Harry Potter và Hoàng tử lai (Quyển 6)

Chương 27


Bạn đang đọc Harry Potter và Hoàng tử lai (Quyển 6): Chương 27

Tháp sét đánh
Khi đã trở lại bầu trời đầy sao, Harry ráng kéo cụ Dumbledore lên chóp tảng đá mòn gần nhất và đỡ cho cụ đứng lên. Ướt lướt thướt và run rẩy, như vẫn mang nguyên khối lượng cụ Dumbledore trên mình, Harry tập trung cao độ hơn bao giờ hết vào đích đến của nó: làng Hogsmeade. Nhắm mắt lại, ráng hết sức nắm chắc cánh tay của cụ Dumbledore, nó dấn tới, bước vào cái cảm giác đè nén kinh khủng ấy.
Trước khi mở mắt ra nó đã biết là việc độn thổ diễn ra suôn sẻ: mùi muối và gió biển biến mất. Nó và cụ Dumbledore đang run bần bật và nhỏ nước ròng ròng giữa Ddwwongf Chính tối om trong làng Hogsmeade. Trong một giây kinh hoàng, trí tưởng tượng của Harry chỉ cho nó thấy có thêm Âm binh đang bò về phía nó từ bên hông những cửa tiệm, nhưng nó chớp mắt và thấy chẳng có gì khuấy động cả; tất cả im phăng phắc, bóng tối hoàn toàn, ngoại trừ một vài bóng đèn đường và những cửa sổ sáng đèn bên trên.
“Xong rồi, thưa thầy!” Harry thì thào khó nhọc; nó đột nhiên cảm thấy đau xé ở ngực. “Chúng ta thành công rồi! Chúng ta đã lấy được cái Trường sinh linh giá!”
Cụ Dumbledore loạng choạng dựa vô nó. Thoạt đầu, Harry tworng là cú độn thổ tay ngang của nó đã quăng cụ Dumbledore khỏi thế thăng bằng; nhưng rồi nó nhìn mặt cụ, tái hơn và ướt át hơn dưới ánh sáng của một ngọn đèn đường ở đằng xa.
“Thầy, thầy có sao không?”
“Thầy đỡ rồi,” cụ Dumbledore nói yếu ớt, mặc dầu khóe miệng của cụ co giật. “cái thứ nước đó… không phải là thức uống bổ dưỡng…”
Rồi trước sự kinh hãi của Harry, cụ Dumbledore chìm xuội xuống đất.
“Thầy ơi… không sao đâu thưa thầy, thầy sẽ khỏe thôi mà, thầy đừng lo…”
Nó hốt hoảng nhìn quanh tìm sự trợ giúp nhưng chẳng thấy một ai, và tất cả những gì nó có thể nghĩ ra được là phải mau mau tìm cách nào đó đưa cụ Dumbledore tới bệnh thất.
“Chúng ta cần đưa thầy về trường, thầy ơi… Bà Pomfrey…”
“Không,” cụ Dumbledore nói. “Phải là… giáo sư Snape là người thầy cần… nhưng thầy không nghĩ… thầy có thể bước xa chừng ấy…”
“Dạ… thế này, thưa thầy… con sẽ gõ một cửa tiệm, tìm một nơi thầy có thể ở lại… sau đó con chạy đi kiếm bà…”
“Severus,” cụ Dumbledore nói rành rõ. “Thầy cần Severus…”
“Thì, Thầy Snape cũng được… nhưng con sẽ phải để thầy ở đây một lát để con…”
Tuy nhiên, Harry chưa kịp làm gì thì đã nghe thấy có tiếng những bước chân chạy tới. Tim nó nảy bật lên: ai đó đã trông thấy họ, có người biết họ đang cần giúp đỡ… Nhìn quanh, nó thấy bà Rosmerta đang chạy dọc con phố tối về phía họ trên đôi giày gót cao có lông, bận một chiếc áo choàng lụa thêu đầy rồng.
“Cô trông thấy con độn thổ lúc đang kéo màn cửa phòng ngủ! Lạy quỷ thần, lạy quỷ thần, cô không thể nghĩ ra phải làm gì… nhưng cụ Albus bị sao vậy?”
Bà chạy đến nơi thì ngừng lại, thở phì phò và nhìn xuống cụ Dumbledore, mắt trượn tròn.
“Thầy bị thương,” Harry nói. “Cô Rosmerta, thầy có thể vô quán Ba Cây chổi trong lúc cháu chạy về trường gọi người ra giúp thầy được không?”
“Cháu không thể về đó một mình được! Cháu không nhận ra… Bộ cháu không thấy…?”
“Nếu cô giúp cháu chăm sóc thầy,” Harry nói, không lắng nghe bà nói gì, “cháu nghĩ chúng ta có thể đưa thầy vô trong…”
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Cụ Dumbledore hỏi. “Rosmerta, có chuyện gì thấ?”
“Dấu… Dấu hiệu Hắc ám, thưa cụ Albus.”
Đoạn bà chỉ lên bầu trời, về hướng trường Hogwarts. Nỗi khiếp đảm bồng dội ào khắp người Harry khi nghe âm thanh của những lời ấy… nó quay đầu lại và nhìn.
