Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta: Chương 48 Mặt khác của Bảo Bối 2
Chap 48 Mặt khác của Bảo Bối 2
Bảo Bối dùng chân đá Cung trại chủ tới tấp ngăn cản nàng tới, cùng lúc xoay người dùng bàn tay bổ về phía eo của Cung tại chủ, Cung trại chủ không ngờ nàng có thể nhanh như vậy có thể xoay người phản bổ*, vội vàng bứt ra muốn rời đi, nhưng Bảo Bối nhanh đến mức không có cách nào tránh né, tay Bảo Bối đã bổ tới ngực Cung trại chủ, miệng Cung trại chủ phun máu tươi liền di chuyển ra ngoài đống lửa, mọi người lập tức vây quanh lại.
*Vừa tránh mà cũng có thể tấn công lại (tuyệt đỉnh công phu nha)
Mọi người lo lắng nhìn Mặc Huyền, lại càng không hiểu nhìn Bảo Bối “Ai da, nàng đã uống hết bình rượu a, hình như buổi sáng nàng có nói là cha nàng không cho nàng uống rượu.” Nhã Dung nhìn thấy bình rượu trống không trên bàn, bừng tỉnh đại ngộ hô lên.
Thì ra, Bảo Bối uống rượu say, phụ thân Bảo Bối năm đó là đại ma đầu, máu của hắn đang chảy trên người Bảo Bối, đương nhiên sẽ có chút ít ma tính, còn lúc bình thường thì cũng rất tốt, chỉ có lúc uống rượu say, sẽ trở nên dễ nổi điên, có một lần Lục Thiên cho Bảo Bối uống rượu nên hắn mới phát hiện ra tính cách khác của nàng, cho nên hắn dặn dò Bảo Bối không được phép uống rượu, về chuyện này mọi người đương nhiên không biết.
Mặc Huyền ở bên cạnh Bảo Bối đã ngửi thấy được mùi rượu nhàn nhạt, hắn nhíu mày, ngồi dậy, Bảo Bối lập tức kéo hắn trở về bên cạnh, khuôn mặt đỏ rừng rực, ánh mắt dần dần mang vẻ mơ màng, theo dõi hắn, bàn tay nhỏ bé từ từ đưa tới, mọi người rất khẩn trương nhìn nàng.
“Bảo Bối, mau tới đây.” Cao Tĩnh Tông lo lắng hô.
Bảo Bối hoàn toàn không nghe được mọi người đang nói cái gì, nàng si ngốc nhìn gương mặt trước mắt này, hai con bàn tay nhỏ bé nâng mặt của hắn, từ từ tiến gần nhìn hắn “Ngươi thật xinh đẹp nha!” Nói xong, nàng thế nhưng lại quyết định hôn hắn, đương nhiên hôn đến khi đôi môi hắn mềm nhũn, hài lòng nằm ở trên người hắn ngủ thiếp đi.
Tất cả mọi người ngây ngốc đứng ở nơi đó, đây là chuyện gì? Mặc Huyền cư nhiên bị nàng cường hôn rồi? Nhã Dung quắc mắt trừng mi đứng ở ngoài đống lửa không dám đến gần, những người khác cũng không dám đến gần.
Mặc Huyền lẳng lặng nhìn Bảo Bối ngủ ở trong ngực hắn, một hồi lâu hắn mới ngẩng đầu nhìn mọi người “Nàng ngủ thiếp đi rồi.” Liền chậm rãi đứng dậy, chính mình lung la lung lay rời đi.
Mọi người thấy Mặc Huyền rời đi, cũng mất đi tâm chúc mừng, đều tự tản theo, Cao Tĩnh Tông phóng qua đống lửa chạy tới bên cạnh Bảo Bối, chỉ thấy hai mặt Bảo Bối ửng đỏ, đang bĩu môi ngọt ngào ngủ, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, ôm nàng đi về hướng tòa nhà.
Đem Bảo Bối để trên giường, hắn ngồi ở bên cạnh ngưng mắt nhìn nàng, vừa rồi thấy một màn kia, tâm của hắn khẽ động. Trước kia hắn cũng chỉ cảm thấy tiểu cô nương này thật sự chơi rất vui vẻ, cùng nàng cùng một chỗ hắn luôn cảm thấy rất vui vẻ, nhưng tựa hồ bây giờ có điểm thay đổi rồi.
Hắn vuốt ve tóc Bảo Bối, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, lộ vẻ mĩm cười đi ra ngoài, hắn nhìn thấy Mặc Huyền đang lẳng lặng đứng bên ngoài, hai mắt hắn trong suốt nhìn qua, nghe tiếng bước chân phía sau, Mặc Huyền quay lại cùng Cao Tĩnh Tông đối mặt.