Đọc truyện Harry Potter Đồng Nhân Vinh Quang Vĩnh Hằng – Chương 38: Rắn Nhỏ
EDITOR: PARK HOONWOO
SỬA LỖI VÀ BETA: JEON KOOKIE + Yuna
Cuộc sống của Hogair sau khi trở lại thế giới phép thuật rất bình tĩnh, đôi khi xử lý vài việc làm ăn nhỏ của mình, còn lại đều do giám đốc Hawk giải quyết.
Đây là một Hufflepuff đến từ Muggle, sau khi tốt nghiệp ở Hogwarts liền trở về Muggle giới để học kinh tế cho nên anh ta rất giỏi những việc đầu tư linh tinh như thế này.
Hogair rất yên tâm khi giao sản nghiệp trong tay mình cho anh ta quản lý.
Thỉnh thoảng hắn sẽ ngốc ở trang viên Slytherin đọc sách hay nghiên cứu phép thuật gì đó, đôi khi đến trang viên Malfoy làm khách.
Hôm nay, Hogair đến trang viên Malfoy làm khách.
Abraxas không ở nhà, trong trang viên chỉ có Elissa và Lucius đang ngồi chơi trong phòng khách.
Lucius chỉ mới mười tháng tuổi, chắc chắn sẽ không đi được nhưng thằng bé bò cũng rất nhanh.
Khi hắn xuất hiện trong phòng khách, hắn nhìn thấy Lucius chơi rất vui vẻ, có vẻ thằng bé nghe thấy tiếng bước chân nên rất nhanh đã bò đến dưới chân hắn, vươn tay đòi ôm.
Hogair nhìn cái bộ dạng ngoan ngoãn này của Lucius trong lòng liền nhanh chóng mềm nhũn, tuân mệnh cúi xuống ôm Lucius lên trước ngực.
“Ayer, Lucius vừa thấy anh đã vui như vậy làm cho người mẹ như tôi rất ghen tị a!” Elissa nói.
Hogair cười cười, sau đó ước lượng trọng lượng của vật nhỏ trong lòng nói: “Mấy ngày không gặp nhóc, nặng lên nha.
Sao, có nhớ chú không?”
Lucius cười đến không thấy mắt, khoé miệng cong cong, nước bọt chảy thằng ra khỏi miệng “A, a!”
“Lucius vẫn chưa biết nói sao? Nào, kêu Ayer!” Hogair dạy Lucius gọi tên của mình “Ayer, Ayer…”
“Abra dạy rất lây rồi, nhưng nó vẫn chưa gọi được anh ấy hai tiếng baba đâu!” Elissa nói.
“Để tôi thử xem, chắc chắn là sẽ được.” Hắn không thèm để ý, tiếp tục lặp lại tên mình cho Lucius trong ngực, nhưng nhóc con này nhất quyết không nói, chỉ nhìn hắn cười ngốc.
Đến khi hắn muốn từ bỏ thì lại nghe được một thanh âm non nớt kêu “A, yer——-Ayer!”
“Là Lucius nói!” Hogair kinh ngạc nhìn Elissa.
Tất nhiên cô cũng nghe được giọng nói của con trai mình, cô rất vui khi cuối cùng con trai cũng đã có thể nói được những tiếng đầu tiên, nhưng cũng rất tiếc nuối khi người đầu tiên thằng bé gọi không phải cô a, dù sao cô mới chính là mẹ nó mà “Đúng vậy, thằng bé kêu Ayer!”
“Ha ha, chắc chắn tên Abra đó rất ghen tị với tôi! Dù sao cái tên đầu tiên mà Luius gọi là tôi chứ không phải cậu ta.” Hogair cực kỳ đắc ý nói.
“Hai người các anh tranh chấp chuyện này làm gì!” Elissa che miệng cười nói.
Hogair cười cười, sau đó tiếp tục dạy Lucius nói chuyện, chỉ là hắn cố gắng tập cho thằng bé cho đến khi nó đi ngủ mà nó cũng chỉ gọi Ayer hai lần.