Đó kìa, lơ lửng trên bầu trời ngay bên trên ngôi trường: cái đầu lâu rực sáng màu xanh lá cây nhạt với một cái lưỡi rắn. Dấu hiệu mà bọn Tử thần thực tử hay để lại bất cứ khi nào mà chúng bước vô một tòa nhà… bất cứ ở đâu mà chúng vừa giết chóc…
“Nó xuất hiện từ lúc nào?” Cụ Dumbledore hỏi, bàn tay cụ bấu chặt vô vai Harry đau nhói khi cụ cố sức đứng lên.
“Cách dây chừng vài phút, lúc tôi đẩy con mèo ra ngoài thì nó chưa có ở đó, nhưng khi tôi lên lầu…”
“Chúng ta cần trở về lâu đài ngay lập tức,” cụ Dumbledore nói. Và mặc dù hơi lảo đảo, dường như cụ đã lại chỉ huy toàn bột ình hình, “Rosmerta, chúng tôi cần phương tiện… chổi…”
“Tôi có một cặp đằng sau quẩy rượu,” bà nói, trông thất kinh. “Để tôi chạy đi lấy…?”
“Không, Harry có thể làm được.”
Harry lập tức giơ cây đũa phép của nó lên.
“Lại đây chổi của Rosmerta.”
Một giây sau, họ nghe một tiếng nổ đùng khi cánh cửa trước của quán rượu bật mở tung ra; hai cán chổi phóng vút ra đường và chạy đua tới bên cạnh Harry; tới đó chúng dừng phắt lại, hơi rung rung, ngang hông Harry.

“Rosmerta, làm ơn báo tin cho Bộ Pháp thuật,” cụ Dumbledore nói khi leo lên cán chổi gần cụ nhất. “Rất có thể chưa ai bên trong trường Hogwarts nhận thấy có điều bất trắc… Harry, mặc Áo khoác tàng hình của con vô.”
Harry lôi chiếc Áo khoác tàng hình ra khỏi túi và quàng vô người trước khi leo lên cán chổi còn lại; bà Rosmerta đã bước thấp bước cao quay về lại quán rượu của mình khi Harry và cụ Dumbledore bật khỏi mặt đất và lao vút lên không trung. Trong lúc bay vù vù về phía lâu đài, Harry liếc ngang qua cụ Dumbledore, sẵn sàng chụp lấy cụ nếu cụ ngã, nhưng cái Dấu hiệu Hắc ám dường như tác động lên cụ Dumbledore như một liều thuốc kích thích: cụ cúi rạp trên cán chổi, mắt không rời cái Dấu hiệu, mái tóc bạc dài và bộ râu bay ngược ra sau trong bầu không khí đêm. Và Harry cũng thế, mắt nhìn cái đầu lâu ở phía trước, nỗi sợ hãi phình lên trong người như một cái bong bóng đầy nọc độc, đè ép buồng phổi nó, quét sạch tất cả những nỗi lo âu khác ra khỏi tâm trí nó…
Hai thầy trò nó đã rời trường bao lâu rồi? Đến giờ này sự may mắn của Ron, Hermione và Ginny đã tan hết chưa? Có phải một đứa nào đó trong tụi nó là nguyên nhân khiến Dấu hiệu xuất hiện bên trên ngôi trường không? Hay Neville, hay Luna, hay một thành viên nào đó trong ĐQD? Và nếu thế… Chính nó là đứa đã bảo bọn bạn đi tuần tra các hành lang, nó đã yêu cầu chúng phải rời khỏi giường ngủ an toàn của mình… Chẳng lẽ nó lại phải chịu trách nhiệm, một lẫn nữa, cho cái chết cảu một người bạn sao?
Khi bay trên ngõ hẻm quanh co, tối hù mà họ đã đi bộ lúc trước, Harry nghe thấy cụ Dumbledore lại lẩm bẩm bằng thứ ngôn ngữ lạ lùng nào đó, hào lẫn với tiếng không khí ban đêm rít bên tai nó. Nó nghĩ nó đã hiểu ra lý do khi cán chổi chòng chành mất một thoáng lúc họ bay vượt qua bức tường ranh giới để vô sân trường: cụ Dumbledore đang giải hóa những thứ bùa chú do chính cụ đã yểm xung quanh lâu đài, để họ có thể vô trường một cách nhanh chóng. Dấu hiệu Hắc ám đang nhấp nháy ngay bên trên Tháp thiên văn, nơi cao nhất của tòa lâu đài. Điều đó có nghĩa là vụ giết chóc đã xảy ra ở đó?
Cụ Dumbledore đã bay ngang qua bức thành lũy đầy lỗ châu mai và đang leo xuống khỏi chổi; Harry đáp xuống sát bên cụ vài giây sau và nhìn quanh.
Đỉnh Tháp vắng tanh. Cánh cửa dẫn tới cầu thang xoắn dẫn vô lâu đài đóng chặt. Không hề có Dấu hiệu của mộ cuốc vật lộn, một trận chiến sinh tử hay một xác chết nào.
“Vậy nghĩa là sao?” Harry hỏi cụ Dumbledore, nó ngước nhìn cái đầu lâu xanh lá cây, có lưỡi rắn sáng lóe lên thiệt ác hiểm phía trên họ. “Có phải là Dấu hiệu thật không? Có chắc là có ai đố đã… thưa giáo sư?”
