Đọc truyện Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất – Chương 200: Chia sẻ
Editor: Waveliterature Vietnam
“Ellen. Harris? Em có phải là con trai của Owen không? » Giáo sư Lupin cầm chiếc bánh ngọt trong tay và nhìn vào Owen.
Điều này cũng hợp tình hợp lý, cũng vượt quá dự liệu của Ellen. “Giáo sư, anh biết ba của tôi?” Ellen ngạc nhiên hỏi.
“Đường nhiên, Owen rất nổi tiếng ở Hogwarts.” Giống như một điều thú vị, đôi lông mày đang nhíu chặt của giáo sư rồi buông lỏng ra, cười một cách thoải mái.
Ellen phát hiện khi giáo sư bật cười rộ lên thì hình ảnh nghèo rớt mồng tơi của anh đã mất đi rất nhiều.
Ba người Harry ở một bên, lặng lẽ ăn đồ ăn trong tay, nhưng ánh mắt không nhàn rỗi, và anh lặng lẽ nhìn những lời nói và thái độ của vị giáo sư mới.
“Giáo sư, anh lúc đó học trường đại học nào ở Hogwarts?” Ellen hỏi.
Ba người Harry ngừng ăn uống, vẻ mặt hứng thú lắng nghe.
“Ta lúc ấy học ở học viện Gryffindor.” Giáo sư Lupin mỉm cười thân thiện với ba người Harry.
“Harry Potter, tôi đã nghe Dumbledore nói về bạn, một Gryffindor thực sự.”
Harry được ưu ái nhưng cũng rất lo sợ, mà Hermione và Ron cũng thấy không có gì lạ.
“Như vậy, giáo sư, anh nhất định cũng sẽ biết cha của Harry chứ?” Ellen hỏi ra câu hỏi mà nội tâm Harry cũng muốn biết.
“Đương nhiên, trên thực tế, mối quan hệ của ta và James rất tốt.” Giáo sư Lupin nhẹ nhàng nhìn Harry mà nói.
“Giáo sư, như vậy …” Harry liếm môi, lấy hết can đảm, để hỏi về chuyện của ba mình, nhưng lại bị gián đoạn bởi một tiếng mở cửa.
Có ba người mà Harry không thích nhất ở cửa. Draco Malfoy, một bên trái và một bên phải theo sau bởi hai người bạn của anh ta: Vincent Crabbe và Gregory Gaul.
“Này, nhìn xem đây là ai.» Malfoy kéo cánh cửa phòng kế bên, sử dụng giọng nói lười biếng, dài dòng của mình, « nước mũi cũng có thể làm chết gà. »
Crabbe và Gaul đồng thanh cười to như một con quái vật.
“Malfoy!” Ellen không chấp nhận lên tiếng can ngăn.
“Ellen!” Malfoy thu hồi lại bộ dạng kỳ quái lúc nãy, “Bạn là một người tốt không nên ở bên cạnh những người như thế này, sẽ hạ thấp phong cách của bạn xuống.”
Rồi hắn chuyển mũi quay về hướng của Ron.
“”Tôi nghe nói rằng cha của bạn cuối cùng đã nhận được một số vàng vào mùa hè này,” Malfoy nói, “Mẹ của bạn có phải ngạc nhiên đến sắp chết không?”
Ron đứng dậy và đập cái giỏ của Crookshanks (thú cưng mới của Hermione) xuống đất. Lupin hừ lạnh một tiếng.
“Đây là ai?” Malfoy nói, nhìn thấy Lupin, theo bản năng lùi về sau một bước.
“Giáo sư mới.” Harry khi nói xong cũng đứng lên, để kéo Ron trở về ngay thời điểm này, “Bạn vừa mới nói cái gì, Malfoy?”
Đôi mắt màu xám của Malfoy đã híp lại. Anh không phải là một kẻ ngốc. Trên thực tế, với tư cách là một đứa trẻ đầu gấu chuyên nghiệp, anh ta sẽ không trước mặt của một giáo viên mà gây ra thị phi.
“Đi thôi.” Hắn hơi buồn chán và nói với Crabbe và Gaul. Cả ba người liền biến mất.
Harry vội vàng an ủi người đang nổi giận đùng đùng, Ron, rồi đem chuyện muốn hỏi về ba của mình ném lại phía sau, ngay khi ăn xong, giáo sư Lupin mượn cớ muốn tìm một căn phòng yên tĩnh để ngủ, nên đã đi ra ngoài.
“Wow, Harry, năm nay lớp học phòng ngự ma thuật đen sẽ rất tuyệt vời! Một giáo sư đã tốt nghiệp ở Gryffindor!” Ron không thể không hào hứng và với chuyện cùng với Harry.
Nghĩ đến Gilderoy.Lockhart cũng đã từng tốt nghiệp ở Ravenclaw, nội tân của Ellen có chút dao động, không muốn xem vẻ mặt mừng rỡ của bọn người Harry, anh cũng không quan tâm đến suy nghĩ của mình, kỳ thật Gilderoy thật sự không so sánh bằng với Lupin! Anh đứng dậy và lấy một ít đồ ăn rồi bước ra ngoài.
Đoàn tàu tiếp tục chạy nhanh về hướng bắc, mưa càng ngày càng lớn, cửa sổ biến thành màu xám nước và trời dần tối. Cuối cùng, lối đi nhỏ cùng với những chiếc hành lý cũng sáng lên với những ánh đen. Tiếng xe lửa vang lên, mưa rơi trên mặt đất và gió rít ngoài cửa sổ, cả bầu trời tối đen.
“Penelop!” Ellen nhìn thấy Percy từng bước theo sát Penelop, dò xét đoàn tàu, làm dịu những phù thủy nhỏ đang xôn xao.
