[Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì

Chương 84: Trước khi gặp lại, đảo thời không – 1


Đọc truyện [Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape x Harry Potter – Tích Thì – Chương 84: Trước khi gặp lại, đảo thời không – 1

Harry rời khỏi thế giới này ba năm chín tháng.

Hoàn cảnh làm người ta khó thở, máu tươi khiến người ta phải sợ hãi kia, tuy không nghe được lại có thể miêu tả hình ảnh, tiếng kêu, từng giây phút tra tấn Severus.

Cảnh tượng giống như đã từng quen biết làm anh cảm thấy hô hấp của mình trở nên khó khăn, dường như có cái gì đó đang không ngừng kêu gọi anh đi lên phía trước đi, mà anh, cũng làm như vậy.

Cho tới khi một bóng người màu đen xuất hiện trước mặt anh, cõi lòng bối rối rốt cuộc mới bình tĩnh lại.

Anh nở một nụ cười thản nhiên, mở miệng, sau đó, bỗng nhiên sửng sốt.

Nhìn người kia gần trong gang tấc, nhìn bóng dáng rõ ràng hẳn là chưa từng thấy qua nhưng lại làm cho lòng anh không hiểu sao lại đau đớn, Severus nhiều lần mở miệng, nhưng lại không biết gọi tên gì.

Sau đó, người kia xoay người.

Cậu ấy trùm đầu, Severus không thấy rõ mặt của cậu, nhưng anh nghe rõ đối phương đang gọi tên anh.

“Sev…” Đối phương khẽ gọi tên anh, thoang thoảng đau buồn và tuyệt vọng, nghe ở bên tai anh, cõi lòng anh đau đớn giống như bị kim đâm vào.

Cậu là ai, vì sao lại biết tên tôi, vì sao… vì sao lại làm tôi muốn ôm chầm lấy cậu, chỉ muốn vuốt lên đau thương của cậu như vậy?

Severus muốn gào thét, nhưng dường như có cái gì đó ngăn cản anh, anh há miệng lại không nói ra được một từ nào.

Sau đó, ngoài ý muốn chỉ phát sinh trong nháy mắt.

Anh hoảng sợ nhìn vài mũi tên nhọn hoắt xuyên thấu thân thể người nọ, trong phút chốc, máu tươi ào ào chảy ra từ ngực người nọ.

Người nọ ở trước mặt anh, chậm rãi ngã xuống.

Dường như, anh còn có thể nghe được người nọ khẽ nói, “Sev…”

“Không!” Severus bừng tỉnh, anh khó khăn thở hổn hển.

Cho tới một phút sau, hô hấp anh mới dần bình ổn lại, nhìn quanh bốn phía, anh xác định đang trong phòng mình.

Ánh trăng màu bạc xuyên qua song cửa sổ chiếu vào gian phòng, trải ra trên nền nhà một màu thanh lãnh, Severus theo ánh trăng nhìn hai tay mình, trong mắt hiện lên một tia buồn bã.

Cảnh trong mơ vừa nãy quá mức chân thật, chân thật đến nỗi giống như anh đang trải qua.


Người kia… người mà rõ ràng rất xa lạ như thế lại cho anh một cảm giác quen thuộc, cái người ở trong mộng không ngừng mà nỉ non tên anh, cho dù hiện tại nhớ tới vẫn để anh cảm thấy lòng mình vô cùng đau đớn.

Anh biết, khi thân thể người kia rõ ràng bị tia sáng thần chú bắn trúng, trong lòng mình hiện lên một nỗi tuyệt vọng và đau đớn thế nào.

Trong nháy mắt đó, dường như có cái gì muốn thoát ra từ trong miệng anh nhưng lại bị ép buộc đè nén.

Có một sức mạnh đang ngăn cản anh biết tên người nọ, dường như có một sức mạnh đang ngăn cản chính mình tìm được nguyên nhân mình thường xuyên hoảng hốt trong mấy năm nay.

Severus chậm rãi nắm chặt tay lại.

Anh xác định mình chỉ có tình bạn với Lily, lại càng không có khả năng có quan hệ gì với James Potter, nhưng từ ba năm trước mỗi khi nhìn hai người này mình sẽ chìm vào hoảng hốt, dường như phải nhớ lại gì đó nhưng lại không nhớ ra cái gì.