Trong ánh sáng xanh đục phát ra từ Dấu hiệu, Harry thấy cụ Dumbledore đang túm chặt lấy ngực mình bằng bàn tay nám đen.
“Đi đánh thức Severus,” cụ Dumbledore nói nhỏ những rành rọt. “Báo cho thầy ấy biết sự việc xảy ra và đưa thầy ấy đến gặp thầy. Không được làm gì khác, không được nói với ai khác và không được bỏ Áo khoác tàng hình ra. Thầy sẽ đợi ở đây.”
“Nhưng…”
“Con đã thề là tuân lệnh thầy, Harry… Đi!”
Harry hấp tấp chạy ra cánh cửa daxn tới cầu thang xoắn, nhưng bàn tay nó vừa mới gần chạm vô cái khoen sắt trên cửa thì nó nghe thấy tiếng chân chạy rầm rập ở phía bên kia cửa. Nó quay lại nhìn cụ Dumbledore, cụ ra hiệu cho nó lùi lại. Harry vừa quay lưng đi vừa rút đũa phép của nó ra.
Cánh cửa bật mở bung và ai đó băng vút qua cửa thét lên: “Tước khí giới!”
Toàn thân Harry đột nhiên trở nên cứng đờ và bất động và nó cảm thấy nó té ngã vô bức tường Tháp, tựa vô đó như một bức tượng lung lay, không thể nhúc nhích hay nói được. Nó cũng không hiểu tại sao sự việc này lại xảy ra – Tước khí giới chứ đâu phải là bùa Đông cứng…
Thế rồi nhờ ánh sáng từ Dấu hiệu Hắc ám, nó thấy cây đũa phép của cụ Dumbledore bay thành hình vòng cung qua bờ thành và nó hiểu ra… Cụ Dumbledore đã ếm bùa không lời cho Harry bất động và cái giây cụ thực hiện bùa chú ấy đã phải trả giá bằng cơ hội tự vệ cho chính cụ.
Đứng dựa vô tường thành, với gương mặt trắng bệch, cụ Dumbledore vẫn không tỏ ra dấu hiệu kinh hãi hay lo lắng gì. Cụ thản nhiên nhìn qua kẻ vừa tước khí giới mình và nói, “Chào Draco.”
Malfoy tiến lên trước, láo liên dòm quanh thiệt lẹ để kiểm tra coi có phải chỉ có một mình nó và cụ Dumbledore không. Mắt nó rớt xuống cái cán chổi thứ hai.
“Còn ai nữa ở đây?”
“Một câu hỏi lẽ ra ta phải hỏi trò. Hay có phải trò đang hành động một mình không?”
Harry thấy đôi mắt trắng dã của Malfoy dịch trở lại cụ Dumbledore trong ánh sáng xanh nhức nhối của Dấu hiệu Hắc ám.
“Không,” nó đáp. “Tôi có yểm trợ. Đêm nay có các Tử thần thực tử trong trường của ông đấy.”
“Chà chà,” cụ Dumbledore nói, cứ như Malfoy vừa trình bày cho cụ một chương trình bài tập về nhà đầy tham vọng. “Hay lắm. Trò kiếm ra cách để đưa bọn chúng vô, phải không?”
“Phải,” Malfoy nói, thở hổn hà hổn hển. “Ngay trước mũi ông và ông không bao giờ nhận thấy.”
“Thiên tài,” cụ Dumbledore nói. “Nhưng mà… tha lỗi cho ta… bây giờ chúng đang ở đâu? Xem ra trò không được trợ sức.”
“Họ đụng độ với một tên lính canh của ông. Họ đang đánh nhau bên dưới. Họ sẽ đánh không lâu đâu… Tôi phóng lên trước. Tôi… tôi có một việc phải làm.
“À, vậy thì trò phải tiếp tục làm rồi, trò yêu quý,” cụ Dumbledore nói nhẹ ru.
Im lặng. Harry đứng như cầm tù trong cơ thể vô hình, tê liệt của chính nó, trố mắt nhìn hai người, tai nó căng ra để nghe tiếng đánh nhau đằng xa cảu bọn Tử thần thực tử và trước mặt nó, Draco Malfoy chẳng làm gì cả, chỉ thao láo dòm cụ Dumbledore, lúc này rõ ràng là cụ đang mỉm cười.
“Draco, Draco, trò không phải là kẻ giết người.”
“làm sao ông biết?” Malfoy độp lại ngay lập tức.
Hình như Malfoy cũng nhận ra những lời ấy nghe thiệt ngớ ngẩn làm sao, Harry thấy hắn đỏ mặt lên trong ánh sáng xanh của Dấu hiệu Hắc ám.
“Ông không biết tôi có thể làm gì đâu,” Malfoy nói cứng cỏi hơn. “Ông không biết tôi đã làm gì đâu.”
