Đọc truyện Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất – Chương 16: Dịch thân người – Con thằn lằn
Translator: Waveliterature Vietnam
Ellen cầm tấm bản đồ tàu điện ngầm và liên tục theo dõi với hành động của dịch thần người.
“Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, ta chỉ cần ngồi ở chỗ này đợi, cho đến khi dịch thân người xuất hiện.” Ellen nghĩ thầm.
Thời gian kế tiếp, Ellen ngồi chờ trên ghế dài,cả người ngẩn ra, nhưng thật ra là anh đang theo dõi biểu tượng của dịch thân người trên bản đồ. Tàu điện ngầm đến và đi, dòng người lên rồi xuống đi đi lại lại vội vàng. Khiến anh có vẻ choáng vàng.
“Tới rồi,” Ellen đứng dậy và đi về phía trước với động lực mà anh ấy bị bắt buộc. “Hãy để cho ta xem một chút rốt cuộc nó là gì.”
Ellen theo đám đông bước lên tàu điện ngầm, chuông cảnh báo reo lên, cửa tàu điện ngầm từ từ khép lại, ngay trong lúc này, tất cả cảnh tượng trong mắt Ellen toàn bộ điều thay đổi, biến hóa khiến anh cảm thấy sợ hãi kinh hoàng!
Tất cả mọi người đều bị định dạng cả về không gian lẫn thời gian: người đàn ông trung niên tùy ý nói chuyện thoải mái không thả tay xuống, cô gái xinh đẹp cười không có chút thay đổi nào về độ cong của khóe miệng, chàng trai đeo tai nghe thờ ơ, nhưng cơ thể của anh lại bị bất động…
Ngay cả tay vịn và ghế ngồi cũng có sự thay đổi. Tay vịn của tàu điện ngầm đã bị thay thế bằng một sợi dây có màu lục. Mà ghế ngồi còn kỳ quái hơn, lưng ghế có màu xanh đậm và có hình dạng giống với vảy cá lớn.
Từng lưng ghế đều dựng trên những chiếc vảy cá màu xanh có hình dạng như con thằn lằn một quái vật có hình dạng giống con người, nhưng phần dưới của chúng biến thành đệm cho ghế. Những cánh tay của tiểu lục nhân mở rộng thẳng tắp, hóa thành tay vịn chỗ ngồi. Điều làm cho người kinh hoàng nhất chính là ở sau lưng mỗi con thằn lằn đều có một ông hút hình kim được gắn vào cái vảy khổng lồ trên lưng.
Tất cả mọi người đều đang ngồi trên người của tiểu lục nhân, khí từ các ngũ quan trên khuôn mặt của họ từ từ chui ra rồi bị hút vào miệng của tiểu lục nhân, sau đó tiến sâu vào trong ống tiêm rồi truyền vào vảy.
“Xem ra đây là dịch vị nhân (con thằn lằn), nhưng những thứ ma quái này đang hút cái gì vậy.” Ellen nhìn mọi thứ đang xảy ra trong mắt anh trong nỗi kinh hoàng, cảnh tượng này vượt quá sự mong đợi của anh.
“Hy vọng bạn không quá hoảng sợ. Quả bóng ma thuật của nữ hoàng may mắn Foles có thể giải quyết tình huống tiêu cực trước mắt.” Âm thanh quen thuộc của hệ thống đã thành công trấn an Ellen.
Tiếng vỗ tay giòn giã đã phá tan sự im lặng trong tàu điện ngầm. Trong nháy mắt, tất cả những con thằn lằn mở mắt ra và lớp màng bảo vệ nhãn cầu cũng tự động mở ra dần. Đôi mắt hào quang óng ánh và đồng thời nhìn chằm chằm vào Ellen, Ellen trong lòng sợ hãi tất cả lông tóc đều dựng đứng lên.
Định hình lại tâm trạng, Ellen hỏi: “Xin chào các bạn, tôi là phù thủy Ellen.Harris, cho hỏi bạn có hiểu tôi nói gì không?”
Con thằn lằn vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Chẳng lẽ là không hiểu tiếng anh?” Ellen chỉ có thực hiện động tác chậm chậm để tránh cho đối phương hiểu lầm, từ từ lấy ra quả bóng ma thuật mà mình đã vất vả khó khăn mới có được, không có phải là ảo giác hay không, khi mà anh cảm thấy ánh mắt của những con thằn lằn nhìn chằm chằm vào anh như muốn thiêu đốt.
