Đọc truyện Harry Poter Và Câu Chuyện Học Hạng Nhất – Chương 15: Đoạt quả bóng ma thuật
Translator: Waveliterature Vietnam
Tiến sâu vào bên trong, Ellen ngạc nhiên khi thấy rằng đó không phải là một căn phòng mà là một cầu thang xoay. Những bức tranh treo trên tường ở hai bên hành lang phát ra những âm thanh khác nhau, giống như là sự đau đớn rên rỉ, tang khóc khủng khiếp, và cũng tựa như sự tra tấn ở địa ngục, bên cạnh còn có giọng nói sắc bén của những chiếc đinh trên tấm bảng đen.
Những âm thanh phát ra ở một chỗ và hòa quyện vào nhau, cùng với ánh sáng màu xanh mờ mờ thực sự khiến người ta cảm thấy khiếp vía, sợ hãi.
Ellen bước xuống nhẹ nhàng nhất có thể, đi theo sau ông Bokin dọc theo cầu thang gỗ cũ kỹ ranh mãnh và nhìn thấy một cánh cửa gỗ dày màu đỏ. Ông Bokin, người đàn ông lưng gù, mở cánh cửa ra, Ellen chưa kịp quan sát tỉ mỉ thì nghe một tiếng lạch cạch. Một mảng sáng ngời hiện ra trước mắt và tất cả mọi thứ đều được nhìn thấy rõ ràng.
Ánh đèn màu trắng khốn khổ tràn ngập căn phòng một cách lạnh lùng. Đây là một căn phòng lưu trữ và nó không có cửa sổ. Từ hướng cửa nhìn vào, Ellen thấy có rất nhiều sinh vật kỳ quái, xác chết, chai và lọ của động và thực vật được ngâm trong một chất lỏng không biết tên.
Những chiếc lưới lưu trữ ở phía bên trái được trải đều lên đến trần nhà. Một số rương đồng cổ lớn được sắp xếp chỉnh tề ngay ngắn ở góc bên phải hẻo lánh.
Bên cạnh rương hòm là một chiếc bàn dài màu bạc, trên bàn có một bình thủy tinh được đặt trên tấm đệm, còn có một nhân thủ héo rũ trên bàn, những vết máu loang lổ cùng với nhãn cầu thủy tinh nằm bất động. Ngoài ra còn có một số bình thuốc với những màu sắc khác nhau và dụng cụ thủy tinh được đặt trên một chiếc kệ sắt rèn.
Ánh mắt đảo qua góc bàn, đột nhiên trái tim của Ellen nhảy lên, một quả bóng màu vàng sữa được đặt ngẫu nhiên trên kệ gỗ cùng với một đống bóng tiên tri. Ngay lúc này, hệ thống trường học bất khả chiến bại phát ra trong tâm trí anh và Ellen biết rằng đây là quả bóng ma thuật của nữ thần may mắn Foles mà anh đang muốn tìm.
Sau khi ông Bokin bật đèn lên rồi ngồi xuống bàn dài, nhẹ nhàng đặt khay lên trên bàn kéo ngăn kéo ra, lấy găng tay mang vào và chọn một lọ thuốc màu tím trên kệ. Xem ra ông muốn nghiên cứu tỉ mỉ uy lực của chiếc vòng cổ.
Ngay khi Ellen đã tìm được cơ hội anh cẩn thận nhẹ nhàng bước chân vào trong phòng, nhưng sau đó một ánh sáng chói mắt phát ra từ trên người của Ellen khi anh vừa đặt chân vào phòng. Ellen bị một thiết bị phòng thủ làm mất đi hiệu quả của phép thuật tàng hình, cơ thể của anh dần xuất hiện trong phòng và không có bất kỳ vỏ bọc nào che đậy.
Chỉ trong khoảnh khắc khi ánh sáng chiếu vào, Ông Bokin đã nhanh chóng rời khỏi bàn và rút ra cây đũa phép thuật quay sang chỉ vào người Ellen và phóng ra ma chú.
“Mơ màng ngã xuống đất, mơ màng ngã xuống đất.” Những câu thần chú của ông Bokin nhanh chóng phát ra, nhưng Ellen với dáng vóc thấp bé đã sử dụng những chướng ngại vật xung quanh để tránh né. Ma chú đập vào kệ phía sau Ellen, những bình, lọ liền chia năm, xẻ bảy và chất lỏng bên trong bắn ra tung tóe khắp nơi; một cái đầu lâu ùng ục lăn xuống mặt đất, rồi miệng mở ra rồi hợp lại.