“À, ta biết chứ,” cụ Dumbledore nói nhã nhặn. “Trò sém nữa là giết chết Katie Bell và Ronald Weasley. Trò đang cố gắng, với quyết tâm ngày càng cao, giết ta suốt năm qua. Tha lỗi cho ta, Draco, nhưng mà đó là những cố gắng tội nghiệp… quá tội nghiệp, thành thực mà nói, ta tự hỏi trò có thiệt tình để tim óc vô đó hay không…”

“Có chứ sao không!” Malfoy nói quyết liệt. “Tôi đã thực hiện nó suốt cả năm và đêm nay…”
Đâu đó bên trong lâu đài, phái dưới lầu, Harry nghe thấy một tiếng rú bị nghẹt lại. Malfoy ngây đờ người ra ngoái lại nhìn.
“Ai đó đang đánh nhau hay ghê,” cụ Dumbledore nói kiểu vui chuyện. “Nhưng trò nói… ờ, trò đã tìm ra được cách rước Tử thần thực tử vô trường của ta, điều mà ta thừa nhận rằng ta đã nghĩ là không thể xảy ra được… trò đã làm việc đó như thế nào?”
Nhưng Malfoy chẳng nói gì: hắng vẫn đang lắng nghe xem cái gì đang diễn ra ở bên dưới và xem ra hắn cũng đang tê cứng không kém gì Harry.
“Có lẽ trò phải tiếp tục công việc đó một mình thôi vậy,” cụ Dumbledore đề nghị. “Rủi kẻ yểm trợ của trò bị lính gác của ta hạ gục rồi thì sao? Có lẽ trò đã nhận ra đêm nay cũng có những thành viên khác của Hội Phượng hoàng ở đây. Mà rốt cuộc thì, thật ra trò đâu cần trợ giúp… Lúc này ta không có đũa phép… Ta không thể tự vệ.”
Malfoy vẫn chỉ dòm cụ chằm chằm.
“Thì ra là vậy,” cụ Dumbledore nói vẻ tử tế khi Malfoy chẳng cục cựa cũng chẳng lên tiếng. “Chúng chưa tới nhập bọn thì trò còn sợ chưa dám ra tay.”
“Tôi không sợ!” Malfoy quát, cho dù nó vẫn không động tịnh gì để làm cho cụ Dumbledore bị thương. “Chính ông mới là kẻ phải sợ!”
“Nhưng sao thế? Ta không nghĩ là trò sẽ giết ta, Draco à. Giết chóc không dễ như những kẻ ngây thơ thường tin đâu… Vậy hãy nói cho ta biết, trong khi chúng ta đợi đồng bọn của trò tới… làm cách nào mà trò lén đưa bọn chúng vô đây được? Coi bộ trò phải mất bộn thời gian để tìm ra cách thực hiện việc đó.”
Trông dáng bộ Malfoy như thể đang cố chống lại ý muốn thét toáng lên hoặc ói ra. Nó nuốt nước miếng khan và thở sâu vài hơi, nhìn cụ Dumbledore trừng trừng, cây đũa phép của nó chĩa thẳng vào tim cụ. Rồi, như thể không kềm nổi mình nữa, nó nói, “Tôi phải sửa lại cái Tủ Biến mất bị hư nhiều năm rồi không ai dùng. Cái tủ mà lão Montague bị kẹt vô hồi năm ngoái.”
“À à à à à.”
Tiếng thở dài của cụ Dumbledore hơi giống như tiếng rên rỉ. Cụ nhắm mắt lại một thoáng.
“Thật thông minh… ta nghĩ nó có một cặp mà.”
“cái kia ở trong tiệm Borgin và Burkes,” Malfoy nói, “và chúng tạo nên một dạng như đường đi giữa hai cái với nhau. Lão Montague bảo với tôi là trong cái lần mà lão bị kẹt ở trường Hogwarts, lão bị giam hãm những thỉnh thoảng vẫn nghe thấy những gì đang diễn ra trong trường và có khi lại nghe được những việc xảy ra ở trong tiệm, cứ như tủ Biến mất đi lại giữa hai nơi, nhưng lại không ai nghe được lão… Cuối cùng lão xoay xở độn thổ ra được, mặc dù lão chưa bao giờ thi đậu môn này. Lão mém chết khi làm vậy. Ai cũng nghĩ đó là một câu chuyện thú vị, nhưng tôi là người duy nhất nhận ra nó có ý nghĩa gì… thậm chí lão Borgin cũng không biết… tôi là người nhận ra có thể có một con đường đi vô trường Hogwarts qua những tủ Biến mất nếu tôi sửa được cái tủ hư.”
“Rất hay,” cụ Dumbledore lầm bầm. “Vậy là bọn Tử thần thực tử có thể đi từ tiệm Borgin và Burkes vô trường để giúp trò… một kế hoạch thông minh, một kế hoạch rất thông minh… và như trò nói, ở ngay trước mũi ta…”
“Đúng thế,” Malfoy nói, thiệt quái dị, hình như nó cảm thấy được an ủi và động viên từ lời khen của cụ Dumbledore. “Đúng vậy đấy!”
“Những cũng có vài lần thì không được như thế,” cụ Dumbledore tiếp, “khi trò không chắc mình có sửa được cái tủ Biến mấthay không? Và trò liền dùng đến chiêu độc địa và xấu ca là gởi cho ta một sợi xâu chuỗi bị ếm, nhưng nó lại ếm sai địa chỉ… còn rượu mật ong tẩm độc là thứ mà ta ít có khả năng sẽ uống nhất…”
“Ồ ồ, ông vẫn không nhận ra ai đnứg đằng sau tất cả những vj này, đúng không?” Malfoy cười khẩy khi cụ Dumbledore hơi trượt xuống bức tường, sức mạnh trong hai chân cụ rõ ràng đang mất đi và Harry cố ráng một cách vô hiệu và câm nín chống lại cái bùa đang quấn chặt nó.
