[Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì

Chương 85: Trước khi gặp lại, đảo thời không – 2


Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì – Chương 85: Trước khi gặp lại, đảo thời không – 2

Mãi cho tới sáng sớm, phía chân trời ló rạng, bọn họ vẫn chưa thể tìm được Severus.

Severus đã trưởng thành, dấu hiệu truy tìm trên người anh cũng đã biến mất, nếu anh cố ý che dấu chỗ của mình thì muốn tìm được anh có thể sẽ rất khó khăn.

“Thằng bé sẽ đi chỗ nào chứ?” Abraxas hơi lo lắng.

“Trước đó thằng bé có gì khác thường sao?” Voldemort nhìn Serres rối bời ngồi trên ghế sô pha.

Serres buồn bã thở dài, “Tôi nghe thấy tiếng động mới tỉnh lại, sau khi đến phòng thằng bé thì thằng bé đã hôn mê, tỉnh rồi lại biến mất qua lò sưởi, tôi cũng không biết thằng bé sẽ đi đâu.”

“Hôn mê?” Voldemort nhíu mày, “Sao Severus lại tự nhiên hôn mê được?” Hơn nữa trước khi hôn mê lại tạo ra tiếng động lớn như vậy, xem ra trước khi hôn mê đã lăn lộn một lúc rồi?

“Không biết…” Serres còn chưa nói gì nữa, gia tinh lại xuất hiện lần hai nói cho bọn họ biết có khách tới.

“Khách?” Ai sẽ tới làm khách vào sáng sớm mà chưa hẹn trước thế này.

“Là cậu chủ nhỏ gia tộc Prince.” Gia tinh trả lời.

“Severus?” Nháy mắt Serres đứng lên.

Severus đã đứng ở cửa, nhìn thấy Serres dường như anh hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì.

“Không có việc gì là tốt rồi.” Abraxas vẫn mỉm cười hiền hòa trước sau như một, “Ông ngoại con rất lo lắng cho con.”

Lúc này, Severus ngẩng đầu nhìn ba người lớn, anh luôn luôn không nói gì cũng không tạo ra vẻ mặt nào, nhưng lúc này ba người lớn đều có thể cảm giác được anh đang lo lắng.

“Sao vậy?”

“Con muốn đi tìm cậu ấy.” Severus nói.

Ba người nhìn nhau.


“Con muốn đi tìm cậu ấy.” Severus nghiến răng nghiến lợi lặp lại lần nữa.

Lúc này Voldemort mới chú ý tới đồ vật Severus nắm trong tay.

““Travel”?” “Travel” đã đưa bọn họ tới thế giới này? Harry không mang theo sao?

“Cậu ấy thu dọn Đường Bàn Xoay rất tốt, nhưng cậu ấy không tìm được nơi con giấu cái này.” Severus khẽ giải thích.

Sau khi Harry giao “Travel” cho anh, anh đã cất kỹ nó rồi.

Vì anh sợ, sợ Harry không biết có thể rời đi ngay khi anh không biết hay không.

Nếu cái này đưa Harry tới đây, vậy chỉ cần anh giấu kỹ nó đi thì Harry sẽ không thể trở về nữa đúng không?

Khi đó Severus nghĩ như vậy, cho nên anh cất “Travel” rất kỹ, và vì thế khi Harry rời đi không thể tìm thấy nó.

Harry nằm mơ cũng không thể ngờ được, “Travel” chính là mấu chốt mở ra ký ức của Severus.

Cậu không biết được tầm quan trọng của đồ vật này đối với Severus.

Vì nó, Harry mới đến bên cạnh mình, khi Harry giao cái này cho anh cũng giải thích mọi chuyện, anh đã muốn khóc tới cỡ nào. Với Severus mà nói, sinh nhật của anh ngày đó, câu mà Harry đã nói với anh “Ở thế giới này em không có gì hết, chỉ có anh thôi” là khó để quên nhất.

Đó là ký ức khắc sâu tận đáy lòng, là ký ức Severus quý trọng nhất.

Thấy “Travel”, tất cả mọi thứ đều trở về trong óc.

Anh không thể tin được, Harry đã rời khỏi mình, gần bốn năm!

“Con muốn đi tìm cậu ấy…” Severus khẽ lặp lại, không biết là nói cho vài người lớn hay là muốn kiên định niềm tin của mình.


Anh muốn đi tìm Harry, không cần giải thích gì cả, tràn ngập đầu óc anh bây giờ đều là Harry. Giấc mơ tối qua vẫn làm lòng anh lo sợ bất an, anh muốn tới bên cạnh Harry, sau đó hung hăng đấm cậu một cái.