Nhưng Elissa cũng rất vui, con trai cô đã học được gọi “mẹ” rồi a.
Buổi tối, Hogair đã thành công làm cho Abraxas – nhi khống – Malfoy cảm thấy cực kỳ ức chế, bởi vì khi cậu cố gắng dạy Lucius thì thằng bé không thèm quan tâm chút nào đến vị ba sinh thành này hết, trực tiếp lơ cậu đó.
Cái thế giới đầy nghiệt ngã này! Sau khi biết nói, Lucius dần dần tập nói một ít từ đơn, sau đó bắt đầu học tập khi mà y đã có thể đi vững.
Mà sau khi Luicus bắt đầu học vỡ lòng thì Hogair cũng trở nên rất vội vàng.
Sinh ý của hắn ở Muggle bắt đầu mở rộng, cho nên hiện tại có vài cuộc họp cần hắn đích thân chủ trì.
Nhưng vẫn rất hên là sinh ý của hắn ở thế giới phép thuật đa phần là hợp tác với Abraxas, cho nên phần lớn đều là do bạn tốt của hắn chịu trách nhiệm quản lý.
Hắn chỉ phụ trách bơm vốn, sau đó cung cấp ý kiến của bản thân khi cần, tỷ như lần hắn đề cử siêu thị của giới Muggle cho Abraxas, cậu ta liền đến Hẻm Xéo lập ra một cái, hắn cũng đề cử mặt hàng buôn bán cũng như hình thức kinh doanh cho cậu ta, sau đó cậu ta tự suy nghĩ xem có thể thực hiện được không.
Mặc dù công việc bận rộn, nhưng hắn vẫn không quên chú ý đến Hogwarts, dù sao thì hắn cũng là người hức tỉnh của Hogwarts.
Tại vì sự xuất hiện khế ước của hắn và Hogwarts, hắn sẽ định kì mỗi năm một lần vào Hogwarts, đương nhiên không phải đường đường chính chính bước vào mà là trộm vào, vì Hogwarts mà cung cấp thêm ma lực, đồng thời cũng tinh luyện lại ma lực của chính mình.
Sau khi thân thể này của hắn thành niên, ma lực bên trong cơ thể liền tăng lên gấp đôi so với ban đầu.
Bây giờ có thể nói hắn là phù thuỷ có ma lực dồi dào nhất hiện tại, tuy vậy, bởi vì hiện tại không chiến tranh không áp lực chiến đấu, cho nên đa phần ma lực của hắn đều tiêu tốn vào việc nghiên cứu của bản thân.
Cơ hội để có thể chân chính sử dụng ma lực rất ít.
Thật ra thì hắn cảm thấy việc mình trường kỳ cung cấp ma lực cho Hogwarts là một việc đôi bên cùng có lợi, vừa có thể cung cấp thêm phép thuật để Hogwarts có thể vận hành bình thường vừa có thể giúp hắn tinh lọc ma lực của bản thân, nhằm cô đọng ma lực của bản thân, để khi sử dụng một loại bùa chú nào đó thì sức công phá của nó sẽ mạnh hơn.
Ấy vậy mà, Herpo đã từng nhắc nhở hắn rất nhiều lần, ma lực hắn cung cấp cho Hogwarts là ma lực của chính bản thân mình, cho nên 100 năm sau hắn còn phải dùng chính linh hồn của mình để thức tỉnh Hogwarts.
Nhưng mà 100 năm còn rất lâu, cho nên hắn cũng không quá chú ý đến vấn đề này.
Hogair độn thổ đến rừng cấm tìm sủng vật của mình Anne, nhưng hắn đã đi khắp những nơi mà cô nàng thường hay đến cũng không tìm ra, cuối cùng, hắn thông qua lối đi bí mật cô nàng thường hay sử dụng mà lẻn vào bên trong Hogwarts.
