Háo sắc tướng công là của ta

Chương 66 Hành trình đến La quốc 6


Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 66 Hành trình đến La quốc 6

Chap 66 Hành trình đến La quốc 6
“Lão gia gia.” Bảo Bối trừng to mắt nhìn người trước mặt, tiểu lão đầu đứng lên lưng cũng không còng nữa, nam tử trung niên cười cười “Ngươi phải gọi ta là giagia, Bảo Bối ta là gia gia của ngươi, thần y Tô Hải Nho, ta là phụ thân của mẫu thân Tô Nhã ngươi nha.”
“A, nương chưa từng nói có gia gia nha.” Bảo Bối bật thốt ra, Tô Hải Nho cười cười xấu hổ, thu hồi khuôn mặt tươi cười nói ra “Bảo Bối, nếu muốn ta cứu thiếu gia nhà ngươi, ngươi nhất định phải kêu ta là gia gia, nếu không, ta liền không cứu.”
“Gia gia.” Lúc này, muốn Bảo Bối gọi hắn gì cũng đều được hết, Bảo Bối lôi kéo ống tay áo Tô Hải Nho lập tức hô, Tô Hải Nho hài lòng nở nụ cười.
Mặc Huyền uống thuốc xong, Tô thần y từ trong lòng móc ra một chai thuốc đưa hắn ăn một viên, sau đó để tay vào tim truyền chân khí, Mặc Huyền lập tức cảm thấy khó chịu trong lòng đã biến mất, cảm giác cũng đặc biệt thoải mái, Tô thần y thả tay xuống, đem viên thuốc trong tay giao cho Bảo Bối “Bảo Bối, về sau ngươi mỗi ngày nên cho hắn ăn 1 viên sau đó nhớ truyền chân khí vào tim cho hắn, cho đến khi sắc mặt hắn đỏ thắm, không còn cảm thấy mệt mỏi mới được dừng.”

Nghe dặn dò xong, Bảo Bối lập tức nhận lấy bình thuốc, trịnh trọng bỏ vào trong túi.
Mặc Huyền mở mắt ra, nhìn Tô thần y “Cám ơn ngài!”
“Không cần cám ơn ta, Bảo Bối nhà ta muốn ta cứu người, ta đương nhiên phải cứu rồi.” Mặt mũi Tô thần y tràn đầy từ ái nhìn Bảo Bối, mà tiểu nha đầu này hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Tô thần y, nàng chỉ lo lắng nhìn Mặc Huyền, nàng vọt tới bên cạnh Mặc Huyền “Thiếu gia, có cảm giác như thế nào? Có thấy khỏe lên chút nào không?”
Tô thần y làm bộ tức giận vỗ xuống đầu Bảo Bối “Mau đi ra ngoài rót cho ta chén trà để uống mau.” Bảo Bối kêu lên ai da, quyết định im miệng vuốt đầu chạy ra ngoài, Tô thần y vui vẻ đứng lên cười to.

Mặc Huyền cùng Chí Viễn mặt mũi tràn đầy khó hiểu, Tô thần y cười nói “Ta là gia gia của Bảo Bối mọi người hay gọi ta là Tô thần y, ta muốn mang Bảo Bối trở về y quán của ta, không biết công tử có đồng ý hay không.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người dừng lại, Mặc Huyền hiểu, Bảo Bối cho tới bây giờ vẫn không phải là nha đầu chân chính của hắn, nàng tự nguyện đi theo hắn, nếu là nàng muốn rời khỏi đây, hắn cũng không có cách nào ngăn cản lại, huống chi là ông nội của nàng đề nghị.
Mặc Huyền nhẹ nhàng thở phì phò, ánh mắt nhìn về phía chỗ thấp “Bảo Bối muốn rời khỏi đây, chúng ta tự nhiên sẽ không ngăn trở.”
“Nhưng mà, Tứ đệ?” Chí Viễn cuống cuồng hô hắn, bị ánh mắt Mặc Huyền ngăn lại.
“Vậy là tốt rồi, ta mang Bảo Bối trở về, bà ngoại nàng nhất định là cao hứng đến điên luôn, nàng vẫn nhớ thương nương của Bảo Bối, liên tục trách ta lúc trước tính cổ hủ, aiz, cho đến khi mất đi mới biết hối hận a.” Nhớ tới lúc trước hắn nhìn thấy nữ nhi nhảy xuống vách núi kia, con mắt Tô thần y liền đỏ lên, hắn hối tiếc, nàng là nữ nhi duy nhất của hắn a.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.