“Thật ra thì ta biết,” cụ Dumbledore nói. “Ta chắc chắn đó là trò.”
“Thế thì tại sao ông không ngăn tôi lại?” Malfoy chất vân.
“Có chứ, Draco. Giáo sư Snape luôn canh chừng trò theo lệnh của ta…”
“Gã ấy không làm theo lệnh ông, gã đã hứa với mẹ tôi…”
“Dĩ nhiên đó là những gì thầy ấy nói với trò, Draco, nhưng…”
“Gã là gián điệp hai mang, lão già khờ khạo à, gã không làm việc cho ông đâu, đó là ông nghĩ thế thôi!”
“Trò với ta chắc phải bất đồng với nhau về điều đó thôi, Draco à. Một điều chắc chắn là ta tin tưởng giáo sư Snape…”
“Rồi, thế thì ông chẳng nắm được gì rồi!” Malfoy mỉa mai. “Gã đã liên tục đòi giúp đỡ tôi… thèm muốn tất cả vinh quang cho riêng gã… muốn được nhúng tay vô hành động đôi chút… “Trò đang làm cái gì đó? trò đã làm vụ sợi xâu chuỗi à, thiệt ngu ngốc, vụ đó có thể đã làm hỏng tất cả mọi việc…” Nhưng mà tôi không hé môi cho gã biết tôi đang làm gì trong Phòng theo yêu cầu. Ngày mai gã sẽ tỉnh giấc và tất cả sẽ chấm hết và gã sẽ chẳng còn là cục cưng của Chúa tể Hắc ám nữa, gã sẽ chẳng là gì nếu so với tôi cả, chẳng là cái quái gì!”
“Thiệt đáng hài lòng,” cụ Dumbledore nói hòa nhã. “Tất cả chúng ta đều thích được ghi nhận đúng mức về công việc khó nhọc của mình… nhưng dẫu sao thì chắc chắn trò cũng phải có đồng lõa… ai đó ở làng Hogsmeade, ai đó có thể lén dúi vô giỏ của Katie cái… cái… aaaaa…”
Cụ Dumbledore lại nhắm mắt và gục đầu, như thể cụ sắp ngủ đến nơi.
“…dĩ nhiên… Rosmerta. Bà ấy đã bị yểm lời nguyền Độc đoán bao lâu rồi?”
“Cuối cùng cũng biết được điều đó, hả?” malfoy hcaam chọc.

Lại một tiếng rú nữa từ dưới lầu, còn lớn hơn tiếng rú vừa nãy. Malfoy sợ sệt ngó ra sau một lần nữa, rồi lại nhìn cụ Dumbledore – cụ vẫn đang nói tiếp, “Vậy là Rosmerta tội nghiệp bị ép buộc phải rình rập trong chính phòng tắm của mình và chuyển xâu chuỗi cho bất kỳ học sinh nào của trường Hogwarts vô đó một mình mà không có ai theo cùng? Rồi rượu mật ong tẩm độc… Hừ, rất tự nhiên, Rosmerta có thể chuốc độc giùm cho trò trước khi bà ấy gửi chai rượu cho Thầy Slughorn, tin rằng đó là món quà Giáng sinh cho ta… Phải, thật gọn gàng… rất tươm tất… thầy Filch hiền từ dĩ nhiên sẽ không kiểm tra chai rượu của quý bà Rosmerta… Cho ta biết, trò liên lạc với bà Rosmerta như thế nào? ta cứ nghĩ chúng ta kiểm soát hết được tất cả những hình thức thông tin liên lạc vô và ra khỏi trường rồi chứ.”
“Đồng xu được yểm bùa,” malfoy nói, cứ như nó được giục giã phải nói tiếp, mặc dù bàn tay cầm đũa phép của nó đang run lên thảm hại. “Tôi có một đồng xu và bà ấy có một đồng xu khác và tôi gởi cho bà ấy những thông điệp…”
“Có phải đó là phương thức thông tin bí mật àm cái nhóm tự gọi là Đoàn quân Dumbledore sử dụng hồi năm ngoái không?” Cụ Dumbledore hỏi. Giọng cụ nhẹ và bình thường, nhưng Harry thấy khi nói điều đó cụ tuột thấp vài phân xuống dọc bức tường.
“Phải, tôi lấy ý tưởng từ bọn chúng,” Malfoy nói, với một nụ cười xoắn vẹo. “Tôi cũng nảy ra ý tưởng tẩm rượu mật ong từ con Granger Máu bùn, tôi nghe con đó nói chuyện trong thư viện là lão Filch không nhận ra chất độc…”
“Làm ơn đừng dùng cái từ đầy xúc phạm đó trước mặt ta,” cụ Dumbledore nói.
Malfoy phá ra cười ồm ồm.
“Ông còn lưu ý đến việc tôi nói “Máu bùn” khi tôi sắp giết ông à?”