Hiện tại thì Hogwarts vừa mới khai giảng không lâu, cho nên khắp nơi đều người là người, hắn phải rất cẩn thận để mình không bị phát hiện.
Hắn dùng xà ngữ mở ra nơi có khắc hình hai con rắn quấn vào nhau, thành công bước vào mật thất, đi vài bước liền nhìn thấy Anne đang cuốn thành một cục và Herpo cực kì bình tĩnh bên cạnh.
[Lần này ngươi đến trễ?]
Herpo ngửi được mùi của Hogair, bình tĩnh hỏi.
[Uhm, mùa hè năm nay ta không có ở Anh cho nên không đến Hogwarts.
Anne làm sao thế?]
Hogair nhìn Anne đang nằm ngủ bên cạnh.
[Ta cũng không biết, dạo gần đây nàng luôn uể oải, không hề có một chút tinh thần nào.] Herpo rất chán nản khi nhắc đến bạn lữ của mình, lạy Merlin! Nó đã sống cả ngàn năm rồi, khó khăn lắm mới kiếm được một bạn lữ, nàng không thoải mái làm hắn cũng cảm thấy không khoẻ chút nào.
[Phải không?] Hogair ngồi xổm xuống bên cạnh sủng vật của mình, lấy tay vuốt nhẹ vảy của Anne, khẽ kêu [Anne, Nene, dậy! Dậy!]
Hắn gọi thật lâu mới thấy sủng vật của mình miễn cưỡng mở mắt, thều thào nói [Harry đã đến rồi sao? Nene mệt, buồn ngủ quá, muốn ngủ.]
[Còn buồn ngủ, bây giờ không phải mùa đông, mà cho dù là mùa đông thì rõ ràng ngươi không cần ngủ dộng mà.
Hơn nữa không phải ngươi đã lột da xong rồi sao? Hay lần gần đây ăn bậy bạ cái gì đó, làm cho bụng khó chịu?] Hogair gõ gõ đầu Anne hỏi.
[Đồ ăn đều là do gia tinh chuẩn bị, dạo gần đây Anne cũng không ra ngoài.] Herpo thay Anne trả lời.
Sau khi Hogair tốt nghiệp khỏi Hogwarts, hắn liền an bài một gia tinh chuyên môn đưa thức ăn cho Herpo và Anne.
Bởi vì Herpo không thể tuỳ tuỳ tiện tiện mà rời khỏi Hogwarts, mà Anne thì lại thấy sắc quên cmn chủ, nhất quyết gả gà theo gà gả chó theo chó mà sống chết ở lại Hogwarts, chỉ đôi khi rảnh quá không có việc gì làm mới nhớ đến việc mình có một chủ nhân mà chạy đến trang viên Slytherin thăm hắn.
[Hay có trứng rồi?] Hogair suy đoán, một tay ấn bụng Anne, mặc dù thật sự nơi đó ngoại trừ mỡ ra chẳng có gì.
[Trứng? Chúng ta cũng có thể có rắn nhỏ sao?] Herpo nghi hoặc nói.
Nó là tử xà, mà Anne lại là rắn phép thuật, tuy xét trên mặt lý thuyết cả hai đều là rắn, vẫn có thể có rắn nhỏ, nhưng nó không nghĩ có một ngày nó sẽ làm cha đâu!
[Cái này ta không biết.] Hogair lắc đầu, nãy giờ hoàn toàn chỉ là hắn đoán đại, nhựng cuốn sách hắn từng đọc qua không đề cập đến chuyện một tử xà và một con rắn phép thuật có thể có rắn con…!
[Như vậy, Anne làm sao giờ?] Herpo lo lắng.
[Nếu không thì ta mang Anne đi tìm bác sĩ nhé? Nếu không có việc gì thì ta mang nàng trở lại Hogawarts.] Hogair đề nghị.
[Như vậy cũng được!] Tuy rằng nó rất luyến tiếc bạn lữ của mình, nhưng nó rất biết nặng nhẹ, nếu tiếp tục để Anne ngủ như thế này thực sự rất không ổn.