Anh cẩn thận nhớ lại chuyện mình đã trải qua năm thứ năm, phát hiện cũng không có chỗ nào đặc biệt cả, nhưng lại không thể giải thích tại sao mình lại vô thức có thêm một số thói quen và từ bỏ một số thói quen.

Nói tới ba năm trước, chỗ Severus có thể nghĩ đến không thích hợp thì chính là Harry Potter đã từng là bạn cùng phòng với anh.

Cái người bạn cùng phòng đột nhiên toát ra ở năm thứ năm nhưng một năm sau lại rời đi, Severus phát hiện mình lại không có ấn tượng rõ ràng gì với cậu!

Đây là chuyện không có khả năng!

Cho dù tính mình trời sinh đã lạnh nhạt, tính cách quái gở, không thích kết bạn cùng người khác, đoán rằng nếu có thêm bạn cùng phòng cũng chỉ làm anh tức giận.

Nhưng bọn họ lại ở chung ký túc xá cả một năm, mà chính mình lại không hề có ấn tượng rõ ràng gì với cậu cả, trước kia chưa từng nghĩ tới vấn đề này nhưng hôm nay mới phát hiện chuyện tình không thích hợp.

Hơn nữa bỗng nhiên anh nghĩ đến, anh đã vốn lên kế hoạch phải tới năm thứ bảy khi tốt nghiệp mới tiếp nhận trắc nghiệm của gia tộc Prince, nhưng mấy năm nay anh đã vượt xa cái kế hoạch mình sớm định ra.

Severus nhẹ nhàng day day huyệt thái dương.

Một người đã từng tồn tại nhưng chính mình lại cảm thấy mơ hồ với sự tồn tại đó, một cái kế hoạch đã từng được anh lên rất tốt nhưng hiện tại đã vượt xa rất nhiều con đường rồi.

Giữa hai cái này, có quan hệ gì hay không?

Hay là, vì sao anh lại thay đổi kế hoạch của chính mình?

Anh đang cố gắng nhớ lại nhưng lại vẫn không nghĩ ra.

Một phút ấy, anh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện mà trước kia mình chưa nghĩ qua.


Có phải là… ký ức của anh đã bị làm gì đó hay không, cho nên rất nhiều chuyện mới có thể mơ hồ với anh như vậy?

“Chết tiệt.” Anh phiền toái vò đầu mình.

Tất nhiên không ai có thể sửa chữa ký ức của anh lúc anh vô thức cả, hơn nữa tên Harry Potter kia rốt cuộc là…

Từ từ!

Harry… Potter?

Severus ngừng động tác trong tay lại, anh mở to hai mắt nhìn, hơi run rẩy mở miệng…

“Ha…Harry…” Không hề đoán trước, bóng người trong mơ nỉ non gọi tên mình, dường như anh thấy đôi môi dưới mũ trùm đang gợi lên một độ cung xinh đẹp.

Trong trí nhớ, dường như cũng từng có người cười với anh như vậy.

Nụ cười sáng lạn như vậy, đẹp đến thế…

Có cái gì xuất hiện trong đầu đang dần dần hình thành, anh cố gắng nhớ lại, lại chỉ thấy một cái bánh ngọt cắm ngọn nến đang cháy, cùng với một gói quà đã được mở ra, bên trong có một cái gì đó.

“Sev…” Tiếng gọi nỉ non quen thuộc lại xuất hiện trong đầu mình, nhẹ nhàng như thế, hiền hòa như vậy.

“Trừ anh ra thì em không có gì hết…”

“Harry? Harry! A!” Anh ôm đầu của mình không khống chế được kêu to, trong nháy mắt đó, dường như có cái gì đang gợn lên trong đầu anh, nhưng lại có một sức mạnh khác muốn ngăn cản.

Severus gần như vô cùng đau đớn lăn lộn trên giường.

Anh kiên trì gọi tên Harry, trong lúc mơ mơ hồ hồ anh biết đây là mấu chốt sửa chữa ký ức, cho dù đau đớn thế nào thì anh cũng vẫn kiên trì không ngừng gọi tên, dường như muốn lấy việc này để kéo về ký ức của mình vậy.

Anh đã không còn phân biệt rõ nước mắt trong đôi mắt mình là do đau đớn truyền đến từ đầu hay tận trong trái tim, nhưng cho dù ý thức sắp mơ hồ anh vẫn cố chấp phải nhớ lại cái gì đó.