“Ừ,” cụ Dumbledore nói và Harry thấy hai bàn chân cụ trượt xuống sàn khi cụ vẫn cố giữ cho đứng thẳng. “Nhưng về việc trò định giết ta, Draco, nãy giờ trò có mấy phút dài rồi. Chúng ta hoàn toàn có một mình. Ta đang vô phương tự vệ còn hơn cả mơ ước của trò và trò vẫn chưa ra tay…”
Miệng Malfoy xoắn vặn lại một cách vô tình, như thể nó vừa nhai phải một cái gì đó đắng nghét.
“Giờ, về việc đêm nay,” cụ Dumbledore nói tiếp, “ta hơi thắc mắc nó xảy ra như thế nào… trò biết là ta rời khỏi trường hả? À mà dĩ nhiên,” cụ Dumbledore tự trả lời câu hỏi của mình, “ Rosmerta thấy ta rời khỏi, bà ấy báo cho trò biết bằng cách dùng đồng tiền tinh khôn của trò, ta chắc chắn…”
“Đúng thế,” Malfoy nói. “Nhưng bà ta chỉ nói ông đi uống chút gì đó, ông sẽ quay lại…”
“Ờ, đúng là ta có uống đang hoàng… và ta đã trở về… tàm tạm,” cụ Dumbledore lẩm bẩm. “Vì vậy trò quyết định giăng bẫy ta?”
“Chúng tôi quyết định phóng Dấu hiệu Hắc ám lên Tháp và nhử cho ông cuống quít chạy lên đây, để coi ai bị giết,” Malfoy nói. “Và nó hiệu nghiệm!”
“Ờ… đúng mà không đúng…” cụ Dumbledore nói. “Nhưng ta có thể nghĩ rằng không ai bị giết chứ hả?”
“Có người chết rồi,” Malfoy nói và giọng nó hình như cao vút lên tới quãng tám khi nói thế. “Một trong những lính canh cảu ông… tôi không biết là đứa nào, trời tối quá… tôi dẫm phải xác nó… Tôi được yêu cầu hãy chờ ở trên đây khi ông quay về, chỉ tại bọn Phương Hoàng của ông cản đường.”
“Đúng, họ làm đấy,” cụ Dumbledore nói.
Một tiếng nổ và những tiếng la hét từ bên dưới, lớn hơn bao giờ hết; nghe như người ta đang chiến đấu ngay trên cầu thang xoắn dẫn đến chỗ cụ Dumbledore, Malfoy và Harry đứng; trái tim Harry dộng bịch bịch câm lặng trong bộ ngực tàng hình của nó… ai đó đã chết… Malfoy đã bước qua xác người ấy… nhưng đó là ai?
“Còn một ít thời gian, xét trên nhiều khía cạnh,” cụ Dumbledore nói. “Vậy, chúng ta hãy thảo luận lựa chọn của trò nào, Draco.”
“Lựa chọn của tôi!” Malfoy nói lớn. “Tôi đang đứng đây, đũa phép trong tay… tôi sắp giết ông…”
“Cậu bé thân mến của ta, chúng ta thôi giả đò thêm về chuyện này đi. Nếu trò định giết ta thì đáng lẽ trò phải làm ngay khi Tước khí giới của ta chứ, đáng lẽ trò không được dừng lại để có cuộc tán gẫu dễ chịu về phương thức với phương tiện này chứ.”
“Tôi không có lựa chọn nào khác!” Malfoy nói và nó đột nhiên trắng bệch ra hệt như cụ Dumbledore. “Tôi phải làm việc đó! Ngài sẽ giết tôi! Ngài sẽ giết cả gia đình tôi!”
“Ta rất hiểu sự khó khăn ở vị trí của trò,” cụ Dumbledore nói. “Trò nghĩ coi, tại sao ta không đối phó với trò từ trước khi sự việc này xảy ra? Bởi vì ta biết rằng trò chắc chắn sẽ bị giết nếu Chúa tể Voldermort nhận ra là ta nghi ngờ trò.”
Malfoy nhăn mặt trước âm thanh của cái tên đó.
“Ta không dám nói với trò về nhiệm vụ mà ta biết trò đã phải thực hiện, phòng trường hợp hắn dùng phép Đọc tư tưởng để chống lại trò,” cụ Dumbledore tiếp. “Nhưng bây giờ, cuối cùng chúng ta có thể nói huỵch tẹt với nhau… rằng chưa có thiệt hại gì xảy ra cả, trò chưa làm ai bị thương, mặc dù trò rất may mắn là những nạn nhân bất đắc dĩ của trò vẫn còn sống… ta có thể giúp trò, Draco.”
“Không, ông thì làm được gì,” Malfoy nói, bàn tay cầm đũa phép của nó run bắn lên. “Không ai có thể giúp được. Ngài bắt tôi phải làm điều đó, không thì ngài sẽ giết tôi. Tôi không có lựa chọn.”
“Về với phe chính nghĩa đi, Draco và chúng ta có thể che giấu trò hoàn hảo hơn trò có thể tưởng tượng ra. Còn gì nữa nhỉ, ta cũng có thể phái những thành viên của Hội Phượng hoàng tới để đưa mẹ trò đi trốn ngay trong đêm nay. Lúc này cha của trò đang an toàn trong ngục Azkaban… khi việc xảy đến chúng ta cũng có thể bảo vệ ông ấy… Hãy về phe chính nghĩa, Draco… Trò không phải là kẻ sát nhân…”
Draco trố mắt dòm cụ Dumbledore.