[Được rồi!] Thấy Herpo đồng ý, Hogair liền đánh thức Anne, thông báo với nàng hắn sẽ mang nàng đi bác sĩ.
Còn cung cấp ma lực cho Hohgwarts ư? Để sau đi, haha…!
Sau khi trở về, hắn đi tìm bác sĩ đến khám cho Anne, kết quả là Anne thực sự mang thai, thích ngủ chỉ là tình huống bình thường.
Lúc sau, Hogair trở lại Hogwarts thông báo cho Herpo chuyện này, nó rất vui khi biết là mình có rắn nhỏ, nhưng mà nó không muốn tách ra khỏi Anne.
Tuy là hắn cũng rất áy náy khi tách bọn nó ra, nhưng để Anne sinh con ở Hogwarts hắn rất không yên tâm, cho nên cũng bất chấp chuyện đương sự vẫn phải tách bọn họ ra, chuẩn bị phòng ấm cho Anne tịnh dưỡng.
Người xem bệnh cho Anne nói với hắn rằng Anne sẽ sinh vào khoảng tháng mười hoặc mùa hè năm sau, bởi vì người đó không biết thời gian mang thai cho nên chỉ có thể suy đoán như vậy, cho nên Hogair mới không quan tâm đến mong ước của Anne mà lệnh cho nàng chỉ có thể ở trang viên Slytherin.
Tuy vậy, tính tình của thai phụ lúc nào cũng lên xuống thất thường làm hắn chỉ có thể vuốt mũi mà chiều ý vật cưng của mình.
Hôm nay, Hogair cùng với Anne ngốc tại phòng khách, đột nhiên một cái bóng trắng lao thẳng từ trong lò sưởi ra.
Hogair vội vã đi lại bế cái bóng trắng đó lên, nói:”Lucius, sao lại đến đây một mình?”
Cái bóng trắng này chính là Lucius đang khoác một cái áo lông trắng tuyết, thậm chí trên đầu còn có hai cái tai mèo bông xù mềm mại.
“Chú Ayer! Con nhớ chú lắm đó, dạo này người không đến tìm con!” Lucius vui mừng vỗ tay, sau đó ” bẹp” một phát lên mặt hắn.
“Ta gần đây có hơi bận.
Con đến đây, mẹ con biết không?” Hogair hoàn hồn một chút sau đó hỏi.
“Biết, là mẹ đưa con đế.” Lucius nói, gượng gạo kéo cái tai mèo trên đầu: “Mẹ thật đáng ghét, con đã nói là không được gắn mấy cái này lên đầu con!”
“Được được, là mẹ con thật đáng ghét.
Nhưng mà, nhìn con rất đáng yêu!” Hogair hùa theo Lucius, tuy rằng nhìn hai cái tai mèo trên đầu Lucius, hắn cảm thấy thật sự rất đáng yêu.
[Harry! Đứa nhỏ này là ai? Trên người nó có mùi của cậu!] Anne tò mò hỏi.
“A!” Lucius sợ hãi kêu, làm cho hắn sợ y bị doạ khóc, nhưng lại phát hiện y không khóc, chỉ tò mò nhìn đại xà trong phòng khách.
Hogair sờ đầu Lucius, trấn an: ” Không sao không sao, đây là sủng vật của ta, nàng sẽ không cắn con.” Sau đó lại nói với Anne [Đây là con trai của Abraxas.] [A, là con trai của bạn cậu, nhưng tại sao trên người thằng bé lại có mùi của cậu?] Anne nghĩ mãi, hỏi.
[Mùi của ta?] Hogair nghi hoặc.
[Phải, thằng bé có mùi giống giống cậu!] Anne khẳng định nói.
[Ồ, thế sao, thằng bé là bạn lữ linh hồn của ta.] Hogair cuối cùng cũng đã hiểu Anne nói gì.
[Hèn chi!] An – đã có chút hiểu biết về thế giới phép thuật – ne bừng tỉnh.