Cho đến khi một sự đau đớn mạnh mẽ lan tràn toàn thân, rốt cuộc anh không chịu nổi nữa ngất đi.

Serres nghe được tiếng động trong phòng Severus bừng tỉnh, phòng của ông cùng tầng với phòng Severus, phòng Severus vang ra tiếng động lớn như vậy đương nhiên ông bị tỉnh giấc.


Hơi lo lắng ông khoác một cái áo ngoài liền đi ra khỏi phòng.

Mấy ngày này chứng hoảng hốt của Severus càng ngày càng nghiêm trọng, xem ra nước thuốc quên đi không còn duy trì được lâu nữa, Severus nhớ lại được chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng chỉ sợ trong lúc này lại xuất hiện sự cố gì đó…

Cho nên Serres lo lắng quyết định đi xem.

Sau đó, khi gõ cửa phòng Severus lại không nghe thấy tiếng trả lời, xuất phát từ lo lắng ông vẫn đẩy cửa phòng ra.

Severus ngã trên cái giường hỗn loạn, thoạt nhìn vô cùng đau đớn.

“Sev?” Serres giật mình đi tới cạnh anh, “Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Ông ếm cho Severus thần chú kiểm tra đo lường, kết quả kiểm tra cơ thể anh cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng trên tinh thần thì… “Sev, tỉnh tỉnh nào.” Đứa bé này sao lại biến mình thành chật vật như vậy?

Đau đớn khiến cho Severus dù hôn mê cũng rất nhanh tỉnh lại, anh hơi mơ hồ mà chớp chớp đôi mắt.

“Con à, chuyện gì đã xảy ra vậy?” Serres lo lắng hỏi.

Nhưng Severus không trả lời ông, anh sửng sốt một hồi, đột nhiên nhảy dựng lên rồi chạy ra ngoài.

Serres hoảng sợ, chờ khi ông đuổi theo thì Severus đã biến mất qua lò sưởi rồi.

Chờ khi Serres chạy xuống tầng, bên trong lò sưởi đã không còn bóng dáng Severus.

“Đây là… chuyện gì đã xảy ra?” Đã muộn thế này thằng bé muốn đi đâu chứ?

Serres phái gia tinh đi tìm, mà chính mình thì tự tới biệt thự Malfoy – vì thế ông không chỉ một lần giải thích với Abraxas và Voldemort tại sao ông lại vội vàng chạy tới vào lúc rạng sáng thế này – nhưng vẫn không tìm được bóng dáng Severus.

Tảng sáng, cho dù tia nắng mặt trời cũng đã lộ ra, căn phòng ở Đường Bàn Xoay vẫn bị bao phủ trong vẻ lo lắng.

Severus đứng trước cửa sổ, xuyên qua tấm rèm che kín tro bụi nhìn ánh mắt trời đang dâng lên dần khỏi đường chân trời.

Ánh nắng mặt trời chói mắt cũng không thể xuyên qua được tấm rèm che kín tro bụi chiếu vào đây, căn phòng ở âm u mà bẩn thỉu, không hề có sức sống nào.

Nơi này giống như đã rất lâu rồi không có ai sinh sống.

Nhưng cũng chỉ gần “giống như” mà thôi.

Severus bình tĩnh nhìn về phía cửa sổ, bỗng đột nhiên một giọt nước mắt chảy xuống từ gò má anh, rơi xuống trên chiếc la bàn bị anh nắm chặt trong tay.

Đó là…


“Travel” mà trước khi rời đi dù thế nào Harry cũng không tìm thấy, quà tặng mà cậu tặng cho Severus ngày sinh nhật đó…

Harry trở lại thế giới này ba năm chín tháng.

Bên trong St Mungo hỗn loạn, khi Kẻ Được Chọn bị thương đầy người đưa tới dường như tất cả các bác sĩ đều bị điều động.

“Harry.” Hermione đứng trên hành lang, dường như run rẩy bắt tay vào nhau cầu nguyện, dường như cô còn muồn cào cả mặt mình.

“Hermione, Harry sẽ không sao.” Blaise kéo lại Hermione đang tâm thần không yên, cho dù hiện tại lòng cậu cũng đang rối loạn nhưng cậu biết rõ lúc này sốt ruột cũng không có ích lợi gì, bọn họ chỉ có thể chờ, chờ tin tức của Harry, “Tuy Harry mỗi lần đều có thể gặp một chút rắc rối nhưng mỗi lần cậu ấy đều có thể bình an vô sự mà, đúng không?”