“Ellen, mau trở lại phòng của bạn ở kế bên, hiện tại mưa đang rất lớn, lối đi cũng rất trơn trượt, tốt nhất không nên đi khắp nơi.” Percy lạnh lùng gắt lên.
“Hành lang đâu có trơn trượt đâu? Còn nữa, Ellen chỉ đi lại trong hành lang một chút, không có gì là gây rối.” Penelop không khách khí phản bác thay Ellen.
Đôi tai của Percy nóng hừng, với mái tóc rực lửa và Ellen cảm thấy Percy giống như một ngọn núi lửa sẽ bùng phát bất cứ lúc nào.
Ellen không nói lời nào chỉ nhìn Percy, bởi vì Penelop đã không cho phép đối phương tranh chấp cùng với anh nữa, tuy nhiên Ellen biết rõ tâm tư của đối phương, nên cũng không nuông chiều tâm tư của hắn, anh không phải là Harry Potter khi đối mặt với Ron người dễ dàng giận dỗi, Ellen cũng không phải Harry chờ đợi đối phương nói ra khuyết điểm của mình, còn có thể chờ đợi đối phương tỉnh ngộ để cùng thỏa hiệp và cùng nhau bỏ qua mọi chuyện, ngay cả khi bản thân mình cũng không xấu nhưng cũng không có ưu điểm gì – điều này đối với Ellen mà nói không có chút giá trị nào, và anh cũng không cần phải cho bên kia thêm cơ hội để bày tỏ những ưu điểm của chính mình.
Cho nên Ellen đi thẳng đến Penelop và đem đồ ăn trong tay của mình đưa cho đối phương, cố ý trước mặt của Percy tỏ ra thân mật hơn bình thường một chút…Percy lỗ tai đỏ bừng, cùng với mái tóc màu đỏ, Ellen nghĩ Percy giống như một ngọn núi lửa sẽ phun trào bất cứ lúc nào.
“Các bạn có thấy rằng đoàn tàu dường như đang chậm lại không?” Penelop mỉm cười với đồ ăn nhẹ trong tay, mặc dù bình thường cô ấy cũng đã rất thích ngọt hơn một chút.
“Không có khả năng đã đến – tôi nghĩ chúng ta chỉ mới đi được nửa chặng đường!” Percy không chút do dự phản bác, đã ngồi bảy năm trên tàu tốc hành Hogwarts, nên mượn cớ này khoe khoang một chút.
Tuy nhiên, tàu càng ngày càng chậm. Âm thanh của bánh xe dần biến mất, tiếng gió và mưa đập vào cửa sổ nhiều hơn trước.
“Tại sao nó dừng lại?” Penelop nhận thấy có gì đó không ổn và hỏi một cách kinh ngạc.
Toàn bộ trong xe, vô số đầu người thò ra để dò xét, con tàu lộp bộp một vài tiếng rồi dừng hẳn, phía xa truyền đến âm thanh ầm ầm, hành lý trên kệ chuẩn bị rớt xuống. Sau đó, không có nơi nào, tất cả ánh sáng điều đã bị tắt đi hết, và mọi người rơi vào bóng tối hoàn toàn. Cả đoàn tàu, tiếng la hét, âm thanh kỳ lạ vang lên liên tiếp.
“”Có thể là tàu bị hỏng. Là chủ tịch hội sinh viên, chúng ta cần phải xem xét tình hình. Bây giờ bạn sẽ quay trở lại khoang tàu của mình để ở lại.” Sau đó, Percy rời đi với niềm tự hào.
“Đèn huỳnh quang nhấp nháy.” Penelop để cây đũa phép tỏa sáng, rồi liếc nhìn Ellen sau đó nói lời xin lỗi và vội vã bỏ đi.
Một số tiểu phù thủy chạy ra hành lang, rồi bị lớp trưởng cao cấp này đuổi trở vào.
“Đèn huỳnh quang nhấp nháy.” Ellen bình tĩnh di chuyển đến khoang tàu nơi Harry đang ở. Nhiều pháp sư giống như thế này, để cho một chút huỳnh quang mang ánh sáng vào ban đêm và cũng mang lại sự ổn định.
Ellen kéo cửa khoang tàu ra, phát hiện Navy và Ginny cũng ở trong khoang, mọi người có vẻ hơi hoảng loạn.
Nhìn thấy ánh sáng trong tay của Ellen, bọn sinh viên năm ba này mới nhớ đến ma pháp kỳ diệu, nhanh chóng rút đũa phép thuật ra, khoang tàu nhỏ ngay lập tức được thắp sáng lên.
Bên tai chỉ truyền đến âm thanh khó nghe, là Ron, anh ta đang lau một chỗ cho sạch sẽ ở cửa sổ và nhìn ra ngoài, “Có thứ gì đó đang di chuyển xung quanh,” Ron nói, “Dường như có người đang bước lên tàu …”
“Ellen, bạn có biết chuyện gì đang xảy ra không? Ôi!” Hermione hét lên.
“Tôi xin lỗi -” Navy vô tình đánh trúng Hermione.
Ngay sau đó, cánh cửa trượt từ từ mở ra.
Dưới ánh huỳnh quang của sáu cây đũa phép, có thể thấy một hình người mặc áo choàng ở cửa, vừa cao vừa to, gần như chạm vào trần nhà.
Khuôn mặt toàn bộ bị che khuất bởi cái mũ.
Một tay dưới chiếc áo choàng vươn ra, màu trắng xám, ánh sáng lấp lánh, dường như phủ đầy chất nhầy và nhiều đốm, giống như thứ gì đó thối rữa trong nước sau khi chết…