Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 7 Bảo hộ ca ca xinh đẹp
Chap 7 Bảo hộ ca ca xinh đẹp
“Cha, nương, ta quyết định muốn cùng di đi.” Sáng sớm tỉnh lại, liền trông thấy Bảo Bối hiên ngang lẫm liệt đứng chờ bọn họ ở trước động khẩu*.
*Cửa động
“Bảo Bối, ngươi muốn đi?” phu thê họ Lục kinh ngạc nhìn nhau.
“Ta muốn cùng di đi.” Bảo Bối vừa nhắc lại một lần nữa, ánh mắt thật to nhìn cha mẹ, khẳng định gật gật đầu.
Phu thê họ Lục lập tức đứng dậy “Vì sao?”
Bảo Bối vung quả đấm nhỏ lên “Ta muốn bảo hộ ca ca xinh đẹp.”
“Cái gì, ca ca xinh đẹp?” phu thê họ Lục ngây ngẩn cả người.
Bảo Bối thật cẩn thận từ trong lòng lấy ra một bức họa, cha mẹ nàng nhận lấy, vừa thấy hình nhất thời hiểu được, nguyên lai Bảo Bối nhà ta thích người trong bức tranh này.
“Nhưng là, Bảo Bối?” phu thê họ Lục lo lắng, điều này sao có thể.
“Các ngươi đều tỉnh, ta đang muốn đến chỗ các ngươi cáo từ.” Như phi đã thu xếp lại hảo, đang chuẩn bị cáo từ.
“Di, ta muốn đi theo ngươi.” Bảo Bối chạy tới bên cạnh Như phi.
Như phi giật mình nhìn Bảo Bối một cái, lại nhìn phía phu thê họ Lục, phu thê Lục cầm bức họa nhi tử của nàng mặt co mày cáu nhìn nàng.
“Bảo Bối, ngươi không thể đi, thế giới bên ngoài rất rối loạn.” Lục phu nhân vội vàng tiến lên lôi kéo Bảo Bối.
“Cha, nương, ta muốn đi!” Bảo Bối lần đầu tiên nói khẳng định như vậy.
Như phi trong lòng lúc này vui vẻ vạn phần, tối hôm qua rời đi thấy vẻ mặt Bảo Bối nhìn nhi tử của nàng, nàng cũng biết Bảo Bối nhất định sẽ thích nhi tử, công phu cao cường của Bảo Bối nàng chính mắt nhìn thấy, nếu làm cho nàng đến bảo hộ Mặc Hiên, chờ một năm sau, Mặc Hiên mãn* mười sáu tuổi được lập thái tử, nàng mới có thể yên tâm .”
*Đầy
Nhưng xem ra phu thê họ Lục không muốn nữ nhi đi, Như phi trong lòng cân nhắc, mỉm cười đi tới:“Nguyên lai là Bảo Bối muốn đi ra ngoài nhìn xem, bản thân ta cảm thấy rất tốt nha.”
Như phi nhìn Tô Nhã “Tô Nhã, ngươi có thể tin tưởng ta, ta sẽ hảo hảo chăm sóc nàng, chờ nàng hiểu chuyện một chút, liền mang nàng trở về, hơn nữa các ngươi cũng không hi vọng nàng ở trong này trụ cả đời nha.”
Như phi nói những lời này không nghi ngờ gì sẽ đụng đến tâm khảm lý* của phu thê họ Lục
*Đáy lòng
Lục thiên nhìn Tô Nhã, khẽ gật đầu một cái, nên cho nữ nhi đi ra ngoài tìm hiểu.
Tô Nhã không thôi nhìn Bảo Bối “Ngươi phải nghe lời nói của di, nếu không nghe lời, ta liền nói di đưa ngươi trở về.”
Bảo Bối hưng phấn gật gật đầu, lập tức xoay người vui vẻ hướng ngoài động chạy đến.
“Các ngươi yên tâm đi!” Như phi lôi kéo Tô Nhã hướng ngoài động đi đến.
Đi tới cửa động, Như phi ngây ngẩn cả người, đó là cái gì? Một con hổ mang theo cái khăn che mặt, sau lưng ngồi bên cạnh là nhị lang chỉ treo mảnh vải trắng, bọn chúng đều dùng ánh mắt ai oán nhìn qua các nàng.
Lục Thiên phẫn nộ chỉ vào chúng nó hô “Bảo Bối, ngươi làm cái gì vậy?”