“Mở ra “Travel” cần máu của phù thủy máu trong, hơn nữa cần pháp lực rất mạnh.” Biết sự cố chấp của đứa bé này với Harry, Voldemort cũng không ngăn cản thằng bé nữa, mà mở miệng nói ra cách dùng “Travel”, “Trận pháp khi Harry và Draco đi vẫn còn giữ lại, chúng ta có thể mượn trận pháp kia rồi đưa vào pháp lực phụ trợ.”

“Chúng… ta?” Severus giật mình nhìn Voldemort.

“Đứa nhỏ ngốc, chúng ta làm sao có thể yên tâm để một mình con qua bên kia chứ,” Bên Harry… chiến tranh chắc vẫn chưa chấm dứt, “Hơn nữa, mấy năm qua thầy cũng rất nhớ con nuôi của thầy, làm ba đi xem nhóc ấy cũng không kỳ lạ chứ?”

“Thầy muốn đi cùng con?” Severus hơi giật mình.

“Thầy đi xem con nuôi của thầy.” Voldemort sửa lại.

Nếu anh lấy danh nghĩa bảo vệ Severus chạy tới bên kia thì Harry sẽ không tức giận đâu nhỉ? Ba ba nào đó đang tính toán trong lòng.

“Vậy thì… làm phiền thầy, con hy vọng mau chóng đi qua, con lo lắng Harry.” Mới sáng sớm anh chạy tới biệt thự Malfoy chính là vì xin giúp đỡ, nếu giáo sư Riddle đồng ý giúp thì anh cũng sẽ không có gì để từ chối nữa không phải sao.

Nhìn Severus hơi lo lắng, bọn họ không nói thêm gì nữa, mở tầng hầm.

Nói đi là đi, nếu “Travel” và trận pháp đều có ở đây thì không cần phải chờ nữa.

Từ khi Harry và Draco đi rồi, tầng hầm không còn mở ra. Trong tầng hầm trận pháp gì gì đó vẫn duy trì tại chỗ, lúc này chỉ cần cho thêm một ít đá tinh lên là được.

Đá tinh cũng không tính là vật phẩm xa xỉ gì với gia tộc Malfoy cả, Abraxas mới ra lệnh không lâu thì gia tinh đã ôm một đống lớn đá tinh tới.

Bọn họ cần phải tiết kiệm pháp lực một cách tối đa, vì bọn họ còn không biết tình huống Harry bên kia là thế nào, nếu chỗ bọn họ rớt xuống đúng lúc cách nơi xảy ra chiến tranh không xa hay là vừa lúc ở trong chiến tranh thì pháp lực không đủ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Đối với suy xét của ba người lớn, Severus cũng không rõ lắm. Anh chỉ cho rằng muốn tới bên kia thì cần phải tiêu hao rất nhiều pháp lực và đá tinh.


“Severus, đũa phép phải đặt ở nơi con dễ dàng cầm lấy nhất.” Thủy chung vẫn là lo lắng, Abraxas dặn dò một câu.

Severus nhíu mày.

Vì sao khi nghe thấy ngài Malfoy nói chính mình lại càng thêm bất an vậy nhỉ?

Sửa chữa trận pháp hoàn thành rất nhanh, Severus dựa theo phân phó của Abraxas đứng trên trận pháp.

Mở ra “Travel” cần có máu phù thủy máu trong, rất rõ ràng là Voldemort và Severus cũng không phù hợp.

Bọn họ chỉ có thể nhờ Serres hoặc Abraxas.

Nhưng ngay khi Abraxas muốn cắt ngón tay mình thì cửa tầng hầm lại được mở ra lần thứ hai.

Cũng mang vẻ mặt lo lắng Lucius đứng ở cửa, giọng nói chưa bao giờ lạnh băng như lúc này, “Con cũng đi.”

Bên kia.

Trải qua cả một ngày một đêm, nhóm bác sĩ St Mungo rốt cuộc tuyên bố họ đã đoạt được lại sự sống của Kẻ Được Chọn từ tay Tử thần.

“Tôi không thể tin được, ý chí của cậu Potter lại thật sự vô cùng kiên cường.” Bác sĩ nói vậy với bọn họ, “Cho dù trúng ba Lời nguyền Hành hạ nhưng khi chúng tôi kiểm tra thì phát hiện thần kinh cậu ấy căn bản không bị tổn thương gì nhiều cả, chúng tôi còn lo lắng vì không chịu nổi Lời nguyền Hành hạ mà cậu ấy sẽ hơi dại ra kìa. Đương nhiên cơ thể cậu ấy vì Lời nguyền Hành hạ đã bị thương tổn rất lớn, hơn nữa thần chú cắt gần như mở ra ***g ngực cậu ấy – tôi tin chắc chỉ cần pháp lực trong thần chú đó nhiều hơn một ít thôi thì thật sự sẽ bị mở ra – cậu ấy còn trúng pháp thuật hắc ám, làm cho những miệng vết thương rất khó khép lại, nên thời gian kế tiếp, cậu ấy cần phải nghỉ ngơi, tuyệt đối.”