“Nhưng tôi đã đi xa được đến thế này, đúng không?” Nó nói chậm rãi. “Người ta nghĩ rằng tôi sẽ chết khi cố làm điều này, nhưng tôi ở đây… và ông đang nằm dưới tay tôi… Tôi là người có đũa phép… mạng ông là do tôi định đoạt.”
“Không phải, Draco,” cụ Dumbledore nói khẽ. “Quyền sinh sát là của ta, không phải của trò, chuyện đó giờ mới rắc rối.”
Malfoy không nói gì. Miệng nó há hốc, bàn tay cầm đũa phép vẫn run bần bật. Harry nghĩ bàn tay ấy có hơi hạ xuống một chút…
Nhưng bất thình lình, có tiếng những bước chân nệ rầm rập lên những bậc thang và một giât sau, Malfoy bị gạt bắn ra khỏi lối đi khi bốn người mặc áo chùng đen lao vù qua cửa vô đỉnh tháp. Vẫn cứng đờ, dòm không chớp mắt, Harry kinh hãi dán tịt mắt vô bốn người lạ: dường như bọn Tử thần thực tử đã thắng trận chiến bên dưới.
Một gã đàn ông u bướu sần sùi, mắt hiếng một cách quái dị phọt ra một tiếng cười khọt khẹt.
“Dumbledore trong góc tường!” Gã nói và quay qua một mụ đàn bà nhỏ, mập lùn trông có vẻ như là em gái của hắn, mụ này đang cười khoái trá. “Dumbledore không đũa phép, Dumbledore có một mình! giỏi lắm, Draco, giỏi lắm!”
“Chào Amycus,” cụ Dumbledore điềm tĩnh nói, như thể chào một người tới dự tiệc trà. “Anh còn mang theo cả Alecto nữa… duyên dáng…”
Mụ đàn bà nhếch một nụ cười gằn, giận dữ.
“Bộ lão nghĩ mấy lời giỡn nhảm nhí đó của lão sẽ giúp lão trên giường hấp hối sao?” Mụ nhạo báng.
“Giỡn? Không, không phải, đó là phong cách rồi,” cụ Dumbledore đáp.

“Làm đi,” tên lạ mặt đứng gần Harry nhất nói; đó là một tên cao lớn, to bè có tóc và ria xám rối bết, bộ áo chùng đen Tử thần thực tử của hắn coi bộ chật ních, khó chịu. Hắn có một giọng nói không giống bất cứ giọng nói nào mà Harry từng nghe; như tiếng chó sủa ông ổng. Harry ngửi thấy một mùi hổ lốn pha trộn giữa bụi đất, mồ hôi và không thể nhầm lẫn được, là mùi máu tỏa ra nồng nặc từ hắn. bàn tay nhớp nháp cảu hắn có những móng tay dài sọc, vàng khè.
“Phải mi đó không, Fenrir?” Cụ Dumbledore hỏi.
“Tao đây,” gã kia rít chói tai. “Hài lòng được gặp tao hả, Dumbledore?”
“Ồ không, ta không thể nói rằng ta hài lòng được…”
Fenrir Greyback bành miệng ra cười, nhe hàm răng nhọn hoắt. Máu chảy rỉ rả xuống cằm hắn và hắn thủng thỉnh liếm mép một cách gớm ghiếc.
“Nhưng lão thừa biết tao mê con nít đến thế nào mà, lão Dumbledore.”
“Ta suy ra rằng bây giờ mi tấn công người ngay cả khi không có trăng tròn, phải không? Đây là điều bất thường nhất… mi đã phát triển đến độ thèm thịt người sống đến nỗi không thể thỏa mãn một tháng một lần sao?”
“Đúng thế,” Greyback nói. “Việc ấy khiến lão sốc hả, Dumbledore? Khiến lão sợ hả?”
“Hừm, ta không thể giả bộ rằng việc đó không làm ta có hơi gớm ghiếc một chút,” cụ Dumbledore nói. “Hừ, ta có hơi sốc là sốc do anh Draco đây đã mời mi, tất cả bọn mi, vô trường nơi bạn bè của anh ta sống…”
“Không phải,” Draco thở hổn hển. Nó không nhìn Greyback; có vẻ như nó không muốn liếc mắt nhìn hắn chút nào. “Tôi không biết ông ta sẽ tới…”
“Tao không muốn bỏ lỡ chuyến tàu tới Hogwarts, lão Dumbledore.” Greyback gầm eo éo. “Không đời nào khi mà có những cái cổ họng sẵn sàng cho tao rứt… mê ly… mê ly…”
Rồi hắn giơ một móng tay vàng khè lên và xỉa mấy cái răng cửa của mình, nhìn cụ Dumbledore một cách quỷ quyệt.
“Tao có thể thịt lão sau cùng, Dumbledore à…”
“Dẹp đi,” tên Tử thần thực tử thứ tư gằn giọng. Gã có một gương mặt độc ác, nặng trịch. “Chúng ta đã nhận được lệnh rồi, Draco sẽ làm việc đó. Nào, Draco, lẹ lên.”