“Thưa phù thủy Harris tôn kính, xin chào, hãy tha thứ cho sự vô lễ của chúng tôi, chúng tôi đã không nói chuyện với con người trong một khoảng thời gian rất dài.” Một giọng nói già nua vang lên từ thung xe phía sau lưng Ellen, âm thanh này không giống với tiếng nói của con người, giống như Rắn đuôi chuông lay động cái đuôi rồi nhưng cái vảy sẽ phát ra âm thanh.
Ellen nhanh chóng quay lại và nhìn. Một cái đầu được đeo vương miện bằng đá quý màu đỏ mạ vàng, vảy quanh miệng màu trắng đang bong tróc ra không ít và đằng sau lưng của Ellen là những con thằn lằn có hình dáng như người với cơ thể lùn ngắn hơn. Không giống với những con thằn lằn khác trên ghế ngồi, hai con thằn lằn này trên lưng có một cây kim dài kết nối lấy thùng xe, và chiều dài đủ để chúng di chuyển và ẩn mình.
“Xin chào, chúng tôi là tín đồ của nữ thần may mắn Foles – tinh linh may mắn, Tôi là Fornice, là người đứng đầu bộ tộc, đây là cháu trai của tôi, là người kế thừa tên là Ford.” Fornice chỉ cho Ellen nhìn con thằn lằn thấp bé bên cạnh hắn.
” Tù trưởng Fornice, với tư cách là tinh linh may mắn người đứng đầu của bộ tộc dịch thân người…”
Ellen chỉ nói được phân nửa thì đã bị Fornice cắt ngang lời nói.
“Dịch thân người, nó chính là chúng tôi bây giờ? Thật sự ai còn nhớ rõ sự giúp đỡ của tinh linh may mắn và mang lại hạnh phúc cho mọi người?” Fornice âm thanh chứa đựng sự tức giận.
“Tù trưởng Fornice, xin hãy tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của mà tôi đã gây ra hành vi vô lễ.” Ellen nhận ra rằng anh ta đã xúc phạm họ.
“Lúc đầu, nữ thần may mắn Foles và nhữ thần diệt vong Eris cùng đánh cược với nhau, nữ thần may mắn tính vốn thiện, còn nữ thần diệt vong tính vốn ác, họ đã chọn ngôi nhà mà nữ thần may mắn đã quan tâm làm đối tượng cá cược, và kết quả nữ thần diệt vong đã thắng. Cho nên với tư cách là tín đồ của nữ thần may mắn chúng tôi bị nguyền rủa mãi mãi, trở thành sủng vật tà ác của nữ thần diệt vong và có thể nghênh ngang xuất hiện trong cuộc sống. Chỉ khi nào thần dụ của nữ thần may mắn xuất hiện, và có người lấy được quả bóng ma thuật xuất hiện thì chúng tôi mới được giải phóng.”
Nói đến đây, Fornice có chút kích động. “Xin hãy giúp chúng tôi hoàn thành thần dụ, để chúng tôi một lần nữa được giải thoát.” Nói xong, Fornice nhìn về quả bóng ma thuật trong tay của Ellen.
“Tôi nên làm gì đây?” Ellen cũng hy vọng sẽ giúp được những nạn nhân trong trò chơi các cược của các vị thần.
“Chỉ cần bạn giải cứu chúng tôi bằng lòng chân thành, và đọc câu thần chú để kích hoạt quả bóng ma thuật này là được.” Fornice lập tức trượt đến Ellen và đưa cho anh một tấm da dê.
Ellen nhận tấm da dê, những ký tự phía trên lúc đầu nhìn Ellen không nhận ra rồi đột nhiên nó tự động biến hóa thay đổi trên tấm da dê. Trở thành câu thần chú không có nghĩa cụ thể trong mẫu chữ cái tiếng anh: “Tù trưởng Fornice, trước khi bắt đầu tôi có một vấn đề muốn hỏi, tại sao mọi người được gọi là tinh linh may mắn?”
“Điều này cũng không có gì, ngoại trừ việc chúng tôi là tinh linh của nữ thần may mắn, chúng tôi còn dùng cảm xúc của con người trong thất tình lục dục làm thức ăn, đồng thời đưa ra phản hồi làm cho con người hạnh phúc và vui vẻ.” Fornice tự hào nói, “Nhưng bây giờ những điều vui vẻ hạnh phúc của chúng tôi sinh ra điều bị ông hút đi hút đi.”