Háo sắc tướng công là của ta

Chương 6 Hắn đẹp quá a!


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 6 Hắn đẹp quá a!

Chap 6 Hắn đẹp quá a!
Nhìn nhóm Như phi không nhịn được cười, Tô Nhã lại càng khó chịu, nàng chùi nước mắt.
Như phi thấy vậy liền thu tiếng cười lại: “Này, kỳ thật, cái kia, ta.” Như phi luôn luôn có thể nói nhưng lúc này lại có chút nghẹn lời.
“Ngươi không cần an ủi ta , aizz,  những ngày qua ta cùng Lục Thiên vì chuyện này đều làm cho sầu gần chết.” Tô Nhã ngồi ở chỗ đó nhìn Lục Thiên không nói lời nào , Lục Thiên trong lòng quả thật chịu khổ sở, nữ nhi là bảo bối trong lòng bọn hắn, nay nữ nhi đã dần dần lớn lên, tương lai như thế nào có thể lập gia đình a?
“Cha,nương, bên ngoài nướng thịt tốt lắm!” âm thanh trong trẻo của Bảo Bối vang đến.
Như phi được bỏ qua vấn đề này bỗng thở phào nhẹ nhõm vì nàng cũng không biết nên nói như thế nào.(ta chém a)
Phu thê họ Lục đứng dậy, thỉnh các nàng cùng đi ra, chỉ thấy một mình Bảo Bối vui vẻ từ phía đông đi về phía tây nướng thịt, một mùi thơm bỗng tỏa ra từ món thịt đang cầm trên tay nàng.

Như phi nhất thời cảm thấy bụng có chút đói bụng, những người khác cũng đói bụng, mọi người cùng nhau nhìn Bảo Bối đang ngồi bên cạnh con hổ cùng với con sói, một con nằm sấp ăn, một con thì ngồi liếm liếm, còn nói to: “Thơm quá a!” Chọc cho cả đám động vật kia mồm to chảy nước miếng, nhìn chằm chằm vào Bảo Bối đang đong đưa bàn tay nhỏ bé.
Như phi đồng cảm nhìn thoáng qua Tô Nhã, Tô Nhã cùng Lục Thiên nhướng lông mày nổi giận hướng về phía Bảo Bối khiển trách:“Bảo Bối, cha mẹ dạy ngươi như thế nào, ăn cơm thì phải ngồi im lặng.”
Bảo Bối nghe thấy liền cầm thịt trong tay ném ra ngoài, khiến chúng nó tranh nhau cướp lấy.
Như phi lẳng lặng ngồi ở trên tảng đá lớn nhìn bầu trời, không thể tưởng được trong núi sâu này ban đêm bầu trời bao la đẹp như vậy.
Nàng từ trong lòng lấy ra một bức tranh nhỏ, mở ra thì thấy được người trong bức họa, lông mi cong mắt xếch, đôi môi khẽ mở như có thiên ngôn vạn ngữ *,hàng nghìn sợi tóc đen bung ra, khuôn mặt nhu nhược gầy yếu, khóe môi mang theo một tia tà mị khi cười.
*hàng nghìn hàng vạn tiếng nói
Người trong bức họa đúng là hoàng tử Hiên Viên Mặc Huyền của nàng, bức họa này là nàng trước khi xuất phát lấy được trong tay thích khách “Không nghĩ tới là nàng vẫn chưa từ bỏ ý định.” Nhất định là hoàng hậu, năm đó nàng hạ độc nhưng không tìm được căn cứ  xác thực, mà nàng trong lòng vẫn thấy Như phi cùng Mặc Huyền như cái đinh trong mắt, không thể không trừ.

“Oa, tỷ tỷ thật xinh đẹp a!”giữa lúc đó Bảo Bối bưng một chén trà nóng đi ra, nhìn thấy người trong bức họa, hai mắt sáng lên.
Như phi nhếch nhẹ khóe môi “Hắn là con ta.”
“A, hắn là nam .” Bảo Bối chỉ vào người trong họa, tiến tới cầm lấy bức họa, tim của Bảo Bối xúc động đập nhanh “Người muốn cứu hắn a.” Hắn đẹp quá a!
“Aizz” Như phi thở dài “Không biết hắn có thể chờ được hay không đến khi ta trở về.”
“Hắn làm sao vậy?” Bảo Bối lo lắng hỏi.
“Có người muốn đưa hắn vào chỗ chết, nghe nói đã bắt đầu hành động.”Ánh mắt của Như phi u ám.
“Ai? Là ai?” Bảo Bối đột nhiên kích động đứng lên “Ca ca xinh đẹp như vậy cũng dám động.” Quả đấm nhỏ lại bắt đầu vung lên.
Như phi cười cười, đứng lên “Nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai ta sẽ xuống núi trở về để đưa thuốc .”
Bảo Bối nhìn thân ảnh Như phi lại nhìn trong tay bức họa ca ca xinh đẹp, cái não nhỏ bé bắt đầu vì cuộc sống mà suy tư lần đầu tiên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.