Nhận được lời khẳng định Harry bình an vô sự, tất cả mọi người thở phào một hơi.

“Đúng vậy,” Hemrione nói, “Mình cam đoan cậu ấy phải được nghỉ ngơi tuyệt đối.” Có chính mình nhìn Harry thì cho dù Harry muốn chạy ra chiến trường thế nào cũng là chuyện không thể.

Vì thế, dưới Hermione ra lệnh, Harry cũng chỉ có thể nằm hồi phục ở bệnh viện St Mungo. Đồng thời, Draco vẫn luôn ẩn ở phía sau phối hợp với Ron trở thành chủ lực chiến tranh, thừa thắng xông lên trong xu thế tan tác của Tử thần Thực tử.

Hermione đã từng kết luận, không cần hai tháng thì trận chiến này có thể chấm dứt, cho dù Tử thần Thực tử không hề chủ động tấn công đi nữa.

Harry cũng biết tình trạng của mình không thể lên chiến trường, vì lần này cậu bị thương rất nghiêm trọng.

Cậu ngoan ngoãn phối hợp với sắp xếp của bác sĩ, cố gắng làm cho mình tốt hơn.

Khi mọi người không phát hiện, Hermione đã từng dẫn Edward tới thăm cậu một lần. Edward mới ba tuổi đã có sự bình tĩnh không phù hợp với tuổi của mình, không chỉ ở vẻ ngoài mà ngay cả tính cách cũng giống một người cha khác.


Thấy Harry suy yếu nằm trên giường, Edward chỉ để Harry chăm sóc tốt chính mình, thằng bé che dấu hoàn toàn lo lắng của thằng bé.

Merlin biết, Edward mới ba tuổi thôi!

Đứa nhỏ ba tuổi bình thường, khi thấy người ba kính yêu nằm trong bệnh viện sắc mặt tái nhợt thì dù thế nào cũng không thể bình tĩnh như vậy, không phải sao?

Nhưng Edward của cậu lại làm được, chi dù Harry nhìn ra được sự lo lắng và hoảng sợ tràn ngập trong mắt thằng bé – dù sao Edward cũng chỉ là một đứa trẻ, chưa giấu tâm tình đủ sâu, thằng bé cho rằng thằng bé giấu rất tốt nhưng Harry lại hoàn toàn nhận ra.

Edward sợ hãi mất đi Harry, mất đi người ba yêu thương của mình.

Cho nên Harry biết mình cần phải chăm sóc tốt cơ thể, không để Edward lo lắng.

Một tuần sau, Harry kiên trì mình cần phải xuất viện.

“Mình có thể điều dưỡng ở biệt thự Potter,” Harry nói với Hermione, “Edward không thích hợp luôn chạy tới St Mungo được.”

Bọn họ còn chưa công khai sự tồn tại của Edward, ở thời kỳ vô cùng nhạy cảm này, nếu chuyện Kẻ Được Chọn có một đứa con được truyền ra ngoài thì khó tránh khỏi người có ý lợi dụng. Đến lúc đó, Tử thần Thực tử nhất định sẽ nghĩ cách lấy Edward uy hiếp Harry.

Tuy rằng hiện nay không ai biết biệt thự Potter ở đâu nhưng vì để bảo đảm, bọn họ vẫn quyết định không tuyên bố con trai của Harry và Draco tồn tại.

Dù sao chủ lực ở mặt chính chiến trường là Harry, mà ở mặt sau lại là Draco.

Hermione bị Harry thuyết phục.

Mấy ngày nay đều là cô chăm sóc ba nhóc con kia, đương nhiên thấy lo lắng trong mắt Edward. Edward không thích hợp luôn chạy tới St Mungo, bây giờ còn chưa có bao nhiêu người biết biệt thự Potter đã mở ra, nếu Harry trở về, hẳn sẽ không có vấn đề gì.

“Vậy cậu phải đồng ý với mình, ngoại trừ biệt thự Potter thì không thể đi đâu khác.” Hermione dặn dò mãi.

“Ngay cả biệt thự Malfoy mình cũng không đi.” Harry cũng mãi cam đoan.

Cho nên, rốt cuộc Harry cũng được Hermione chấp thuận trở về biệt thự Potter điều dưỡng.

Mà Draco vì để Harry hoàn toàn hưởng thụ “nghỉ ngơi” khó có được, từ lo lắng đến thế cục hiện nay có thể nói là an toàn hơn rất nhiều, đón đôi song sinh nhà mình về nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.