
Harry nghe thấy tiếng rên đau đớn và sững sờ của bác Hagrid, nhưng nó vẫn không dừng lại; nó chầm chậm bước về phía trước cho đến khi tới được nơi cụ Dumbledore đang nằm, và thụp xuống bên cạnh cụ.
Ngay giây phút lúc lời nguyền Bó Thân mà cụ Dumbledore ếm lên nó được cất đi, Harry đã biết rằng không còn chút hy vọng nào nữa; nó vẫn biết việc cất lời nguyền chỉ có thể xảy ra khi người tung ra lời nguyền đó đã chết; nhưng nó vẫn chưa chuẩn bị kịp cho việc nhìn thấy cụ Dumbledore ở đây, nắm giang ra như đại bàng, gục ngã: vị pháp sư vĩ đại nhất mà trước giờ, và mãi mãi, Harry từng gặp. Mắt cụ Dumbledore khép; nhưng bởi và có những chỗ gấp lạ lùng ở cánh tay và bàn chân, nên trông như cụ đang ngủ. Harry vươn tay ra sửa lại cặp mắt kính nửa vầng trăng cho thẳng trên cái mũi cong, và lau đi vệt máu chảy rỉ ra từ miệng cụ bằng chính ống tay áo nó. Rồi nó nhìn đau đáu vô gương mặt già cả uyên bác, cố nuốt trôi cái sự thật tàn ác, không thể hiểu nổi: rằng cụ Dumbledore sẽ không bao giờ nói chuyện được với nó nữa, sẽ không bao giờ giúp đỡ được nữa…
Đám đông rì rầm phía sau Harry. Sau một hồi hình như là rất lâu, Harry bỗng nhận ra là nó đang tì lên môt cái gì đó cưng cứng và nó nhìn xuống.
Cái hộp nhỏ mà nhiều giờ trước thầy trò họ đã cố gắng lấy cắp rớt ra khỏi túi áo cụ Dumbledore. Cái hộp đã mở, có lẽ do sức mạnh khi nó đập xuống đất. Lúc lượm cái hộp lên, tuy không thể cảm nhận thêm một sự sửng sốt, hay kinh hoàng hay buồn thảm hơn những gì nó đã cảm nhận, Harry vẫn biết ngay, rằng có một cái gì đó không ổn…
Nó lật ngửa cái hộp lên trong lòng bàn tay. Cái hộp này không lớn bằng cái hộp mà nó nhớ đã thấy trong chậu Tưởng Ký, cũng không có bất cứ dấu khắc nào trên hộp, không có cả chữ S chạm trổ tinh xảo, tượng trưng cho nhà Slytherin. Hơn thế nữa, không có gì bên trong hộp cả, ngoại trừ một mảnh giấy da gấp lại, chèn cứng vào nơi mà trước kia hẳn là một bức chân dung.
Tự động, không hề nghĩ gì về việc mình đang làm, Harry lôi mẩu giấy da ra, mở ra và đọc dưới ánh sáng của nhiều cây đũa phép giờ đang thắp sáng sau lưng nó:
Gởi Chúa tể Hắc Ám
Ta biết đến khi ngươi đọc mảnh giấy này thì ta đã chết từ lâu nhưng ta muốn ngươi biết rằng chính ta là kẻ đã khám phá ra bí mật của ngươi.
Ta đã lấy cắp cái Trường Sinh Linh Giá thật và dự định sẽ phá huỷ nó ngay khi có thể.
Ta đối mặt với cái chết với hy vọng rằng khi gặp phải đối thủ tương xứng, ngươi sẽ chết một lần nữa.
R.A.B.
Harry không biết cũng không quan tâm thông điệp này có nghĩa gì. Chỉ còn một điều quan trọng: đây không phải là cái Trường Sinh Linh Giá thật. Cụ Dumbledore đã phải làm ình kiệt sức đi bằng cách uống cái thứ dịch kinh khủng kia mà chẳng để làm gì. Harry vò nát mảnh giấy da trong tay và nước mắt trào lên. Sau lưng nó, con Fang bắt đầu cất tiếng tru.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.