Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 67 Hành trình đến La quốc 7
Chap 67 Hành trình đến La quốc 7
“Trà đến đây, mời gia gia uống trà.” Bảo Bối bưng ấm trà còn nóng tiến vào, rót một chén cho gia gia, vội vội vàng vàng rót chén khác cho Mặc Huyền“Thiếu gia, ngươi nên uống nhiều một chút, Trương mụ nói bên trong có đồ bổ, rất tốt cho thân thể ngươi.” Bảo Bối cười tủm tỉm bưng trà cho Mặc Huyền, thổi thổi “Thiếu gia từ từ hãy uống, kẻo bị phỏng nha.”
Mặc Huyền nhìn mắt to tròn của Bảo Bối, cảm thấy đặc biệt trong suốt, hắn nhận lấy chén trà, nhưng hoàn toàn uống không nổi.
Tô thần y nhìn Bảo Bối khẩn trương trước mặt Mặc Huyền như thế, nhíu mày “Bảo Bối, thiếu gia nhà ngươi ăn thuốc vài ngày nữa là sẽ khỏe lên thôi, bây giờ ngươi nên chuẩn bị một chút, cùng ta trở về y quán.”
“Đi đâu?” Bảo Bối vẫn nhìn Mặc Huyền, sắc mặt thiếu gia dường như đã tốt hơn một chút.
Tô thần y đi tới kéo Bảo Bối “Đương nhiên là trở về nhà chúng ta a, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm nha đầu cả đời?”
“Ta không trở về đâu.” Bảo Bối giật mình nhìn gia gia “Ta còn muốn ở đây bảo vệ thiếu gia cơ.”
“Hắn không cần ngươi bảo vệ đâu, bên cạnh người ta nhiều cao thủ như vậy, nha đầu ngốc như ngươi, chỉ tổ thêm phiền thôi.” Tô thần y có điểm tức giận.
“Ta không đi đâu hết.” Bảo Bối tránh tay gia gia ra, giả làm cái cái mặt quỷ “Ta phải đi lấy cơm cho thiếu gia, Trương mụ nói muốn ta đi lấy.”
Nhìn Bảo Bối sôi nổi chạy ra ngoài, Tô thần y xoay người nhìn nhìn Mặc Huyền cùng Chí Viễn, sau đó liền đi theo đi ra ngoài.
“Ngươi thật sự muốn nàng cùng gia gia rời đi sao?” Chí Viễn nhịn không được hỏi.
“Cho tới bây giờ nàng đều là tự nguyện tới đây, hiện tại gặp được gia gia của nàng, chúng ta làm sao có thể cự tuyệt?” Mặc Huyền chỉ nhìn chằm chằm ngoài cửa.
“Aiz” Chí Viễn lắc đầu, đi ra ngoài.
Hắn thu hồi ánh mắt, nhìn trà trong tay vẫn tản ra hương trà, hắn từ từ uống vào trong miệng, nhưng lại không biết vị trà ra sao.
Vô luận Tô thần y thay đổi biện pháp dụ dỗ Bảo Bối như thế nào, Bảo Bối đều kiên định nói muốn theo Mặc Huyền đi La quốc, cuối cùng Tô thần y không thể làm gì chỉ biết lắc đầu, biết là không lay động được Bảo Bối, hắn chỉ dặn dò Mặc Huyền đối đãi Bảo Bối thật tốt, chờ Bảo Bối suy nghĩ thông suốt muốn trở về thì hắn liền tới đưa nàng về.
Tô thần y sau khi rời khỏi đây, hắn đã biết chỗ ở của nữ nhi từ miệng Bảo Bối, hắn dự định trước là đi tìm cha mẹ Bảo Bối nói chuyện, sau đó là cả nhà đoàn tụ.
“Thiếu gia, tới giờ uống thuốc rồi.” Bảo Bối từ miệng túi lấy lọ thuốc do gia gia để lại ra, cho Mặc Huyền uống hết một viên thuốc, bàn tay nhỏ bé đến gần tim của Mặc Huyền, Mặc Huyền không đếm xỉa tới nhìn nàng, hai mắt Bảo Bối nhìn Mặc Huyền mở tà áo ra, thậm chí có chút ít sững sờ, không biết bàn tay nhỏ bé cần phải truyền chân khí như thế nào mới được đây.