“Nhưng…” Hermione che mặt mình, khóc nấc lên, “Em không chắc chắn, Blaise à, ba Lời nguyền Hành hạ, một thần chú cắt, còn cả pháp thuật hắc ám mà em chưa kịp phát hiện nữa. Em thật sự không thể chắc chắn Harry có thể vượt qua sự thương tổn do thần chú mang lại hay không.”

Blaise nắm chặt vai vợ mình, im lặng không nói.

Ba Lời nguyền Hành hạ, một thần chú cắt, còn có cả pháp thuật hắc ám không biết tên nữa…

Ôi Merlin ơi, Kẻ Được Chọn lúc này đây thật sự còn có thể vượt qua sao?

Khi Ron sắp xếp tốt Hội Phượng Hoàng rồi chạy tới thì Harry vẫn còn đang được cấp cứu, sau khi cậu đến St Mungo thì ngồi yên trên ghế không nói gì, lo lắng chờ dợi.

Từ khi chiến tranh nghiêng về phía Hội Phượng Hoàng bên này, sinh vật huyền bí mà nhóm Tử thần Thực tử đã từng tìm đến đã bị xử lý tương đối. Hemrione và Harry cả ngày lẫn đêm nghiên cứu rốt cuộc cũng có thể để cho bọn họ lúc nào cũng bắt được hướng đi của Gotteral, và dự đoán địa điểm anh ta tấn công lần tiếp theo rồi chặt đứt rất nhiều lần tấn công của Tử thần Thực tử,

Rất nhiều người còn đang đoán, chiến tranh đã bắt đầu bước vào giai đoạn kết thúc.

Quả thật, nhóm Tử thần Thực tử liên tục bị đánh lui, trong khoảng thời gian này cũng đủ bi thảm.

Hiện tại cảm xúc của bọn họ đã chìm vào điên cuồng, cơ bản chỉ cần khôi phục pháp lực sẽ tấn công một lần, hơn nữa đều sử dụng pháp thuật hắc ám tàn nhẫn. Bị thua trong thời gian dài khiến bọn họ dần dần điên cuồng, ra tay càng không hề do dự.

Tất cả mọi người biết chỉ cần vượt qua đoạn thời gian này thì chiến tranh cũng sắp chấm dứt.

Cứ giống như trước sáng sớm đều có một đoạn thời gian u tối lạnh lẽo nhất vậy.

Không thể nghi ngờ bọn họ đang trải qua lúc này.

Đây là thời điểm u tối nhất, xem ai có thể sống được vượt qua mỏi mệt.

“Sao Harry lại bị thương?” Nhận được tin tức Draco buông chuyện trong tay rồi nhanh chóng chạy tới, lại nhìn thấy bộ dáng mặt mày ủ ê của vài người bạn tốt này.

Đoạn hành lang này không hề có ai, nhóm người bị thương biết Kẻ Được Chọn bị thương đều về hết trong phòng bệnh của mình, để tránh lắc lư bên ngoài sẽ gây trở ngại cho nhóm bác sĩ hành động. Bọn họ tự phát xây dựng một hoàn cảnh tốt đẹp cho Kẻ Được Chọn. Cho nên khi Draco đi tới thì dường như không cần đi cùng ai trên đường cả – vì chiến tranh, số người bị thương nơi này cũng không ngừng tăng gấp đôi so với trước kia.

“Bẫy, nhóm Tử thần Thực tử đặt cả vốn gốc vào đấy, hy sinh gần mười người tạo ra bẫy,” Ron lạnh lùng nói, hiện tại nhóm Tử thần Thực tử đã là cái nỏ không tên, chết một người đều ảnh hưởng đến lực lượng chỉnh thể của họ. Nhưng vì đối phó với Harry, bọn họ lại bỏ qua tính mạng của gần mười người, “Bọn họ đồng thời bức thành viên Hội Phượng Hoàng và Thần Sáng, rồi đồng thời ếm lời nguyền, Harry vốn tưởng rằng họ sẽ ếm lên những người đó nên khi phóng ra một thần chú hộ thân thì những thần chú của những người khác lại phóng lên trên người cậu ấy.”

Tuy trận chiến này là bọn họ thắng, nhưng lại rất có thể mất đi Harry.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.