“Chú Ayer, người đang nói cái gì thế ạ?” Lucius kéo tay Hogair hỏi, y không thích cảm giác mình bị Hogair bỏ qua chút nào.
“Là Xà ngữ, đây là khả năng của Slytherin.” Hogair ôm Lucius ngồi xuống sofa.
“Con biết cái này! Trong “Sinh mà cao quý” có nhắc đến, người là hậu duệ của Slytherin!” Lucius đã năm tuổi, sau cuốn sách vỡ lòng thì cuốn sách đầu tiên mà bất kỳ phù thuỷ thuần huyết nào cũng phải đọc đó chính là “Sinh mà cao quý”.
“Uhm, đúng là quyển sách đó nói như vậy.” Hogair gật đầu.
“Con cũng có thể học xà ngữ sao?” Lucius hỏi, y không thích cảm giác bị loại bỏ bên ngoài như vầy chút nào, tuy rằng thật sự y cũng không hiểu tại sao y lại có cảm giác này.
Y muốn hiểu, muốn biết cả mọi thứ liên quan đến chú Ayer, không thích bị chú Ayer bỏ qua, cũng không thích bị chú ấy bài xích bên ngoài.
“Uhm? Chắc là có thể nhỉ?” Hogair nói.
Hắn nhớ là bạn tốt của hắn ở kiếp trước, Ron, có học được một câu xà ngữ.
Nếu vậy thì hẳn Luicus cũng có thể thông qua học tập mà trở thành một xà khẩu được nhỉ “Ta chỉ con xà ngữ, về sau con có thể trò chuyện cùng với rắn nhỏ của Anne.”
“Anne có rắn nhỏ sao?” Sau khi yêu cầu của minh được Ayer đồng ý, Lucius mới chú ý đến một vấn đề khác.
“Đúng vậy, chờ khi nó phá xác thì xin nàng cho nó làm sủng vật của con, bảo vệ con, được không?” Hogair hỏi, hắn muốn đem rắn nhỏ này giao cho Lucius làm sủng vật, bảo vệ y, dù sao cái huyết thống Veela trong người y thật sự rất yếu ớt.
Ở những gia đình quý tộc khác, những đứa nhỏ bằng tuổi Lucius đã phải bắt đầu tập luyện mấy thứ thể thuật linh tinh gì đấy, nếu không phải Abraxas suy xét đến vấn đề cơ thể của Lucius hiện tại mà cắt bỏ thì giờ này y cũng đang học tập cái thứ đó rồi.
[Harry xấu xa, rắn nhỏ của ta cứ bị cậu bán như thế đó hả.
Tuy rằng bạn lữ của cậu cũng là chủ nhân của ta.] Anne bất mãn nói.
[Ngươi không có thời gian bảo vệ nó giùm ta, thì bây giờ đành nhờ rắn nhỏ của ngươi, không được thì thôi vậy.] Hogair tuy miệng nói như thế nhưng vẫn suy xét đến ý kiến sủng vật mình.
[Ta cũng chưa nói là không đòng ý, dù sao ta cũng không có thời gian chăm sóc nó.] Anne nói.
[ Ngươi đồng ý là được rồi!] Hogair nói, thấy Lucius lại kéo ống tay áo mình liền hỏi:”Sao, thích không?”
“Anne đồng ý chứ?” Lucius suy nghĩ chút sau đó hỏi.
“Nàng vừa đồng ý.”
“Dạ, con muốn cùng chú Ayer học xà ngữ để làm bạn với rắn nhỏ của Anne!” Lucius cười thật tươi gật đầu.” Được, ta dạy con, chờ sau khi rắn nhỏ của Anne phá xác thì làm bạn cùng với nó.” Dù sao thì xung quanh Lucius cũng chỉ có mình y là tiểu phù thuỷ, không có bạn chơi cùng thì thật sự rất cô độc, cho nên hắn vẫn rất vui lòng thoả mãn chút tâm tư nhỏ này của Lucius.
HẾT CHƯƠNG 38.