Draco đang tỏ ra thiếu kiên quyết hơn bao giờ hết. Nó lộ vẻ khiếp đảm khi nhìn chòng chòng vô mặt cụ Dumbledore, mặt cụ giờ thậm chí còn tái hơn và hình như thấp hơn bình thường, bởi vì cụ đã trượt xuống bức tường thành khá xa.
“Dù sao thì lão cũng không trụ lâu được trên đời này, nếu tụi bay hỏi tao!” Gã đàn ông bị lé nói, có tiếng cười giễu cợt của em gái gã phụ họa. “Coi lão kìa… có gì xảy ra với lão vậy, Dumby?”
“Ồ, sức kháng cự yếu hơn, phản xạ tự nhiên chậm hơn, Amycus à,” cụ Dumbledore trả lời. “Tóm lại là tuổi già… một ngày nào đó, có lẽ nó cũng sẽ xảy ra với anh… nếu anh may mắn…”
“Thế là ngụ ý gì?” Tên Tử thần thực tử rú lên, điên dại một cách đột ngột. “Lúc nào cũng thế, phải không, Dumby, chả nói gì, cảh làm gì, tao thậm chí không biết tại sao Chúa tể Hắc ám lại mất công giết mày! Lẹ lên Draco, làm đi!”
Nhưng đúng lúc đó, tiếng giao chiến kịch liệt lại nổi lên từ bên dưới và một giọng quát lớn, “Chúng chặn cầu thang rồi… Rút nhỏ lại! RÚT NHỎ LẠI!”
Trái tim Harry nhảy vọt lên: vậy là bốn tên này chưa loại được hết tất cả những người chống cự, mà chỉ đột phá qua vòng chiến để lên đỉnh Tháp và căn cứ vô những tiếng ồn đó, thì đã có một hàng rào chắn đằng sau chúng…
“Nào, Draco, lẹ lên!” Tên có vẻ mặt tàn bạo điên tiết nói.
Nhưng bàn tay cảu Draco đang run rẩy tệ hại đến nỗi nó gần như không thể nhắm được.
“Để tao làm,” Greyback gầm gừ, lao về phía cụ Dumbledore với hai bàn tay vươn tới, hàm răng nhe ra đầy tức giận.
“Tao bảo không!” Gã mặt hung ác quát lớn; một ánh chớp lóe lên và tên người hóa thú bị bắn văng ra khỏi lối đi; hắn bám vô bức tường bao quanh tháp và giãy giãy, trông tức tối vô cùng. Tim Harry đang đập mạnh đến nỗi dường như không thể không ai thấy nó đang đứng đó, bị cầm tù vì bùa ếm của cụ Dumbledore… nếu có thể nhúc nhích thì nó đã có thể tung ra một lời nguyền từ dưới lớp Áo khoác…
“Draco, làm đi, không thì tránh sang bên ột đứa bọn tao…” Mụ đàn bà ré lên, nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy cửa dẫn lên đỉnh tháp bật tung một lần nữa và đứng sựng đó là Thầy Snape, đũa phép nắm chặt trong tay khi đôi mắt đen cảu ông ta quét qua toàn cảnh, từ cụ Dumbledore gục quỵ xuống tường, đến bốn tên Tử thần thực tử, kể cả tên người sói nổi điên và Malfoy.
“Chúng tôi có một rắc rối, Snape à,” Amycus u bướu nói, mắt gã và cây đũa phép của gã gắn chặt vô cụ Dumbledore. “Thằng nhóc không thể…”
Nhưng một người nào đó nữa vừa mới gọi tên Thầy Snape, hơi nhẹ.
“Severus…”
Âm thanh đó khiến Harry sợ điếng hồn hơn bất cứ thứ gì nó đã trải qua suốt cả đêm nay. Lần đầu tiên, cụ Dumbledore đang van nài.
Thầy Snape không nói gì, chỉ bước tới trước và thô bạo đẩy Malfoy tránh đường. Ba tên Tử thần thực tử lùi lại, im thin thít. Ngay cả tên người sói cũng phcuj tùng hoàn toàn.
Thầy Snape nhìn trừng trừng cụ Dumbledore một lúc và có nét khiếp sợ pha lẫn căm ghét khắc sâu trong những đường hằn nhăn nhúm trên gương mặt.
“Severus… làm ơn…”
Thầy Snape giơ cây đũa phép của mình lên và chỉ thẳng vào cụ Dumbledore.
Avada Kedavra!
Một luồng ánh sáng xanh lá cây bắn vút ra từ đầu đũa phép của Snape và trúng trọn lồng ngực cụ Dumbledore. Tiếng thét kinh hoàng của Harry không thể dứt khỏi thân nó; im lặng và bất động, Harry bị ép phải chứng kiến khi cụ Dumbledore bay bổng lên không: trong chớp mắt cụ dường như treo lơ lửng bên dưới cái hình đầu lâu sáng rực và rồi cụ từ từ rớt ngược trở xuống, như một con búp bê vải lớn, qua khỏi bức tường có lỗ châu mai và khuất khỏi tầm mắt.
hết: Chương 27, xem tiếp: Chương 28
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.