Đọc truyện Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất – Chương 199: Trên tàu
Editor: Waveliterature Vietnam
Người lạ mặc chiếc áo choàng phù thủy rách rưới, chiếc áo được chấp vá ở một số nơi. Anh ta trông có vẻ ốm yếu, không có chút sức lực nào. Tuy nhìn bộ dạng của anh vẫn còn rất trẻ, nhưng mái tóc màu nâu đã có vài cọng tóc màu trắng.
Ellen quan sát người đàn ông này, và nội tâm có chút thổn thức, “Cuộc sống của Lang Nhân quả thật rất gian khổ…”
« Bạn biết anh ta là ai? » Ron hạ giọng nói, lúc họ trượt cánh cửa để đóng lại, chọn lựa chỗ ngồi xa nhất chiếc ghế ở gần cửa sổ đó.
“R. J. Giáo sư Lupin.” Ellen và Hermione đồng thanh nói.
Ron trợn mắt há mồm, “Các người làm sao biết được? Là dự đoán sao?”
“Điều đó được viết trên hành lý.” Hermione chỉ vào trên đỉnh khung hành lý của người đàn ông nói.
Một cái rương nhỏ rách rưới, dùng rất nhiều dây thừng cột lại, và các sợi dây thừng được thắt nút gọn gàng, Tên của Giáo sư R. J. Lupin được in trên góc cửa hành lý, và các chữ có chút bong tróc ra một chút.
Ron có chút xấu hổ, nhíu mày và nhìn giáo sư Lupin người không có chút cảm xúc nào, “Không biết anh ấy sẽ dạy lớp nào?”
“Điều đó còn phải hỏi.” Hermione nhỏ nhẹ nói, “chỉ còn một vị trí trống, không phải sao? Lớp phòng thủ ma thuật đen.”
“Các bạn nói, anh ấy biết lời nguyền không?” Ron hỏi.
“Lời nguyền gì?” Hermione và Harry cùng nhau nhìn về phía Ron.
“Có tin đồn rằng, những người công tác ở vị trí này điều bị nguyền rủa bởi người bí ẩn, mỗi người giỏi lắm chỉ có thể tròn một năm.” Ron nói một cách bí ẩn.
“Rõ ràng, anh ta cần công việc này!” Ellen nâng cằm lên, trước áp lực của cuộc sống, lời nguyền hư vô kia không thể nào ngăn cản Lupin, vị trí giáo sư Hogwarts là một cơ hội cho anh ta – và hơn nữa người kia đến là để bảo vệ Harry.
“”Tôi chúc anh ấy may mắn. Trong hai năm qua, không có giáo viên nào có thể dạy môn này trong hơn một năm!” Harry nghĩ rằng lời nguyền mà Ron nói có thể là sự thật.
“Ta hy vọng anh ấy có thể đảm nhiệm được chức vụ này.” Ron nghi ngờ nói, “hãy nhìn bộ dạng này của anh ấy, một phù thủy mạnh mẽ có thể giết chết anh ta, có phải không? Mặc kệ anh ta là ai…”
Anh quay sang Harry, « Bạn muốn nói với chúng tôi cái gì?”
Harry đem nội dung mà vợ chồng Weasley tranh cãi với nhau, và những lời cảnh báo của Arthur chỉ nói qua một lần, anh nói xong, Ron sững sờ hốt hoảng, Hermione cũng hốt hoảng đến lộ ra những chiếc răng rồi dùng hai tay che miệng, cuối cùng cô buông hai tay xuống rồi nói: “Sirius Black đã trốn thoát vì tìm bạn? Ôi, Harry…Bạn nhất định rất đặc biệt, hãy cẩn thận. Đừng để gặp rắc rối, Harry …”
Ellen đồng ý gật đầu, thành thật mà nói, nếu như là một người khác như Harry thích mạo hiểm và gặp rắc rối như vậy, với tình trạng thể chất ước tính đã chết từ lâu và không biết chết bao nhiêu lần.
“Ta không có gây rắc rối,” Harry giận dữ nói, “Luôn là phiền phức tìm đến ta.”
“Đi tìm đến một kẻ điên muốn giết chết anh ta, không phải giống như Harry ngu ngốc trở về nhà sao?” Ron run rẩy nói, Harry không nghĩ đến họ xem tin tức này nghiêm trọng đến như vậy, Ron và Hermione dường như càng sợ hãi Black hơn.
“Không ai biết làm thế nào anh ta trốn thoát khỏi Azkaban,” Ron khó chịu nói, “Hơn nữa trước đây chưa từng có ai làm như vậy. Hơn nữa hắn còn là một tù nhân đang bị canh giữ.”
“Nhưng họ sẽ bắt được hắn, không phải sao?” Hermione nói một cách nghiêm túc, “Ý ta là, để tất cả những người Muggle hành động để tìm hắn…”
“Ellen, bạn nghĩ sao?” Harry quay đầu và chuyển hướng về phía Ellen.
“Cái gì? Ồ, xin lỗi, tôi nghĩ tôi cần đi ra ngoài một chút.” Ellen hoàn toàn nghĩ Black không có vấn đề gì cả, ngược lại Penelop đã ở trước cửa dò xét khoan xe này ba lần, thành công thu hút sự chú ý của Ellen.