Vì Ellen đã dùng tư thế ngồi xổm trên mặt đất nên mới có thể dễ dàng né tránh được những ma chú, với tư thế đó Ellen nhanh chóng bổ nhào đến ông Bokin khiến cho ông cực kỳ hoàng sợ, và vô thức đánh rơi ma trượng nên ông không thể nào thi triển phép thuật được, ông vội vàng bò dậy để trốn thoát. Ellen thì không muốn làm tổn thương người, mục đích của anh không phải là ông Bokin mà là quả bóng ma thuật kia. Cho nên Ellen nhanh chóng cầm lấy quả bóng ma thuật trên kệ và chạy về hướng cửa.
Ông Bokin duỗi cây đũa phép thuật ở phía sau ra sức phóng ra những câu thần chú: “Chướng ngại trùng điệp, chướng ngại trùng điệp, mơ màng ngã xuống, mơ màng ngã xuống.” Trong cầu thang xoay hẹp, Ellen dựa vào ưu thế mà thân thể có được bằng việc luyện tập thân thể, trên nhảy dưới né liên tục tránh đòn ma chú.
Nhưng ngay khi anh chuẩn bị thoát ra khỏi cầu thang, Ellen không chú ý đến dây leo ngay tay vịn của cầu thang, tuy kịp thời né tránh không bị dây leo quấn quanh nhưng lại bị ma chú hôn mê đánh trúng.
Nhưng may mắn thay, chiếc áo choàng phù thủy tuyệt vời của Ellen đã sử dụng tính năng phòng thủ bất ngờ bật lại ma chú hôn mê bắn ngược về phía ông Bokin. Với tình huống bất ngờ này, ông Bokin đã sử dụng phép thuật bọc thép để bảo vệ mình trong lúc này. Lợi dụng khoảnh khắc này, Ellen đã nhanh chóng chạy thoát ra khỏi cầu thang, sau khi đã đủ thời gian chênh lệch Ellen khở động chức năng tàng hình của tấm áo choàng và trốn thoát.
Nhanh chóng rời khỏi con hẻm hẻo lánh, ánh mặt trời chói lọi lại một lần nữa chiếu sáng người Ellen, ném lại sau lưng con hẻm tối tăm và rồi anh dần dần rời xa.
May mắn là lần này không làm tổn hại nạn nhân vô tội là ông Bokin vì vậy mà Ellen không bị gánh nặng về tâm lý, anh còn nghĩ rằng về sau nếu có năng lực bảo vệ mình rồi thì anh sẽ cùng với ông ta làm vài nét bút không so đo giá cả gì với ông và xem nó như là một sự đền bù.
“Xin chúc mừng bạn đã lấy được quả bóng ma thuật của nữ thần may mắn Foles, đặc biệt quả bóng này có thể giải trừ một số lời nguyền tiêu cực. Thời hạn nhiệm vụ chỉ còn 13 giờ 43 phút.”
Với thời gian không còn nhiều, Ellen lập tức nhìn vào bản đồ trong đầu và ngạc nhiên khi thấy rằng vị trí của dịch thân người là ở thế giới Muggles, hơn nữa là thành phố London – nhà ga Baker.
Ellen quyết định thật nhanh, bắt xe taxi đến tàu điện ngầm gần nhất và sau đó đến nhà ga Baker. Tại đó có một bức tranh tuyên truyền làm bằng đồng có và trên đó viết: “Nhà ga này là một phần của tàu điện ngầm đầu tiên trên thế giới vào năm 1863, bằng chứng.”
Thông thường mà nói, hầu hết các trạm xe lửa ở London hai bên đều là quảng cáo, nhưng trạm Baker thì khác, ở mỗi ghế ngồi đều có một không gian để dán áp-phích tuyên truyền. Những tấm áp-phích này miêu tả sinh động thời điểm đầu tiên khi mà sân ga bắt đầu hoạt động vào năm 1863.
Và có thể nói nhà bảo tàng là nơi nói lên lịch sử của tàu điện ngầm London.
Thế nhưng Ellen không có thời gian để xem những tấm áp – phích này, vì anh ta đã phát hiện, biểu tượng của dịch thân người đã nhanh chóng chuyển đến nơi khác.
Ellen có chút bối rối không biết làm sao, chẳng lẽ phải một mực đuổi theo tung tích nó sao? Đang không biết làm sao, thì Ellen được nhận tấm bản đồ tàu điện ngầm ( tại London, ở mọi trạm xe lửa, mỗi hành khách sẽ được nhận một tấm bản đồ tàu điện ngầm giấy B5 miễn phí, tấm bản đồ này nó hơi nhỏ so với bản đồ gốc.), So sánh với tung tích của dịch thân người trong đầu – với lộ trình của tàu điện ngầm anh nhận thấy cả hai hoàn toàn trùng khớp.
“Họ ngồi trên tàu điện ngầm của Muggles sao?”