Ellen đứng dậy và đi ra ngoài.
“Harry, ta thấy hình như Ellen không có lo lắng cho bạn!” Hermione có chút tức giận, “Bạn ấy chỉ muốn đi tìm lớp trưởng của mình!”
“Chủ tịch hội sinh viên nữ.” Ron đột nhiên chen ngang nó.
“Cái gì?” Hermione tức giận hỏi.
“Khục khục, ý tôi là,” Ron nhìn Hermione, người đang kinh hoàng và giải thích cẩn thận. “Giống như Percy là chủ tịch Hội sinh viên nam, Penelop được bổ nhiệm làm chủ tịch Hội đồng sinh viên nữ.”
“Ồ, vậy thì thật tuyệt!” Hermione quay đầu lại, nhưng giọng điệu rất không thân thiện.
“Này, Penelop! Phải thường xuyên đi dò xét sao?” Ellen rất nhanh đã trò chuyện lại cùng với Penelop.
“ĐÚng vậy, những tiểu phù thủy này, đặc biệt là những con sư tử nhỏ này, luôn thích chạy đùa giỡn!” Penelop giương tay lên, một cậu bé Gryffindor năm thứ hai ngừng chạy trốn, ngoan ngoãn trở lại khoan tàu.
“Cậu ấy rất sợ bạn!” Ellen khẳng định nói.
“Đương nhiên, tôi đã từng hóa đá cậu ấy ngay tại lối đi nhỏ trong vòng năm phút.” Penelop nhướn mày và nở một nụ cười quyến rũ khiến người nhìn mê say.
Tàu tốc hành Hogwarts đi về hướng bắc, và khung cảnh bên ngoài cửa sổ ngày càng trở nên hoang vắng. Khi những đám mây dày lên ở độ cao lớn, bầu trời dần dần tối đen.
“Thật sự là không may mắn, có vẻ như nó sẽ mưa to!” Penelop lo lắng nói.
“Đừng lo lắng, Hagrid có cách để giữ cho chúng ta khỏi bị mưa.” Ellen lấy một miếng chocolate từ trong túi của mình và đưa nó cho Penelope.
“Hôm nay không phải là ngày lễ tình nhân!” Penelope lấy chocolate và thần sắc vui sướng trêu đùa.
“Bạn biết không? Ăn chocolate có thể khiến tâm trạng trở nên vui vẻ.” Ellen nhún nhún vai, trong tay của anh còn rất nhiều!
Penelop đùa nghịch với chocolate trong tay, và lần nữa đi đến đằng xa, Ellen đi theo phía sau của cô.
“Ồ? Bạn?” Penelop khó hiểu nhìn Ellen.
“Nhanh đi ăn cơm trưa đi, ta đi tìm phù thủy béo.” Ellen mỉm cười và nói.
Khi Ellen mang theo một đống đồ ăn, kéo cửa khoang xe ra, thì anh đã nhìn thấy bọn người Harry đã có một bữa ăn trên ghế của mình.
Nhìn thấy Ellen mang đồ ăn về, Ron phóng đại mở miệng, “Ellen, nhìn không ra, bạn có thể ăn như thế này!”
“Ừ, ta nghĩ các bạn nhất định không cần đến.” Ellen giơ túi thức ăn trong tay lên.
“Tuy nhiên, đồ ăn này sẽ không bị lãng phí.” Ellen nhìn về phía Lupin người đang ngủ say.
“Bạn định đánh thức anh ấy?” Ron vội vàng đến chỗ giáo sư Lupin và gật đầu, “Hermione vừa mới qua thử, những giáo sư ngủ rất ngon.”
Đương nhiên, bạn không thể nào đánh thức một người đang giả bộ ngủ. Ellen liếc nhìn qua Lupin.
“Ah, nói như vậy là, những thực phẩm này có thể bị lãng phí. Phù thủy nữ béo nói rằng, một khi đã bán, thì sẽ không thể nào được trả lại.” Ellen nhìn thức ăn với một chút khó khăn, giáo sư Lupin đang nằm trên ghế, đột nhiên gật gật, mọi người cùng nhìn về anh ấy, chỉ thấy giáo sư Lupin mở mắt và từ từ ngồi dậy.
“Này, Giáo sư.” Hermione thận trọng nói, “Tôi xin lỗi – Giáo sư? Có phải chúng tôi đã đánh thức anh không?”
“À, không sao đâu.” Giáo sư Lupin mỉm cười nhìn về phía Ellen, Ellen ngay lập tức mời một cách lịch sự, «Giáo sư, em không biết có thể có vinh dự, mời anh ăn trưa với chúng ta được không – mặc dù đó chỉ là một bữa ăn nhẹ nhỏ.”
Ellen lấy ra một chiếc bánh ngọt trong túi và đặt nó lên trên bàn, mỉm cười và nhìn về phía Lupin.
Lupin đứng dậy, cử động có chút cứng ngắc, từ trong bọc lấy ra một cái chocolate lớn, và chia sẻ nó cùng với Ellen.